Cha của Trần Sùng Lễ là Thái Thú Hoài Châu, thuở nhỏ chúng ta từng là hàng xóm. Hắn khi còn nhỏ vốn lạnh lùng, ít nói. Muội muội Trì Uyển của ta thì lại hoạt bát, lanh lợi như một chú sơn ca, thường bay quanh hắn, đôi khi còn làm hắn bật cười. Trần lão gia lo lắng tính cách con trai không được lòng người, còn phụ thân ta thì một lòng muốn kết giao với quyền quý. Hai người liền định ra một mối hôn sự giữa con cái của họ. Thế nhưng cuộc đời vô thường, số phận đầy trắc trở. Càng lớn, Trần Sùng Lễ càng quái dị. Năm mười tuổi, hắn suýt nữa gi.ết ch.ết người đệ đệ cùng cha khác mẹ, khiến cha hắn hoàn toàn thất vọng. Nhưng hắn may mắn được Thái phó của Thái tử trong chuyến vi hành Hoài Châu để mắt đến và thu nhận làm đệ tử, trở thành tiểu sư đệ của Thái tử. Mười bảy tuổi, hắn đỗ Thám Hoa. Nhưng không lâu sau, vì phạm tội gì đó khiến Thái phó và Thái tử phẫn nộ, hắn bị đày đến một vùng đất khắc nghiệt ở quận Trường Châu nhậm chức. Vất vả lắm mới lập được chút công trạng để trở…
Chương 6
Phu Quân Của TaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngCha của Trần Sùng Lễ là Thái Thú Hoài Châu, thuở nhỏ chúng ta từng là hàng xóm. Hắn khi còn nhỏ vốn lạnh lùng, ít nói. Muội muội Trì Uyển của ta thì lại hoạt bát, lanh lợi như một chú sơn ca, thường bay quanh hắn, đôi khi còn làm hắn bật cười. Trần lão gia lo lắng tính cách con trai không được lòng người, còn phụ thân ta thì một lòng muốn kết giao với quyền quý. Hai người liền định ra một mối hôn sự giữa con cái của họ. Thế nhưng cuộc đời vô thường, số phận đầy trắc trở. Càng lớn, Trần Sùng Lễ càng quái dị. Năm mười tuổi, hắn suýt nữa gi.ết ch.ết người đệ đệ cùng cha khác mẹ, khiến cha hắn hoàn toàn thất vọng. Nhưng hắn may mắn được Thái phó của Thái tử trong chuyến vi hành Hoài Châu để mắt đến và thu nhận làm đệ tử, trở thành tiểu sư đệ của Thái tử. Mười bảy tuổi, hắn đỗ Thám Hoa. Nhưng không lâu sau, vì phạm tội gì đó khiến Thái phó và Thái tử phẫn nộ, hắn bị đày đến một vùng đất khắc nghiệt ở quận Trường Châu nhậm chức. Vất vả lắm mới lập được chút công trạng để trở… Chùa Linh Sơn quả nhiên đông nghịt khách hành hương, trong làn khói nhang nghi ngút, xen lẫn một mùi hương lạ khiến ta đau cả đầu. "Ở chân núi mở một quán nhỏ bán trà thanh nhiệt giải độc, chắc cũng kiếm bộn." Ta dùng khăn tay che mũi miệng, nói với Phù Tang đang nhíu mày đứng cạnh. Phù Tang bắt chước động tác của ta, giọng ngột ngạt đáp: "Tiểu thư tốt của tôi, nhà ta gia tài to lớn, chẳng lẽ lại đi tranh chỗ làm ăn với đám buôn gánh bán bưng?" Ta phá lên cười, kéo Phù Tang dạo qua từng đại điện, thấy tượng Bồ Tát nào liền quỳ xuống bái, dù sao bái nhiều cũng không ai chê. Cuối cùng, ta dừng bước trước tiểu viện của trụ trì. Trụ trì chùa Linh Sơn từng là Quốc sư, có giao tình với Đoan Dương và hoàng thất. Nghĩ một lát, ta quyết định gõ cửa. Tiểu hòa thượng mở cửa, chắp tay hành lễ: "Xin thứ lỗi, hôm nay trụ trì không tiếp khách." Ta mỉm cười: "Phù Tang, lên đi." Phù Tang liền nhét bọc vàng bạc đầy ắp vào tay tiểu hòa thượng: "Chúng ta không phải khách ngoài, giờ là khách trong." Vẻ mặt tiểu hòa thượng vẫn không đổi, nhưng thân hình hơi khựng lại, rồi nghiêng người mời vào: "Mời." Ta thầm khen trong lòng, quả nhiên người tu hành trước Phật rất đỗi thản nhiên, ung dung. Ngồi đối diện với trụ trì, ta đi thẳng vào vấn đề: "Ta biết Đại sư Huệ Thông có quen biết với Công chúa Đoan Dương, có thể nhờ ngài chuyển lời tới công chúa được chăng?" Đại sư Huệ Thông mỉm cười: "Mời nói." "Ngài hãy bảo với công chúa rằng, Trần Sùng Lễ khắc nàng, còn ta thì vượng nàng." Ông khẽ cau mày: "Người xuất gia không nói lời dối trá." Ta đẩy tới trước một hộp gấm chứa đầy trân châu Đông Hải. Ông lập tức rạng rỡ, thu hộp gấm một cách thuần thục: "Thuật bói toán đôi khi không chính xác là chuyện bình thường, không phải cố ý lừa gạt. Bần tăng nhất định sẽ chuyển lời, phu nhân yên tâm." Ta cúi người cảm ơn rồi cáo từ. Trụ trì tiễn ta ra cửa, khi tay áo ông lay động, ta thoáng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Mặt ta không biến sắc, bình thản rời đi cùng Phù Tang. Trên xe ngựa về phủ, ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhớ ra… mùi hương này cũng từng xuất hiện trên người Trì Uyển. … Muội muội tốt của ta, bao nhiêu năm nay ta tìm ngươi, ngươi không xuất hiện. Giờ gặp lại, ngươi quả thật chuẩn bị cho ta một "món quà" lớn. Thú vị. *Bước chân trái vừa qua khỏi cổng phủ Tể tướng, một tiểu đồng bên cạnh Trần Sùng Lễ từ đâu chạy vội đến, quỳ rạp xuống đất khóc lóc, nước mắt nước mũi trào ra: “Phu nhân ơi, không hay rồi! Đại nhân sắp không qua khỏi!” Ta lập tức nắm lấy cổ áo của hắn, kéo mạnh: “Giữa ban ngày ban mặt nói cái gì bậy bạ thế? Nói rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” “Đại nhân vừa ăn xong thức ăn thừa của phu nhân thì ngất lịm, người nổi đầy mẩn đỏ, gọi mãi không tỉnh. Tiểu nhân đã đi mời đại phu, nhưng người vẫn chưa đến...” Nghe chưa hết câu, ta đã vội vàng lao đi. Một cước đá tung cửa chính viện, lao thẳng đến giường, kéo Trì Uyển sang một bên mới nhìn rõ được tình trạng của Trần Sùng Lễ. Sắc mặt trắng bệch, cổ nổi chi chít mẩn đỏ. Ta thử chạm vào trán, nóng như lửa. Trì Uyển cười mỉa mai, giọng điệu hả hê: “Tỷ tỷ, A Ly vừa ăn đồ của tỷ xong liền ra nông nỗi này.” “Câm miệng, cút ra ngoài.” Nàng không chịu đi, Phù Tang dẫn người đến hỗ trợ, đẩy nàng ra ngoài. Ta tìm một viên giải độc đan, hòa tan trong nước rồi đỡ Trần Sùng Lễ dậy, từ từ đút cho hắn uống. “Sáng nay đồ ăn của ta không hề có lạc, sao hắn lại dị ứng? Chắc chắn có kẻ muốn hại hắn.” Phù Tang gật đầu lia lịa: “Đúng vậy!” “Trong nhà đều là người mình, chỉ có một kẻ lai lịch không rõ. Nhất định là Trì Uyển làm!” Ánh mắt Phù Tang lóe sáng: “Không sai!” Ta nắm chặt tay: “Ta sẽ không tha cho ả.” Phù Tang nắm lấy tay ta: “Tán thành!” “Tiểu thư, đừng lo lắng.” Ta chỉnh lại góc chăn cho hắn. Hắn nhắm mắt, yếu ớt đến đáng thương. Trong cơn mơ hồ, ta dường như nhớ về năm đầu tiên gả cho hắn. Khi đó, hắn trông chẳng khác gì người không ra người, quỷ không ra quỷ, từng khiến ta kinh hãi không biết bao nhiêu lần. Những năm đầu, hắn gầy gò, y phục ở Linh Lung Các luôn phải sửa lại cho nhỏ bớt. Sau này, hắn dần khỏe hơn, mặc vào ngày càng đẹp. Ta khẽ thở dài. Trần Sùng Lễ, ngươi tưởng ta không biết ư? Ngươi cố ý dịu dàng với Trì Uyển là để thử xem ta có yêu ngươi hay không? Nhưng dù biết, ta vẫn giận ngươi. Ta không thích những trò thử thách như vậy. Nhưng ta lại chẳng có tư cách trách ngươi, vì dù ngươi không nói, ta cũng sẽ không để Trì Uyển rời đi. Trong lòng ta có một việc lớn chưa sáng tỏ. Bây giờ xem ra, có lẽ có thể tìm được câu trả lời từ ả rồi.
Chùa Linh Sơn quả nhiên đông nghịt khách hành hương, trong làn khói nhang nghi ngút, xen lẫn một mùi hương lạ khiến ta đau cả đầu.
"Ở chân núi mở một quán nhỏ bán trà thanh nhiệt giải độc, chắc cũng kiếm bộn."
Ta dùng khăn tay che mũi miệng, nói với Phù Tang đang nhíu mày đứng cạnh.
Phù Tang bắt chước động tác của ta, giọng ngột ngạt đáp:
"Tiểu thư tốt của tôi, nhà ta gia tài to lớn, chẳng lẽ lại đi tranh chỗ làm ăn với đám buôn gánh bán bưng?"
Ta phá lên cười, kéo Phù Tang dạo qua từng đại điện, thấy tượng Bồ Tát nào liền quỳ xuống bái, dù sao bái nhiều cũng không ai chê.
Cuối cùng, ta dừng bước trước tiểu viện của trụ trì.
Trụ trì chùa Linh Sơn từng là Quốc sư, có giao tình với Đoan Dương và hoàng thất. Nghĩ một lát, ta quyết định gõ cửa.
Tiểu hòa thượng mở cửa, chắp tay hành lễ:
"Xin thứ lỗi, hôm nay trụ trì không tiếp khách."
Ta mỉm cười:
"Phù Tang, lên đi."
Phù Tang liền nhét bọc vàng bạc đầy ắp vào tay tiểu hòa thượng:
"Chúng ta không phải khách ngoài, giờ là khách trong."
Vẻ mặt tiểu hòa thượng vẫn không đổi, nhưng thân hình hơi khựng lại, rồi nghiêng người mời vào:
"Mời."
Ta thầm khen trong lòng, quả nhiên người tu hành trước Phật rất đỗi thản nhiên, ung dung.
Ngồi đối diện với trụ trì, ta đi thẳng vào vấn đề:
"Ta biết Đại sư Huệ Thông có quen biết với Công chúa Đoan Dương, có thể nhờ ngài chuyển lời tới công chúa được chăng?"
Đại sư Huệ Thông mỉm cười:
"Mời nói."
"Ngài hãy bảo với công chúa rằng, Trần Sùng Lễ khắc nàng, còn ta thì vượng nàng."
Ông khẽ cau mày:
"Người xuất gia không nói lời dối trá."
Ta đẩy tới trước một hộp gấm chứa đầy trân châu Đông Hải.
Ông lập tức rạng rỡ, thu hộp gấm một cách thuần thục:
"Thuật bói toán đôi khi không chính xác là chuyện bình thường, không phải cố ý lừa gạt. Bần tăng nhất định sẽ chuyển lời, phu nhân yên tâm."
Ta cúi người cảm ơn rồi cáo từ. Trụ trì tiễn ta ra cửa, khi tay áo ông lay động, ta thoáng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Mặt ta không biến sắc, bình thản rời đi cùng Phù Tang. Trên xe ngựa về phủ, ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhớ ra… mùi hương này cũng từng xuất hiện trên người Trì Uyển.
…
Muội muội tốt của ta, bao nhiêu năm nay ta tìm ngươi, ngươi không xuất hiện.
Giờ gặp lại, ngươi quả thật chuẩn bị cho ta một "món quà" lớn.
Thú vị.
*
Bước chân trái vừa qua khỏi cổng phủ Tể tướng, một tiểu đồng bên cạnh Trần Sùng Lễ từ đâu chạy vội đến, quỳ rạp xuống đất khóc lóc, nước mắt nước mũi trào ra:
“Phu nhân ơi, không hay rồi! Đại nhân sắp không qua khỏi!”
Ta lập tức nắm lấy cổ áo của hắn, kéo mạnh:
“Giữa ban ngày ban mặt nói cái gì bậy bạ thế? Nói rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
“Đại nhân vừa ăn xong thức ăn thừa của phu nhân thì ngất lịm, người nổi đầy mẩn đỏ, gọi mãi không tỉnh. Tiểu nhân đã đi mời đại phu, nhưng người vẫn chưa đến...”
Nghe chưa hết câu, ta đã vội vàng lao đi. Một cước đá tung cửa chính viện, lao thẳng đến giường, kéo Trì Uyển sang một bên mới nhìn rõ được tình trạng của Trần Sùng Lễ.
Sắc mặt trắng bệch, cổ nổi chi chít mẩn đỏ. Ta thử chạm vào trán, nóng như lửa.
Trì Uyển cười mỉa mai, giọng điệu hả hê:
“Tỷ tỷ, A Ly vừa ăn đồ của tỷ xong liền ra nông nỗi này.”
“Câm miệng, cút ra ngoài.”
Nàng không chịu đi, Phù Tang dẫn người đến hỗ trợ, đẩy nàng ra ngoài.
Ta tìm một viên giải độc đan, hòa tan trong nước rồi đỡ Trần Sùng Lễ dậy, từ từ đút cho hắn uống.
“Sáng nay đồ ăn của ta không hề có lạc, sao hắn lại dị ứng? Chắc chắn có kẻ muốn hại hắn.”
Phù Tang gật đầu lia lịa:
“Đúng vậy!”
“Trong nhà đều là người mình, chỉ có một kẻ lai lịch không rõ. Nhất định là Trì Uyển làm!”
Ánh mắt Phù Tang lóe sáng:
“Không sai!”
Ta nắm chặt tay:
“Ta sẽ không tha cho ả.”
Phù Tang nắm lấy tay ta:
“Tán thành!”
“Tiểu thư, đừng lo lắng.”
Ta chỉnh lại góc chăn cho hắn. Hắn nhắm mắt, yếu ớt đến đáng thương.
Trong cơn mơ hồ, ta dường như nhớ về năm đầu tiên gả cho hắn. Khi đó, hắn trông chẳng khác gì người không ra người, quỷ không ra quỷ, từng khiến ta kinh hãi không biết bao nhiêu lần.
Những năm đầu, hắn gầy gò, y phục ở Linh Lung Các luôn phải sửa lại cho nhỏ bớt. Sau này, hắn dần khỏe hơn, mặc vào ngày càng đẹp.
Ta khẽ thở dài.
Trần Sùng Lễ, ngươi tưởng ta không biết ư? Ngươi cố ý dịu dàng với Trì Uyển là để thử xem ta có yêu ngươi hay không?
Nhưng dù biết, ta vẫn giận ngươi. Ta không thích những trò thử thách như vậy.
Nhưng ta lại chẳng có tư cách trách ngươi, vì dù ngươi không nói, ta cũng sẽ không để Trì Uyển rời đi.
Trong lòng ta có một việc lớn chưa sáng tỏ. Bây giờ xem ra, có lẽ có thể tìm được câu trả lời từ ả rồi.
Phu Quân Của TaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngCha của Trần Sùng Lễ là Thái Thú Hoài Châu, thuở nhỏ chúng ta từng là hàng xóm. Hắn khi còn nhỏ vốn lạnh lùng, ít nói. Muội muội Trì Uyển của ta thì lại hoạt bát, lanh lợi như một chú sơn ca, thường bay quanh hắn, đôi khi còn làm hắn bật cười. Trần lão gia lo lắng tính cách con trai không được lòng người, còn phụ thân ta thì một lòng muốn kết giao với quyền quý. Hai người liền định ra một mối hôn sự giữa con cái của họ. Thế nhưng cuộc đời vô thường, số phận đầy trắc trở. Càng lớn, Trần Sùng Lễ càng quái dị. Năm mười tuổi, hắn suýt nữa gi.ết ch.ết người đệ đệ cùng cha khác mẹ, khiến cha hắn hoàn toàn thất vọng. Nhưng hắn may mắn được Thái phó của Thái tử trong chuyến vi hành Hoài Châu để mắt đến và thu nhận làm đệ tử, trở thành tiểu sư đệ của Thái tử. Mười bảy tuổi, hắn đỗ Thám Hoa. Nhưng không lâu sau, vì phạm tội gì đó khiến Thái phó và Thái tử phẫn nộ, hắn bị đày đến một vùng đất khắc nghiệt ở quận Trường Châu nhậm chức. Vất vả lắm mới lập được chút công trạng để trở… Chùa Linh Sơn quả nhiên đông nghịt khách hành hương, trong làn khói nhang nghi ngút, xen lẫn một mùi hương lạ khiến ta đau cả đầu. "Ở chân núi mở một quán nhỏ bán trà thanh nhiệt giải độc, chắc cũng kiếm bộn." Ta dùng khăn tay che mũi miệng, nói với Phù Tang đang nhíu mày đứng cạnh. Phù Tang bắt chước động tác của ta, giọng ngột ngạt đáp: "Tiểu thư tốt của tôi, nhà ta gia tài to lớn, chẳng lẽ lại đi tranh chỗ làm ăn với đám buôn gánh bán bưng?" Ta phá lên cười, kéo Phù Tang dạo qua từng đại điện, thấy tượng Bồ Tát nào liền quỳ xuống bái, dù sao bái nhiều cũng không ai chê. Cuối cùng, ta dừng bước trước tiểu viện của trụ trì. Trụ trì chùa Linh Sơn từng là Quốc sư, có giao tình với Đoan Dương và hoàng thất. Nghĩ một lát, ta quyết định gõ cửa. Tiểu hòa thượng mở cửa, chắp tay hành lễ: "Xin thứ lỗi, hôm nay trụ trì không tiếp khách." Ta mỉm cười: "Phù Tang, lên đi." Phù Tang liền nhét bọc vàng bạc đầy ắp vào tay tiểu hòa thượng: "Chúng ta không phải khách ngoài, giờ là khách trong." Vẻ mặt tiểu hòa thượng vẫn không đổi, nhưng thân hình hơi khựng lại, rồi nghiêng người mời vào: "Mời." Ta thầm khen trong lòng, quả nhiên người tu hành trước Phật rất đỗi thản nhiên, ung dung. Ngồi đối diện với trụ trì, ta đi thẳng vào vấn đề: "Ta biết Đại sư Huệ Thông có quen biết với Công chúa Đoan Dương, có thể nhờ ngài chuyển lời tới công chúa được chăng?" Đại sư Huệ Thông mỉm cười: "Mời nói." "Ngài hãy bảo với công chúa rằng, Trần Sùng Lễ khắc nàng, còn ta thì vượng nàng." Ông khẽ cau mày: "Người xuất gia không nói lời dối trá." Ta đẩy tới trước một hộp gấm chứa đầy trân châu Đông Hải. Ông lập tức rạng rỡ, thu hộp gấm một cách thuần thục: "Thuật bói toán đôi khi không chính xác là chuyện bình thường, không phải cố ý lừa gạt. Bần tăng nhất định sẽ chuyển lời, phu nhân yên tâm." Ta cúi người cảm ơn rồi cáo từ. Trụ trì tiễn ta ra cửa, khi tay áo ông lay động, ta thoáng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Mặt ta không biến sắc, bình thản rời đi cùng Phù Tang. Trên xe ngựa về phủ, ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhớ ra… mùi hương này cũng từng xuất hiện trên người Trì Uyển. … Muội muội tốt của ta, bao nhiêu năm nay ta tìm ngươi, ngươi không xuất hiện. Giờ gặp lại, ngươi quả thật chuẩn bị cho ta một "món quà" lớn. Thú vị. *Bước chân trái vừa qua khỏi cổng phủ Tể tướng, một tiểu đồng bên cạnh Trần Sùng Lễ từ đâu chạy vội đến, quỳ rạp xuống đất khóc lóc, nước mắt nước mũi trào ra: “Phu nhân ơi, không hay rồi! Đại nhân sắp không qua khỏi!” Ta lập tức nắm lấy cổ áo của hắn, kéo mạnh: “Giữa ban ngày ban mặt nói cái gì bậy bạ thế? Nói rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” “Đại nhân vừa ăn xong thức ăn thừa của phu nhân thì ngất lịm, người nổi đầy mẩn đỏ, gọi mãi không tỉnh. Tiểu nhân đã đi mời đại phu, nhưng người vẫn chưa đến...” Nghe chưa hết câu, ta đã vội vàng lao đi. Một cước đá tung cửa chính viện, lao thẳng đến giường, kéo Trì Uyển sang một bên mới nhìn rõ được tình trạng của Trần Sùng Lễ. Sắc mặt trắng bệch, cổ nổi chi chít mẩn đỏ. Ta thử chạm vào trán, nóng như lửa. Trì Uyển cười mỉa mai, giọng điệu hả hê: “Tỷ tỷ, A Ly vừa ăn đồ của tỷ xong liền ra nông nỗi này.” “Câm miệng, cút ra ngoài.” Nàng không chịu đi, Phù Tang dẫn người đến hỗ trợ, đẩy nàng ra ngoài. Ta tìm một viên giải độc đan, hòa tan trong nước rồi đỡ Trần Sùng Lễ dậy, từ từ đút cho hắn uống. “Sáng nay đồ ăn của ta không hề có lạc, sao hắn lại dị ứng? Chắc chắn có kẻ muốn hại hắn.” Phù Tang gật đầu lia lịa: “Đúng vậy!” “Trong nhà đều là người mình, chỉ có một kẻ lai lịch không rõ. Nhất định là Trì Uyển làm!” Ánh mắt Phù Tang lóe sáng: “Không sai!” Ta nắm chặt tay: “Ta sẽ không tha cho ả.” Phù Tang nắm lấy tay ta: “Tán thành!” “Tiểu thư, đừng lo lắng.” Ta chỉnh lại góc chăn cho hắn. Hắn nhắm mắt, yếu ớt đến đáng thương. Trong cơn mơ hồ, ta dường như nhớ về năm đầu tiên gả cho hắn. Khi đó, hắn trông chẳng khác gì người không ra người, quỷ không ra quỷ, từng khiến ta kinh hãi không biết bao nhiêu lần. Những năm đầu, hắn gầy gò, y phục ở Linh Lung Các luôn phải sửa lại cho nhỏ bớt. Sau này, hắn dần khỏe hơn, mặc vào ngày càng đẹp. Ta khẽ thở dài. Trần Sùng Lễ, ngươi tưởng ta không biết ư? Ngươi cố ý dịu dàng với Trì Uyển là để thử xem ta có yêu ngươi hay không? Nhưng dù biết, ta vẫn giận ngươi. Ta không thích những trò thử thách như vậy. Nhưng ta lại chẳng có tư cách trách ngươi, vì dù ngươi không nói, ta cũng sẽ không để Trì Uyển rời đi. Trong lòng ta có một việc lớn chưa sáng tỏ. Bây giờ xem ra, có lẽ có thể tìm được câu trả lời từ ả rồi.