Tác giả:

Năm thứ hai sau khi hiến tủy, một cô gái tìm đến tôi.   Cô ấy nói rằng mình bị tái phát bệnh bạch cầu và yêu cầu tôi phải phá thai ngay lập tức để hiến tủy thêm lần nữa.   Tôi kinh ngạc và kiên quyết từ chối.   Không ngờ, người chồng vốn luôn yêu thương tôi lại trách móc tôi là kẻ m.á.u lạnh.   Anh ấy nghiêm nghị nói: "Em thật làm anh thất vọng. Con có thể sinh thêm, nhưng mạng người thì không thể sống lại."   Trong nỗi bàng hoàng, tôi quyết định thuê một thám tử tư.   Sau khi điều tra, tôi mới phát hiện ra rằng cô gái đó chính là "ánh trăng sáng" trong lòng chồng tôi – người mà anh ấy vẫn nhớ nhung không nguôi.   Từ việc khuyên tôi tham gia ngân hàng tủy xương, người chồng yêu quý của tôi đã âm mưu biến tôi thành một "ngân hàng tủy sống di động" để cứu "ánh trăng sáng" của anh ấy…   Tôi trấn tĩnh lại, đăng ký lịch khám khoa sản.   "Chồng bảo hiến, vậy dù có tiếc con đến mấy, tôi cũng phải hiến!"   —-----------   “Này, tại sao cô vẫn chưa phá thai?”   Đó là câu đầu tiên mà Mi Tuyết…

Chương 10: CHƯƠNG 10

Chồng Muốn Tôi Phá Thai Để Hiến TủyTác giả: ShiyiTruyện Đô Thị, Truyện Nữ CườngNăm thứ hai sau khi hiến tủy, một cô gái tìm đến tôi.   Cô ấy nói rằng mình bị tái phát bệnh bạch cầu và yêu cầu tôi phải phá thai ngay lập tức để hiến tủy thêm lần nữa.   Tôi kinh ngạc và kiên quyết từ chối.   Không ngờ, người chồng vốn luôn yêu thương tôi lại trách móc tôi là kẻ m.á.u lạnh.   Anh ấy nghiêm nghị nói: "Em thật làm anh thất vọng. Con có thể sinh thêm, nhưng mạng người thì không thể sống lại."   Trong nỗi bàng hoàng, tôi quyết định thuê một thám tử tư.   Sau khi điều tra, tôi mới phát hiện ra rằng cô gái đó chính là "ánh trăng sáng" trong lòng chồng tôi – người mà anh ấy vẫn nhớ nhung không nguôi.   Từ việc khuyên tôi tham gia ngân hàng tủy xương, người chồng yêu quý của tôi đã âm mưu biến tôi thành một "ngân hàng tủy sống di động" để cứu "ánh trăng sáng" của anh ấy…   Tôi trấn tĩnh lại, đăng ký lịch khám khoa sản.   "Chồng bảo hiến, vậy dù có tiếc con đến mấy, tôi cũng phải hiến!"   —-----------   “Này, tại sao cô vẫn chưa phá thai?”   Đó là câu đầu tiên mà Mi Tuyết… Sau khi suy nghĩ rất lâu, ánh mắt Trần Minh Xuyên rơi xuống bụng tôi. - "Đợi khi dự án đầu tư này sinh lời, chúng ta sẽ nói tiếp chuyện đứa trẻ." Nói xong, anh ngượng ngùng giải thích: - "Dù sao thì điều kiện kinh tế tốt hay không cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng cuộc sống của con sau này." Trong lòng tôi lạnh lẽo, thầm cười khẩy. Trần Minh Xuyên quả thực tính toán quá giỏi. Anh muốn dùng đứa trẻ để bảo đảm vận may cho mình. Sau đó lại g.i.ế.c đứa trẻ để cứu "vầng trăng sáng" của anh ta. Nhưng trên đời này làm gì có chuyện "vẹn cả đôi đường"? Người có tâm địa bất chính, dù không bị trời phạt cũng sẽ gặp tai họa từ con người. —-------- Dựa vào những thông tin tôi cố ý tiết lộ khi trò chuyện với các tình nguyện viên tại bệnh viện, Mi Tuyết đã nhiều lần chuyển tiền cho Trần Minh Xuyên, thậm chí ba ngày hai lần ở bên cạnh anh ta. Tôi tìm hiểu được rằng gia đình Mi Tuyết khá giả, bạn bè thời đi học của cô ấy cũng đều thuộc tầng lớp có điều kiện tốt. Trong khi đó, Trần Minh Xuyên lại là một cậu học sinh nghèo xuất thân từ vùng núi xa xôi, phải nỗ lực vượt qua khó khăn để học hành. Mi Tuyết khi đó, ngoài việc nhờ anh giúp làm bài tập, gần như không để mắt đến anh. Sau này, khi Mi Tuyết mắc bệnh, hai người họ mới có nhiều liên hệ hơn. Nghe nói, Trần Minh Xuyên đã từng liên tục đến các điểm hiến m.á.u để tìm được nhóm m.á.u hiếm, vì hiến m.á.u quá thường xuyên mà còn phải nhập viện. Tôi nghĩ rằng, những trải nghiệm đó đã vô tình giúp Trần Minh Xuyên khai mở một khía cạnh tối trong con người mình. Trước sự tấn công dồn dập từ Mi Tuyết, vừa chuyển tiền vừa dâng hiến bản thân, anh dần nhận ra những cảm giác không mấy dễ chịu. Bản thân sau khi "biến chất" bắt đầu cảm thấy thương hại chính mình trong quá khứ – con người từng thấp kém và đáng thương. Kết quả là, chiếc khăn quàng trên cổ Mi Tuyết không bao giờ được tháo xuống. --- Vài ngày sau, khi tôi lại đến bệnh viện, Mi Tuyết bất ngờ chủ động tìm gặp tôi. Có vẻ như cô ấy đã nghĩ thông suốt: muốn tôi hiến tủy, cách hiệu quả nhất là nói thẳng với tôi. Lần này, cô ấy không còn kiêu ngạo hay vô lễ, mà ánh mắt đầy chân thành và đau khổ. - "Phải làm thế nào chị mới đồng ý hiến tủy cho tôi?" Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt thương cảm. - "Tôi cũng muốn hiến mà, nhưng dạo này chồng tôi không hiểu sao lại rất kỳ lạ." - "Ban đầu anh ấy đồng ý cho tôi hiến tủy, nhưng gần đây anh ấy có vẻ đổi ý rồi." Tôi chăm chú nhìn gương mặt xanh xao của Mi Tuyết, giọng nói chậm rãi. - "Anh ấy nghĩ rằng đứa trẻ trong bụng tôi mang lại may mắn. Cụ thể may mắn thế nào thì tôi không rõ, nhưng hôm qua tôi nghe anh ấy lẩm bẩm, nói gì đó như: 'Con người là vậy, kéo không đi, đánh thì lùi.'" Môi Mi Tuyết run rẩy. Tôi quan tâm hỏi: - "Cô có ổn không? Tôi thấy sắc mặt cô dạo này không tốt. Cô cũng không biết chăm sóc bản thân gì cả, bệnh nhân cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, gia đình cô không biết điều đó sao?" Mắt Mi Tuyết đỏ hoe. Tôi tiếp tục an ủi: - "Cô đừng lo, kể cả chồng tôi quyết định giữ đứa bé, thì cũng chỉ vài tháng nữa là sinh thôi. Đến lúc đó, tôi sẽ hiến tủy cho cô, không muộn mà." - "Nhưng trong thời gian này, cô phải chăm sóc tốt cho bản thân. Nếu cứ mệt mỏi thế này thì không ổn đâu." Nói xong, tôi cùng các tình nguyện viên rời đi. Mi Tuyết gục xuống, ôm chặt vai mình và lặng lẽ khóc. --- Mi Tuyết đến tìm Trần Minh Xuyên và làm ầm lên. Trong video, Mi Tuyết không kiềm chế được mà lại tát Trần Minh Xuyên. Lần này, anh ta có chút tức giận, nắm lấy cổ tay Mi Tuyết và hất ra. Nhưng, "ánh trăng sáng" vẫn có sức sát thương riêng. Cuối cùng, Trần Minh Xuyên quay về và hỏi tôi một cách khó chịu: - "Có phải em nói với Mi Tuyết rằng em không muốn phá thai?" Tôi thản nhiên gật đầu. - "Đúng vậy, sao anh biết?" - "Mi Tuyết tình cờ ở cùng bệnh viện nơi em l.à.m t.ì.n.h nguyện, chắc nghe được em trò chuyện với các bạn." - "Cô ấy hôm nay còn hỏi em liệu em có thể phá thai để hiến tủy cho cô ấy không. Em bảo tất cả phụ thuộc vào anh." - "Nhưng em nghĩ cô ấy có vẻ không quan tâm lắm." Trần Minh Xuyên nhíu mày nhìn tôi. - "Cô ấy dường như lẩm bẩm gì đó, kiểu như 'thằng nhà quê' hay gì đó, em nghe không rõ." - "Nhưng mà, anh với cô ấy quen nhau trước sao? Làm sao cô ấy biết anh xuất thân từ vùng núi?" 

Chồng Muốn Tôi Phá Thai Để Hiến TủyTác giả: ShiyiTruyện Đô Thị, Truyện Nữ CườngNăm thứ hai sau khi hiến tủy, một cô gái tìm đến tôi.   Cô ấy nói rằng mình bị tái phát bệnh bạch cầu và yêu cầu tôi phải phá thai ngay lập tức để hiến tủy thêm lần nữa.   Tôi kinh ngạc và kiên quyết từ chối.   Không ngờ, người chồng vốn luôn yêu thương tôi lại trách móc tôi là kẻ m.á.u lạnh.   Anh ấy nghiêm nghị nói: "Em thật làm anh thất vọng. Con có thể sinh thêm, nhưng mạng người thì không thể sống lại."   Trong nỗi bàng hoàng, tôi quyết định thuê một thám tử tư.   Sau khi điều tra, tôi mới phát hiện ra rằng cô gái đó chính là "ánh trăng sáng" trong lòng chồng tôi – người mà anh ấy vẫn nhớ nhung không nguôi.   Từ việc khuyên tôi tham gia ngân hàng tủy xương, người chồng yêu quý của tôi đã âm mưu biến tôi thành một "ngân hàng tủy sống di động" để cứu "ánh trăng sáng" của anh ấy…   Tôi trấn tĩnh lại, đăng ký lịch khám khoa sản.   "Chồng bảo hiến, vậy dù có tiếc con đến mấy, tôi cũng phải hiến!"   —-----------   “Này, tại sao cô vẫn chưa phá thai?”   Đó là câu đầu tiên mà Mi Tuyết… Sau khi suy nghĩ rất lâu, ánh mắt Trần Minh Xuyên rơi xuống bụng tôi. - "Đợi khi dự án đầu tư này sinh lời, chúng ta sẽ nói tiếp chuyện đứa trẻ." Nói xong, anh ngượng ngùng giải thích: - "Dù sao thì điều kiện kinh tế tốt hay không cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng cuộc sống của con sau này." Trong lòng tôi lạnh lẽo, thầm cười khẩy. Trần Minh Xuyên quả thực tính toán quá giỏi. Anh muốn dùng đứa trẻ để bảo đảm vận may cho mình. Sau đó lại g.i.ế.c đứa trẻ để cứu "vầng trăng sáng" của anh ta. Nhưng trên đời này làm gì có chuyện "vẹn cả đôi đường"? Người có tâm địa bất chính, dù không bị trời phạt cũng sẽ gặp tai họa từ con người. —-------- Dựa vào những thông tin tôi cố ý tiết lộ khi trò chuyện với các tình nguyện viên tại bệnh viện, Mi Tuyết đã nhiều lần chuyển tiền cho Trần Minh Xuyên, thậm chí ba ngày hai lần ở bên cạnh anh ta. Tôi tìm hiểu được rằng gia đình Mi Tuyết khá giả, bạn bè thời đi học của cô ấy cũng đều thuộc tầng lớp có điều kiện tốt. Trong khi đó, Trần Minh Xuyên lại là một cậu học sinh nghèo xuất thân từ vùng núi xa xôi, phải nỗ lực vượt qua khó khăn để học hành. Mi Tuyết khi đó, ngoài việc nhờ anh giúp làm bài tập, gần như không để mắt đến anh. Sau này, khi Mi Tuyết mắc bệnh, hai người họ mới có nhiều liên hệ hơn. Nghe nói, Trần Minh Xuyên đã từng liên tục đến các điểm hiến m.á.u để tìm được nhóm m.á.u hiếm, vì hiến m.á.u quá thường xuyên mà còn phải nhập viện. Tôi nghĩ rằng, những trải nghiệm đó đã vô tình giúp Trần Minh Xuyên khai mở một khía cạnh tối trong con người mình. Trước sự tấn công dồn dập từ Mi Tuyết, vừa chuyển tiền vừa dâng hiến bản thân, anh dần nhận ra những cảm giác không mấy dễ chịu. Bản thân sau khi "biến chất" bắt đầu cảm thấy thương hại chính mình trong quá khứ – con người từng thấp kém và đáng thương. Kết quả là, chiếc khăn quàng trên cổ Mi Tuyết không bao giờ được tháo xuống. --- Vài ngày sau, khi tôi lại đến bệnh viện, Mi Tuyết bất ngờ chủ động tìm gặp tôi. Có vẻ như cô ấy đã nghĩ thông suốt: muốn tôi hiến tủy, cách hiệu quả nhất là nói thẳng với tôi. Lần này, cô ấy không còn kiêu ngạo hay vô lễ, mà ánh mắt đầy chân thành và đau khổ. - "Phải làm thế nào chị mới đồng ý hiến tủy cho tôi?" Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt thương cảm. - "Tôi cũng muốn hiến mà, nhưng dạo này chồng tôi không hiểu sao lại rất kỳ lạ." - "Ban đầu anh ấy đồng ý cho tôi hiến tủy, nhưng gần đây anh ấy có vẻ đổi ý rồi." Tôi chăm chú nhìn gương mặt xanh xao của Mi Tuyết, giọng nói chậm rãi. - "Anh ấy nghĩ rằng đứa trẻ trong bụng tôi mang lại may mắn. Cụ thể may mắn thế nào thì tôi không rõ, nhưng hôm qua tôi nghe anh ấy lẩm bẩm, nói gì đó như: 'Con người là vậy, kéo không đi, đánh thì lùi.'" Môi Mi Tuyết run rẩy. Tôi quan tâm hỏi: - "Cô có ổn không? Tôi thấy sắc mặt cô dạo này không tốt. Cô cũng không biết chăm sóc bản thân gì cả, bệnh nhân cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, gia đình cô không biết điều đó sao?" Mắt Mi Tuyết đỏ hoe. Tôi tiếp tục an ủi: - "Cô đừng lo, kể cả chồng tôi quyết định giữ đứa bé, thì cũng chỉ vài tháng nữa là sinh thôi. Đến lúc đó, tôi sẽ hiến tủy cho cô, không muộn mà." - "Nhưng trong thời gian này, cô phải chăm sóc tốt cho bản thân. Nếu cứ mệt mỏi thế này thì không ổn đâu." Nói xong, tôi cùng các tình nguyện viên rời đi. Mi Tuyết gục xuống, ôm chặt vai mình và lặng lẽ khóc. --- Mi Tuyết đến tìm Trần Minh Xuyên và làm ầm lên. Trong video, Mi Tuyết không kiềm chế được mà lại tát Trần Minh Xuyên. Lần này, anh ta có chút tức giận, nắm lấy cổ tay Mi Tuyết và hất ra. Nhưng, "ánh trăng sáng" vẫn có sức sát thương riêng. Cuối cùng, Trần Minh Xuyên quay về và hỏi tôi một cách khó chịu: - "Có phải em nói với Mi Tuyết rằng em không muốn phá thai?" Tôi thản nhiên gật đầu. - "Đúng vậy, sao anh biết?" - "Mi Tuyết tình cờ ở cùng bệnh viện nơi em l.à.m t.ì.n.h nguyện, chắc nghe được em trò chuyện với các bạn." - "Cô ấy hôm nay còn hỏi em liệu em có thể phá thai để hiến tủy cho cô ấy không. Em bảo tất cả phụ thuộc vào anh." - "Nhưng em nghĩ cô ấy có vẻ không quan tâm lắm." Trần Minh Xuyên nhíu mày nhìn tôi. - "Cô ấy dường như lẩm bẩm gì đó, kiểu như 'thằng nhà quê' hay gì đó, em nghe không rõ." - "Nhưng mà, anh với cô ấy quen nhau trước sao? Làm sao cô ấy biết anh xuất thân từ vùng núi?" 

Chồng Muốn Tôi Phá Thai Để Hiến TủyTác giả: ShiyiTruyện Đô Thị, Truyện Nữ CườngNăm thứ hai sau khi hiến tủy, một cô gái tìm đến tôi.   Cô ấy nói rằng mình bị tái phát bệnh bạch cầu và yêu cầu tôi phải phá thai ngay lập tức để hiến tủy thêm lần nữa.   Tôi kinh ngạc và kiên quyết từ chối.   Không ngờ, người chồng vốn luôn yêu thương tôi lại trách móc tôi là kẻ m.á.u lạnh.   Anh ấy nghiêm nghị nói: "Em thật làm anh thất vọng. Con có thể sinh thêm, nhưng mạng người thì không thể sống lại."   Trong nỗi bàng hoàng, tôi quyết định thuê một thám tử tư.   Sau khi điều tra, tôi mới phát hiện ra rằng cô gái đó chính là "ánh trăng sáng" trong lòng chồng tôi – người mà anh ấy vẫn nhớ nhung không nguôi.   Từ việc khuyên tôi tham gia ngân hàng tủy xương, người chồng yêu quý của tôi đã âm mưu biến tôi thành một "ngân hàng tủy sống di động" để cứu "ánh trăng sáng" của anh ấy…   Tôi trấn tĩnh lại, đăng ký lịch khám khoa sản.   "Chồng bảo hiến, vậy dù có tiếc con đến mấy, tôi cũng phải hiến!"   —-----------   “Này, tại sao cô vẫn chưa phá thai?”   Đó là câu đầu tiên mà Mi Tuyết… Sau khi suy nghĩ rất lâu, ánh mắt Trần Minh Xuyên rơi xuống bụng tôi. - "Đợi khi dự án đầu tư này sinh lời, chúng ta sẽ nói tiếp chuyện đứa trẻ." Nói xong, anh ngượng ngùng giải thích: - "Dù sao thì điều kiện kinh tế tốt hay không cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng cuộc sống của con sau này." Trong lòng tôi lạnh lẽo, thầm cười khẩy. Trần Minh Xuyên quả thực tính toán quá giỏi. Anh muốn dùng đứa trẻ để bảo đảm vận may cho mình. Sau đó lại g.i.ế.c đứa trẻ để cứu "vầng trăng sáng" của anh ta. Nhưng trên đời này làm gì có chuyện "vẹn cả đôi đường"? Người có tâm địa bất chính, dù không bị trời phạt cũng sẽ gặp tai họa từ con người. —-------- Dựa vào những thông tin tôi cố ý tiết lộ khi trò chuyện với các tình nguyện viên tại bệnh viện, Mi Tuyết đã nhiều lần chuyển tiền cho Trần Minh Xuyên, thậm chí ba ngày hai lần ở bên cạnh anh ta. Tôi tìm hiểu được rằng gia đình Mi Tuyết khá giả, bạn bè thời đi học của cô ấy cũng đều thuộc tầng lớp có điều kiện tốt. Trong khi đó, Trần Minh Xuyên lại là một cậu học sinh nghèo xuất thân từ vùng núi xa xôi, phải nỗ lực vượt qua khó khăn để học hành. Mi Tuyết khi đó, ngoài việc nhờ anh giúp làm bài tập, gần như không để mắt đến anh. Sau này, khi Mi Tuyết mắc bệnh, hai người họ mới có nhiều liên hệ hơn. Nghe nói, Trần Minh Xuyên đã từng liên tục đến các điểm hiến m.á.u để tìm được nhóm m.á.u hiếm, vì hiến m.á.u quá thường xuyên mà còn phải nhập viện. Tôi nghĩ rằng, những trải nghiệm đó đã vô tình giúp Trần Minh Xuyên khai mở một khía cạnh tối trong con người mình. Trước sự tấn công dồn dập từ Mi Tuyết, vừa chuyển tiền vừa dâng hiến bản thân, anh dần nhận ra những cảm giác không mấy dễ chịu. Bản thân sau khi "biến chất" bắt đầu cảm thấy thương hại chính mình trong quá khứ – con người từng thấp kém và đáng thương. Kết quả là, chiếc khăn quàng trên cổ Mi Tuyết không bao giờ được tháo xuống. --- Vài ngày sau, khi tôi lại đến bệnh viện, Mi Tuyết bất ngờ chủ động tìm gặp tôi. Có vẻ như cô ấy đã nghĩ thông suốt: muốn tôi hiến tủy, cách hiệu quả nhất là nói thẳng với tôi. Lần này, cô ấy không còn kiêu ngạo hay vô lễ, mà ánh mắt đầy chân thành và đau khổ. - "Phải làm thế nào chị mới đồng ý hiến tủy cho tôi?" Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt thương cảm. - "Tôi cũng muốn hiến mà, nhưng dạo này chồng tôi không hiểu sao lại rất kỳ lạ." - "Ban đầu anh ấy đồng ý cho tôi hiến tủy, nhưng gần đây anh ấy có vẻ đổi ý rồi." Tôi chăm chú nhìn gương mặt xanh xao của Mi Tuyết, giọng nói chậm rãi. - "Anh ấy nghĩ rằng đứa trẻ trong bụng tôi mang lại may mắn. Cụ thể may mắn thế nào thì tôi không rõ, nhưng hôm qua tôi nghe anh ấy lẩm bẩm, nói gì đó như: 'Con người là vậy, kéo không đi, đánh thì lùi.'" Môi Mi Tuyết run rẩy. Tôi quan tâm hỏi: - "Cô có ổn không? Tôi thấy sắc mặt cô dạo này không tốt. Cô cũng không biết chăm sóc bản thân gì cả, bệnh nhân cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, gia đình cô không biết điều đó sao?" Mắt Mi Tuyết đỏ hoe. Tôi tiếp tục an ủi: - "Cô đừng lo, kể cả chồng tôi quyết định giữ đứa bé, thì cũng chỉ vài tháng nữa là sinh thôi. Đến lúc đó, tôi sẽ hiến tủy cho cô, không muộn mà." - "Nhưng trong thời gian này, cô phải chăm sóc tốt cho bản thân. Nếu cứ mệt mỏi thế này thì không ổn đâu." Nói xong, tôi cùng các tình nguyện viên rời đi. Mi Tuyết gục xuống, ôm chặt vai mình và lặng lẽ khóc. --- Mi Tuyết đến tìm Trần Minh Xuyên và làm ầm lên. Trong video, Mi Tuyết không kiềm chế được mà lại tát Trần Minh Xuyên. Lần này, anh ta có chút tức giận, nắm lấy cổ tay Mi Tuyết và hất ra. Nhưng, "ánh trăng sáng" vẫn có sức sát thương riêng. Cuối cùng, Trần Minh Xuyên quay về và hỏi tôi một cách khó chịu: - "Có phải em nói với Mi Tuyết rằng em không muốn phá thai?" Tôi thản nhiên gật đầu. - "Đúng vậy, sao anh biết?" - "Mi Tuyết tình cờ ở cùng bệnh viện nơi em l.à.m t.ì.n.h nguyện, chắc nghe được em trò chuyện với các bạn." - "Cô ấy hôm nay còn hỏi em liệu em có thể phá thai để hiến tủy cho cô ấy không. Em bảo tất cả phụ thuộc vào anh." - "Nhưng em nghĩ cô ấy có vẻ không quan tâm lắm." Trần Minh Xuyên nhíu mày nhìn tôi. - "Cô ấy dường như lẩm bẩm gì đó, kiểu như 'thằng nhà quê' hay gì đó, em nghe không rõ." - "Nhưng mà, anh với cô ấy quen nhau trước sao? Làm sao cô ấy biết anh xuất thân từ vùng núi?" 

Chương 10: CHƯƠNG 10