Vốn định ra quán bán hoành thánh, nào ngờ ta lại nhặt được một vị phu nhân quý tộc đang thoi thóp trở về nhà. Toàn thân bà ấy đầy m.á.u me, hấp hối như chỉ còn lại một hơi thở mong manh. Ta vội vàng cõng bà ấy về nhà, rồi mời đại phu đến chữa trị. Trước khi rời đi, vị đại phu tốt bụng còn dặn dò ta vài câu: "Nha đầu Từ gia này, ta đã nhận tiền của ngươi thì đáng lẽ không nên nói gì thêm, nhưng xem như tình nghĩa xóm giềng bấy lâu nay, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, đừng chuốc lấy phiền phức vào thân.” "Ngươi nhìn vị phu nhân kia xem, da dẻ nõn nà, y phục toàn là gấm vóc lụa là, chỉ riêng chiếc vòng ngọc trên tay có khi đã đủ mua cả con đường này rồi. Gặp nạn lớn như vậy mà tiền tài trên người vẫn không mất, chắc chắn là đã gây ra chuyện gì rồi." Ta vội vàng cảm tạ rồi tiễn đại phu ra về. Sau đó ta mang đèn dầu lại gần, cẩn thận quan sát dung nhan của vị phu nhân này. Trời đất ơi! Sao có thể có người xinh đẹp đến mức này. Bà ấy còn đẹp hơn cả bức tranh Quan Âm Bồ Tát mà ta vẫn treo…
Chương 4
Bán Giang Yên Vũ - Cửu NguyệtTác giả: Cửu NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện SủngVốn định ra quán bán hoành thánh, nào ngờ ta lại nhặt được một vị phu nhân quý tộc đang thoi thóp trở về nhà. Toàn thân bà ấy đầy m.á.u me, hấp hối như chỉ còn lại một hơi thở mong manh. Ta vội vàng cõng bà ấy về nhà, rồi mời đại phu đến chữa trị. Trước khi rời đi, vị đại phu tốt bụng còn dặn dò ta vài câu: "Nha đầu Từ gia này, ta đã nhận tiền của ngươi thì đáng lẽ không nên nói gì thêm, nhưng xem như tình nghĩa xóm giềng bấy lâu nay, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, đừng chuốc lấy phiền phức vào thân.” "Ngươi nhìn vị phu nhân kia xem, da dẻ nõn nà, y phục toàn là gấm vóc lụa là, chỉ riêng chiếc vòng ngọc trên tay có khi đã đủ mua cả con đường này rồi. Gặp nạn lớn như vậy mà tiền tài trên người vẫn không mất, chắc chắn là đã gây ra chuyện gì rồi." Ta vội vàng cảm tạ rồi tiễn đại phu ra về. Sau đó ta mang đèn dầu lại gần, cẩn thận quan sát dung nhan của vị phu nhân này. Trời đất ơi! Sao có thể có người xinh đẹp đến mức này. Bà ấy còn đẹp hơn cả bức tranh Quan Âm Bồ Tát mà ta vẫn treo… Tuy rằng Chu di không hài lòng về việc ta cứu vị quý nhân kia, mặt mày cứ xị ra. Nhưng từ khi về, mọi việc sắc thuốc cho quý nhân, bà ấy đều không để ta động tay vào, miệng thì cằn nhằn, vậy mà vẫn thay ta thoa thuốc cho quý nhân.Cứ thế, dần dà mọi người cũng trở nên thân quen.Sức khỏe quý nhân dần hồi phục, bà ấy chủ động tìm việc trong nhà để làm.Nhưng mà bà ấy da mỏng thịt mềm, mới cầm chổi quét sân một lát mà tay đã nổi lên hai bọng nước, huống chi là việc cho gà cho vịt ăn.Ta biết bà ấy thấy ngại khi ở nhờ nhà ta, nên muốn báo đáp.Vì vậy ta chủ động nói: "Thím, nếu người thấy áy náy thì hãy giúp ta gói hoành thánh nhé."Gói hoành thánh chắc hẳn không phải việc gì khó khăn.Chỉ cần đặt nhân thịt lên miếng bột, rồi gấp lại, miết chặt là xong."Được, những ngày ta bị bệnh, ta được ăn không ít hoành thánh của ngươi rồi, tay nghề của ngươi còn hơn cả cung…""Hơn tất cả những loại hoành thánh ta từng ăn."Hai người chúng ta cứ thế mà trò chuyện rôm rả.Không biết từ lúc nào, tiểu đệ tiểu muội đã chạy đến, trên tay cầm mấy xiên kẹo hồ lô, chia cho ta và quý nhân mỗi người một xiên."Tỷ, thím này từ đâu đến vậy? Sẽ ở nhà mình bao lâu ạ?"Tiểu muội thầm thì hỏi ta.Ta nhỏ giọng đáp: "Là người chạy nạn đến đây, cũng là người có số phận long đong, cứ để người ta ở lại đã."Thực ra ta cũng không biết thân phận thực sự của vị quý nhân kia, bà ấy không muốn nói nên ta cũng không hỏi.Ta lấy từ trong hộp tiền ra mấy đồng đưa cho hai đứa trẻ rồi bảo chúng ra ngoài chơi.Quý nhân bỗng nhiên hỏi ta:"Nguyên Nguyên, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"Ta đang mải gói hoành thánh, đầu cũng không ngẩng lên: "Mười bốn tuổi."Quý nhân có vẻ trầm ngâm, dò hỏi: "Mười bốn tuổi rồi, vậy nhà ngươi đã hứa gả cho ai chưa? Nghe nói nữ tử dân gian thường xuất giá sớm."Ta lắc đầu: "Chu di nói thành thân sớm không tốt, thân thể còn chưa phát triển toàn diện mà đã vội làm thê tử người ta thì khổ lắm, bà muốn giữ ta lại thêm hai năm nữa."Quý nhân không khỏi tấm tắc khen ngợi, rồi cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.
Bán Giang Yên Vũ - Cửu NguyệtTác giả: Cửu NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện SủngVốn định ra quán bán hoành thánh, nào ngờ ta lại nhặt được một vị phu nhân quý tộc đang thoi thóp trở về nhà. Toàn thân bà ấy đầy m.á.u me, hấp hối như chỉ còn lại một hơi thở mong manh. Ta vội vàng cõng bà ấy về nhà, rồi mời đại phu đến chữa trị. Trước khi rời đi, vị đại phu tốt bụng còn dặn dò ta vài câu: "Nha đầu Từ gia này, ta đã nhận tiền của ngươi thì đáng lẽ không nên nói gì thêm, nhưng xem như tình nghĩa xóm giềng bấy lâu nay, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, đừng chuốc lấy phiền phức vào thân.” "Ngươi nhìn vị phu nhân kia xem, da dẻ nõn nà, y phục toàn là gấm vóc lụa là, chỉ riêng chiếc vòng ngọc trên tay có khi đã đủ mua cả con đường này rồi. Gặp nạn lớn như vậy mà tiền tài trên người vẫn không mất, chắc chắn là đã gây ra chuyện gì rồi." Ta vội vàng cảm tạ rồi tiễn đại phu ra về. Sau đó ta mang đèn dầu lại gần, cẩn thận quan sát dung nhan của vị phu nhân này. Trời đất ơi! Sao có thể có người xinh đẹp đến mức này. Bà ấy còn đẹp hơn cả bức tranh Quan Âm Bồ Tát mà ta vẫn treo… Tuy rằng Chu di không hài lòng về việc ta cứu vị quý nhân kia, mặt mày cứ xị ra. Nhưng từ khi về, mọi việc sắc thuốc cho quý nhân, bà ấy đều không để ta động tay vào, miệng thì cằn nhằn, vậy mà vẫn thay ta thoa thuốc cho quý nhân.Cứ thế, dần dà mọi người cũng trở nên thân quen.Sức khỏe quý nhân dần hồi phục, bà ấy chủ động tìm việc trong nhà để làm.Nhưng mà bà ấy da mỏng thịt mềm, mới cầm chổi quét sân một lát mà tay đã nổi lên hai bọng nước, huống chi là việc cho gà cho vịt ăn.Ta biết bà ấy thấy ngại khi ở nhờ nhà ta, nên muốn báo đáp.Vì vậy ta chủ động nói: "Thím, nếu người thấy áy náy thì hãy giúp ta gói hoành thánh nhé."Gói hoành thánh chắc hẳn không phải việc gì khó khăn.Chỉ cần đặt nhân thịt lên miếng bột, rồi gấp lại, miết chặt là xong."Được, những ngày ta bị bệnh, ta được ăn không ít hoành thánh của ngươi rồi, tay nghề của ngươi còn hơn cả cung…""Hơn tất cả những loại hoành thánh ta từng ăn."Hai người chúng ta cứ thế mà trò chuyện rôm rả.Không biết từ lúc nào, tiểu đệ tiểu muội đã chạy đến, trên tay cầm mấy xiên kẹo hồ lô, chia cho ta và quý nhân mỗi người một xiên."Tỷ, thím này từ đâu đến vậy? Sẽ ở nhà mình bao lâu ạ?"Tiểu muội thầm thì hỏi ta.Ta nhỏ giọng đáp: "Là người chạy nạn đến đây, cũng là người có số phận long đong, cứ để người ta ở lại đã."Thực ra ta cũng không biết thân phận thực sự của vị quý nhân kia, bà ấy không muốn nói nên ta cũng không hỏi.Ta lấy từ trong hộp tiền ra mấy đồng đưa cho hai đứa trẻ rồi bảo chúng ra ngoài chơi.Quý nhân bỗng nhiên hỏi ta:"Nguyên Nguyên, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"Ta đang mải gói hoành thánh, đầu cũng không ngẩng lên: "Mười bốn tuổi."Quý nhân có vẻ trầm ngâm, dò hỏi: "Mười bốn tuổi rồi, vậy nhà ngươi đã hứa gả cho ai chưa? Nghe nói nữ tử dân gian thường xuất giá sớm."Ta lắc đầu: "Chu di nói thành thân sớm không tốt, thân thể còn chưa phát triển toàn diện mà đã vội làm thê tử người ta thì khổ lắm, bà muốn giữ ta lại thêm hai năm nữa."Quý nhân không khỏi tấm tắc khen ngợi, rồi cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.
Bán Giang Yên Vũ - Cửu NguyệtTác giả: Cửu NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện SủngVốn định ra quán bán hoành thánh, nào ngờ ta lại nhặt được một vị phu nhân quý tộc đang thoi thóp trở về nhà. Toàn thân bà ấy đầy m.á.u me, hấp hối như chỉ còn lại một hơi thở mong manh. Ta vội vàng cõng bà ấy về nhà, rồi mời đại phu đến chữa trị. Trước khi rời đi, vị đại phu tốt bụng còn dặn dò ta vài câu: "Nha đầu Từ gia này, ta đã nhận tiền của ngươi thì đáng lẽ không nên nói gì thêm, nhưng xem như tình nghĩa xóm giềng bấy lâu nay, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, đừng chuốc lấy phiền phức vào thân.” "Ngươi nhìn vị phu nhân kia xem, da dẻ nõn nà, y phục toàn là gấm vóc lụa là, chỉ riêng chiếc vòng ngọc trên tay có khi đã đủ mua cả con đường này rồi. Gặp nạn lớn như vậy mà tiền tài trên người vẫn không mất, chắc chắn là đã gây ra chuyện gì rồi." Ta vội vàng cảm tạ rồi tiễn đại phu ra về. Sau đó ta mang đèn dầu lại gần, cẩn thận quan sát dung nhan của vị phu nhân này. Trời đất ơi! Sao có thể có người xinh đẹp đến mức này. Bà ấy còn đẹp hơn cả bức tranh Quan Âm Bồ Tát mà ta vẫn treo… Tuy rằng Chu di không hài lòng về việc ta cứu vị quý nhân kia, mặt mày cứ xị ra. Nhưng từ khi về, mọi việc sắc thuốc cho quý nhân, bà ấy đều không để ta động tay vào, miệng thì cằn nhằn, vậy mà vẫn thay ta thoa thuốc cho quý nhân.Cứ thế, dần dà mọi người cũng trở nên thân quen.Sức khỏe quý nhân dần hồi phục, bà ấy chủ động tìm việc trong nhà để làm.Nhưng mà bà ấy da mỏng thịt mềm, mới cầm chổi quét sân một lát mà tay đã nổi lên hai bọng nước, huống chi là việc cho gà cho vịt ăn.Ta biết bà ấy thấy ngại khi ở nhờ nhà ta, nên muốn báo đáp.Vì vậy ta chủ động nói: "Thím, nếu người thấy áy náy thì hãy giúp ta gói hoành thánh nhé."Gói hoành thánh chắc hẳn không phải việc gì khó khăn.Chỉ cần đặt nhân thịt lên miếng bột, rồi gấp lại, miết chặt là xong."Được, những ngày ta bị bệnh, ta được ăn không ít hoành thánh của ngươi rồi, tay nghề của ngươi còn hơn cả cung…""Hơn tất cả những loại hoành thánh ta từng ăn."Hai người chúng ta cứ thế mà trò chuyện rôm rả.Không biết từ lúc nào, tiểu đệ tiểu muội đã chạy đến, trên tay cầm mấy xiên kẹo hồ lô, chia cho ta và quý nhân mỗi người một xiên."Tỷ, thím này từ đâu đến vậy? Sẽ ở nhà mình bao lâu ạ?"Tiểu muội thầm thì hỏi ta.Ta nhỏ giọng đáp: "Là người chạy nạn đến đây, cũng là người có số phận long đong, cứ để người ta ở lại đã."Thực ra ta cũng không biết thân phận thực sự của vị quý nhân kia, bà ấy không muốn nói nên ta cũng không hỏi.Ta lấy từ trong hộp tiền ra mấy đồng đưa cho hai đứa trẻ rồi bảo chúng ra ngoài chơi.Quý nhân bỗng nhiên hỏi ta:"Nguyên Nguyên, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"Ta đang mải gói hoành thánh, đầu cũng không ngẩng lên: "Mười bốn tuổi."Quý nhân có vẻ trầm ngâm, dò hỏi: "Mười bốn tuổi rồi, vậy nhà ngươi đã hứa gả cho ai chưa? Nghe nói nữ tử dân gian thường xuất giá sớm."Ta lắc đầu: "Chu di nói thành thân sớm không tốt, thân thể còn chưa phát triển toàn diện mà đã vội làm thê tử người ta thì khổ lắm, bà muốn giữ ta lại thêm hai năm nữa."Quý nhân không khỏi tấm tắc khen ngợi, rồi cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.