Tôi nằm liệt trên giường rất lâu, trong sự đồng hành của người thân và bạn bè để chờ chếc. Con trai nói: “Thuốc có thể dùng đều đã dùng rồi.” Người thân an ủi: “Người già là như vậy, cậu cũng đã tận hiếu, bà nội Ngưu Ngưu sẽ không trách cậu đâu.” Tôi muốn một ngụm nước uống, nhưng khi mở miệng ra, chỉ phát ra tiếng rên khàn khàn. Căn phòng đầy mùi khói thuốc lá, khiến tôi ngạt thở, không thể nói thành lời. Phòng bỗng nhộn nhạo hơn, hình như có ai đó đến. Do bị các chứng bệnh đi kèm, mắt tôi rất mờ, không nhìn rõ, chỉ nghe thấy có người gọi tôi là chị. Thì ra là Phúc Bảo. Cô ấy nhìn xuống tôi, nhẹ nhàng nói: “Ung thư v.ú không phải bệnh lớn, chỉ vì chị ngu dốt không chịu phẫu thuật, giờ thì sắp mất mạng rồi.” “Haiz, còn làm lỡ chuyến du lịch nước ngoài của em, thật sự bị chị làm phiền đến chếc mất thôi.” Tôi rất muốn nói, không phải tôi không chịu phẫu thuật. Năm ngoái khi phát hiện ra bị bệnh, tôi rất mừng vì đó là ung thư vú, làm phẫu thuật có tỷ lệ sống rất…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...