Trọng sinh vào cái ngày ta cùng đường muội xuất giá. Ta không còn sửa chữa sai lầm "lên nhầm kiệu hoa", mà quyết định cứ thuận theo tự nhiên. Kiếp trước, Thái tử nhất mực yêu thương đường muội, hận ta chiếm vị trí Thái tử phi, khi ta mang thai sáu tháng, hắn đã hãm hại ta bị sơn phỉ bắt cóc, một xác hai mạng. Kiếp này, cứ để hai người bọn họ được toại nguyện. Thái tử cũng chẳng phải là hoàng tử duy nhất. Cũng chưa chắc đã là người chiến thắng cuối cùng. Ta là quân sư ẩn mình sau lưng phụ huynh và huynh trưởng, có thể giúp huynh trưởng từng bước thăng tiến, cũng có thể nâng đỡ một vị trữ quân mới. Ta gả cho ai, người đó mới là kẻ chiến thắng. Đêm tân hôn, tân phu quân lạnh lùng nói: "Đừng tới gần ta." Về sau, ta co rúm trong chiếc áo choàng lớn của hắn, run rẩy nói: "Chàng... đừng tới gần nữa!" 01 Mở mắt ra, ta lại trở về căn phòng khuê phòng quen thuộc. Khắp nơi đều tràn ngập không khí hỉ sự của hôn lễ. Ký ức của ta vẫn dừng lại ở lúc bị hãm hại, Thái tử hận ta cản trở mối lương duyên…
Chương 10
Vương Phi Trần Vãn KiềuTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTrọng sinh vào cái ngày ta cùng đường muội xuất giá. Ta không còn sửa chữa sai lầm "lên nhầm kiệu hoa", mà quyết định cứ thuận theo tự nhiên. Kiếp trước, Thái tử nhất mực yêu thương đường muội, hận ta chiếm vị trí Thái tử phi, khi ta mang thai sáu tháng, hắn đã hãm hại ta bị sơn phỉ bắt cóc, một xác hai mạng. Kiếp này, cứ để hai người bọn họ được toại nguyện. Thái tử cũng chẳng phải là hoàng tử duy nhất. Cũng chưa chắc đã là người chiến thắng cuối cùng. Ta là quân sư ẩn mình sau lưng phụ huynh và huynh trưởng, có thể giúp huynh trưởng từng bước thăng tiến, cũng có thể nâng đỡ một vị trữ quân mới. Ta gả cho ai, người đó mới là kẻ chiến thắng. Đêm tân hôn, tân phu quân lạnh lùng nói: "Đừng tới gần ta." Về sau, ta co rúm trong chiếc áo choàng lớn của hắn, run rẩy nói: "Chàng... đừng tới gần nữa!" 01 Mở mắt ra, ta lại trở về căn phòng khuê phòng quen thuộc. Khắp nơi đều tràn ngập không khí hỉ sự của hôn lễ. Ký ức của ta vẫn dừng lại ở lúc bị hãm hại, Thái tử hận ta cản trở mối lương duyên… Giữa đường, tuyết lớn bay mịt mù. Khi đội ngũ đi đến một con đường quan hẹp, hai bên đột nhiên có người b.ắ.n tên ra.Thấy vậy, ta lập tức hô: "Bảo vệ tính mạng là trên hết, phòng ngự thay vì tấn công!"Phủ binh cầm lá chắn, phối hợp với trường kiếm, miễn cưỡng có thể đỡ được mũi tên.Rất nhanh, quân địch thấy vậy, chỉ có thể xông ra, trực tiếp tấn công.Ta chui ra từ trong xe ngựa, hướng về phía người dẫn đầu hô lớn: "Các vị hảo hán chắc là muốn cướp của thôi phải không? Cũng không cần phải liều mạng như vậy. Ta sẽ nhường một nửa lương thảo cho các ngươi."Quân địch không ít.Nếu tiếp tục dây dưa, vừa hao tổn binh lực, lại trì hoãn thời gian.Mà ta, căn bản không thể trì hoãn.Vì vậy, vào thời điểm then chốt này, cầu hòa là con đường tốt nhất.Bọn cướp đường có lẽ không ngờ ta lại hào phóng như vậy.Ta trực tiếp gật đầu ra hiệu với Mặc Tâm, bảo hắn áp giải hai xe ngựa chở lương thảo ở phía sau lại đây.Bọn cướp nhìn nhau, khuôn mặt hung dữ vừa rồi đã thay đổi sắc mặt."Đầu lĩnh, cái này..."Tên cướp cầm đầu vén lương thảo lên, thấy quả thật là hàng thật, liền gật đầu chắp tay về phía ta: "Vị tiểu nương tử này thật sự hào sảng, nếu đã như vậy, ta cũng không cản đường ngươi nữa."Nếu thật sự đánh nhau, ai cũng không chiếm được lợi thế quá lớn, cùng lắm là lưỡng bại câu thương.Hơn nữa đám cướp này ăn mặc rách rưới, có người gầy trơ xương, nếu không phải vì miếng ăn mà sống lay lắt qua ngày, thì ai lại muốn làm cướp ở nơi đất khách quê người này?Ta tin chắc có thể rời đi thuận lợi.Trước khi bọn cướp nhường đường, hỏi: "Không biết tiểu nương tử xưng hô thế nào?"Ta mỉm cười: "Kẻ vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến, chúc các vị sớm tìm được một công việc tốt."Tên cướp cầm đầu sửng sốt.Lúc ta chui vào xe ngựa, hắn cúi đầu về phía ta.Nếu giang sơn vững vàng, quốc thái dân an, thì sao lại có nhiều kẻ tha hương cầu thực như vậy?Rốt cuộc vẫn là do kẻ ngồi trên cao không làm tròn trách nhiệm.Đã đến lúc phải đổi người làm hoàng đế rồi!Đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước, đi vòng qua con đường quan phủ đầy tuyết trắng xóa, cuối cùng ba ngày sau đã đến nơi Tiêu Trì bị phục kích.Nhưng, hiện trường chỉ có một bãi đá lớn, xem ra là có người từ trên hai bên khe núi ném đá xuống.Nói cách khác, nơi này, đã có quân địch mai phục từ trước.Quân địch cũng rất rõ ràng về hành tung của Tiêu Trì.Thế lực của Hoàng hậu và Thái tử đã vươn tới cả quân doanh.Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!Nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mắt, trong lòng ta không khỏi lo lắng.Tình cảm của ta dành cho Tiêu Trì, đã có năm phần, năm phần còn lại vẫn là yêu bản thân mình.Cho nên, cho dù Tiêu Trì thật sự xảy ra chuyện, ta cũng sẽ nhanh chóng thực hiện kế hoạch tiếp theo.Tay ta đặt lên bụng, bên trong vẫn chưa có thai, nhưng...Nếu ta muốn có con, cũng không phải là không thể.Đến lúc đó, ta vẫn có thể nâng đỡ con mình đi tranh giành ngôi vị kia.Tuy nhiên, trước khi thực hiện kế hoạch thứ hai, ta vẫn sẽ dốc hết sức cứu Tiêu Trì.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]"Người đâu! Tìm cho ta! Tìm cho đến khi tìm thấy Vương gia mới thôi!"Gió lạnh thổi qua khe núi khiến khóe mắt ta đỏ hoe.Mặc Tâm tưởng ta khóc, liền an ủi: "Vương phi, Vương gia cát nhân tự có thiên tướng, người nhất định phải bảo trọng thân thể!"Ta nở một nụ cười kiên cường: "Mong là vậy."Đội ngũ hơn một nghìn người, tìm kiếm suốt một ngày một đêm, nhưng không tìm thấy bất kỳ t.h.i t.h.ể nào dưới đống đá.Ta mừng rỡ: "Quá tốt rồi, Vương gia còn sống!"Nói xong, ta lại lau nước mắt vốn không tồn tại.Vấn đề là, Tiêu Trì sẽ ở đâu?Hắn đã mất tích khỏi quân doanh, bên phía quân địch cũng không có tin tức gì về hắn.Ngay lúc ta đang rối bời, một con ch.ó săn đen bóng từ xa chạy đến.Mặc Tâm mừng rỡ: "Tiểu Hắc! Là Tiểu Hắc mà Vương gia nuôi trong quân doanh!"Chó săn biết đường, có lẽ đã ngửi thấy mùi quen thuộc, liền tìm đến đây. Nó chạy đến chỗ Mặc Tâm, rồi sủa về phía sau.Mặc Tâm mừng rỡ: "Vương phi, Vương gia chắc chắn ở gần đây!"Ta lập tức dẫn người đi theo, gió lạnh thổi khiến mắt ta đau nhức, ta lại là người dễ khóc, cho nên, khi nhìn thấy Tiêu Trì bị thương nặng, ta đã lệ rơi đầy mặt.Tiêu Trì vừa nhìn thấy ta, yết hầu liền chuyển động, chống một cây gậy gỗ đi nhanh tới, binh lính phía sau khuyên can thế nào cũng không được."Phu nhân... Sao nàng lại đến đây?"Ngàn lời vạn chữ hóa thành một cái ôm, cằm hắn đặt trên tóc ta, giọng nói nghẹn ngào: "Phu nhân, tấm lòng của nàng, vi phu nhất định khắc cốt ghi tâm."Tiêu Trì vốn không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khi cứu thuộc hạ, bị đá lớn đè trúng chân phải, nên mới tạm thời trốn ở đây dưỡng thương.Lương thảo ta mang đến, vừa lúc phát huy tác dụng quan trọng.Trong lều, Tiêu Trì an trí ta trên chiếc giường gỗ tạm bợ.Sức nóng tỏa ra từ đống lửa khiến cơ thể dần ấm lên.Tiêu Trì sợ ta không quen, liền cởi chiếc áo choàng duy nhất trên người ra, trải xuống dưới thân ta.Cằm người đàn ông mọc đầy râu, gầy đi một chút, đôi mắt càng thêm sâu thẳm, hắn nắm lấy tay ta, hà hơi ấm vào.Hắn còn cởi giày và vớ của ta, ôm hai chân ta vào lòng ủ ấm."Phu nhân vất vả rồi.""Lần này may nhờ có phu nhân.""Phu nhân thật sự là phúc tinh của ta.""Phu nhân, ta... rất nhớ nàng."Ánh mắt Tiêu Trì dần sâu thẳm, giọng nói cũng nhuốm màu dục vọng.Sự thật chứng minh, cách tốt nhất để nam nhân giải tỏa nỗi nhớ nhung, đồng thời cũng là cách trực tiếp nhất, chính là hoan ái trên giường.Trong lều không cách âm, Tiêu Trì vừa cuồng nhiệt vừa kiềm chế.Chờ đến khi ta ngủ thiếp đi, người đàn ông mới ghé sát tai, thở dài: "Vãn Kiều, có nàng thật tốt. Kiếp này, ta nhất định không phụ nàng. Nàng yên tâm, ngôi vị kia, ta nhất định sẽ thay nàng giành lấy."Hắn tưởng rằng, ta yêu hắn sâu đậm. Cũng như hắn yêu ta sâu đậm.Thôi vậy, thật thật giả giả cũng không quan trọng.Quan trọng là kết quả cuối cùng.
Giữa đường, tuyết lớn bay mịt mù. Khi đội ngũ đi đến một con đường quan hẹp, hai bên đột nhiên có người b.ắ.n tên ra.
Thấy vậy, ta lập tức hô: "Bảo vệ tính mạng là trên hết, phòng ngự thay vì tấn công!"
Phủ binh cầm lá chắn, phối hợp với trường kiếm, miễn cưỡng có thể đỡ được mũi tên.
Rất nhanh, quân địch thấy vậy, chỉ có thể xông ra, trực tiếp tấn công.
Ta chui ra từ trong xe ngựa, hướng về phía người dẫn đầu hô lớn: "Các vị hảo hán chắc là muốn cướp của thôi phải không? Cũng không cần phải liều mạng như vậy. Ta sẽ nhường một nửa lương thảo cho các ngươi."
Quân địch không ít.
Nếu tiếp tục dây dưa, vừa hao tổn binh lực, lại trì hoãn thời gian.
Mà ta, căn bản không thể trì hoãn.
Vì vậy, vào thời điểm then chốt này, cầu hòa là con đường tốt nhất.
Bọn cướp đường có lẽ không ngờ ta lại hào phóng như vậy.
Ta trực tiếp gật đầu ra hiệu với Mặc Tâm, bảo hắn áp giải hai xe ngựa chở lương thảo ở phía sau lại đây.
Bọn cướp nhìn nhau, khuôn mặt hung dữ vừa rồi đã thay đổi sắc mặt.
"Đầu lĩnh, cái này..."
Tên cướp cầm đầu vén lương thảo lên, thấy quả thật là hàng thật, liền gật đầu chắp tay về phía ta: "Vị tiểu nương tử này thật sự hào sảng, nếu đã như vậy, ta cũng không cản đường ngươi nữa."
Nếu thật sự đánh nhau, ai cũng không chiếm được lợi thế quá lớn, cùng lắm là lưỡng bại câu thương.
Hơn nữa đám cướp này ăn mặc rách rưới, có người gầy trơ xương, nếu không phải vì miếng ăn mà sống lay lắt qua ngày, thì ai lại muốn làm cướp ở nơi đất khách quê người này?
Ta tin chắc có thể rời đi thuận lợi.
Trước khi bọn cướp nhường đường, hỏi: "Không biết tiểu nương tử xưng hô thế nào?"
Ta mỉm cười: "Kẻ vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến, chúc các vị sớm tìm được một công việc tốt."
Tên cướp cầm đầu sửng sốt.
Lúc ta chui vào xe ngựa, hắn cúi đầu về phía ta.
Nếu giang sơn vững vàng, quốc thái dân an, thì sao lại có nhiều kẻ tha hương cầu thực như vậy?
Rốt cuộc vẫn là do kẻ ngồi trên cao không làm tròn trách nhiệm.
Đã đến lúc phải đổi người làm hoàng đế rồi!
Đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước, đi vòng qua con đường quan phủ đầy tuyết trắng xóa, cuối cùng ba ngày sau đã đến nơi Tiêu Trì bị phục kích.
Nhưng, hiện trường chỉ có một bãi đá lớn, xem ra là có người từ trên hai bên khe núi ném đá xuống.
Nói cách khác, nơi này, đã có quân địch mai phục từ trước.
Quân địch cũng rất rõ ràng về hành tung của Tiêu Trì.
Thế lực của Hoàng hậu và Thái tử đã vươn tới cả quân doanh.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mắt, trong lòng ta không khỏi lo lắng.
Tình cảm của ta dành cho Tiêu Trì, đã có năm phần, năm phần còn lại vẫn là yêu bản thân mình.
Cho nên, cho dù Tiêu Trì thật sự xảy ra chuyện, ta cũng sẽ nhanh chóng thực hiện kế hoạch tiếp theo.
Tay ta đặt lên bụng, bên trong vẫn chưa có thai, nhưng...
Nếu ta muốn có con, cũng không phải là không thể.
Đến lúc đó, ta vẫn có thể nâng đỡ con mình đi tranh giành ngôi vị kia.
Tuy nhiên, trước khi thực hiện kế hoạch thứ hai, ta vẫn sẽ dốc hết sức cứu Tiêu Trì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter
.]
"Người đâu! Tìm cho ta! Tìm cho đến khi tìm thấy Vương gia mới thôi!"
Gió lạnh thổi qua khe núi khiến khóe mắt ta đỏ hoe.
Mặc Tâm tưởng ta khóc, liền an ủi: "Vương phi, Vương gia cát nhân tự có thiên tướng, người nhất định phải bảo trọng thân thể!"
Ta nở một nụ cười kiên cường: "Mong là vậy."
Đội ngũ hơn một nghìn người, tìm kiếm suốt một ngày một đêm, nhưng không tìm thấy bất kỳ t.h.i t.h.ể nào dưới đống đá.
Ta mừng rỡ: "Quá tốt rồi, Vương gia còn sống!"
Nói xong, ta lại lau nước mắt vốn không tồn tại.
Vấn đề là, Tiêu Trì sẽ ở đâu?
Hắn đã mất tích khỏi quân doanh, bên phía quân địch cũng không có tin tức gì về hắn.
Ngay lúc ta đang rối bời, một con ch.ó săn đen bóng từ xa chạy đến.
Mặc Tâm mừng rỡ: "Tiểu Hắc! Là Tiểu Hắc mà Vương gia nuôi trong quân doanh!"
Chó săn biết đường, có lẽ đã ngửi thấy mùi quen thuộc, liền tìm đến đây. Nó chạy đến chỗ Mặc Tâm, rồi sủa về phía sau.
Mặc Tâm mừng rỡ: "Vương phi, Vương gia chắc chắn ở gần đây!"
Ta lập tức dẫn người đi theo, gió lạnh thổi khiến mắt ta đau nhức, ta lại là người dễ khóc, cho nên, khi nhìn thấy Tiêu Trì bị thương nặng, ta đã lệ rơi đầy mặt.
Tiêu Trì vừa nhìn thấy ta, yết hầu liền chuyển động, chống một cây gậy gỗ đi nhanh tới, binh lính phía sau khuyên can thế nào cũng không được.
"Phu nhân... Sao nàng lại đến đây?"
Ngàn lời vạn chữ hóa thành một cái ôm, cằm hắn đặt trên tóc ta, giọng nói nghẹn ngào: "Phu nhân, tấm lòng của nàng, vi phu nhất định khắc cốt ghi tâm."
Tiêu Trì vốn không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khi cứu thuộc hạ, bị đá lớn đè trúng chân phải, nên mới tạm thời trốn ở đây dưỡng thương.
Lương thảo ta mang đến, vừa lúc phát huy tác dụng quan trọng.
Trong lều, Tiêu Trì an trí ta trên chiếc giường gỗ tạm bợ.
Sức nóng tỏa ra từ đống lửa khiến cơ thể dần ấm lên.
Tiêu Trì sợ ta không quen, liền cởi chiếc áo choàng duy nhất trên người ra, trải xuống dưới thân ta.
Cằm người đàn ông mọc đầy râu, gầy đi một chút, đôi mắt càng thêm sâu thẳm, hắn nắm lấy tay ta, hà hơi ấm vào.
Hắn còn cởi giày và vớ của ta, ôm hai chân ta vào lòng ủ ấm.
"Phu nhân vất vả rồi."
"Lần này may nhờ có phu nhân."
"Phu nhân thật sự là phúc tinh của ta."
"Phu nhân, ta... rất nhớ nàng."
Ánh mắt Tiêu Trì dần sâu thẳm, giọng nói cũng nhuốm màu dục vọng.
Sự thật chứng minh, cách tốt nhất để nam nhân giải tỏa nỗi nhớ nhung, đồng thời cũng là cách trực tiếp nhất, chính là hoan ái trên giường.
Trong lều không cách âm, Tiêu Trì vừa cuồng nhiệt vừa kiềm chế.
Chờ đến khi ta ngủ thiếp đi, người đàn ông mới ghé sát tai, thở dài: "Vãn Kiều, có nàng thật tốt. Kiếp này, ta nhất định không phụ nàng. Nàng yên tâm, ngôi vị kia, ta nhất định sẽ thay nàng giành lấy."
Hắn tưởng rằng, ta yêu hắn sâu đậm. Cũng như hắn yêu ta sâu đậm.
Thôi vậy, thật thật giả giả cũng không quan trọng.
Quan trọng là kết quả cuối cùng.
Vương Phi Trần Vãn KiềuTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTrọng sinh vào cái ngày ta cùng đường muội xuất giá. Ta không còn sửa chữa sai lầm "lên nhầm kiệu hoa", mà quyết định cứ thuận theo tự nhiên. Kiếp trước, Thái tử nhất mực yêu thương đường muội, hận ta chiếm vị trí Thái tử phi, khi ta mang thai sáu tháng, hắn đã hãm hại ta bị sơn phỉ bắt cóc, một xác hai mạng. Kiếp này, cứ để hai người bọn họ được toại nguyện. Thái tử cũng chẳng phải là hoàng tử duy nhất. Cũng chưa chắc đã là người chiến thắng cuối cùng. Ta là quân sư ẩn mình sau lưng phụ huynh và huynh trưởng, có thể giúp huynh trưởng từng bước thăng tiến, cũng có thể nâng đỡ một vị trữ quân mới. Ta gả cho ai, người đó mới là kẻ chiến thắng. Đêm tân hôn, tân phu quân lạnh lùng nói: "Đừng tới gần ta." Về sau, ta co rúm trong chiếc áo choàng lớn của hắn, run rẩy nói: "Chàng... đừng tới gần nữa!" 01 Mở mắt ra, ta lại trở về căn phòng khuê phòng quen thuộc. Khắp nơi đều tràn ngập không khí hỉ sự của hôn lễ. Ký ức của ta vẫn dừng lại ở lúc bị hãm hại, Thái tử hận ta cản trở mối lương duyên… Giữa đường, tuyết lớn bay mịt mù. Khi đội ngũ đi đến một con đường quan hẹp, hai bên đột nhiên có người b.ắ.n tên ra.Thấy vậy, ta lập tức hô: "Bảo vệ tính mạng là trên hết, phòng ngự thay vì tấn công!"Phủ binh cầm lá chắn, phối hợp với trường kiếm, miễn cưỡng có thể đỡ được mũi tên.Rất nhanh, quân địch thấy vậy, chỉ có thể xông ra, trực tiếp tấn công.Ta chui ra từ trong xe ngựa, hướng về phía người dẫn đầu hô lớn: "Các vị hảo hán chắc là muốn cướp của thôi phải không? Cũng không cần phải liều mạng như vậy. Ta sẽ nhường một nửa lương thảo cho các ngươi."Quân địch không ít.Nếu tiếp tục dây dưa, vừa hao tổn binh lực, lại trì hoãn thời gian.Mà ta, căn bản không thể trì hoãn.Vì vậy, vào thời điểm then chốt này, cầu hòa là con đường tốt nhất.Bọn cướp đường có lẽ không ngờ ta lại hào phóng như vậy.Ta trực tiếp gật đầu ra hiệu với Mặc Tâm, bảo hắn áp giải hai xe ngựa chở lương thảo ở phía sau lại đây.Bọn cướp nhìn nhau, khuôn mặt hung dữ vừa rồi đã thay đổi sắc mặt."Đầu lĩnh, cái này..."Tên cướp cầm đầu vén lương thảo lên, thấy quả thật là hàng thật, liền gật đầu chắp tay về phía ta: "Vị tiểu nương tử này thật sự hào sảng, nếu đã như vậy, ta cũng không cản đường ngươi nữa."Nếu thật sự đánh nhau, ai cũng không chiếm được lợi thế quá lớn, cùng lắm là lưỡng bại câu thương.Hơn nữa đám cướp này ăn mặc rách rưới, có người gầy trơ xương, nếu không phải vì miếng ăn mà sống lay lắt qua ngày, thì ai lại muốn làm cướp ở nơi đất khách quê người này?Ta tin chắc có thể rời đi thuận lợi.Trước khi bọn cướp nhường đường, hỏi: "Không biết tiểu nương tử xưng hô thế nào?"Ta mỉm cười: "Kẻ vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến, chúc các vị sớm tìm được một công việc tốt."Tên cướp cầm đầu sửng sốt.Lúc ta chui vào xe ngựa, hắn cúi đầu về phía ta.Nếu giang sơn vững vàng, quốc thái dân an, thì sao lại có nhiều kẻ tha hương cầu thực như vậy?Rốt cuộc vẫn là do kẻ ngồi trên cao không làm tròn trách nhiệm.Đã đến lúc phải đổi người làm hoàng đế rồi!Đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước, đi vòng qua con đường quan phủ đầy tuyết trắng xóa, cuối cùng ba ngày sau đã đến nơi Tiêu Trì bị phục kích.Nhưng, hiện trường chỉ có một bãi đá lớn, xem ra là có người từ trên hai bên khe núi ném đá xuống.Nói cách khác, nơi này, đã có quân địch mai phục từ trước.Quân địch cũng rất rõ ràng về hành tung của Tiêu Trì.Thế lực của Hoàng hậu và Thái tử đã vươn tới cả quân doanh.Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!Nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mắt, trong lòng ta không khỏi lo lắng.Tình cảm của ta dành cho Tiêu Trì, đã có năm phần, năm phần còn lại vẫn là yêu bản thân mình.Cho nên, cho dù Tiêu Trì thật sự xảy ra chuyện, ta cũng sẽ nhanh chóng thực hiện kế hoạch tiếp theo.Tay ta đặt lên bụng, bên trong vẫn chưa có thai, nhưng...Nếu ta muốn có con, cũng không phải là không thể.Đến lúc đó, ta vẫn có thể nâng đỡ con mình đi tranh giành ngôi vị kia.Tuy nhiên, trước khi thực hiện kế hoạch thứ hai, ta vẫn sẽ dốc hết sức cứu Tiêu Trì.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]"Người đâu! Tìm cho ta! Tìm cho đến khi tìm thấy Vương gia mới thôi!"Gió lạnh thổi qua khe núi khiến khóe mắt ta đỏ hoe.Mặc Tâm tưởng ta khóc, liền an ủi: "Vương phi, Vương gia cát nhân tự có thiên tướng, người nhất định phải bảo trọng thân thể!"Ta nở một nụ cười kiên cường: "Mong là vậy."Đội ngũ hơn một nghìn người, tìm kiếm suốt một ngày một đêm, nhưng không tìm thấy bất kỳ t.h.i t.h.ể nào dưới đống đá.Ta mừng rỡ: "Quá tốt rồi, Vương gia còn sống!"Nói xong, ta lại lau nước mắt vốn không tồn tại.Vấn đề là, Tiêu Trì sẽ ở đâu?Hắn đã mất tích khỏi quân doanh, bên phía quân địch cũng không có tin tức gì về hắn.Ngay lúc ta đang rối bời, một con ch.ó săn đen bóng từ xa chạy đến.Mặc Tâm mừng rỡ: "Tiểu Hắc! Là Tiểu Hắc mà Vương gia nuôi trong quân doanh!"Chó săn biết đường, có lẽ đã ngửi thấy mùi quen thuộc, liền tìm đến đây. Nó chạy đến chỗ Mặc Tâm, rồi sủa về phía sau.Mặc Tâm mừng rỡ: "Vương phi, Vương gia chắc chắn ở gần đây!"Ta lập tức dẫn người đi theo, gió lạnh thổi khiến mắt ta đau nhức, ta lại là người dễ khóc, cho nên, khi nhìn thấy Tiêu Trì bị thương nặng, ta đã lệ rơi đầy mặt.Tiêu Trì vừa nhìn thấy ta, yết hầu liền chuyển động, chống một cây gậy gỗ đi nhanh tới, binh lính phía sau khuyên can thế nào cũng không được."Phu nhân... Sao nàng lại đến đây?"Ngàn lời vạn chữ hóa thành một cái ôm, cằm hắn đặt trên tóc ta, giọng nói nghẹn ngào: "Phu nhân, tấm lòng của nàng, vi phu nhất định khắc cốt ghi tâm."Tiêu Trì vốn không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khi cứu thuộc hạ, bị đá lớn đè trúng chân phải, nên mới tạm thời trốn ở đây dưỡng thương.Lương thảo ta mang đến, vừa lúc phát huy tác dụng quan trọng.Trong lều, Tiêu Trì an trí ta trên chiếc giường gỗ tạm bợ.Sức nóng tỏa ra từ đống lửa khiến cơ thể dần ấm lên.Tiêu Trì sợ ta không quen, liền cởi chiếc áo choàng duy nhất trên người ra, trải xuống dưới thân ta.Cằm người đàn ông mọc đầy râu, gầy đi một chút, đôi mắt càng thêm sâu thẳm, hắn nắm lấy tay ta, hà hơi ấm vào.Hắn còn cởi giày và vớ của ta, ôm hai chân ta vào lòng ủ ấm."Phu nhân vất vả rồi.""Lần này may nhờ có phu nhân.""Phu nhân thật sự là phúc tinh của ta.""Phu nhân, ta... rất nhớ nàng."Ánh mắt Tiêu Trì dần sâu thẳm, giọng nói cũng nhuốm màu dục vọng.Sự thật chứng minh, cách tốt nhất để nam nhân giải tỏa nỗi nhớ nhung, đồng thời cũng là cách trực tiếp nhất, chính là hoan ái trên giường.Trong lều không cách âm, Tiêu Trì vừa cuồng nhiệt vừa kiềm chế.Chờ đến khi ta ngủ thiếp đi, người đàn ông mới ghé sát tai, thở dài: "Vãn Kiều, có nàng thật tốt. Kiếp này, ta nhất định không phụ nàng. Nàng yên tâm, ngôi vị kia, ta nhất định sẽ thay nàng giành lấy."Hắn tưởng rằng, ta yêu hắn sâu đậm. Cũng như hắn yêu ta sâu đậm.Thôi vậy, thật thật giả giả cũng không quan trọng.Quan trọng là kết quả cuối cùng.