Tác giả:

"Ưm... Nóng quá..." Trong căn phòng khách sạn mờ ảo, khói trắng lượn lờ từ lư hương đặt trên đầu giường. Trên chiếc giường cỡ lớn, Diệp Ninh Uyển bị thân hình to lớn của một người đàn ông đ.è chặt dưới lớp chăn. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt. Dưới ánh trăng, vết bớt màu tím sẫm che phủ bên má trái trông như một bóng ma. Cô vùng vẫy, giọng khàn đặc khóc lóc: "Buông tôi ra, anh là ai!" Rõ ràng cô đã say rượu, được Diệp Nhược Hâm đưa vào phòng nghỉ ngơi, tai sao trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ? Rốt cuộc là... "A..." Đột nhiên, người đàn ông phía sau cắn mạnh vào cổ cô, dòng suy nghĩ của Diệp Ninh Uyển lập tức bị cắt đứt, không nhịn được hét lên. Ngay sau đó, nụ hôn của người đàn ông m.e.n theo c.ổ cô, lan dần xuống sống lưng. Diệp Ninh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, toàn thân bủn rủn, vô lực. Cùng với những nụ hôn dày đặc của người đàn ông, cô bất giác phát ra những tiếng r.ê.n r.ỉ khàn khàn. Cô run rẩy, dần dần khóc…

Chương 664: Tháo bom (3)

Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt ThởTác giả: Kỳ Kim DaoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Ưm... Nóng quá..." Trong căn phòng khách sạn mờ ảo, khói trắng lượn lờ từ lư hương đặt trên đầu giường. Trên chiếc giường cỡ lớn, Diệp Ninh Uyển bị thân hình to lớn của một người đàn ông đ.è chặt dưới lớp chăn. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt. Dưới ánh trăng, vết bớt màu tím sẫm che phủ bên má trái trông như một bóng ma. Cô vùng vẫy, giọng khàn đặc khóc lóc: "Buông tôi ra, anh là ai!" Rõ ràng cô đã say rượu, được Diệp Nhược Hâm đưa vào phòng nghỉ ngơi, tai sao trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ? Rốt cuộc là... "A..." Đột nhiên, người đàn ông phía sau cắn mạnh vào cổ cô, dòng suy nghĩ của Diệp Ninh Uyển lập tức bị cắt đứt, không nhịn được hét lên. Ngay sau đó, nụ hôn của người đàn ông m.e.n theo c.ổ cô, lan dần xuống sống lưng. Diệp Ninh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, toàn thân bủn rủn, vô lực. Cùng với những nụ hôn dày đặc của người đàn ông, cô bất giác phát ra những tiếng r.ê.n r.ỉ khàn khàn. Cô run rẩy, dần dần khóc… Trong thời gian ngắn như vậy, muốn lục soát hết cả một khu ký túc xá, quả thật khó như lên trời.Bùi Phượng Chi ánh mắt lạnh lùng, trong lòng đã có quyết định.Anh kéo Diệp Ninh Uyển lại trước cửa phòng đầu tiên trên tầng ba của khu ký túc xá.Diệp Ninh Uyển quay đầu trừng mắt nhìn anh, ra sức vùng vẫy."Bùi Phượng Chi, đừng để em hận anh!"Nhưng lại nghe thấy Bùi Phượng Chi vừa thở hổn hển vừa lạnh lùng nói:"Em ra ngoài đi, để anh tìm! Anh hối hận rồi, nếu chỉ có một người có thể sống sót, anh hy vọng người đó là em!"Diệp Ninh Uyển vội vàng bịt miệng Bùi Phượng Chi, nói nhanh:"Còn thời gian lãng phí ở đây, chi bằng nhanh chóng tìm người!"Bùi Phượng Chi nhìn Diệp Ninh Uyển thật sâu, rất lâu không nói gì.Lúc này, điện thoại của Diệp Ninh Uyển đột nhiên đổ chuông."Mami."Diệp Ninh Uyển nghe máy, đầu dây bên kia là giọng nói mềm mại của Tiểu Tinh, nhưng lại mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.Cậu bé nói với Diệp Ninh Uyển:"Mami ơi, con mơ thấy Dực Dực bị bắt cóc, anh ấy bị nhốt trong một căn phòng rất nhỏ.""Cửa sổ phòng đó bị vỡ, gió thổi vù vù, ánh nắng chiếu xiên vào, nhưng không chiếu được nhiều, trong phòng rất tối, người Dực Dực chảy máu, rất nhiều máu."Nói rồi, Tiểu Tinh lại khóc.Cậu bé mỗi lần gặp ác mộng đều như vậy.Diệp Ninh Uyển không kịp dỗ dành cậu bé, nhìn Bùi Phượng Chi.Bùi Phượng Chi đã ra lệnh cho Gấu Xám ở đầu dây bên kia bộ đàm:"Đến phía tây bắc của khu ký túc xá, khoảng tầng ba tầng bốn, xem phòng nào có cửa sổ bị vỡ!"Không đến mấy giây, Gấu Xám đã đưa ra đáp án.Tầng 4, phòng thứ ba từ trái sang phải, hẳn là phòng 4131....Bùi Phượng Chi đạp cửa phòng 4131, liền nhìn thấy ánh sáng xiên xiên chiếu vào từ cửa sổ nhỏ hẹp, gió trong phòng rất lớn, Dực Dực bị trói chặt vào chiếc ghế ở giữa, trên người gắn bom, cậu bé đã rất yếu ớt.Bùi Phượng Chi bước nhanh vào phòng, ngồi xổm xuống, đặt ngón tay lên cổ nhỏ gầy của Dực Dực.Cảm nhận được mạch đập yếu ớt, Bùi Phượng Chi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Diệp Ninh Uyển với ánh mắt trấn an."Vẫn còn sống."Nói xong, Bùi Phượng Chi ngồi xổm xuống bắt đầu tháo bom.Còn Diệp Ninh Uyển thì bắt đầu kiểm tra Diệp Cảnh Dực.Chân cậu bé bị thương, m.á.u chảy không ngừng, Bùi Minh Hàm chỉ băng bó qua loa cho cậu bé, bây giờ vết thương hơi viêm, cần phải khâu và cầm máu.

Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt ThởTác giả: Kỳ Kim DaoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Ưm... Nóng quá..." Trong căn phòng khách sạn mờ ảo, khói trắng lượn lờ từ lư hương đặt trên đầu giường. Trên chiếc giường cỡ lớn, Diệp Ninh Uyển bị thân hình to lớn của một người đàn ông đ.è chặt dưới lớp chăn. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt. Dưới ánh trăng, vết bớt màu tím sẫm che phủ bên má trái trông như một bóng ma. Cô vùng vẫy, giọng khàn đặc khóc lóc: "Buông tôi ra, anh là ai!" Rõ ràng cô đã say rượu, được Diệp Nhược Hâm đưa vào phòng nghỉ ngơi, tai sao trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ? Rốt cuộc là... "A..." Đột nhiên, người đàn ông phía sau cắn mạnh vào cổ cô, dòng suy nghĩ của Diệp Ninh Uyển lập tức bị cắt đứt, không nhịn được hét lên. Ngay sau đó, nụ hôn của người đàn ông m.e.n theo c.ổ cô, lan dần xuống sống lưng. Diệp Ninh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, toàn thân bủn rủn, vô lực. Cùng với những nụ hôn dày đặc của người đàn ông, cô bất giác phát ra những tiếng r.ê.n r.ỉ khàn khàn. Cô run rẩy, dần dần khóc… Trong thời gian ngắn như vậy, muốn lục soát hết cả một khu ký túc xá, quả thật khó như lên trời.Bùi Phượng Chi ánh mắt lạnh lùng, trong lòng đã có quyết định.Anh kéo Diệp Ninh Uyển lại trước cửa phòng đầu tiên trên tầng ba của khu ký túc xá.Diệp Ninh Uyển quay đầu trừng mắt nhìn anh, ra sức vùng vẫy."Bùi Phượng Chi, đừng để em hận anh!"Nhưng lại nghe thấy Bùi Phượng Chi vừa thở hổn hển vừa lạnh lùng nói:"Em ra ngoài đi, để anh tìm! Anh hối hận rồi, nếu chỉ có một người có thể sống sót, anh hy vọng người đó là em!"Diệp Ninh Uyển vội vàng bịt miệng Bùi Phượng Chi, nói nhanh:"Còn thời gian lãng phí ở đây, chi bằng nhanh chóng tìm người!"Bùi Phượng Chi nhìn Diệp Ninh Uyển thật sâu, rất lâu không nói gì.Lúc này, điện thoại của Diệp Ninh Uyển đột nhiên đổ chuông."Mami."Diệp Ninh Uyển nghe máy, đầu dây bên kia là giọng nói mềm mại của Tiểu Tinh, nhưng lại mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.Cậu bé nói với Diệp Ninh Uyển:"Mami ơi, con mơ thấy Dực Dực bị bắt cóc, anh ấy bị nhốt trong một căn phòng rất nhỏ.""Cửa sổ phòng đó bị vỡ, gió thổi vù vù, ánh nắng chiếu xiên vào, nhưng không chiếu được nhiều, trong phòng rất tối, người Dực Dực chảy máu, rất nhiều máu."Nói rồi, Tiểu Tinh lại khóc.Cậu bé mỗi lần gặp ác mộng đều như vậy.Diệp Ninh Uyển không kịp dỗ dành cậu bé, nhìn Bùi Phượng Chi.Bùi Phượng Chi đã ra lệnh cho Gấu Xám ở đầu dây bên kia bộ đàm:"Đến phía tây bắc của khu ký túc xá, khoảng tầng ba tầng bốn, xem phòng nào có cửa sổ bị vỡ!"Không đến mấy giây, Gấu Xám đã đưa ra đáp án.Tầng 4, phòng thứ ba từ trái sang phải, hẳn là phòng 4131....Bùi Phượng Chi đạp cửa phòng 4131, liền nhìn thấy ánh sáng xiên xiên chiếu vào từ cửa sổ nhỏ hẹp, gió trong phòng rất lớn, Dực Dực bị trói chặt vào chiếc ghế ở giữa, trên người gắn bom, cậu bé đã rất yếu ớt.Bùi Phượng Chi bước nhanh vào phòng, ngồi xổm xuống, đặt ngón tay lên cổ nhỏ gầy của Dực Dực.Cảm nhận được mạch đập yếu ớt, Bùi Phượng Chi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Diệp Ninh Uyển với ánh mắt trấn an."Vẫn còn sống."Nói xong, Bùi Phượng Chi ngồi xổm xuống bắt đầu tháo bom.Còn Diệp Ninh Uyển thì bắt đầu kiểm tra Diệp Cảnh Dực.Chân cậu bé bị thương, m.á.u chảy không ngừng, Bùi Minh Hàm chỉ băng bó qua loa cho cậu bé, bây giờ vết thương hơi viêm, cần phải khâu và cầm máu.

Đêm Tân Hôn, Nụ Hôn Của Người Chồng Thực Vật Khiến Tôi Nghẹt ThởTác giả: Kỳ Kim DaoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường"Ưm... Nóng quá..." Trong căn phòng khách sạn mờ ảo, khói trắng lượn lờ từ lư hương đặt trên đầu giường. Trên chiếc giường cỡ lớn, Diệp Ninh Uyển bị thân hình to lớn của một người đàn ông đ.è chặt dưới lớp chăn. Cô ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt. Dưới ánh trăng, vết bớt màu tím sẫm che phủ bên má trái trông như một bóng ma. Cô vùng vẫy, giọng khàn đặc khóc lóc: "Buông tôi ra, anh là ai!" Rõ ràng cô đã say rượu, được Diệp Nhược Hâm đưa vào phòng nghỉ ngơi, tai sao trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ? Rốt cuộc là... "A..." Đột nhiên, người đàn ông phía sau cắn mạnh vào cổ cô, dòng suy nghĩ của Diệp Ninh Uyển lập tức bị cắt đứt, không nhịn được hét lên. Ngay sau đó, nụ hôn của người đàn ông m.e.n theo c.ổ cô, lan dần xuống sống lưng. Diệp Ninh Uyển chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, toàn thân bủn rủn, vô lực. Cùng với những nụ hôn dày đặc của người đàn ông, cô bất giác phát ra những tiếng r.ê.n r.ỉ khàn khàn. Cô run rẩy, dần dần khóc… Trong thời gian ngắn như vậy, muốn lục soát hết cả một khu ký túc xá, quả thật khó như lên trời.Bùi Phượng Chi ánh mắt lạnh lùng, trong lòng đã có quyết định.Anh kéo Diệp Ninh Uyển lại trước cửa phòng đầu tiên trên tầng ba của khu ký túc xá.Diệp Ninh Uyển quay đầu trừng mắt nhìn anh, ra sức vùng vẫy."Bùi Phượng Chi, đừng để em hận anh!"Nhưng lại nghe thấy Bùi Phượng Chi vừa thở hổn hển vừa lạnh lùng nói:"Em ra ngoài đi, để anh tìm! Anh hối hận rồi, nếu chỉ có một người có thể sống sót, anh hy vọng người đó là em!"Diệp Ninh Uyển vội vàng bịt miệng Bùi Phượng Chi, nói nhanh:"Còn thời gian lãng phí ở đây, chi bằng nhanh chóng tìm người!"Bùi Phượng Chi nhìn Diệp Ninh Uyển thật sâu, rất lâu không nói gì.Lúc này, điện thoại của Diệp Ninh Uyển đột nhiên đổ chuông."Mami."Diệp Ninh Uyển nghe máy, đầu dây bên kia là giọng nói mềm mại của Tiểu Tinh, nhưng lại mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.Cậu bé nói với Diệp Ninh Uyển:"Mami ơi, con mơ thấy Dực Dực bị bắt cóc, anh ấy bị nhốt trong một căn phòng rất nhỏ.""Cửa sổ phòng đó bị vỡ, gió thổi vù vù, ánh nắng chiếu xiên vào, nhưng không chiếu được nhiều, trong phòng rất tối, người Dực Dực chảy máu, rất nhiều máu."Nói rồi, Tiểu Tinh lại khóc.Cậu bé mỗi lần gặp ác mộng đều như vậy.Diệp Ninh Uyển không kịp dỗ dành cậu bé, nhìn Bùi Phượng Chi.Bùi Phượng Chi đã ra lệnh cho Gấu Xám ở đầu dây bên kia bộ đàm:"Đến phía tây bắc của khu ký túc xá, khoảng tầng ba tầng bốn, xem phòng nào có cửa sổ bị vỡ!"Không đến mấy giây, Gấu Xám đã đưa ra đáp án.Tầng 4, phòng thứ ba từ trái sang phải, hẳn là phòng 4131....Bùi Phượng Chi đạp cửa phòng 4131, liền nhìn thấy ánh sáng xiên xiên chiếu vào từ cửa sổ nhỏ hẹp, gió trong phòng rất lớn, Dực Dực bị trói chặt vào chiếc ghế ở giữa, trên người gắn bom, cậu bé đã rất yếu ớt.Bùi Phượng Chi bước nhanh vào phòng, ngồi xổm xuống, đặt ngón tay lên cổ nhỏ gầy của Dực Dực.Cảm nhận được mạch đập yếu ớt, Bùi Phượng Chi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn Diệp Ninh Uyển với ánh mắt trấn an."Vẫn còn sống."Nói xong, Bùi Phượng Chi ngồi xổm xuống bắt đầu tháo bom.Còn Diệp Ninh Uyển thì bắt đầu kiểm tra Diệp Cảnh Dực.Chân cậu bé bị thương, m.á.u chảy không ngừng, Bùi Minh Hàm chỉ băng bó qua loa cho cậu bé, bây giờ vết thương hơi viêm, cần phải khâu và cầm máu.

Chương 664: Tháo bom (3)