Tác giả:

Cha của Trần Sùng Lễ là Thái Thú Hoài Châu, thuở nhỏ chúng ta từng là hàng xóm.   Hắn khi còn nhỏ vốn lạnh lùng, ít nói.   Muội muội Trì Uyển của ta thì lại hoạt bát, lanh lợi như một chú sơn ca, thường bay quanh hắn, đôi khi còn làm hắn bật cười.   Trần lão gia lo lắng tính cách con trai không được lòng người, còn phụ thân ta thì một lòng muốn kết giao với quyền quý. Hai người liền định ra một mối hôn sự giữa con cái của họ.   Thế nhưng cuộc đời vô thường, số phận đầy trắc trở.   Càng lớn, Trần Sùng Lễ càng quái dị. Năm mười tuổi, hắn suýt nữa gi.ết ch.ết người đệ đệ cùng cha khác mẹ, khiến cha hắn hoàn toàn thất vọng. Nhưng hắn may mắn được Thái phó của Thái tử trong chuyến vi hành Hoài Châu để mắt đến và thu nhận làm đệ tử, trở thành tiểu sư đệ của Thái tử.   Mười bảy tuổi, hắn đỗ Thám Hoa.   Nhưng không lâu sau, vì phạm tội gì đó khiến Thái phó và Thái tử phẫn nộ, hắn bị đày đến một vùng đất khắc nghiệt ở quận Trường Châu nhậm chức.   Vất vả lắm mới lập được chút công trạng để trở…

Chương 8

Phu Quân Của TaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngCha của Trần Sùng Lễ là Thái Thú Hoài Châu, thuở nhỏ chúng ta từng là hàng xóm.   Hắn khi còn nhỏ vốn lạnh lùng, ít nói.   Muội muội Trì Uyển của ta thì lại hoạt bát, lanh lợi như một chú sơn ca, thường bay quanh hắn, đôi khi còn làm hắn bật cười.   Trần lão gia lo lắng tính cách con trai không được lòng người, còn phụ thân ta thì một lòng muốn kết giao với quyền quý. Hai người liền định ra một mối hôn sự giữa con cái của họ.   Thế nhưng cuộc đời vô thường, số phận đầy trắc trở.   Càng lớn, Trần Sùng Lễ càng quái dị. Năm mười tuổi, hắn suýt nữa gi.ết ch.ết người đệ đệ cùng cha khác mẹ, khiến cha hắn hoàn toàn thất vọng. Nhưng hắn may mắn được Thái phó của Thái tử trong chuyến vi hành Hoài Châu để mắt đến và thu nhận làm đệ tử, trở thành tiểu sư đệ của Thái tử.   Mười bảy tuổi, hắn đỗ Thám Hoa.   Nhưng không lâu sau, vì phạm tội gì đó khiến Thái phó và Thái tử phẫn nộ, hắn bị đày đến một vùng đất khắc nghiệt ở quận Trường Châu nhậm chức.   Vất vả lắm mới lập được chút công trạng để trở… Ta ngẩn người một chút, rồi lập tức hiểu ra, mỉm cười bừng tỉnh:  “Có, còn có một miếng ngọc bội hình con thỏ.”  “Vậy… sao chưa từng thấy nàng đeo? Không thích à?” Hắn cúi đầu, giọng điệu cẩn thận lại đầy căng thẳng.  “Sao có thể—?” Ta cố ý kéo dài giọng, “Sao có thể không thích? Miếng ngọc bội người ta thích tặng cho, ta đương nhiên yêu thích vô cùng.”  Hắn đột ngột ngẩng đầu, không thể tin mà nhìn chằm chằm vào ta:  “Nàng! Nàng… nàng thích sư…”  Chưa kịp để hắn nói xong, ta đã đưa ngón tay chặn môi hắn, buộc hắn ngậm miệng:  “Sư cái đầu chàng ấy. Miếng ngọc bội chẳng phải chàng nhờ sư huynh đưa cho ta sao?”  Không gian và thời gian dường như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc này.  Trong chớp mắt, sự hoang mang trong mắt hắn tan biến, thay vào đó là ánh sáng rực rỡ của sao trời.  “Trần đại nhân, một miếng ngọc bội mà cũng phải nhờ sư huynh chuyển giao, chàng không thấy mất mặt sao?”  12Phủ công chúa Đoan Dương nằm sát bờ sông Tế Minh. Mỗi năm vào tiết Đoan Dương, nàng đều tổ chức một cuộc đua thuyền rồng, không chỉ mời quan lại quý tộc mà còn rộng rãi mời cả bách tính ở Lâm An, bất kể là sĩ, nông, công, thương đều có thể đến chung vui.  Phần thưởng cũng không thiếu, nàng gần như dùng mọi cách để rải tiền. Mỗi năm một lần, không biết đã nuôi sống bao nhiêu kẻ ăn xin và dân nghèo khổ.  Do đó, sau lễ hội luôn có một khoảng thời gian nàng không dám bén mảng đến cửa của Tàng Xuân Cư.  Đoan Dương, vị công chúa tốt của bách tính.  Nhưng ta không nghe lời nàng, vẫn cùng Trần Sùng Lễ xuất hiện.  Đoan Dương hầm hầm nói:  “Sao ngươi cứ không nghe lời ta vậy!”  Sau đó, ánh mắt nàng đầy phức tạp liếc qua Trần Sùng Lễ, kẻ đang ngơ ngác vô tội, rồi ngẩng mặt lên trời thở dài:  “Thôi thôi, ta cách xa các ngươi một chút là được chứ gì! Ý trời trêu ngươi! Ta biết làm sao đây!”  Ta vùi mặt vào vai Trần Sùng Lễ, cười đến nín thở. Hắn đỡ lấy ta, cười hỏi:  “Nàng đã nói gì với nàng ấy vậy?”  Ta chỉ cười, lắc đầu, rồi kéo hắn đến chỗ đông người hơn.  Dọc đường ta quan sát, phát hiện hôm nay trong đám đông có rất nhiều thị vệ mặc thường phục.  Ta nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi vấn. Hắn ghé sát tai ta, nhỏ giọng nói:  “Hôm nay bệ hạ cũng đến.”  Thảo nào.  Ta khẽ gật đầu.  Không hay rồi!  Trong lòng ta chợt dâng lên một dự cảm bất an, như tia chớp lóe qua. Ta lập tức tìm kiếm bóng dáng của Trì Uyển.  Phù Tang như cảm nhận được, chỉ tay về phía nàng.  Ta nhìn theo, thấy Trì Uyển mặt mày căng thẳng, cũng đang dáo dác nhìn quanh. Một lát sau, nàng dường như nhìn thấy người mình muốn gặp, liền từ xa gật đầu ra hiệu.  Ta nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy một cái đầu trọc lẫn vào biển người.  Có những lúc không cần thấy toàn bộ, chỉ cần nhìn đúng chỗ mấu chốt là đủ.  Ta không quan tâm họ định làm gì, nhưng phá rối lễ hội của Đoan Dương thì không được.  Ta thấp giọng bảo Phù Tang:  “Bảo Đáp Đáp (thúc thúc) pha thêm trà thanh tâm, ngươi cho người lấy danh nghĩa Trần phủ mua hết, rồi chia cho mọi người. Càng nhiều người uống càng tốt, nhanh lên.”  Hôm nay trời nóng, người lại đông đúc, ai nấy đều hưng phấn. Ta đã bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, hỗn loạn thế này khó mà tránh khỏi chuyện bất trắc.  Đoan Dương được lòng dân, nhưng đương kim bệ hạ bụng dạ hẹp hòi, đã sớm có hiềm khích với nàng.  Ta chỉ cầu ngày hôm nay bình an vô sự, còn những lúc khác họ chó cắn chó, không liên quan gì đến ta.  Lúc này, Trần Sùng Lễ đặt tay lên vai ta, nhẹ giọng trấn an:  “Đừng lo. Ta đã sắp xếp chu toàn, nếu bọn chúng sinh sự, nhất định sẽ bắt gọn.”  “Bọn chúng?”  Trần Sùng Lễ gật đầu, đáp:  “Tàn dư của Tề vương chưa quét sạch. Người của ta đã bắt được vài cận vệ của phủ Tề vương, từ chúng khai thác được kế hoạch hôm nay. Nhưng kẻ hết thời, chẳng đáng bận tâm. Phu nhân cứ yên tâm.”  Ta an lòng:  “Chỉ cần Đoan Dương không sao là được.”  Trần Sùng Lễ khẽ cười:  “Không hiểu vì sao, ta luôn cảm thấy nàng… có chút áy náy với Đoan Dương.”  “Haiz,” ta chột dạ đáp, “Ai mà chẳng làm vài chuyện trái lương tâm chứ.”  13Trà Thanh Thần thật sự rất hiệu quả, hương vị lại không tồi. Mỗi người đều có một chén, suốt từ đầu đến cuối cuộc đua thuyền rồng, không hề xảy ra bất kỳ sự hỗn loạn không thể kiểm soát nào.  Lần trước đến chùa Linh Sơn cầu phúc, ta đã phát hiện mùi hương trong chùa có điều khác lạ. Những chiếc túi phúc dân chúng xin được trong chùa cũng có chứa một loại dược liệu gây mê hoặc tâm trí.  Vậy nên, ta đã gửi tin cho các bằng hữu thương nhân vùng Hoài, nhờ họ cử người đến dựng quầy dưới chân núi bán trà Thanh Thần, đảm bảo những khách hành hương đầu óc không tỉnh táo đều có thể an toàn trở về nhà, không bị điều khiển hay dụ dỗ.  

Phu Quân Của TaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngCha của Trần Sùng Lễ là Thái Thú Hoài Châu, thuở nhỏ chúng ta từng là hàng xóm.   Hắn khi còn nhỏ vốn lạnh lùng, ít nói.   Muội muội Trì Uyển của ta thì lại hoạt bát, lanh lợi như một chú sơn ca, thường bay quanh hắn, đôi khi còn làm hắn bật cười.   Trần lão gia lo lắng tính cách con trai không được lòng người, còn phụ thân ta thì một lòng muốn kết giao với quyền quý. Hai người liền định ra một mối hôn sự giữa con cái của họ.   Thế nhưng cuộc đời vô thường, số phận đầy trắc trở.   Càng lớn, Trần Sùng Lễ càng quái dị. Năm mười tuổi, hắn suýt nữa gi.ết ch.ết người đệ đệ cùng cha khác mẹ, khiến cha hắn hoàn toàn thất vọng. Nhưng hắn may mắn được Thái phó của Thái tử trong chuyến vi hành Hoài Châu để mắt đến và thu nhận làm đệ tử, trở thành tiểu sư đệ của Thái tử.   Mười bảy tuổi, hắn đỗ Thám Hoa.   Nhưng không lâu sau, vì phạm tội gì đó khiến Thái phó và Thái tử phẫn nộ, hắn bị đày đến một vùng đất khắc nghiệt ở quận Trường Châu nhậm chức.   Vất vả lắm mới lập được chút công trạng để trở… Ta ngẩn người một chút, rồi lập tức hiểu ra, mỉm cười bừng tỉnh:  “Có, còn có một miếng ngọc bội hình con thỏ.”  “Vậy… sao chưa từng thấy nàng đeo? Không thích à?” Hắn cúi đầu, giọng điệu cẩn thận lại đầy căng thẳng.  “Sao có thể—?” Ta cố ý kéo dài giọng, “Sao có thể không thích? Miếng ngọc bội người ta thích tặng cho, ta đương nhiên yêu thích vô cùng.”  Hắn đột ngột ngẩng đầu, không thể tin mà nhìn chằm chằm vào ta:  “Nàng! Nàng… nàng thích sư…”  Chưa kịp để hắn nói xong, ta đã đưa ngón tay chặn môi hắn, buộc hắn ngậm miệng:  “Sư cái đầu chàng ấy. Miếng ngọc bội chẳng phải chàng nhờ sư huynh đưa cho ta sao?”  Không gian và thời gian dường như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc này.  Trong chớp mắt, sự hoang mang trong mắt hắn tan biến, thay vào đó là ánh sáng rực rỡ của sao trời.  “Trần đại nhân, một miếng ngọc bội mà cũng phải nhờ sư huynh chuyển giao, chàng không thấy mất mặt sao?”  12Phủ công chúa Đoan Dương nằm sát bờ sông Tế Minh. Mỗi năm vào tiết Đoan Dương, nàng đều tổ chức một cuộc đua thuyền rồng, không chỉ mời quan lại quý tộc mà còn rộng rãi mời cả bách tính ở Lâm An, bất kể là sĩ, nông, công, thương đều có thể đến chung vui.  Phần thưởng cũng không thiếu, nàng gần như dùng mọi cách để rải tiền. Mỗi năm một lần, không biết đã nuôi sống bao nhiêu kẻ ăn xin và dân nghèo khổ.  Do đó, sau lễ hội luôn có một khoảng thời gian nàng không dám bén mảng đến cửa của Tàng Xuân Cư.  Đoan Dương, vị công chúa tốt của bách tính.  Nhưng ta không nghe lời nàng, vẫn cùng Trần Sùng Lễ xuất hiện.  Đoan Dương hầm hầm nói:  “Sao ngươi cứ không nghe lời ta vậy!”  Sau đó, ánh mắt nàng đầy phức tạp liếc qua Trần Sùng Lễ, kẻ đang ngơ ngác vô tội, rồi ngẩng mặt lên trời thở dài:  “Thôi thôi, ta cách xa các ngươi một chút là được chứ gì! Ý trời trêu ngươi! Ta biết làm sao đây!”  Ta vùi mặt vào vai Trần Sùng Lễ, cười đến nín thở. Hắn đỡ lấy ta, cười hỏi:  “Nàng đã nói gì với nàng ấy vậy?”  Ta chỉ cười, lắc đầu, rồi kéo hắn đến chỗ đông người hơn.  Dọc đường ta quan sát, phát hiện hôm nay trong đám đông có rất nhiều thị vệ mặc thường phục.  Ta nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi vấn. Hắn ghé sát tai ta, nhỏ giọng nói:  “Hôm nay bệ hạ cũng đến.”  Thảo nào.  Ta khẽ gật đầu.  Không hay rồi!  Trong lòng ta chợt dâng lên một dự cảm bất an, như tia chớp lóe qua. Ta lập tức tìm kiếm bóng dáng của Trì Uyển.  Phù Tang như cảm nhận được, chỉ tay về phía nàng.  Ta nhìn theo, thấy Trì Uyển mặt mày căng thẳng, cũng đang dáo dác nhìn quanh. Một lát sau, nàng dường như nhìn thấy người mình muốn gặp, liền từ xa gật đầu ra hiệu.  Ta nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy một cái đầu trọc lẫn vào biển người.  Có những lúc không cần thấy toàn bộ, chỉ cần nhìn đúng chỗ mấu chốt là đủ.  Ta không quan tâm họ định làm gì, nhưng phá rối lễ hội của Đoan Dương thì không được.  Ta thấp giọng bảo Phù Tang:  “Bảo Đáp Đáp (thúc thúc) pha thêm trà thanh tâm, ngươi cho người lấy danh nghĩa Trần phủ mua hết, rồi chia cho mọi người. Càng nhiều người uống càng tốt, nhanh lên.”  Hôm nay trời nóng, người lại đông đúc, ai nấy đều hưng phấn. Ta đã bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, hỗn loạn thế này khó mà tránh khỏi chuyện bất trắc.  Đoan Dương được lòng dân, nhưng đương kim bệ hạ bụng dạ hẹp hòi, đã sớm có hiềm khích với nàng.  Ta chỉ cầu ngày hôm nay bình an vô sự, còn những lúc khác họ chó cắn chó, không liên quan gì đến ta.  Lúc này, Trần Sùng Lễ đặt tay lên vai ta, nhẹ giọng trấn an:  “Đừng lo. Ta đã sắp xếp chu toàn, nếu bọn chúng sinh sự, nhất định sẽ bắt gọn.”  “Bọn chúng?”  Trần Sùng Lễ gật đầu, đáp:  “Tàn dư của Tề vương chưa quét sạch. Người của ta đã bắt được vài cận vệ của phủ Tề vương, từ chúng khai thác được kế hoạch hôm nay. Nhưng kẻ hết thời, chẳng đáng bận tâm. Phu nhân cứ yên tâm.”  Ta an lòng:  “Chỉ cần Đoan Dương không sao là được.”  Trần Sùng Lễ khẽ cười:  “Không hiểu vì sao, ta luôn cảm thấy nàng… có chút áy náy với Đoan Dương.”  “Haiz,” ta chột dạ đáp, “Ai mà chẳng làm vài chuyện trái lương tâm chứ.”  13Trà Thanh Thần thật sự rất hiệu quả, hương vị lại không tồi. Mỗi người đều có một chén, suốt từ đầu đến cuối cuộc đua thuyền rồng, không hề xảy ra bất kỳ sự hỗn loạn không thể kiểm soát nào.  Lần trước đến chùa Linh Sơn cầu phúc, ta đã phát hiện mùi hương trong chùa có điều khác lạ. Những chiếc túi phúc dân chúng xin được trong chùa cũng có chứa một loại dược liệu gây mê hoặc tâm trí.  Vậy nên, ta đã gửi tin cho các bằng hữu thương nhân vùng Hoài, nhờ họ cử người đến dựng quầy dưới chân núi bán trà Thanh Thần, đảm bảo những khách hành hương đầu óc không tỉnh táo đều có thể an toàn trở về nhà, không bị điều khiển hay dụ dỗ.  

Phu Quân Của TaTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngCha của Trần Sùng Lễ là Thái Thú Hoài Châu, thuở nhỏ chúng ta từng là hàng xóm.   Hắn khi còn nhỏ vốn lạnh lùng, ít nói.   Muội muội Trì Uyển của ta thì lại hoạt bát, lanh lợi như một chú sơn ca, thường bay quanh hắn, đôi khi còn làm hắn bật cười.   Trần lão gia lo lắng tính cách con trai không được lòng người, còn phụ thân ta thì một lòng muốn kết giao với quyền quý. Hai người liền định ra một mối hôn sự giữa con cái của họ.   Thế nhưng cuộc đời vô thường, số phận đầy trắc trở.   Càng lớn, Trần Sùng Lễ càng quái dị. Năm mười tuổi, hắn suýt nữa gi.ết ch.ết người đệ đệ cùng cha khác mẹ, khiến cha hắn hoàn toàn thất vọng. Nhưng hắn may mắn được Thái phó của Thái tử trong chuyến vi hành Hoài Châu để mắt đến và thu nhận làm đệ tử, trở thành tiểu sư đệ của Thái tử.   Mười bảy tuổi, hắn đỗ Thám Hoa.   Nhưng không lâu sau, vì phạm tội gì đó khiến Thái phó và Thái tử phẫn nộ, hắn bị đày đến một vùng đất khắc nghiệt ở quận Trường Châu nhậm chức.   Vất vả lắm mới lập được chút công trạng để trở… Ta ngẩn người một chút, rồi lập tức hiểu ra, mỉm cười bừng tỉnh:  “Có, còn có một miếng ngọc bội hình con thỏ.”  “Vậy… sao chưa từng thấy nàng đeo? Không thích à?” Hắn cúi đầu, giọng điệu cẩn thận lại đầy căng thẳng.  “Sao có thể—?” Ta cố ý kéo dài giọng, “Sao có thể không thích? Miếng ngọc bội người ta thích tặng cho, ta đương nhiên yêu thích vô cùng.”  Hắn đột ngột ngẩng đầu, không thể tin mà nhìn chằm chằm vào ta:  “Nàng! Nàng… nàng thích sư…”  Chưa kịp để hắn nói xong, ta đã đưa ngón tay chặn môi hắn, buộc hắn ngậm miệng:  “Sư cái đầu chàng ấy. Miếng ngọc bội chẳng phải chàng nhờ sư huynh đưa cho ta sao?”  Không gian và thời gian dường như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc này.  Trong chớp mắt, sự hoang mang trong mắt hắn tan biến, thay vào đó là ánh sáng rực rỡ của sao trời.  “Trần đại nhân, một miếng ngọc bội mà cũng phải nhờ sư huynh chuyển giao, chàng không thấy mất mặt sao?”  12Phủ công chúa Đoan Dương nằm sát bờ sông Tế Minh. Mỗi năm vào tiết Đoan Dương, nàng đều tổ chức một cuộc đua thuyền rồng, không chỉ mời quan lại quý tộc mà còn rộng rãi mời cả bách tính ở Lâm An, bất kể là sĩ, nông, công, thương đều có thể đến chung vui.  Phần thưởng cũng không thiếu, nàng gần như dùng mọi cách để rải tiền. Mỗi năm một lần, không biết đã nuôi sống bao nhiêu kẻ ăn xin và dân nghèo khổ.  Do đó, sau lễ hội luôn có một khoảng thời gian nàng không dám bén mảng đến cửa của Tàng Xuân Cư.  Đoan Dương, vị công chúa tốt của bách tính.  Nhưng ta không nghe lời nàng, vẫn cùng Trần Sùng Lễ xuất hiện.  Đoan Dương hầm hầm nói:  “Sao ngươi cứ không nghe lời ta vậy!”  Sau đó, ánh mắt nàng đầy phức tạp liếc qua Trần Sùng Lễ, kẻ đang ngơ ngác vô tội, rồi ngẩng mặt lên trời thở dài:  “Thôi thôi, ta cách xa các ngươi một chút là được chứ gì! Ý trời trêu ngươi! Ta biết làm sao đây!”  Ta vùi mặt vào vai Trần Sùng Lễ, cười đến nín thở. Hắn đỡ lấy ta, cười hỏi:  “Nàng đã nói gì với nàng ấy vậy?”  Ta chỉ cười, lắc đầu, rồi kéo hắn đến chỗ đông người hơn.  Dọc đường ta quan sát, phát hiện hôm nay trong đám đông có rất nhiều thị vệ mặc thường phục.  Ta nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi vấn. Hắn ghé sát tai ta, nhỏ giọng nói:  “Hôm nay bệ hạ cũng đến.”  Thảo nào.  Ta khẽ gật đầu.  Không hay rồi!  Trong lòng ta chợt dâng lên một dự cảm bất an, như tia chớp lóe qua. Ta lập tức tìm kiếm bóng dáng của Trì Uyển.  Phù Tang như cảm nhận được, chỉ tay về phía nàng.  Ta nhìn theo, thấy Trì Uyển mặt mày căng thẳng, cũng đang dáo dác nhìn quanh. Một lát sau, nàng dường như nhìn thấy người mình muốn gặp, liền từ xa gật đầu ra hiệu.  Ta nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy một cái đầu trọc lẫn vào biển người.  Có những lúc không cần thấy toàn bộ, chỉ cần nhìn đúng chỗ mấu chốt là đủ.  Ta không quan tâm họ định làm gì, nhưng phá rối lễ hội của Đoan Dương thì không được.  Ta thấp giọng bảo Phù Tang:  “Bảo Đáp Đáp (thúc thúc) pha thêm trà thanh tâm, ngươi cho người lấy danh nghĩa Trần phủ mua hết, rồi chia cho mọi người. Càng nhiều người uống càng tốt, nhanh lên.”  Hôm nay trời nóng, người lại đông đúc, ai nấy đều hưng phấn. Ta đã bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, hỗn loạn thế này khó mà tránh khỏi chuyện bất trắc.  Đoan Dương được lòng dân, nhưng đương kim bệ hạ bụng dạ hẹp hòi, đã sớm có hiềm khích với nàng.  Ta chỉ cầu ngày hôm nay bình an vô sự, còn những lúc khác họ chó cắn chó, không liên quan gì đến ta.  Lúc này, Trần Sùng Lễ đặt tay lên vai ta, nhẹ giọng trấn an:  “Đừng lo. Ta đã sắp xếp chu toàn, nếu bọn chúng sinh sự, nhất định sẽ bắt gọn.”  “Bọn chúng?”  Trần Sùng Lễ gật đầu, đáp:  “Tàn dư của Tề vương chưa quét sạch. Người của ta đã bắt được vài cận vệ của phủ Tề vương, từ chúng khai thác được kế hoạch hôm nay. Nhưng kẻ hết thời, chẳng đáng bận tâm. Phu nhân cứ yên tâm.”  Ta an lòng:  “Chỉ cần Đoan Dương không sao là được.”  Trần Sùng Lễ khẽ cười:  “Không hiểu vì sao, ta luôn cảm thấy nàng… có chút áy náy với Đoan Dương.”  “Haiz,” ta chột dạ đáp, “Ai mà chẳng làm vài chuyện trái lương tâm chứ.”  13Trà Thanh Thần thật sự rất hiệu quả, hương vị lại không tồi. Mỗi người đều có một chén, suốt từ đầu đến cuối cuộc đua thuyền rồng, không hề xảy ra bất kỳ sự hỗn loạn không thể kiểm soát nào.  Lần trước đến chùa Linh Sơn cầu phúc, ta đã phát hiện mùi hương trong chùa có điều khác lạ. Những chiếc túi phúc dân chúng xin được trong chùa cũng có chứa một loại dược liệu gây mê hoặc tâm trí.  Vậy nên, ta đã gửi tin cho các bằng hữu thương nhân vùng Hoài, nhờ họ cử người đến dựng quầy dưới chân núi bán trà Thanh Thần, đảm bảo những khách hành hương đầu óc không tỉnh táo đều có thể an toàn trở về nhà, không bị điều khiển hay dụ dỗ.  

Chương 8