Tác giả:

Vốn định ra quán bán hoành thánh, nào ngờ ta lại nhặt được một vị phu nhân quý tộc đang thoi thóp trở về nhà. Toàn thân bà ấy đầy m.á.u me, hấp hối như chỉ còn lại một hơi thở mong manh. Ta vội vàng cõng bà ấy về nhà, rồi mời đại phu đến chữa trị. Trước khi rời đi, vị đại phu tốt bụng còn dặn dò ta vài câu: "Nha đầu Từ gia này, ta đã nhận tiền của ngươi thì đáng lẽ không nên nói gì thêm, nhưng xem như tình nghĩa xóm giềng bấy lâu nay, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, đừng chuốc lấy phiền phức vào thân.” "Ngươi nhìn vị phu nhân kia xem, da dẻ nõn nà, y phục toàn là gấm vóc lụa là, chỉ riêng chiếc vòng ngọc trên tay có khi đã đủ mua cả con đường này rồi. Gặp nạn lớn như vậy mà tiền tài trên người vẫn không mất, chắc chắn là đã gây ra chuyện gì rồi." Ta vội vàng cảm tạ rồi tiễn đại phu ra về. Sau đó ta mang đèn dầu lại gần, cẩn thận quan sát dung nhan của vị phu nhân này. Trời đất ơi! Sao có thể có người xinh đẹp đến mức này. Bà ấy còn đẹp hơn cả bức tranh Quan Âm Bồ Tát mà ta vẫn treo…

Chương 6

Bán Giang Yên Vũ - Cửu NguyệtTác giả: Cửu NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện SủngVốn định ra quán bán hoành thánh, nào ngờ ta lại nhặt được một vị phu nhân quý tộc đang thoi thóp trở về nhà. Toàn thân bà ấy đầy m.á.u me, hấp hối như chỉ còn lại một hơi thở mong manh. Ta vội vàng cõng bà ấy về nhà, rồi mời đại phu đến chữa trị. Trước khi rời đi, vị đại phu tốt bụng còn dặn dò ta vài câu: "Nha đầu Từ gia này, ta đã nhận tiền của ngươi thì đáng lẽ không nên nói gì thêm, nhưng xem như tình nghĩa xóm giềng bấy lâu nay, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, đừng chuốc lấy phiền phức vào thân.” "Ngươi nhìn vị phu nhân kia xem, da dẻ nõn nà, y phục toàn là gấm vóc lụa là, chỉ riêng chiếc vòng ngọc trên tay có khi đã đủ mua cả con đường này rồi. Gặp nạn lớn như vậy mà tiền tài trên người vẫn không mất, chắc chắn là đã gây ra chuyện gì rồi." Ta vội vàng cảm tạ rồi tiễn đại phu ra về. Sau đó ta mang đèn dầu lại gần, cẩn thận quan sát dung nhan của vị phu nhân này. Trời đất ơi! Sao có thể có người xinh đẹp đến mức này. Bà ấy còn đẹp hơn cả bức tranh Quan Âm Bồ Tát mà ta vẫn treo… Ta còn chưa biết mở lời với quý nhân thế nào thì bà ấy đột nhiên biến mất.Bà ấy để lại cho ta một bức thư.Nhưng ta chỉ nhận ra tên mình và vài chữ to, còn lại đều không biết nên đành cất bức thư đi.Cùng ngày quý nhân rời đi, phụ thân và tiểu đệ ta lại trở về!Chu di và tiểu muội òa khóc nức nở."Sao hai người lại về được? Không phải tham gia quân ngũ rồi sao?"Nhìn cảnh tượng trước mắt, phụ thân ta cũng đỏ hoe mắt, nghẹn ngào nói:"Trong quân doanh bỗng có quý nhân đến, nói không được ép trưng binh nữa nên thả hết mọi người về."Chu di vội vàng tạ ơn trời đất, rồi nấu một bàn đầy thức ăn ngon.Sự trở về của phụ thân và tiểu đệ khiến nỗi buồn vì quý nhân ra đi trong ta vơi bớt phần nào.Một nhà chúng ta lại được đoàn tụ.Trên bàn ăn, phụ thân ta uống vài chén rượu nên có hơi say, Chu di dìu ông đi nghỉ.Ta và tiểu muội vừa dọn dẹp vừa nói chuyện."Tỷ, tỷ nói xem quý nhân đó là ai?"Ta nói: "Không biết.""Biết đâu lại là nhân vật lợi hại nào đó."Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã sang thu.Chiến tranh không xảy ra.Cuộc sống của người dân chúng ta vẫn như trước, xoay quanh củi gạo dầu muối tương cà.Phụ thân ta tiếp tục công việc áp tải hàng hóa.Chu di thì thêu thùa.Còn ta mở quán bán hoành thánh.Tiểu đệ và tiểu muội đến trường tư thục.Việc cho hai đứa trẻ đi học là ý của ông ngoại ở Chu gia. Học đường không nhận nữ oa, Chu gia phải năn nỉ mãi mới xin cho tiểu muội được đi học, nhưng cũng chỉ được hai năm nữa, lớn hơn chút là phải lo chuyện mai mối rồi.Mười ba, mười bốn tuổi làm mai, mười lăm, mười sáu tuổi thành thân, đó là cuộc đời của những nữ tử bình dân.Còn ta, vì tự mở quán bán hoành thánh, có thể kiếm tiền nên người đến hỏi cưới không ngớt.Chu di nói muốn giữ ta lại thêm hai năm nữa.Lúc Chu di đang từ chối một bà mối thì ngoài cửa bỗng xuất hiện một lão thái giám.Giọng ông ta the thé, kéo dài, người khác nói mười chữ thì ông ta mới nói được năm chữ."Ai là Từ Nguyên Nguyên?"Ta vừa định bước lên thì bị Chu di giữ lại.Bà ấy tươi cười, móc ra một thỏi bạc vụn nhét vào tay lão thái giám, nịnh nọt nói: "Quan gia, ngài tìm Nguyên Nguyên nhà chúng ta có việc gì không?"Lão thái giám cầm thỏi bạc, không thèm nhìn đã trả lại cho Chu di."Hoàng hậu nương nương có lệnh cho Từ Nguyên Nguyên vào cung làm thư đồng của Thái tử."Chu di vẫn còn nghi ngờ, không dám tin, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.Nhưng không biết tại sao lão thái giám liếc mắt một cái đã nhận ra ta."Ngươi chính là Từ Nguyên Nguyên?"Ta không dám nói dối, đành gật đầu."Phúc lớn từ trên trời rơi xuống đấy. Theo ta vào cung đi."Ta sợ hãi núp sau lưng Chu di, nói: "Nhưng ta chẳng biết gì ngoài gói hoành thánh."Lão thái giám nheo mắt, suy nghĩ một lúc lâu mới nói:"Vậy thì vào cung dạy Thái tử gói hoành thánh đi." 

Bán Giang Yên Vũ - Cửu NguyệtTác giả: Cửu NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện SủngVốn định ra quán bán hoành thánh, nào ngờ ta lại nhặt được một vị phu nhân quý tộc đang thoi thóp trở về nhà. Toàn thân bà ấy đầy m.á.u me, hấp hối như chỉ còn lại một hơi thở mong manh. Ta vội vàng cõng bà ấy về nhà, rồi mời đại phu đến chữa trị. Trước khi rời đi, vị đại phu tốt bụng còn dặn dò ta vài câu: "Nha đầu Từ gia này, ta đã nhận tiền của ngươi thì đáng lẽ không nên nói gì thêm, nhưng xem như tình nghĩa xóm giềng bấy lâu nay, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, đừng chuốc lấy phiền phức vào thân.” "Ngươi nhìn vị phu nhân kia xem, da dẻ nõn nà, y phục toàn là gấm vóc lụa là, chỉ riêng chiếc vòng ngọc trên tay có khi đã đủ mua cả con đường này rồi. Gặp nạn lớn như vậy mà tiền tài trên người vẫn không mất, chắc chắn là đã gây ra chuyện gì rồi." Ta vội vàng cảm tạ rồi tiễn đại phu ra về. Sau đó ta mang đèn dầu lại gần, cẩn thận quan sát dung nhan của vị phu nhân này. Trời đất ơi! Sao có thể có người xinh đẹp đến mức này. Bà ấy còn đẹp hơn cả bức tranh Quan Âm Bồ Tát mà ta vẫn treo… Ta còn chưa biết mở lời với quý nhân thế nào thì bà ấy đột nhiên biến mất.Bà ấy để lại cho ta một bức thư.Nhưng ta chỉ nhận ra tên mình và vài chữ to, còn lại đều không biết nên đành cất bức thư đi.Cùng ngày quý nhân rời đi, phụ thân và tiểu đệ ta lại trở về!Chu di và tiểu muội òa khóc nức nở."Sao hai người lại về được? Không phải tham gia quân ngũ rồi sao?"Nhìn cảnh tượng trước mắt, phụ thân ta cũng đỏ hoe mắt, nghẹn ngào nói:"Trong quân doanh bỗng có quý nhân đến, nói không được ép trưng binh nữa nên thả hết mọi người về."Chu di vội vàng tạ ơn trời đất, rồi nấu một bàn đầy thức ăn ngon.Sự trở về của phụ thân và tiểu đệ khiến nỗi buồn vì quý nhân ra đi trong ta vơi bớt phần nào.Một nhà chúng ta lại được đoàn tụ.Trên bàn ăn, phụ thân ta uống vài chén rượu nên có hơi say, Chu di dìu ông đi nghỉ.Ta và tiểu muội vừa dọn dẹp vừa nói chuyện."Tỷ, tỷ nói xem quý nhân đó là ai?"Ta nói: "Không biết.""Biết đâu lại là nhân vật lợi hại nào đó."Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã sang thu.Chiến tranh không xảy ra.Cuộc sống của người dân chúng ta vẫn như trước, xoay quanh củi gạo dầu muối tương cà.Phụ thân ta tiếp tục công việc áp tải hàng hóa.Chu di thì thêu thùa.Còn ta mở quán bán hoành thánh.Tiểu đệ và tiểu muội đến trường tư thục.Việc cho hai đứa trẻ đi học là ý của ông ngoại ở Chu gia. Học đường không nhận nữ oa, Chu gia phải năn nỉ mãi mới xin cho tiểu muội được đi học, nhưng cũng chỉ được hai năm nữa, lớn hơn chút là phải lo chuyện mai mối rồi.Mười ba, mười bốn tuổi làm mai, mười lăm, mười sáu tuổi thành thân, đó là cuộc đời của những nữ tử bình dân.Còn ta, vì tự mở quán bán hoành thánh, có thể kiếm tiền nên người đến hỏi cưới không ngớt.Chu di nói muốn giữ ta lại thêm hai năm nữa.Lúc Chu di đang từ chối một bà mối thì ngoài cửa bỗng xuất hiện một lão thái giám.Giọng ông ta the thé, kéo dài, người khác nói mười chữ thì ông ta mới nói được năm chữ."Ai là Từ Nguyên Nguyên?"Ta vừa định bước lên thì bị Chu di giữ lại.Bà ấy tươi cười, móc ra một thỏi bạc vụn nhét vào tay lão thái giám, nịnh nọt nói: "Quan gia, ngài tìm Nguyên Nguyên nhà chúng ta có việc gì không?"Lão thái giám cầm thỏi bạc, không thèm nhìn đã trả lại cho Chu di."Hoàng hậu nương nương có lệnh cho Từ Nguyên Nguyên vào cung làm thư đồng của Thái tử."Chu di vẫn còn nghi ngờ, không dám tin, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.Nhưng không biết tại sao lão thái giám liếc mắt một cái đã nhận ra ta."Ngươi chính là Từ Nguyên Nguyên?"Ta không dám nói dối, đành gật đầu."Phúc lớn từ trên trời rơi xuống đấy. Theo ta vào cung đi."Ta sợ hãi núp sau lưng Chu di, nói: "Nhưng ta chẳng biết gì ngoài gói hoành thánh."Lão thái giám nheo mắt, suy nghĩ một lúc lâu mới nói:"Vậy thì vào cung dạy Thái tử gói hoành thánh đi." 

Bán Giang Yên Vũ - Cửu NguyệtTác giả: Cửu NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện SủngVốn định ra quán bán hoành thánh, nào ngờ ta lại nhặt được một vị phu nhân quý tộc đang thoi thóp trở về nhà. Toàn thân bà ấy đầy m.á.u me, hấp hối như chỉ còn lại một hơi thở mong manh. Ta vội vàng cõng bà ấy về nhà, rồi mời đại phu đến chữa trị. Trước khi rời đi, vị đại phu tốt bụng còn dặn dò ta vài câu: "Nha đầu Từ gia này, ta đã nhận tiền của ngươi thì đáng lẽ không nên nói gì thêm, nhưng xem như tình nghĩa xóm giềng bấy lâu nay, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, đừng chuốc lấy phiền phức vào thân.” "Ngươi nhìn vị phu nhân kia xem, da dẻ nõn nà, y phục toàn là gấm vóc lụa là, chỉ riêng chiếc vòng ngọc trên tay có khi đã đủ mua cả con đường này rồi. Gặp nạn lớn như vậy mà tiền tài trên người vẫn không mất, chắc chắn là đã gây ra chuyện gì rồi." Ta vội vàng cảm tạ rồi tiễn đại phu ra về. Sau đó ta mang đèn dầu lại gần, cẩn thận quan sát dung nhan của vị phu nhân này. Trời đất ơi! Sao có thể có người xinh đẹp đến mức này. Bà ấy còn đẹp hơn cả bức tranh Quan Âm Bồ Tát mà ta vẫn treo… Ta còn chưa biết mở lời với quý nhân thế nào thì bà ấy đột nhiên biến mất.Bà ấy để lại cho ta một bức thư.Nhưng ta chỉ nhận ra tên mình và vài chữ to, còn lại đều không biết nên đành cất bức thư đi.Cùng ngày quý nhân rời đi, phụ thân và tiểu đệ ta lại trở về!Chu di và tiểu muội òa khóc nức nở."Sao hai người lại về được? Không phải tham gia quân ngũ rồi sao?"Nhìn cảnh tượng trước mắt, phụ thân ta cũng đỏ hoe mắt, nghẹn ngào nói:"Trong quân doanh bỗng có quý nhân đến, nói không được ép trưng binh nữa nên thả hết mọi người về."Chu di vội vàng tạ ơn trời đất, rồi nấu một bàn đầy thức ăn ngon.Sự trở về của phụ thân và tiểu đệ khiến nỗi buồn vì quý nhân ra đi trong ta vơi bớt phần nào.Một nhà chúng ta lại được đoàn tụ.Trên bàn ăn, phụ thân ta uống vài chén rượu nên có hơi say, Chu di dìu ông đi nghỉ.Ta và tiểu muội vừa dọn dẹp vừa nói chuyện."Tỷ, tỷ nói xem quý nhân đó là ai?"Ta nói: "Không biết.""Biết đâu lại là nhân vật lợi hại nào đó."Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã sang thu.Chiến tranh không xảy ra.Cuộc sống của người dân chúng ta vẫn như trước, xoay quanh củi gạo dầu muối tương cà.Phụ thân ta tiếp tục công việc áp tải hàng hóa.Chu di thì thêu thùa.Còn ta mở quán bán hoành thánh.Tiểu đệ và tiểu muội đến trường tư thục.Việc cho hai đứa trẻ đi học là ý của ông ngoại ở Chu gia. Học đường không nhận nữ oa, Chu gia phải năn nỉ mãi mới xin cho tiểu muội được đi học, nhưng cũng chỉ được hai năm nữa, lớn hơn chút là phải lo chuyện mai mối rồi.Mười ba, mười bốn tuổi làm mai, mười lăm, mười sáu tuổi thành thân, đó là cuộc đời của những nữ tử bình dân.Còn ta, vì tự mở quán bán hoành thánh, có thể kiếm tiền nên người đến hỏi cưới không ngớt.Chu di nói muốn giữ ta lại thêm hai năm nữa.Lúc Chu di đang từ chối một bà mối thì ngoài cửa bỗng xuất hiện một lão thái giám.Giọng ông ta the thé, kéo dài, người khác nói mười chữ thì ông ta mới nói được năm chữ."Ai là Từ Nguyên Nguyên?"Ta vừa định bước lên thì bị Chu di giữ lại.Bà ấy tươi cười, móc ra một thỏi bạc vụn nhét vào tay lão thái giám, nịnh nọt nói: "Quan gia, ngài tìm Nguyên Nguyên nhà chúng ta có việc gì không?"Lão thái giám cầm thỏi bạc, không thèm nhìn đã trả lại cho Chu di."Hoàng hậu nương nương có lệnh cho Từ Nguyên Nguyên vào cung làm thư đồng của Thái tử."Chu di vẫn còn nghi ngờ, không dám tin, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.Nhưng không biết tại sao lão thái giám liếc mắt một cái đã nhận ra ta."Ngươi chính là Từ Nguyên Nguyên?"Ta không dám nói dối, đành gật đầu."Phúc lớn từ trên trời rơi xuống đấy. Theo ta vào cung đi."Ta sợ hãi núp sau lưng Chu di, nói: "Nhưng ta chẳng biết gì ngoài gói hoành thánh."Lão thái giám nheo mắt, suy nghĩ một lúc lâu mới nói:"Vậy thì vào cung dạy Thái tử gói hoành thánh đi." 

Chương 6