Tác giả:

Năm thứ hai sau khi hiến tủy, một cô gái tìm đến tôi.   Cô ấy nói rằng mình bị tái phát bệnh bạch cầu và yêu cầu tôi phải phá thai ngay lập tức để hiến tủy thêm lần nữa.   Tôi kinh ngạc và kiên quyết từ chối.   Không ngờ, người chồng vốn luôn yêu thương tôi lại trách móc tôi là kẻ m.á.u lạnh.   Anh ấy nghiêm nghị nói: "Em thật làm anh thất vọng. Con có thể sinh thêm, nhưng mạng người thì không thể sống lại."   Trong nỗi bàng hoàng, tôi quyết định thuê một thám tử tư.   Sau khi điều tra, tôi mới phát hiện ra rằng cô gái đó chính là "ánh trăng sáng" trong lòng chồng tôi – người mà anh ấy vẫn nhớ nhung không nguôi.   Từ việc khuyên tôi tham gia ngân hàng tủy xương, người chồng yêu quý của tôi đã âm mưu biến tôi thành một "ngân hàng tủy sống di động" để cứu "ánh trăng sáng" của anh ấy…   Tôi trấn tĩnh lại, đăng ký lịch khám khoa sản.   "Chồng bảo hiến, vậy dù có tiếc con đến mấy, tôi cũng phải hiến!"   —-----------   “Này, tại sao cô vẫn chưa phá thai?”   Đó là câu đầu tiên mà Mi Tuyết…

Chương 3: CHƯƠNG 3

Chồng Muốn Tôi Phá Thai Để Hiến TủyTác giả: ShiyiTruyện Đô Thị, Truyện Nữ CườngNăm thứ hai sau khi hiến tủy, một cô gái tìm đến tôi.   Cô ấy nói rằng mình bị tái phát bệnh bạch cầu và yêu cầu tôi phải phá thai ngay lập tức để hiến tủy thêm lần nữa.   Tôi kinh ngạc và kiên quyết từ chối.   Không ngờ, người chồng vốn luôn yêu thương tôi lại trách móc tôi là kẻ m.á.u lạnh.   Anh ấy nghiêm nghị nói: "Em thật làm anh thất vọng. Con có thể sinh thêm, nhưng mạng người thì không thể sống lại."   Trong nỗi bàng hoàng, tôi quyết định thuê một thám tử tư.   Sau khi điều tra, tôi mới phát hiện ra rằng cô gái đó chính là "ánh trăng sáng" trong lòng chồng tôi – người mà anh ấy vẫn nhớ nhung không nguôi.   Từ việc khuyên tôi tham gia ngân hàng tủy xương, người chồng yêu quý của tôi đã âm mưu biến tôi thành một "ngân hàng tủy sống di động" để cứu "ánh trăng sáng" của anh ấy…   Tôi trấn tĩnh lại, đăng ký lịch khám khoa sản.   "Chồng bảo hiến, vậy dù có tiếc con đến mấy, tôi cũng phải hiến!"   —-----------   “Này, tại sao cô vẫn chưa phá thai?”   Đó là câu đầu tiên mà Mi Tuyết… Tất cả, ngay từ đầu, từng bước đều là âm mưu của anh.   Tôi chịu đựng cơn co thắt trong dạ dày, lao vào nhà vệ sinh, nôn khan.   So với nỗi đau không được yêu thương, sự căm phẫn trong lồng n.g.ự.c càng mãnh liệt hơn.   Tôi thu mình trong nhà vệ sinh, bật khóc nức nở.   Khóc đủ rồi, tôi lau nước mắt, nhanh chóng gọi điện cho khoa sản.   “Cho hỏi, tôi có thể đặt lịch phá thai không?”   Hai con người cặn bã đó, chẳng phải muốn làm đôi uyên ương khốn khổ vì tình yêu sao?   Vậy tôi muốn xem thử, khi đứng trước ranh giới sống chết, họ sẽ phản bội và căm ghét nhau thế nào! —----- Từ sau lần cãi nhau hôm đó, Trần Minh Xuyên lấy cớ bận rộn công việc, mấy ngày liền không về nhà. Lần về nhà tiếp theo, anh đặc biệt mang theo bánh ngọt mà tôi yêu thích. Như thường lệ, anh tắm rửa sạch mùi t.h.u.ố.c lá và rượu, sau đó đến gần tôi. “Em sao vậy? Mắt đỏ thế kia,” anh nhíu mày hỏi. “Có phải em bị nghén không? Hay là em thấy không khỏe?” Tôi không trả lời, cố gắng nén cảm giác buồn nôn, mặc cho anh hỏi han quan tâm. “Thanh Thanh, nếu em thực sự thấy không thoải mái, chúng ta có thể hoãn lại việc sinh con. Vừa giúp em dễ chịu hơn, lại vừa cứu được một mạng người, chẳng phải rất hoàn hảo sao?” Anh đưa miếng bánh ngọt đến trước mặt tôi. “Thanh Thanh, mấy ngày trước là anh bốc đồng nên mới nói những lời tổn thương em.” “Anh chỉ là thấy cô ấy quá đáng thương. Cô ấy gần bằng tuổi em, chắc chắn rất không cam lòng rời khỏi thế giới này.” “Anh thực sự không chịu được cảnh người khác đau khổ, em biết mà. Nếu không phải vì điều này, chúng ta đã chẳng thể đến với nhau.” Tôi đẩy miếng bánh ra, lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt anh. “Vậy còn đứa con trong bụng em thì sao? Nó không đáng thương à?” “Cô ấy đáng thương thật, nhưng ít nhất cô ấy cũng đã sống được hơn hai mươi năm. Còn con của chúng ta thậm chí chưa được nhìn thấy thế giới một lần. Anh nói xem, ai mới là người đáng thương hơn?” Trần Minh Xuyên mím môi, cúi đầu. Mãi lâu sau, anh lắp bắp nói: “... Con thì mình có thể sinh lại được mà.” Tôi đẩy mạnh anh ra. “Sinh lại, liệu có thể thay thế đứa này sao?” “Sinh thêm một đứa, có thể bù đắp tội lỗi của việc g.i.ế.c đứa này không?” Trần Minh Xuyên dường như chưa từng nghĩ đến câu hỏi đó. Anh thoáng sững sờ, bị từ “tội lỗi” làm cho bối rối. Sau một hồi, anh lúng túng đáp: “Nó chỉ là một phôi thai thôi mà, chưa thành hình, nên không thể gọi là g.i.ế.c được.” “Không phải sao?” Tôi mạnh mẽ nắm lấy tay anh, áp vào bụng mình. “Anh có muốn thử cảm nhận không? Nó đã biết cử động rồi!” Trần Minh Xuyên hoảng hốt rút tay lại. “Làm gì có, mới hơn 10 tuần thì làm sao mà có thai động được!” Tôi không cố ép buộc thêm. Chỉ lặng lẽ úp mặt vào lòng bàn tay mình. Tiếng nức nở vang lên từ bàn tay, anh chỉ có thể nhìn thấy đôi vai run rẩy của tôi. Trong phòng, không gian im ắng đến kỳ lạ. Không bật đèn, ánh sáng từ những ngọn đèn ngoài cửa sổ làm căn phòng thêm phần hiu quạnh. Tôi nghẹn ngào, giọng nói đầy bi ai: “Em nghĩ con chắc là một bé trai, lông mày giống anh, cũng mạnh mẽ, có trách nhiệm như anh.” “Con sẽ gọi anh là ba bằng giọng ngọt ngào. Khi tất cả mọi người đều có thể giả tạo với anh, chỉ có con là yêu thương anh vô điều kiện.” “Máu mủ ruột thịt gắn kết hai người, không cần lời hứa, lời thề. Mối liên kết ấy tự nhiên và không bao giờ có sự lừa dối hay lợi dụng.” 

Chồng Muốn Tôi Phá Thai Để Hiến TủyTác giả: ShiyiTruyện Đô Thị, Truyện Nữ CườngNăm thứ hai sau khi hiến tủy, một cô gái tìm đến tôi.   Cô ấy nói rằng mình bị tái phát bệnh bạch cầu và yêu cầu tôi phải phá thai ngay lập tức để hiến tủy thêm lần nữa.   Tôi kinh ngạc và kiên quyết từ chối.   Không ngờ, người chồng vốn luôn yêu thương tôi lại trách móc tôi là kẻ m.á.u lạnh.   Anh ấy nghiêm nghị nói: "Em thật làm anh thất vọng. Con có thể sinh thêm, nhưng mạng người thì không thể sống lại."   Trong nỗi bàng hoàng, tôi quyết định thuê một thám tử tư.   Sau khi điều tra, tôi mới phát hiện ra rằng cô gái đó chính là "ánh trăng sáng" trong lòng chồng tôi – người mà anh ấy vẫn nhớ nhung không nguôi.   Từ việc khuyên tôi tham gia ngân hàng tủy xương, người chồng yêu quý của tôi đã âm mưu biến tôi thành một "ngân hàng tủy sống di động" để cứu "ánh trăng sáng" của anh ấy…   Tôi trấn tĩnh lại, đăng ký lịch khám khoa sản.   "Chồng bảo hiến, vậy dù có tiếc con đến mấy, tôi cũng phải hiến!"   —-----------   “Này, tại sao cô vẫn chưa phá thai?”   Đó là câu đầu tiên mà Mi Tuyết… Tất cả, ngay từ đầu, từng bước đều là âm mưu của anh.   Tôi chịu đựng cơn co thắt trong dạ dày, lao vào nhà vệ sinh, nôn khan.   So với nỗi đau không được yêu thương, sự căm phẫn trong lồng n.g.ự.c càng mãnh liệt hơn.   Tôi thu mình trong nhà vệ sinh, bật khóc nức nở.   Khóc đủ rồi, tôi lau nước mắt, nhanh chóng gọi điện cho khoa sản.   “Cho hỏi, tôi có thể đặt lịch phá thai không?”   Hai con người cặn bã đó, chẳng phải muốn làm đôi uyên ương khốn khổ vì tình yêu sao?   Vậy tôi muốn xem thử, khi đứng trước ranh giới sống chết, họ sẽ phản bội và căm ghét nhau thế nào! —----- Từ sau lần cãi nhau hôm đó, Trần Minh Xuyên lấy cớ bận rộn công việc, mấy ngày liền không về nhà. Lần về nhà tiếp theo, anh đặc biệt mang theo bánh ngọt mà tôi yêu thích. Như thường lệ, anh tắm rửa sạch mùi t.h.u.ố.c lá và rượu, sau đó đến gần tôi. “Em sao vậy? Mắt đỏ thế kia,” anh nhíu mày hỏi. “Có phải em bị nghén không? Hay là em thấy không khỏe?” Tôi không trả lời, cố gắng nén cảm giác buồn nôn, mặc cho anh hỏi han quan tâm. “Thanh Thanh, nếu em thực sự thấy không thoải mái, chúng ta có thể hoãn lại việc sinh con. Vừa giúp em dễ chịu hơn, lại vừa cứu được một mạng người, chẳng phải rất hoàn hảo sao?” Anh đưa miếng bánh ngọt đến trước mặt tôi. “Thanh Thanh, mấy ngày trước là anh bốc đồng nên mới nói những lời tổn thương em.” “Anh chỉ là thấy cô ấy quá đáng thương. Cô ấy gần bằng tuổi em, chắc chắn rất không cam lòng rời khỏi thế giới này.” “Anh thực sự không chịu được cảnh người khác đau khổ, em biết mà. Nếu không phải vì điều này, chúng ta đã chẳng thể đến với nhau.” Tôi đẩy miếng bánh ra, lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt anh. “Vậy còn đứa con trong bụng em thì sao? Nó không đáng thương à?” “Cô ấy đáng thương thật, nhưng ít nhất cô ấy cũng đã sống được hơn hai mươi năm. Còn con của chúng ta thậm chí chưa được nhìn thấy thế giới một lần. Anh nói xem, ai mới là người đáng thương hơn?” Trần Minh Xuyên mím môi, cúi đầu. Mãi lâu sau, anh lắp bắp nói: “... Con thì mình có thể sinh lại được mà.” Tôi đẩy mạnh anh ra. “Sinh lại, liệu có thể thay thế đứa này sao?” “Sinh thêm một đứa, có thể bù đắp tội lỗi của việc g.i.ế.c đứa này không?” Trần Minh Xuyên dường như chưa từng nghĩ đến câu hỏi đó. Anh thoáng sững sờ, bị từ “tội lỗi” làm cho bối rối. Sau một hồi, anh lúng túng đáp: “Nó chỉ là một phôi thai thôi mà, chưa thành hình, nên không thể gọi là g.i.ế.c được.” “Không phải sao?” Tôi mạnh mẽ nắm lấy tay anh, áp vào bụng mình. “Anh có muốn thử cảm nhận không? Nó đã biết cử động rồi!” Trần Minh Xuyên hoảng hốt rút tay lại. “Làm gì có, mới hơn 10 tuần thì làm sao mà có thai động được!” Tôi không cố ép buộc thêm. Chỉ lặng lẽ úp mặt vào lòng bàn tay mình. Tiếng nức nở vang lên từ bàn tay, anh chỉ có thể nhìn thấy đôi vai run rẩy của tôi. Trong phòng, không gian im ắng đến kỳ lạ. Không bật đèn, ánh sáng từ những ngọn đèn ngoài cửa sổ làm căn phòng thêm phần hiu quạnh. Tôi nghẹn ngào, giọng nói đầy bi ai: “Em nghĩ con chắc là một bé trai, lông mày giống anh, cũng mạnh mẽ, có trách nhiệm như anh.” “Con sẽ gọi anh là ba bằng giọng ngọt ngào. Khi tất cả mọi người đều có thể giả tạo với anh, chỉ có con là yêu thương anh vô điều kiện.” “Máu mủ ruột thịt gắn kết hai người, không cần lời hứa, lời thề. Mối liên kết ấy tự nhiên và không bao giờ có sự lừa dối hay lợi dụng.” 

Chồng Muốn Tôi Phá Thai Để Hiến TủyTác giả: ShiyiTruyện Đô Thị, Truyện Nữ CườngNăm thứ hai sau khi hiến tủy, một cô gái tìm đến tôi.   Cô ấy nói rằng mình bị tái phát bệnh bạch cầu và yêu cầu tôi phải phá thai ngay lập tức để hiến tủy thêm lần nữa.   Tôi kinh ngạc và kiên quyết từ chối.   Không ngờ, người chồng vốn luôn yêu thương tôi lại trách móc tôi là kẻ m.á.u lạnh.   Anh ấy nghiêm nghị nói: "Em thật làm anh thất vọng. Con có thể sinh thêm, nhưng mạng người thì không thể sống lại."   Trong nỗi bàng hoàng, tôi quyết định thuê một thám tử tư.   Sau khi điều tra, tôi mới phát hiện ra rằng cô gái đó chính là "ánh trăng sáng" trong lòng chồng tôi – người mà anh ấy vẫn nhớ nhung không nguôi.   Từ việc khuyên tôi tham gia ngân hàng tủy xương, người chồng yêu quý của tôi đã âm mưu biến tôi thành một "ngân hàng tủy sống di động" để cứu "ánh trăng sáng" của anh ấy…   Tôi trấn tĩnh lại, đăng ký lịch khám khoa sản.   "Chồng bảo hiến, vậy dù có tiếc con đến mấy, tôi cũng phải hiến!"   —-----------   “Này, tại sao cô vẫn chưa phá thai?”   Đó là câu đầu tiên mà Mi Tuyết… Tất cả, ngay từ đầu, từng bước đều là âm mưu của anh.   Tôi chịu đựng cơn co thắt trong dạ dày, lao vào nhà vệ sinh, nôn khan.   So với nỗi đau không được yêu thương, sự căm phẫn trong lồng n.g.ự.c càng mãnh liệt hơn.   Tôi thu mình trong nhà vệ sinh, bật khóc nức nở.   Khóc đủ rồi, tôi lau nước mắt, nhanh chóng gọi điện cho khoa sản.   “Cho hỏi, tôi có thể đặt lịch phá thai không?”   Hai con người cặn bã đó, chẳng phải muốn làm đôi uyên ương khốn khổ vì tình yêu sao?   Vậy tôi muốn xem thử, khi đứng trước ranh giới sống chết, họ sẽ phản bội và căm ghét nhau thế nào! —----- Từ sau lần cãi nhau hôm đó, Trần Minh Xuyên lấy cớ bận rộn công việc, mấy ngày liền không về nhà. Lần về nhà tiếp theo, anh đặc biệt mang theo bánh ngọt mà tôi yêu thích. Như thường lệ, anh tắm rửa sạch mùi t.h.u.ố.c lá và rượu, sau đó đến gần tôi. “Em sao vậy? Mắt đỏ thế kia,” anh nhíu mày hỏi. “Có phải em bị nghén không? Hay là em thấy không khỏe?” Tôi không trả lời, cố gắng nén cảm giác buồn nôn, mặc cho anh hỏi han quan tâm. “Thanh Thanh, nếu em thực sự thấy không thoải mái, chúng ta có thể hoãn lại việc sinh con. Vừa giúp em dễ chịu hơn, lại vừa cứu được một mạng người, chẳng phải rất hoàn hảo sao?” Anh đưa miếng bánh ngọt đến trước mặt tôi. “Thanh Thanh, mấy ngày trước là anh bốc đồng nên mới nói những lời tổn thương em.” “Anh chỉ là thấy cô ấy quá đáng thương. Cô ấy gần bằng tuổi em, chắc chắn rất không cam lòng rời khỏi thế giới này.” “Anh thực sự không chịu được cảnh người khác đau khổ, em biết mà. Nếu không phải vì điều này, chúng ta đã chẳng thể đến với nhau.” Tôi đẩy miếng bánh ra, lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt anh. “Vậy còn đứa con trong bụng em thì sao? Nó không đáng thương à?” “Cô ấy đáng thương thật, nhưng ít nhất cô ấy cũng đã sống được hơn hai mươi năm. Còn con của chúng ta thậm chí chưa được nhìn thấy thế giới một lần. Anh nói xem, ai mới là người đáng thương hơn?” Trần Minh Xuyên mím môi, cúi đầu. Mãi lâu sau, anh lắp bắp nói: “... Con thì mình có thể sinh lại được mà.” Tôi đẩy mạnh anh ra. “Sinh lại, liệu có thể thay thế đứa này sao?” “Sinh thêm một đứa, có thể bù đắp tội lỗi của việc g.i.ế.c đứa này không?” Trần Minh Xuyên dường như chưa từng nghĩ đến câu hỏi đó. Anh thoáng sững sờ, bị từ “tội lỗi” làm cho bối rối. Sau một hồi, anh lúng túng đáp: “Nó chỉ là một phôi thai thôi mà, chưa thành hình, nên không thể gọi là g.i.ế.c được.” “Không phải sao?” Tôi mạnh mẽ nắm lấy tay anh, áp vào bụng mình. “Anh có muốn thử cảm nhận không? Nó đã biết cử động rồi!” Trần Minh Xuyên hoảng hốt rút tay lại. “Làm gì có, mới hơn 10 tuần thì làm sao mà có thai động được!” Tôi không cố ép buộc thêm. Chỉ lặng lẽ úp mặt vào lòng bàn tay mình. Tiếng nức nở vang lên từ bàn tay, anh chỉ có thể nhìn thấy đôi vai run rẩy của tôi. Trong phòng, không gian im ắng đến kỳ lạ. Không bật đèn, ánh sáng từ những ngọn đèn ngoài cửa sổ làm căn phòng thêm phần hiu quạnh. Tôi nghẹn ngào, giọng nói đầy bi ai: “Em nghĩ con chắc là một bé trai, lông mày giống anh, cũng mạnh mẽ, có trách nhiệm như anh.” “Con sẽ gọi anh là ba bằng giọng ngọt ngào. Khi tất cả mọi người đều có thể giả tạo với anh, chỉ có con là yêu thương anh vô điều kiện.” “Máu mủ ruột thịt gắn kết hai người, không cần lời hứa, lời thề. Mối liên kết ấy tự nhiên và không bao giờ có sự lừa dối hay lợi dụng.” 

Chương 3: CHƯƠNG 3