Tác giả:

  Lần đầu tiên tôi gặp Chu Hình là ở quán lẩu Tứ Xuyên dưới tòa nhà công ty.   Anh ấy mặc một chiếc áo hoodie màu xanh coban, khung người to lớn, vạm vỡ, kiểu đàn ông gần bốn mươi. Đầu cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt không nổi bật lắm, nhưng nhìn sạch sẽ và chỉn chu.   Trước khi gặp, chị tôi đã cho tôi xem ảnh và nói qua tình hình cơ bản.   Anh ấy 38 tuổi, lương năm 100 vạn nhân dân tệ, đã ly hôn, có một cậu con trai mười lăm tuổi đang học lớp 10 trường trọng điểm của thành phố, nhưng có xu hướng tự sát.   “Tôi hỏi một chút được không, anh và vợ cũ tại sao lại ly hôn vậy?”   Chu Hình cười ngại ngùng, để lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm, hàm răng trắng đều tăm tắp.   “Không giấu gì cô, tôi đã kết hôn ba lần rồi.”   Tôi ngẩn ra, chuyện này chị tôi chưa từng kể.   Ly hôn một lần có thể là do bất đồng tình cảm hoặc xa cách quá lâu, nhưng hai lần, ba lần... vấn đề sẽ rất khác.   Chẳng lẽ anh ấy có khuynh hướng bạo lực gia đình? Hay sau khi cưới không chịu đưa tiền lương, chỉ lợi dụng người khác…

Chương 2: Chương 2

Giữa Chúng Ta Có Một NgườiTác giả: Đức Dật AnTruyện Ngôn Tình  Lần đầu tiên tôi gặp Chu Hình là ở quán lẩu Tứ Xuyên dưới tòa nhà công ty.   Anh ấy mặc một chiếc áo hoodie màu xanh coban, khung người to lớn, vạm vỡ, kiểu đàn ông gần bốn mươi. Đầu cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt không nổi bật lắm, nhưng nhìn sạch sẽ và chỉn chu.   Trước khi gặp, chị tôi đã cho tôi xem ảnh và nói qua tình hình cơ bản.   Anh ấy 38 tuổi, lương năm 100 vạn nhân dân tệ, đã ly hôn, có một cậu con trai mười lăm tuổi đang học lớp 10 trường trọng điểm của thành phố, nhưng có xu hướng tự sát.   “Tôi hỏi một chút được không, anh và vợ cũ tại sao lại ly hôn vậy?”   Chu Hình cười ngại ngùng, để lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm, hàm răng trắng đều tăm tắp.   “Không giấu gì cô, tôi đã kết hôn ba lần rồi.”   Tôi ngẩn ra, chuyện này chị tôi chưa từng kể.   Ly hôn một lần có thể là do bất đồng tình cảm hoặc xa cách quá lâu, nhưng hai lần, ba lần... vấn đề sẽ rất khác.   Chẳng lẽ anh ấy có khuynh hướng bạo lực gia đình? Hay sau khi cưới không chịu đưa tiền lương, chỉ lợi dụng người khác…  Chu Hình thật sự không kén chọn phụ nữ lắm. Chị tôi cũng đã kể qua với anh ấy về tình hình của tôi. Tôi 28 tuổi, lương tháng không ổn định, khoảng ba ngàn, thích viết lách. Đã từng kết hôn hai năm, ly dị vì chiến tranh lạnh kéo dài, không có con. “Hay là chúng ta thử tìm hiểu nhau trước?” Tôi cảm thấy khá hài lòng với anh ấy. Ngoài việc lương anh cao, đủ để tôi có thể ở nhà viết lách, thì kiểu đàn ông sau khi ly hôn mà biết tìm lỗi từ bản thân cũng hiếm. Nhìn thì có vẻ ngốc ngốc, nhưng lại mang cảm giác là người có thể gánh vác cả một gia đình. “Thật ra tôi thấy anh rất ổn, là kiểu người sống thực tế, đáng tin.” Anh ấy cúi đầu, ngượng ngùng cười. Tôi mới để ý lông mi anh ấy rất dài, đuôi mắt còn có độ cong nhẹ hướng lên. Gần bốn mươi tuổi mà ngoài làn da ngăm thì khuôn mặt hầu như không có nếp nhăn nào. “Chỉ mới ăn một bữa cơm, sao cô nhìn ra được vậy?” Tôi bật cười. Anh ấy đưa tôi tờ giấy ăn, vừa quét mã thanh toán vừa phân tích: “Bàn tay cô sạch sẽ, không để móng tay dài. Nói chuyện không gây khó chịu, biết đứng từ cả hai phía để suy nghĩ vấn đề. Còn nữa… lúc cô khen vợ cũ tôi đẹp, cô không có chút cảm xúc tiêu cực nào.” Nói xong, anh ấy giơ màn hình điện thoại lên cho tôi xem, là giao diện thanh toán. “79 tệ.” Chúng tôi chưa xác định mối quan hệ, chia tiền ăn là điều nên làm. Không cần anh ấy nói thêm, chỉ một hành động đó là tôi hiểu rồi. Tôi lập tức lấy điện thoại ra, định thêm anh ấy vào danh sách bạn bè để chuyển tiền, nhưng thấy anh ấy lại cất điện thoại đi, hai tay đan vào nhau rồi xoa xoa.2“Quán này là của bạn tôi mở. Anh ấy nói đây là lần đầu tiên có người dẫn đối tượng xem mắt đến đây ăn lẩu Tứ Xuyên, ăn đến no c.h.ế.t cũng không quá trăm nghìn.” Sự nhạy bén với chi tiết như vậy chứng tỏ người đàn ông này không ngốc nghếch như vẻ ngoài. Tôi không khỏi nhìn anh ấy kỹ thêm một lần nữa. “Thế này nhé, nếu cô cũng thấy có thể tiến xa hơn, hai ngày tới tôi dẫn cô về nhà gặp con trai tôi, xem cô có thể chấp nhận được không.” Nói xong, anh ấy ngập ngừng một chút. Có thể thấy rõ sự căng thẳng từ nét mặt, lông mày nhíu chặt, nhưng vẫn không quên nhấn mạnh: “Tôi thật sự thấy cô rất tốt. Nếu thành, tôi sẽ đưa cô trước một trăm vạn làm sinh lễ, thêm năm mươi vạn nữa để hai mẹ con cô tiêu dùng.” “Mai đi nhé, vừa hay cuối tuần.” Sau khi trao đổi thông tin liên lạc với Chu Hình, tôi quay lại công ty, kể với chị tôi về tình hình. Mọi thứ đều ổn, chỉ là mỗi lần anh ấy nhắc đến con trai thì trông rất căng thẳng, khiến tôi không khỏi thắc mắc. Với điều kiện kinh tế như vậy ở khu vực chúng tôi, đừng nói là một đứa con, dù có hai đứa thì cũng không nhiều người để ý. Dù đứa trẻ có chút vấn đề, nhưng cũng đã học cấp ba rồi, không cần lo lắng quá nhiều về sinh hoạt, cùng lắm là để ý sát sao hơn thôi. “Chị này, chị biết gì về con trai của Chu Hình không? Có phải nó rất ghét mẹ kế không?” Chị tôi, giống như Chu Hình, cũng không nói rõ được chuyện này. “Nó không ghét đâu, nhưng em gặp rồi sẽ hiểu. Nó hơi nổi loạn một chút, đừng sợ hãi là được.” “Nó có đánh người không?” “Không đâu, nó không động tay động chân.” 

Giữa Chúng Ta Có Một NgườiTác giả: Đức Dật AnTruyện Ngôn Tình  Lần đầu tiên tôi gặp Chu Hình là ở quán lẩu Tứ Xuyên dưới tòa nhà công ty.   Anh ấy mặc một chiếc áo hoodie màu xanh coban, khung người to lớn, vạm vỡ, kiểu đàn ông gần bốn mươi. Đầu cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt không nổi bật lắm, nhưng nhìn sạch sẽ và chỉn chu.   Trước khi gặp, chị tôi đã cho tôi xem ảnh và nói qua tình hình cơ bản.   Anh ấy 38 tuổi, lương năm 100 vạn nhân dân tệ, đã ly hôn, có một cậu con trai mười lăm tuổi đang học lớp 10 trường trọng điểm của thành phố, nhưng có xu hướng tự sát.   “Tôi hỏi một chút được không, anh và vợ cũ tại sao lại ly hôn vậy?”   Chu Hình cười ngại ngùng, để lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm, hàm răng trắng đều tăm tắp.   “Không giấu gì cô, tôi đã kết hôn ba lần rồi.”   Tôi ngẩn ra, chuyện này chị tôi chưa từng kể.   Ly hôn một lần có thể là do bất đồng tình cảm hoặc xa cách quá lâu, nhưng hai lần, ba lần... vấn đề sẽ rất khác.   Chẳng lẽ anh ấy có khuynh hướng bạo lực gia đình? Hay sau khi cưới không chịu đưa tiền lương, chỉ lợi dụng người khác…  Chu Hình thật sự không kén chọn phụ nữ lắm. Chị tôi cũng đã kể qua với anh ấy về tình hình của tôi. Tôi 28 tuổi, lương tháng không ổn định, khoảng ba ngàn, thích viết lách. Đã từng kết hôn hai năm, ly dị vì chiến tranh lạnh kéo dài, không có con. “Hay là chúng ta thử tìm hiểu nhau trước?” Tôi cảm thấy khá hài lòng với anh ấy. Ngoài việc lương anh cao, đủ để tôi có thể ở nhà viết lách, thì kiểu đàn ông sau khi ly hôn mà biết tìm lỗi từ bản thân cũng hiếm. Nhìn thì có vẻ ngốc ngốc, nhưng lại mang cảm giác là người có thể gánh vác cả một gia đình. “Thật ra tôi thấy anh rất ổn, là kiểu người sống thực tế, đáng tin.” Anh ấy cúi đầu, ngượng ngùng cười. Tôi mới để ý lông mi anh ấy rất dài, đuôi mắt còn có độ cong nhẹ hướng lên. Gần bốn mươi tuổi mà ngoài làn da ngăm thì khuôn mặt hầu như không có nếp nhăn nào. “Chỉ mới ăn một bữa cơm, sao cô nhìn ra được vậy?” Tôi bật cười. Anh ấy đưa tôi tờ giấy ăn, vừa quét mã thanh toán vừa phân tích: “Bàn tay cô sạch sẽ, không để móng tay dài. Nói chuyện không gây khó chịu, biết đứng từ cả hai phía để suy nghĩ vấn đề. Còn nữa… lúc cô khen vợ cũ tôi đẹp, cô không có chút cảm xúc tiêu cực nào.” Nói xong, anh ấy giơ màn hình điện thoại lên cho tôi xem, là giao diện thanh toán. “79 tệ.” Chúng tôi chưa xác định mối quan hệ, chia tiền ăn là điều nên làm. Không cần anh ấy nói thêm, chỉ một hành động đó là tôi hiểu rồi. Tôi lập tức lấy điện thoại ra, định thêm anh ấy vào danh sách bạn bè để chuyển tiền, nhưng thấy anh ấy lại cất điện thoại đi, hai tay đan vào nhau rồi xoa xoa.2“Quán này là của bạn tôi mở. Anh ấy nói đây là lần đầu tiên có người dẫn đối tượng xem mắt đến đây ăn lẩu Tứ Xuyên, ăn đến no c.h.ế.t cũng không quá trăm nghìn.” Sự nhạy bén với chi tiết như vậy chứng tỏ người đàn ông này không ngốc nghếch như vẻ ngoài. Tôi không khỏi nhìn anh ấy kỹ thêm một lần nữa. “Thế này nhé, nếu cô cũng thấy có thể tiến xa hơn, hai ngày tới tôi dẫn cô về nhà gặp con trai tôi, xem cô có thể chấp nhận được không.” Nói xong, anh ấy ngập ngừng một chút. Có thể thấy rõ sự căng thẳng từ nét mặt, lông mày nhíu chặt, nhưng vẫn không quên nhấn mạnh: “Tôi thật sự thấy cô rất tốt. Nếu thành, tôi sẽ đưa cô trước một trăm vạn làm sinh lễ, thêm năm mươi vạn nữa để hai mẹ con cô tiêu dùng.” “Mai đi nhé, vừa hay cuối tuần.” Sau khi trao đổi thông tin liên lạc với Chu Hình, tôi quay lại công ty, kể với chị tôi về tình hình. Mọi thứ đều ổn, chỉ là mỗi lần anh ấy nhắc đến con trai thì trông rất căng thẳng, khiến tôi không khỏi thắc mắc. Với điều kiện kinh tế như vậy ở khu vực chúng tôi, đừng nói là một đứa con, dù có hai đứa thì cũng không nhiều người để ý. Dù đứa trẻ có chút vấn đề, nhưng cũng đã học cấp ba rồi, không cần lo lắng quá nhiều về sinh hoạt, cùng lắm là để ý sát sao hơn thôi. “Chị này, chị biết gì về con trai của Chu Hình không? Có phải nó rất ghét mẹ kế không?” Chị tôi, giống như Chu Hình, cũng không nói rõ được chuyện này. “Nó không ghét đâu, nhưng em gặp rồi sẽ hiểu. Nó hơi nổi loạn một chút, đừng sợ hãi là được.” “Nó có đánh người không?” “Không đâu, nó không động tay động chân.” 

Giữa Chúng Ta Có Một NgườiTác giả: Đức Dật AnTruyện Ngôn Tình  Lần đầu tiên tôi gặp Chu Hình là ở quán lẩu Tứ Xuyên dưới tòa nhà công ty.   Anh ấy mặc một chiếc áo hoodie màu xanh coban, khung người to lớn, vạm vỡ, kiểu đàn ông gần bốn mươi. Đầu cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt không nổi bật lắm, nhưng nhìn sạch sẽ và chỉn chu.   Trước khi gặp, chị tôi đã cho tôi xem ảnh và nói qua tình hình cơ bản.   Anh ấy 38 tuổi, lương năm 100 vạn nhân dân tệ, đã ly hôn, có một cậu con trai mười lăm tuổi đang học lớp 10 trường trọng điểm của thành phố, nhưng có xu hướng tự sát.   “Tôi hỏi một chút được không, anh và vợ cũ tại sao lại ly hôn vậy?”   Chu Hình cười ngại ngùng, để lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm, hàm răng trắng đều tăm tắp.   “Không giấu gì cô, tôi đã kết hôn ba lần rồi.”   Tôi ngẩn ra, chuyện này chị tôi chưa từng kể.   Ly hôn một lần có thể là do bất đồng tình cảm hoặc xa cách quá lâu, nhưng hai lần, ba lần... vấn đề sẽ rất khác.   Chẳng lẽ anh ấy có khuynh hướng bạo lực gia đình? Hay sau khi cưới không chịu đưa tiền lương, chỉ lợi dụng người khác…  Chu Hình thật sự không kén chọn phụ nữ lắm. Chị tôi cũng đã kể qua với anh ấy về tình hình của tôi. Tôi 28 tuổi, lương tháng không ổn định, khoảng ba ngàn, thích viết lách. Đã từng kết hôn hai năm, ly dị vì chiến tranh lạnh kéo dài, không có con. “Hay là chúng ta thử tìm hiểu nhau trước?” Tôi cảm thấy khá hài lòng với anh ấy. Ngoài việc lương anh cao, đủ để tôi có thể ở nhà viết lách, thì kiểu đàn ông sau khi ly hôn mà biết tìm lỗi từ bản thân cũng hiếm. Nhìn thì có vẻ ngốc ngốc, nhưng lại mang cảm giác là người có thể gánh vác cả một gia đình. “Thật ra tôi thấy anh rất ổn, là kiểu người sống thực tế, đáng tin.” Anh ấy cúi đầu, ngượng ngùng cười. Tôi mới để ý lông mi anh ấy rất dài, đuôi mắt còn có độ cong nhẹ hướng lên. Gần bốn mươi tuổi mà ngoài làn da ngăm thì khuôn mặt hầu như không có nếp nhăn nào. “Chỉ mới ăn một bữa cơm, sao cô nhìn ra được vậy?” Tôi bật cười. Anh ấy đưa tôi tờ giấy ăn, vừa quét mã thanh toán vừa phân tích: “Bàn tay cô sạch sẽ, không để móng tay dài. Nói chuyện không gây khó chịu, biết đứng từ cả hai phía để suy nghĩ vấn đề. Còn nữa… lúc cô khen vợ cũ tôi đẹp, cô không có chút cảm xúc tiêu cực nào.” Nói xong, anh ấy giơ màn hình điện thoại lên cho tôi xem, là giao diện thanh toán. “79 tệ.” Chúng tôi chưa xác định mối quan hệ, chia tiền ăn là điều nên làm. Không cần anh ấy nói thêm, chỉ một hành động đó là tôi hiểu rồi. Tôi lập tức lấy điện thoại ra, định thêm anh ấy vào danh sách bạn bè để chuyển tiền, nhưng thấy anh ấy lại cất điện thoại đi, hai tay đan vào nhau rồi xoa xoa.2“Quán này là của bạn tôi mở. Anh ấy nói đây là lần đầu tiên có người dẫn đối tượng xem mắt đến đây ăn lẩu Tứ Xuyên, ăn đến no c.h.ế.t cũng không quá trăm nghìn.” Sự nhạy bén với chi tiết như vậy chứng tỏ người đàn ông này không ngốc nghếch như vẻ ngoài. Tôi không khỏi nhìn anh ấy kỹ thêm một lần nữa. “Thế này nhé, nếu cô cũng thấy có thể tiến xa hơn, hai ngày tới tôi dẫn cô về nhà gặp con trai tôi, xem cô có thể chấp nhận được không.” Nói xong, anh ấy ngập ngừng một chút. Có thể thấy rõ sự căng thẳng từ nét mặt, lông mày nhíu chặt, nhưng vẫn không quên nhấn mạnh: “Tôi thật sự thấy cô rất tốt. Nếu thành, tôi sẽ đưa cô trước một trăm vạn làm sinh lễ, thêm năm mươi vạn nữa để hai mẹ con cô tiêu dùng.” “Mai đi nhé, vừa hay cuối tuần.” Sau khi trao đổi thông tin liên lạc với Chu Hình, tôi quay lại công ty, kể với chị tôi về tình hình. Mọi thứ đều ổn, chỉ là mỗi lần anh ấy nhắc đến con trai thì trông rất căng thẳng, khiến tôi không khỏi thắc mắc. Với điều kiện kinh tế như vậy ở khu vực chúng tôi, đừng nói là một đứa con, dù có hai đứa thì cũng không nhiều người để ý. Dù đứa trẻ có chút vấn đề, nhưng cũng đã học cấp ba rồi, không cần lo lắng quá nhiều về sinh hoạt, cùng lắm là để ý sát sao hơn thôi. “Chị này, chị biết gì về con trai của Chu Hình không? Có phải nó rất ghét mẹ kế không?” Chị tôi, giống như Chu Hình, cũng không nói rõ được chuyện này. “Nó không ghét đâu, nhưng em gặp rồi sẽ hiểu. Nó hơi nổi loạn một chút, đừng sợ hãi là được.” “Nó có đánh người không?” “Không đâu, nó không động tay động chân.” 

Chương 2: Chương 2