Trần Mục Lễ nhíu mày đứng dậy, ra ban công hút thuốc.   Tôi nhìn sang.   Trong ánh đèn rực rỡ phía sau, bóng dáng cao gầy của anh hòa vào làn khói thuốc mờ nhạt, trông cô độc và lạnh lẽo.   Nửa tiếng sau, anh quay vào, nở một nụ cười gượng gạo đầy nhẫn nhịn.   “Lần này, hoạt động Ngày Gia Đình của công ty, em đi cùng anh nhé. Đúng lúc cuối tuần anh không phải làm việc, sẽ đưa em đi mua vài bộ quần áo.”   Công ty của Trần Mục Lễ thỉnh thoảng tổ chức hoạt động Ngày Gia Đình, trước đây anh chưa bao giờ dẫn tôi theo.   Có lần tôi tò mò hỏi, anh cau mày, mặt đầy vẻ khó chịu.   “Đó là phúc lợi dành cho nhân viên cấp thấp. Số lượng có hạn, anh là lãnh đạo cấp cao, phải chú ý hình tượng, không cần tranh giành với họ.”   Lúc này đây, tôi rất muốn hỏi anh...   “Chẳng lẽ lần này anh không cần để ý gì nữa sao?”   Nhưng tôi không hỏi.   Từ khi Trần Mục Lễ dọn về đây, giữa chúng tôi luôn có một cảm giác nặng nề và khó chịu khó tả.   Đúng vậy, là cảm giác khó chịu.   Giống như có thứ gì đó dính…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...