Lần đầu tiên tôi gặp Chu Hình là ở quán lẩu Tứ Xuyên dưới tòa nhà công ty. Anh ấy mặc một chiếc áo hoodie màu xanh coban, khung người to lớn, vạm vỡ, kiểu đàn ông gần bốn mươi. Đầu cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt không nổi bật lắm, nhưng nhìn sạch sẽ và chỉn chu. Trước khi gặp, chị tôi đã cho tôi xem ảnh và nói qua tình hình cơ bản. Anh ấy 38 tuổi, lương năm 100 vạn nhân dân tệ, đã ly hôn, có một cậu con trai mười lăm tuổi đang học lớp 10 trường trọng điểm của thành phố, nhưng có xu hướng tự sát. “Tôi hỏi một chút được không, anh và vợ cũ tại sao lại ly hôn vậy?” Chu Hình cười ngại ngùng, để lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm, hàm răng trắng đều tăm tắp. “Không giấu gì cô, tôi đã kết hôn ba lần rồi.” Tôi ngẩn ra, chuyện này chị tôi chưa từng kể. Ly hôn một lần có thể là do bất đồng tình cảm hoặc xa cách quá lâu, nhưng hai lần, ba lần... vấn đề sẽ rất khác. Chẳng lẽ anh ấy có khuynh hướng bạo lực gia đình? Hay sau khi cưới không chịu đưa tiền lương, chỉ lợi dụng người khác…
Chương 19: end
Giữa Chúng Ta Có Một NgườiTác giả: Đức Dật AnTruyện Ngôn Tình Lần đầu tiên tôi gặp Chu Hình là ở quán lẩu Tứ Xuyên dưới tòa nhà công ty. Anh ấy mặc một chiếc áo hoodie màu xanh coban, khung người to lớn, vạm vỡ, kiểu đàn ông gần bốn mươi. Đầu cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt không nổi bật lắm, nhưng nhìn sạch sẽ và chỉn chu. Trước khi gặp, chị tôi đã cho tôi xem ảnh và nói qua tình hình cơ bản. Anh ấy 38 tuổi, lương năm 100 vạn nhân dân tệ, đã ly hôn, có một cậu con trai mười lăm tuổi đang học lớp 10 trường trọng điểm của thành phố, nhưng có xu hướng tự sát. “Tôi hỏi một chút được không, anh và vợ cũ tại sao lại ly hôn vậy?” Chu Hình cười ngại ngùng, để lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm, hàm răng trắng đều tăm tắp. “Không giấu gì cô, tôi đã kết hôn ba lần rồi.” Tôi ngẩn ra, chuyện này chị tôi chưa từng kể. Ly hôn một lần có thể là do bất đồng tình cảm hoặc xa cách quá lâu, nhưng hai lần, ba lần... vấn đề sẽ rất khác. Chẳng lẽ anh ấy có khuynh hướng bạo lực gia đình? Hay sau khi cưới không chịu đưa tiền lương, chỉ lợi dụng người khác… “Kiểm tra xem còn thở không. Tôi sẽ gọi cấp cứu ngay…” “Chuyện gì thế… sóng thần hay động đất sao?” Tôi còn chưa nói xong, giọng nói khàn đặc, ngái ngủ của một thiếu niên đã vang lên từ trong vòng tay của Chu Hình. Chu Lê Đình vốn chưa tỉnh hẳn, bị Chu Hình lắc mạnh khiến đầu óc mơ màng, rối rắm. Cậu nhìn thấy Chu Hình, rồi cả người giật bắn, trừng lớn mắt, nắm lấy cổ áo anh, hoảng loạn khàn giọng hét: “Dương Thiển đâu? Dì ấy bỏ đi rồi à? Con sẽ đi tìm! Con sẽ đưa dì ấy về…” “…” Cậu đẩy Chu Hình ra, bước xuống giường định lao ra ngoài. Chân vừa chạm đất thì thấy tôi đứng ở cửa sổ kính, nhìn cậu như nhìn một kẻ ngốc. Thời gian như ngừng lại. Chu Lê Đình cứ đứng cứng đờ bên mép giường. “Tôi là mẹ kế của cháu, không phải vận động viên chạy đường dài. Cảm ơn vì đã đánh giá cao tôi.” “Đừng hoảng, mẹ con vẫn ở đây.” Thấy cậu không sao, Chu Hình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ lưng cậu để trấn an. Tôi vừa định thả lỏng thì bất chợt một bóng đen lao tới, eo tôi bị siết chặt, cả người rơi vào một vòng tay ấm áp. Chu Lê Đình không nói một lời, chỉ ôm chặt lấy tôi. Cậu cao hơn cả Chu Hình, thân hình cứng cáp như một ngọn núi, các cơ bắp căng cứng, như đang ôm lấy một thứ quý giá vừa mất đi mà tìm lại được. “Được rồi, được rồi, dì không đi đâu cả. Tối qua dì với ba cháu không để ý đến cháu, sợ cháu xảy ra chuyện nên hôm nay mới hốt hoảng như vậy.” Tôi cùng Chu Hình đi đến, vỗ vỗ lưng cậu, kéo cậu ra khỏi “cơn ác mộng” vừa rồi. Một lúc lâu sau, Chu Lê Đình mới bình tĩnh lại. Cậu buông tôi ra, xoa xoa mặt, rồi ôm cả tôi và Chu Hình vào lòng. Cậu lẩm bẩm điều gì đó, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe rõ. Hình như cậu nói: “Mẹ, chúng ta phải luôn ở bên nhau.” Chúng ta, một gia đình. Cách cậu gọi “mẹ” và câu “chúng ta là một gia đình” tuy nhỏ nhẹ, nhưng lại như chạm vào góc mềm mại và cô đơn nhất trong trái tim tôi. Thật tốt. Cứ như thế này mà sống tiếp. Phiên ngoại 2: Chu Lê Đình rất có chí khí, sau này không còn biểu hiện ý định tự sát nữa. Ở nhà, cậu cũng biết ngoan ngoãn mặc quần áo tử tế, thậm chí giúp dọn dẹp nhà cửa. Dù vậy, tôi nói gì cậu cũng phải cãi lại vài câu, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời. Tôi cũng thích cùng cậu đấu khẩu, sau đó nhìn cậu tức đến đỏ cả mặt. Sau này, cậu được tuyển thẳng vào một trường đại học hàng đầu, chọn chuyên ngành Kỹ thuật điện. Tôi mở một tiệm hoa gần nhà, sau đó chuyển sang thuê đất để trồng hoa cung cấp sỉ. Gặp lúc thị trường tốt, mỗi năm cũng kiếm được bốn đến năm chục vạn. Công việc trên biển vất vả và nguy hiểm, nên năm Chu Lê Đình tốt nghiệp đại học, tôi không cho Chu Hình ra khơi nữa. Anh quản lý đất trồng hoa, còn tôi thì ở tiệm hoa viết bài. Tưởng như thế đã là rất ổn rồi, không ngờ Chu Hình còn giỏi làm ăn hơn tôi. Anh là người chân thật và đáng tin cậy, chỉ chưa đầy nửa năm lượng khách đã tăng gấp đôi. Cuối cùng, chúng tôi phải thuê thêm vài trăm mẫu đất để mở rộng sản xuất. “Em mà gặp được anh sớm hơn thì đã không phải đi đường vòng cả chục năm rồi.” Tôi và Chu Lê Đình mỗi người ôm nửa quả dưa hấu lạnh, ngồi dưới gốc cây dương lớn bên cánh đồng mà ăn ngon lành. Lần này cậu không cãi lại tôi, chỉ nhìn về phía mặt trời chói chang ở đằng xa, ánh mắt lấp lánh như ánh sao, khóe miệng mang theo chút cay đắng nhưng bình thản. Nếu gặp được Chu Hình sớm hơn, có lẽ tuổi thơ của Chu Lê Đình sẽ hạnh phúc hơn nhiều, ít nhất là được như những đứa trẻ bình thường. “Mẹ, cả đời này, con chỉ công nhận mẹ là mẹ con thôi.” “Mỗi lần người ta nghe con trai tôi đã tốt nghiệp đại học, họ đều khen tôi trẻ quá, ha ha ha…” “Chuyện gì mà cười vui thế?” Chu Hình từ nhà kính bước ra, rửa tay trong thùng nước, như một thói quen tìm kiếm cảm giác an toàn, anh lại ôm chặt lấy tôi. Tôi múc một thìa dưa hấu lạnh đưa vào miệng anh, sau đó đẩy anh ra: “Nóng c.h.ế.t đi được.” “Thật sự rất nóng, nhưng vẫn muốn ôm em.” “Ba!” Chu Lê Đình cảm thấy mình như một bóng đèn siêu sáng, mặt cậu lập tức xị xuống. “Biết hai người tình cảm tốt, nhưng đừng khoe mẽ trước mặt người độc thân chứ? Con chịu thua.” “Đâu có ai cấm con tìm bạn gái. Nếu chọn được rồi, ba mẹ sẽ đi hỏi cưới cho con.” Tôi cố ý chậc lưỡi: “Tiểu Lê không cần vội, cứ từ từ mà tìm. Dù sao cũng đâu phải tìm người chăm con.” Một câu nói làm Chu Hình á khẩu, đỏ mặt bối rối cười hề hề vài tiếng. Sau đó anh giành lấy dưa hấu từ tay tôi, ngồi xổm ở góc mà ăn tiếp. ( Hết )
Giữa Chúng Ta Có Một NgườiTác giả: Đức Dật AnTruyện Ngôn Tình Lần đầu tiên tôi gặp Chu Hình là ở quán lẩu Tứ Xuyên dưới tòa nhà công ty. Anh ấy mặc một chiếc áo hoodie màu xanh coban, khung người to lớn, vạm vỡ, kiểu đàn ông gần bốn mươi. Đầu cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt không nổi bật lắm, nhưng nhìn sạch sẽ và chỉn chu. Trước khi gặp, chị tôi đã cho tôi xem ảnh và nói qua tình hình cơ bản. Anh ấy 38 tuổi, lương năm 100 vạn nhân dân tệ, đã ly hôn, có một cậu con trai mười lăm tuổi đang học lớp 10 trường trọng điểm của thành phố, nhưng có xu hướng tự sát. “Tôi hỏi một chút được không, anh và vợ cũ tại sao lại ly hôn vậy?” Chu Hình cười ngại ngùng, để lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm, hàm răng trắng đều tăm tắp. “Không giấu gì cô, tôi đã kết hôn ba lần rồi.” Tôi ngẩn ra, chuyện này chị tôi chưa từng kể. Ly hôn một lần có thể là do bất đồng tình cảm hoặc xa cách quá lâu, nhưng hai lần, ba lần... vấn đề sẽ rất khác. Chẳng lẽ anh ấy có khuynh hướng bạo lực gia đình? Hay sau khi cưới không chịu đưa tiền lương, chỉ lợi dụng người khác… “Kiểm tra xem còn thở không. Tôi sẽ gọi cấp cứu ngay…” “Chuyện gì thế… sóng thần hay động đất sao?” Tôi còn chưa nói xong, giọng nói khàn đặc, ngái ngủ của một thiếu niên đã vang lên từ trong vòng tay của Chu Hình. Chu Lê Đình vốn chưa tỉnh hẳn, bị Chu Hình lắc mạnh khiến đầu óc mơ màng, rối rắm. Cậu nhìn thấy Chu Hình, rồi cả người giật bắn, trừng lớn mắt, nắm lấy cổ áo anh, hoảng loạn khàn giọng hét: “Dương Thiển đâu? Dì ấy bỏ đi rồi à? Con sẽ đi tìm! Con sẽ đưa dì ấy về…” “…” Cậu đẩy Chu Hình ra, bước xuống giường định lao ra ngoài. Chân vừa chạm đất thì thấy tôi đứng ở cửa sổ kính, nhìn cậu như nhìn một kẻ ngốc. Thời gian như ngừng lại. Chu Lê Đình cứ đứng cứng đờ bên mép giường. “Tôi là mẹ kế của cháu, không phải vận động viên chạy đường dài. Cảm ơn vì đã đánh giá cao tôi.” “Đừng hoảng, mẹ con vẫn ở đây.” Thấy cậu không sao, Chu Hình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ lưng cậu để trấn an. Tôi vừa định thả lỏng thì bất chợt một bóng đen lao tới, eo tôi bị siết chặt, cả người rơi vào một vòng tay ấm áp. Chu Lê Đình không nói một lời, chỉ ôm chặt lấy tôi. Cậu cao hơn cả Chu Hình, thân hình cứng cáp như một ngọn núi, các cơ bắp căng cứng, như đang ôm lấy một thứ quý giá vừa mất đi mà tìm lại được. “Được rồi, được rồi, dì không đi đâu cả. Tối qua dì với ba cháu không để ý đến cháu, sợ cháu xảy ra chuyện nên hôm nay mới hốt hoảng như vậy.” Tôi cùng Chu Hình đi đến, vỗ vỗ lưng cậu, kéo cậu ra khỏi “cơn ác mộng” vừa rồi. Một lúc lâu sau, Chu Lê Đình mới bình tĩnh lại. Cậu buông tôi ra, xoa xoa mặt, rồi ôm cả tôi và Chu Hình vào lòng. Cậu lẩm bẩm điều gì đó, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe rõ. Hình như cậu nói: “Mẹ, chúng ta phải luôn ở bên nhau.” Chúng ta, một gia đình. Cách cậu gọi “mẹ” và câu “chúng ta là một gia đình” tuy nhỏ nhẹ, nhưng lại như chạm vào góc mềm mại và cô đơn nhất trong trái tim tôi. Thật tốt. Cứ như thế này mà sống tiếp. Phiên ngoại 2: Chu Lê Đình rất có chí khí, sau này không còn biểu hiện ý định tự sát nữa. Ở nhà, cậu cũng biết ngoan ngoãn mặc quần áo tử tế, thậm chí giúp dọn dẹp nhà cửa. Dù vậy, tôi nói gì cậu cũng phải cãi lại vài câu, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời. Tôi cũng thích cùng cậu đấu khẩu, sau đó nhìn cậu tức đến đỏ cả mặt. Sau này, cậu được tuyển thẳng vào một trường đại học hàng đầu, chọn chuyên ngành Kỹ thuật điện. Tôi mở một tiệm hoa gần nhà, sau đó chuyển sang thuê đất để trồng hoa cung cấp sỉ. Gặp lúc thị trường tốt, mỗi năm cũng kiếm được bốn đến năm chục vạn. Công việc trên biển vất vả và nguy hiểm, nên năm Chu Lê Đình tốt nghiệp đại học, tôi không cho Chu Hình ra khơi nữa. Anh quản lý đất trồng hoa, còn tôi thì ở tiệm hoa viết bài. Tưởng như thế đã là rất ổn rồi, không ngờ Chu Hình còn giỏi làm ăn hơn tôi. Anh là người chân thật và đáng tin cậy, chỉ chưa đầy nửa năm lượng khách đã tăng gấp đôi. Cuối cùng, chúng tôi phải thuê thêm vài trăm mẫu đất để mở rộng sản xuất. “Em mà gặp được anh sớm hơn thì đã không phải đi đường vòng cả chục năm rồi.” Tôi và Chu Lê Đình mỗi người ôm nửa quả dưa hấu lạnh, ngồi dưới gốc cây dương lớn bên cánh đồng mà ăn ngon lành. Lần này cậu không cãi lại tôi, chỉ nhìn về phía mặt trời chói chang ở đằng xa, ánh mắt lấp lánh như ánh sao, khóe miệng mang theo chút cay đắng nhưng bình thản. Nếu gặp được Chu Hình sớm hơn, có lẽ tuổi thơ của Chu Lê Đình sẽ hạnh phúc hơn nhiều, ít nhất là được như những đứa trẻ bình thường. “Mẹ, cả đời này, con chỉ công nhận mẹ là mẹ con thôi.” “Mỗi lần người ta nghe con trai tôi đã tốt nghiệp đại học, họ đều khen tôi trẻ quá, ha ha ha…” “Chuyện gì mà cười vui thế?” Chu Hình từ nhà kính bước ra, rửa tay trong thùng nước, như một thói quen tìm kiếm cảm giác an toàn, anh lại ôm chặt lấy tôi. Tôi múc một thìa dưa hấu lạnh đưa vào miệng anh, sau đó đẩy anh ra: “Nóng c.h.ế.t đi được.” “Thật sự rất nóng, nhưng vẫn muốn ôm em.” “Ba!” Chu Lê Đình cảm thấy mình như một bóng đèn siêu sáng, mặt cậu lập tức xị xuống. “Biết hai người tình cảm tốt, nhưng đừng khoe mẽ trước mặt người độc thân chứ? Con chịu thua.” “Đâu có ai cấm con tìm bạn gái. Nếu chọn được rồi, ba mẹ sẽ đi hỏi cưới cho con.” Tôi cố ý chậc lưỡi: “Tiểu Lê không cần vội, cứ từ từ mà tìm. Dù sao cũng đâu phải tìm người chăm con.” Một câu nói làm Chu Hình á khẩu, đỏ mặt bối rối cười hề hề vài tiếng. Sau đó anh giành lấy dưa hấu từ tay tôi, ngồi xổm ở góc mà ăn tiếp. ( Hết )
Giữa Chúng Ta Có Một NgườiTác giả: Đức Dật AnTruyện Ngôn Tình Lần đầu tiên tôi gặp Chu Hình là ở quán lẩu Tứ Xuyên dưới tòa nhà công ty. Anh ấy mặc một chiếc áo hoodie màu xanh coban, khung người to lớn, vạm vỡ, kiểu đàn ông gần bốn mươi. Đầu cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt không nổi bật lắm, nhưng nhìn sạch sẽ và chỉn chu. Trước khi gặp, chị tôi đã cho tôi xem ảnh và nói qua tình hình cơ bản. Anh ấy 38 tuổi, lương năm 100 vạn nhân dân tệ, đã ly hôn, có một cậu con trai mười lăm tuổi đang học lớp 10 trường trọng điểm của thành phố, nhưng có xu hướng tự sát. “Tôi hỏi một chút được không, anh và vợ cũ tại sao lại ly hôn vậy?” Chu Hình cười ngại ngùng, để lộ hai lúm đồng tiền sâu hoắm, hàm răng trắng đều tăm tắp. “Không giấu gì cô, tôi đã kết hôn ba lần rồi.” Tôi ngẩn ra, chuyện này chị tôi chưa từng kể. Ly hôn một lần có thể là do bất đồng tình cảm hoặc xa cách quá lâu, nhưng hai lần, ba lần... vấn đề sẽ rất khác. Chẳng lẽ anh ấy có khuynh hướng bạo lực gia đình? Hay sau khi cưới không chịu đưa tiền lương, chỉ lợi dụng người khác… “Kiểm tra xem còn thở không. Tôi sẽ gọi cấp cứu ngay…” “Chuyện gì thế… sóng thần hay động đất sao?” Tôi còn chưa nói xong, giọng nói khàn đặc, ngái ngủ của một thiếu niên đã vang lên từ trong vòng tay của Chu Hình. Chu Lê Đình vốn chưa tỉnh hẳn, bị Chu Hình lắc mạnh khiến đầu óc mơ màng, rối rắm. Cậu nhìn thấy Chu Hình, rồi cả người giật bắn, trừng lớn mắt, nắm lấy cổ áo anh, hoảng loạn khàn giọng hét: “Dương Thiển đâu? Dì ấy bỏ đi rồi à? Con sẽ đi tìm! Con sẽ đưa dì ấy về…” “…” Cậu đẩy Chu Hình ra, bước xuống giường định lao ra ngoài. Chân vừa chạm đất thì thấy tôi đứng ở cửa sổ kính, nhìn cậu như nhìn một kẻ ngốc. Thời gian như ngừng lại. Chu Lê Đình cứ đứng cứng đờ bên mép giường. “Tôi là mẹ kế của cháu, không phải vận động viên chạy đường dài. Cảm ơn vì đã đánh giá cao tôi.” “Đừng hoảng, mẹ con vẫn ở đây.” Thấy cậu không sao, Chu Hình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ lưng cậu để trấn an. Tôi vừa định thả lỏng thì bất chợt một bóng đen lao tới, eo tôi bị siết chặt, cả người rơi vào một vòng tay ấm áp. Chu Lê Đình không nói một lời, chỉ ôm chặt lấy tôi. Cậu cao hơn cả Chu Hình, thân hình cứng cáp như một ngọn núi, các cơ bắp căng cứng, như đang ôm lấy một thứ quý giá vừa mất đi mà tìm lại được. “Được rồi, được rồi, dì không đi đâu cả. Tối qua dì với ba cháu không để ý đến cháu, sợ cháu xảy ra chuyện nên hôm nay mới hốt hoảng như vậy.” Tôi cùng Chu Hình đi đến, vỗ vỗ lưng cậu, kéo cậu ra khỏi “cơn ác mộng” vừa rồi. Một lúc lâu sau, Chu Lê Đình mới bình tĩnh lại. Cậu buông tôi ra, xoa xoa mặt, rồi ôm cả tôi và Chu Hình vào lòng. Cậu lẩm bẩm điều gì đó, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe rõ. Hình như cậu nói: “Mẹ, chúng ta phải luôn ở bên nhau.” Chúng ta, một gia đình. Cách cậu gọi “mẹ” và câu “chúng ta là một gia đình” tuy nhỏ nhẹ, nhưng lại như chạm vào góc mềm mại và cô đơn nhất trong trái tim tôi. Thật tốt. Cứ như thế này mà sống tiếp. Phiên ngoại 2: Chu Lê Đình rất có chí khí, sau này không còn biểu hiện ý định tự sát nữa. Ở nhà, cậu cũng biết ngoan ngoãn mặc quần áo tử tế, thậm chí giúp dọn dẹp nhà cửa. Dù vậy, tôi nói gì cậu cũng phải cãi lại vài câu, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời. Tôi cũng thích cùng cậu đấu khẩu, sau đó nhìn cậu tức đến đỏ cả mặt. Sau này, cậu được tuyển thẳng vào một trường đại học hàng đầu, chọn chuyên ngành Kỹ thuật điện. Tôi mở một tiệm hoa gần nhà, sau đó chuyển sang thuê đất để trồng hoa cung cấp sỉ. Gặp lúc thị trường tốt, mỗi năm cũng kiếm được bốn đến năm chục vạn. Công việc trên biển vất vả và nguy hiểm, nên năm Chu Lê Đình tốt nghiệp đại học, tôi không cho Chu Hình ra khơi nữa. Anh quản lý đất trồng hoa, còn tôi thì ở tiệm hoa viết bài. Tưởng như thế đã là rất ổn rồi, không ngờ Chu Hình còn giỏi làm ăn hơn tôi. Anh là người chân thật và đáng tin cậy, chỉ chưa đầy nửa năm lượng khách đã tăng gấp đôi. Cuối cùng, chúng tôi phải thuê thêm vài trăm mẫu đất để mở rộng sản xuất. “Em mà gặp được anh sớm hơn thì đã không phải đi đường vòng cả chục năm rồi.” Tôi và Chu Lê Đình mỗi người ôm nửa quả dưa hấu lạnh, ngồi dưới gốc cây dương lớn bên cánh đồng mà ăn ngon lành. Lần này cậu không cãi lại tôi, chỉ nhìn về phía mặt trời chói chang ở đằng xa, ánh mắt lấp lánh như ánh sao, khóe miệng mang theo chút cay đắng nhưng bình thản. Nếu gặp được Chu Hình sớm hơn, có lẽ tuổi thơ của Chu Lê Đình sẽ hạnh phúc hơn nhiều, ít nhất là được như những đứa trẻ bình thường. “Mẹ, cả đời này, con chỉ công nhận mẹ là mẹ con thôi.” “Mỗi lần người ta nghe con trai tôi đã tốt nghiệp đại học, họ đều khen tôi trẻ quá, ha ha ha…” “Chuyện gì mà cười vui thế?” Chu Hình từ nhà kính bước ra, rửa tay trong thùng nước, như một thói quen tìm kiếm cảm giác an toàn, anh lại ôm chặt lấy tôi. Tôi múc một thìa dưa hấu lạnh đưa vào miệng anh, sau đó đẩy anh ra: “Nóng c.h.ế.t đi được.” “Thật sự rất nóng, nhưng vẫn muốn ôm em.” “Ba!” Chu Lê Đình cảm thấy mình như một bóng đèn siêu sáng, mặt cậu lập tức xị xuống. “Biết hai người tình cảm tốt, nhưng đừng khoe mẽ trước mặt người độc thân chứ? Con chịu thua.” “Đâu có ai cấm con tìm bạn gái. Nếu chọn được rồi, ba mẹ sẽ đi hỏi cưới cho con.” Tôi cố ý chậc lưỡi: “Tiểu Lê không cần vội, cứ từ từ mà tìm. Dù sao cũng đâu phải tìm người chăm con.” Một câu nói làm Chu Hình á khẩu, đỏ mặt bối rối cười hề hề vài tiếng. Sau đó anh giành lấy dưa hấu từ tay tôi, ngồi xổm ở góc mà ăn tiếp. ( Hết )