Lần đầu tiên tôi gặp Chu Hình là ở quán lẩu Tứ Xuyên dưới tòa nhà công ty. Anh ấy mặc một chiếc áo hoodie màu xanh coban, khung người to lớn, vạm vỡ, kiểu đàn ông gần bốn mươi. Đầu cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt không nổi bật lắm, nhưng nhìn sạch sẽ và chỉn chu. Trước khi gặp, chị tôi đã cho tôi xem ảnh và nói qua tình hình cơ bản. Anh ấy 38 tuổi, lương năm 100 vạn nhân dân tệ, đã ly hôn, có một cậu con trai mười lăm tuổi đang học lớp 10 trường trọng điểm của thành phố, nhưng có xu hướng tự sát. “Tôi hỏi một chút được không, anh và vợ cũ tại sao lại ly hôn vậy?” Chu Hình cười ngại ngùng, để lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm, hàm răng trắng đều tăm tắp. “Không giấu gì cô, tôi đã kết hôn ba lần rồi.” Tôi ngẩn ra, chuyện này chị tôi chưa từng kể. Ly hôn một lần có thể là do bất đồng tình cảm hoặc xa cách quá lâu, nhưng hai lần, ba lần... vấn đề sẽ rất khác. Chẳng lẽ anh ấy có khuynh hướng bạo lực gia đình? Hay sau khi cưới không chịu đưa tiền lương, chỉ lợi dụng người khác…
Chương 15: Chương 15
Giữa Chúng Ta Có Một NgườiTác giả: Đức Dật AnTruyện Ngôn Tình Lần đầu tiên tôi gặp Chu Hình là ở quán lẩu Tứ Xuyên dưới tòa nhà công ty. Anh ấy mặc một chiếc áo hoodie màu xanh coban, khung người to lớn, vạm vỡ, kiểu đàn ông gần bốn mươi. Đầu cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt không nổi bật lắm, nhưng nhìn sạch sẽ và chỉn chu. Trước khi gặp, chị tôi đã cho tôi xem ảnh và nói qua tình hình cơ bản. Anh ấy 38 tuổi, lương năm 100 vạn nhân dân tệ, đã ly hôn, có một cậu con trai mười lăm tuổi đang học lớp 10 trường trọng điểm của thành phố, nhưng có xu hướng tự sát. “Tôi hỏi một chút được không, anh và vợ cũ tại sao lại ly hôn vậy?” Chu Hình cười ngại ngùng, để lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm, hàm răng trắng đều tăm tắp. “Không giấu gì cô, tôi đã kết hôn ba lần rồi.” Tôi ngẩn ra, chuyện này chị tôi chưa từng kể. Ly hôn một lần có thể là do bất đồng tình cảm hoặc xa cách quá lâu, nhưng hai lần, ba lần... vấn đề sẽ rất khác. Chẳng lẽ anh ấy có khuynh hướng bạo lực gia đình? Hay sau khi cưới không chịu đưa tiền lương, chỉ lợi dụng người khác… Cuộc sống trên tàu cá không thể so sánh với du thuyền, nhưng Chu Hình có một căn phòng nhỏ riêng. Trước khi đón chúng tôi, anh đã dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp. Chu Lê Đình tự nguyện đến ở chung với các thuyền viên trong phòng tập thể, để không gian riêng lại cho chúng tôi. Lúc lên tàu, tôi bị dính mưa. Chu Hình đứng ở góc tàu thay quần áo. Những giọt nước từ tóc anh chảy dọc theo sống lưng cơ bắp, đọng lại ở hõm lưng, tựa như chiếc ly đựng rượu nghiêng nhẹ, đổ dòng rượu thơm xuống nơi sâu thẳm kín đáo của người đàn ông. “Để tôi lau giúp anh phía sau.” Tôi đứng dậy, nhận lấy khăn từ tay anh, lau dọc tấm lưng. Cũng chính lúc đó, tôi mới nhìn rõ những vết sẹo cũ, vết bỏng đã lành từ lâu cùng vô số vết thương lớn nhỏ trên lưng anh. Hơi nóng từ cơ thể người đàn ông phả vào, mang theo một mùi hương dễ chịu. Tôi vuốt ve những vết thương ấy, khẽ hỏi: “Ngày đó chắc đau lắm đúng không?” “Không, cũng không đến mức.” Anh khác với Chu Lê Đình. Không giống cậu, dù trải qua bất kỳ chuyện gì, anh cũng không phàn nàn, không than khổ, chỉ lặng lẽ sống qua những ngày không hề bình yên. “Thôi, thôi, em nghỉ ngơi đi. Anh làm xong việc sẽ về ngay.” Tấm lưng anh bỗng cứng đờ. Anh bất ngờ nắm lấy tay tôi, nhanh chóng mặc quần áo rồi khom người rời khỏi khoang như chạy trốn. Tôi chỉ kịp nhìn thấy làn da ngăm ngăm của anh đỏ lên, ngay cả vành tai cũng đỏ rực, khiến tôi không nhịn được mà cười thầm rất lâu. Đến khi tôi lơ mơ chìm vào giấc ngủ, Chu Hình mới trở về. Biển đêm gió mạnh, sóng lớn, khiến con tàu tròng trành. Anh từ phía sau ôm lấy tôi, đặt đầu lên vai tôi, kéo chăn quấn chặt cả hai. Như bao cặp vợ chồng kết hôn qua mai mối, chúng tôi thiếu đi nền tảng tình cảm, phần lớn dựa vào ấn tượng ban đầu và sự cân nhắc lợi ích. Vì vậy, dù nằm cạnh nhau cũng không quá thân mật. Nhưng qua thời gian, một vài thay đổi là điều không thể tránh khỏi. Hơi thở của anh càng lúc càng nặng, như sợ bị phát hiện, anh trở mình, quay lưng lại phía tôi. “Em rất thích anh, Chu Hình. Anh cũng xứng đáng được yêu thương.” Tôi xoay người, ôm lấy eo anh, hỏi: “Anh thì sao? Anh thấy em thế nào?” “Tốt lắm. Anh rất thích em.” Anh không ngờ tôi còn thức, giọng nói có chút hoảng hốt. Anh định quay lại ôm tôi, nhưng lại chần chừ, giữ một khoảng cách, không chịu áp sát. Tôi không biết anh lo ngại điều gì, chỉ cảm thấy một nỗi hụt hẫng mơ hồ trong lòng. Tôi không phải người ham muốn nhiều, nhưng tôi quan tâm đến việc liệu mình có sức hút với chồng hay không. Cơ thể anh không có vấn đề, nhưng việc anh từ chối sự thân mật với tôi là một cú đả kích lớn. Chúng tôi đều từng ly hôn, không phải những cô gái cần giữ gìn. Mà dù có là vậy, giờ chúng tôi cũng là vợ chồng hợp pháp. “Ngủ đi.” Tôi ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh, kéo theo một nụ cười gượng gạo, rồi quay lưng lại, không nói gì thêm.
Giữa Chúng Ta Có Một NgườiTác giả: Đức Dật AnTruyện Ngôn Tình Lần đầu tiên tôi gặp Chu Hình là ở quán lẩu Tứ Xuyên dưới tòa nhà công ty. Anh ấy mặc một chiếc áo hoodie màu xanh coban, khung người to lớn, vạm vỡ, kiểu đàn ông gần bốn mươi. Đầu cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt không nổi bật lắm, nhưng nhìn sạch sẽ và chỉn chu. Trước khi gặp, chị tôi đã cho tôi xem ảnh và nói qua tình hình cơ bản. Anh ấy 38 tuổi, lương năm 100 vạn nhân dân tệ, đã ly hôn, có một cậu con trai mười lăm tuổi đang học lớp 10 trường trọng điểm của thành phố, nhưng có xu hướng tự sát. “Tôi hỏi một chút được không, anh và vợ cũ tại sao lại ly hôn vậy?” Chu Hình cười ngại ngùng, để lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm, hàm răng trắng đều tăm tắp. “Không giấu gì cô, tôi đã kết hôn ba lần rồi.” Tôi ngẩn ra, chuyện này chị tôi chưa từng kể. Ly hôn một lần có thể là do bất đồng tình cảm hoặc xa cách quá lâu, nhưng hai lần, ba lần... vấn đề sẽ rất khác. Chẳng lẽ anh ấy có khuynh hướng bạo lực gia đình? Hay sau khi cưới không chịu đưa tiền lương, chỉ lợi dụng người khác… Cuộc sống trên tàu cá không thể so sánh với du thuyền, nhưng Chu Hình có một căn phòng nhỏ riêng. Trước khi đón chúng tôi, anh đã dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp. Chu Lê Đình tự nguyện đến ở chung với các thuyền viên trong phòng tập thể, để không gian riêng lại cho chúng tôi. Lúc lên tàu, tôi bị dính mưa. Chu Hình đứng ở góc tàu thay quần áo. Những giọt nước từ tóc anh chảy dọc theo sống lưng cơ bắp, đọng lại ở hõm lưng, tựa như chiếc ly đựng rượu nghiêng nhẹ, đổ dòng rượu thơm xuống nơi sâu thẳm kín đáo của người đàn ông. “Để tôi lau giúp anh phía sau.” Tôi đứng dậy, nhận lấy khăn từ tay anh, lau dọc tấm lưng. Cũng chính lúc đó, tôi mới nhìn rõ những vết sẹo cũ, vết bỏng đã lành từ lâu cùng vô số vết thương lớn nhỏ trên lưng anh. Hơi nóng từ cơ thể người đàn ông phả vào, mang theo một mùi hương dễ chịu. Tôi vuốt ve những vết thương ấy, khẽ hỏi: “Ngày đó chắc đau lắm đúng không?” “Không, cũng không đến mức.” Anh khác với Chu Lê Đình. Không giống cậu, dù trải qua bất kỳ chuyện gì, anh cũng không phàn nàn, không than khổ, chỉ lặng lẽ sống qua những ngày không hề bình yên. “Thôi, thôi, em nghỉ ngơi đi. Anh làm xong việc sẽ về ngay.” Tấm lưng anh bỗng cứng đờ. Anh bất ngờ nắm lấy tay tôi, nhanh chóng mặc quần áo rồi khom người rời khỏi khoang như chạy trốn. Tôi chỉ kịp nhìn thấy làn da ngăm ngăm của anh đỏ lên, ngay cả vành tai cũng đỏ rực, khiến tôi không nhịn được mà cười thầm rất lâu. Đến khi tôi lơ mơ chìm vào giấc ngủ, Chu Hình mới trở về. Biển đêm gió mạnh, sóng lớn, khiến con tàu tròng trành. Anh từ phía sau ôm lấy tôi, đặt đầu lên vai tôi, kéo chăn quấn chặt cả hai. Như bao cặp vợ chồng kết hôn qua mai mối, chúng tôi thiếu đi nền tảng tình cảm, phần lớn dựa vào ấn tượng ban đầu và sự cân nhắc lợi ích. Vì vậy, dù nằm cạnh nhau cũng không quá thân mật. Nhưng qua thời gian, một vài thay đổi là điều không thể tránh khỏi. Hơi thở của anh càng lúc càng nặng, như sợ bị phát hiện, anh trở mình, quay lưng lại phía tôi. “Em rất thích anh, Chu Hình. Anh cũng xứng đáng được yêu thương.” Tôi xoay người, ôm lấy eo anh, hỏi: “Anh thì sao? Anh thấy em thế nào?” “Tốt lắm. Anh rất thích em.” Anh không ngờ tôi còn thức, giọng nói có chút hoảng hốt. Anh định quay lại ôm tôi, nhưng lại chần chừ, giữ một khoảng cách, không chịu áp sát. Tôi không biết anh lo ngại điều gì, chỉ cảm thấy một nỗi hụt hẫng mơ hồ trong lòng. Tôi không phải người ham muốn nhiều, nhưng tôi quan tâm đến việc liệu mình có sức hút với chồng hay không. Cơ thể anh không có vấn đề, nhưng việc anh từ chối sự thân mật với tôi là một cú đả kích lớn. Chúng tôi đều từng ly hôn, không phải những cô gái cần giữ gìn. Mà dù có là vậy, giờ chúng tôi cũng là vợ chồng hợp pháp. “Ngủ đi.” Tôi ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh, kéo theo một nụ cười gượng gạo, rồi quay lưng lại, không nói gì thêm.
Giữa Chúng Ta Có Một NgườiTác giả: Đức Dật AnTruyện Ngôn Tình Lần đầu tiên tôi gặp Chu Hình là ở quán lẩu Tứ Xuyên dưới tòa nhà công ty. Anh ấy mặc một chiếc áo hoodie màu xanh coban, khung người to lớn, vạm vỡ, kiểu đàn ông gần bốn mươi. Đầu cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt không nổi bật lắm, nhưng nhìn sạch sẽ và chỉn chu. Trước khi gặp, chị tôi đã cho tôi xem ảnh và nói qua tình hình cơ bản. Anh ấy 38 tuổi, lương năm 100 vạn nhân dân tệ, đã ly hôn, có một cậu con trai mười lăm tuổi đang học lớp 10 trường trọng điểm của thành phố, nhưng có xu hướng tự sát. “Tôi hỏi một chút được không, anh và vợ cũ tại sao lại ly hôn vậy?” Chu Hình cười ngại ngùng, để lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm, hàm răng trắng đều tăm tắp. “Không giấu gì cô, tôi đã kết hôn ba lần rồi.” Tôi ngẩn ra, chuyện này chị tôi chưa từng kể. Ly hôn một lần có thể là do bất đồng tình cảm hoặc xa cách quá lâu, nhưng hai lần, ba lần... vấn đề sẽ rất khác. Chẳng lẽ anh ấy có khuynh hướng bạo lực gia đình? Hay sau khi cưới không chịu đưa tiền lương, chỉ lợi dụng người khác… Cuộc sống trên tàu cá không thể so sánh với du thuyền, nhưng Chu Hình có một căn phòng nhỏ riêng. Trước khi đón chúng tôi, anh đã dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp. Chu Lê Đình tự nguyện đến ở chung với các thuyền viên trong phòng tập thể, để không gian riêng lại cho chúng tôi. Lúc lên tàu, tôi bị dính mưa. Chu Hình đứng ở góc tàu thay quần áo. Những giọt nước từ tóc anh chảy dọc theo sống lưng cơ bắp, đọng lại ở hõm lưng, tựa như chiếc ly đựng rượu nghiêng nhẹ, đổ dòng rượu thơm xuống nơi sâu thẳm kín đáo của người đàn ông. “Để tôi lau giúp anh phía sau.” Tôi đứng dậy, nhận lấy khăn từ tay anh, lau dọc tấm lưng. Cũng chính lúc đó, tôi mới nhìn rõ những vết sẹo cũ, vết bỏng đã lành từ lâu cùng vô số vết thương lớn nhỏ trên lưng anh. Hơi nóng từ cơ thể người đàn ông phả vào, mang theo một mùi hương dễ chịu. Tôi vuốt ve những vết thương ấy, khẽ hỏi: “Ngày đó chắc đau lắm đúng không?” “Không, cũng không đến mức.” Anh khác với Chu Lê Đình. Không giống cậu, dù trải qua bất kỳ chuyện gì, anh cũng không phàn nàn, không than khổ, chỉ lặng lẽ sống qua những ngày không hề bình yên. “Thôi, thôi, em nghỉ ngơi đi. Anh làm xong việc sẽ về ngay.” Tấm lưng anh bỗng cứng đờ. Anh bất ngờ nắm lấy tay tôi, nhanh chóng mặc quần áo rồi khom người rời khỏi khoang như chạy trốn. Tôi chỉ kịp nhìn thấy làn da ngăm ngăm của anh đỏ lên, ngay cả vành tai cũng đỏ rực, khiến tôi không nhịn được mà cười thầm rất lâu. Đến khi tôi lơ mơ chìm vào giấc ngủ, Chu Hình mới trở về. Biển đêm gió mạnh, sóng lớn, khiến con tàu tròng trành. Anh từ phía sau ôm lấy tôi, đặt đầu lên vai tôi, kéo chăn quấn chặt cả hai. Như bao cặp vợ chồng kết hôn qua mai mối, chúng tôi thiếu đi nền tảng tình cảm, phần lớn dựa vào ấn tượng ban đầu và sự cân nhắc lợi ích. Vì vậy, dù nằm cạnh nhau cũng không quá thân mật. Nhưng qua thời gian, một vài thay đổi là điều không thể tránh khỏi. Hơi thở của anh càng lúc càng nặng, như sợ bị phát hiện, anh trở mình, quay lưng lại phía tôi. “Em rất thích anh, Chu Hình. Anh cũng xứng đáng được yêu thương.” Tôi xoay người, ôm lấy eo anh, hỏi: “Anh thì sao? Anh thấy em thế nào?” “Tốt lắm. Anh rất thích em.” Anh không ngờ tôi còn thức, giọng nói có chút hoảng hốt. Anh định quay lại ôm tôi, nhưng lại chần chừ, giữ một khoảng cách, không chịu áp sát. Tôi không biết anh lo ngại điều gì, chỉ cảm thấy một nỗi hụt hẫng mơ hồ trong lòng. Tôi không phải người ham muốn nhiều, nhưng tôi quan tâm đến việc liệu mình có sức hút với chồng hay không. Cơ thể anh không có vấn đề, nhưng việc anh từ chối sự thân mật với tôi là một cú đả kích lớn. Chúng tôi đều từng ly hôn, không phải những cô gái cần giữ gìn. Mà dù có là vậy, giờ chúng tôi cũng là vợ chồng hợp pháp. “Ngủ đi.” Tôi ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh, kéo theo một nụ cười gượng gạo, rồi quay lưng lại, không nói gì thêm.