Vốn định ra quán bán hoành thánh, nào ngờ ta lại nhặt được một vị phu nhân quý tộc đang thoi thóp trở về nhà. Toàn thân bà ấy đầy m.á.u me, hấp hối như chỉ còn lại một hơi thở mong manh. Ta vội vàng cõng bà ấy về nhà, rồi mời đại phu đến chữa trị. Trước khi rời đi, vị đại phu tốt bụng còn dặn dò ta vài câu: "Nha đầu Từ gia này, ta đã nhận tiền của ngươi thì đáng lẽ không nên nói gì thêm, nhưng xem như tình nghĩa xóm giềng bấy lâu nay, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, đừng chuốc lấy phiền phức vào thân.” "Ngươi nhìn vị phu nhân kia xem, da dẻ nõn nà, y phục toàn là gấm vóc lụa là, chỉ riêng chiếc vòng ngọc trên tay có khi đã đủ mua cả con đường này rồi. Gặp nạn lớn như vậy mà tiền tài trên người vẫn không mất, chắc chắn là đã gây ra chuyện gì rồi." Ta vội vàng cảm tạ rồi tiễn đại phu ra về. Sau đó ta mang đèn dầu lại gần, cẩn thận quan sát dung nhan của vị phu nhân này. Trời đất ơi! Sao có thể có người xinh đẹp đến mức này. Bà ấy còn đẹp hơn cả bức tranh Quan Âm Bồ Tát mà ta vẫn treo…
Chương 9
Bán Giang Yên Vũ - Cửu NguyệtTác giả: Cửu NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện SủngVốn định ra quán bán hoành thánh, nào ngờ ta lại nhặt được một vị phu nhân quý tộc đang thoi thóp trở về nhà. Toàn thân bà ấy đầy m.á.u me, hấp hối như chỉ còn lại một hơi thở mong manh. Ta vội vàng cõng bà ấy về nhà, rồi mời đại phu đến chữa trị. Trước khi rời đi, vị đại phu tốt bụng còn dặn dò ta vài câu: "Nha đầu Từ gia này, ta đã nhận tiền của ngươi thì đáng lẽ không nên nói gì thêm, nhưng xem như tình nghĩa xóm giềng bấy lâu nay, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, đừng chuốc lấy phiền phức vào thân.” "Ngươi nhìn vị phu nhân kia xem, da dẻ nõn nà, y phục toàn là gấm vóc lụa là, chỉ riêng chiếc vòng ngọc trên tay có khi đã đủ mua cả con đường này rồi. Gặp nạn lớn như vậy mà tiền tài trên người vẫn không mất, chắc chắn là đã gây ra chuyện gì rồi." Ta vội vàng cảm tạ rồi tiễn đại phu ra về. Sau đó ta mang đèn dầu lại gần, cẩn thận quan sát dung nhan của vị phu nhân này. Trời đất ơi! Sao có thể có người xinh đẹp đến mức này. Bà ấy còn đẹp hơn cả bức tranh Quan Âm Bồ Tát mà ta vẫn treo… Cơn mưa này là cơn mưa đầu tiên sau khi vào thu, cứ dai dẳng rả rích suốt mấy ngày liền.Sau khi mưa tạnh, bên cạnh nhà ta có hàng xóm mới chuyển đến.Tiểu muội thần bí nói với ta: "Tỷ, tỷ đoán xem người mới chuyển đến cạnh nhà chúng ta là ai?"Ta đang học thêu thùa với Chu di, nhưng ta vụng về nên không thể thêu nổi, cây kim thêu mảnh mai trên tay ta còn không hữu dụng bằng cái que đốt lửa.Ta chẳng buồn ngẩng đầu lên, đáp: "Không biết.""Là người ăn hoành thánh ở quán mình hôm trước đó!" Tiểu muội vòng tay qua cổ ta, cười híp mắt nói.Ta cảm thấy tim mình như lỡ mất một nhịp.Cây kim đ.â.m vào ngón tay ta khiến một giọt m.á.u tuôn ra.Chu di vội vàng kéo tiểu muội ra."Không thấy tỷ con đang học thêu à? Đừng có hù dọa tỷ ấy!"Tiểu muội ồ lên một tiếng, rồi chạy vào bếp tìm đồ ăn.Đường Tam Lang đến quán hoành thánh của ta thường xuyên hơn, hay đến giúp ta làm những việc lặt vặt, nói là để báo đáp ân tình bốn bát hoành thánh ngày trước.Nhưng nhìn hắn không giống người biết làm việc nhà tí nào, người thì cứ cứng đờ, luôn giữ dáng vẻ khách sáo.Đợi khách khứa đi hết, ta bảo hắn nghỉ ngơi một chút."Tam ca, ta thấy huynh không giống người biết làm việc nặng nhọc, thôi đừng làm mấy việc lặt vặt này nữa."Đường Tam Lang ngượng ngùng cười, vành tai đỏ ửng."Quả thực ta không giỏi làm việc nhà lắm. Vậy Nguyên Nguyên, hay là ta dạy muội đọc chữ, hoặc dạy muội vài chiêu phòng thân nhé.""Vậy huynh dạy ta nhận mặt chữ đi, vừa hay ta có một bức thư mà không đọc được, nhưng thôi học hành gì đó, ta biết vài chữ là được rồi, ta không có chí lớn gì đâu.""Được, vậy quyết định thế nhé."Sau khi dọn hàng, hắn bắt đầu dạy ta nhận mặt chữ.Chẳng bao lâu sau, ta đã có thể đọc được bức thư của quý nhân, đó là một bức thư từ biệt.
Bán Giang Yên Vũ - Cửu NguyệtTác giả: Cửu NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện SủngVốn định ra quán bán hoành thánh, nào ngờ ta lại nhặt được một vị phu nhân quý tộc đang thoi thóp trở về nhà. Toàn thân bà ấy đầy m.á.u me, hấp hối như chỉ còn lại một hơi thở mong manh. Ta vội vàng cõng bà ấy về nhà, rồi mời đại phu đến chữa trị. Trước khi rời đi, vị đại phu tốt bụng còn dặn dò ta vài câu: "Nha đầu Từ gia này, ta đã nhận tiền của ngươi thì đáng lẽ không nên nói gì thêm, nhưng xem như tình nghĩa xóm giềng bấy lâu nay, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, đừng chuốc lấy phiền phức vào thân.” "Ngươi nhìn vị phu nhân kia xem, da dẻ nõn nà, y phục toàn là gấm vóc lụa là, chỉ riêng chiếc vòng ngọc trên tay có khi đã đủ mua cả con đường này rồi. Gặp nạn lớn như vậy mà tiền tài trên người vẫn không mất, chắc chắn là đã gây ra chuyện gì rồi." Ta vội vàng cảm tạ rồi tiễn đại phu ra về. Sau đó ta mang đèn dầu lại gần, cẩn thận quan sát dung nhan của vị phu nhân này. Trời đất ơi! Sao có thể có người xinh đẹp đến mức này. Bà ấy còn đẹp hơn cả bức tranh Quan Âm Bồ Tát mà ta vẫn treo… Cơn mưa này là cơn mưa đầu tiên sau khi vào thu, cứ dai dẳng rả rích suốt mấy ngày liền.Sau khi mưa tạnh, bên cạnh nhà ta có hàng xóm mới chuyển đến.Tiểu muội thần bí nói với ta: "Tỷ, tỷ đoán xem người mới chuyển đến cạnh nhà chúng ta là ai?"Ta đang học thêu thùa với Chu di, nhưng ta vụng về nên không thể thêu nổi, cây kim thêu mảnh mai trên tay ta còn không hữu dụng bằng cái que đốt lửa.Ta chẳng buồn ngẩng đầu lên, đáp: "Không biết.""Là người ăn hoành thánh ở quán mình hôm trước đó!" Tiểu muội vòng tay qua cổ ta, cười híp mắt nói.Ta cảm thấy tim mình như lỡ mất một nhịp.Cây kim đ.â.m vào ngón tay ta khiến một giọt m.á.u tuôn ra.Chu di vội vàng kéo tiểu muội ra."Không thấy tỷ con đang học thêu à? Đừng có hù dọa tỷ ấy!"Tiểu muội ồ lên một tiếng, rồi chạy vào bếp tìm đồ ăn.Đường Tam Lang đến quán hoành thánh của ta thường xuyên hơn, hay đến giúp ta làm những việc lặt vặt, nói là để báo đáp ân tình bốn bát hoành thánh ngày trước.Nhưng nhìn hắn không giống người biết làm việc nhà tí nào, người thì cứ cứng đờ, luôn giữ dáng vẻ khách sáo.Đợi khách khứa đi hết, ta bảo hắn nghỉ ngơi một chút."Tam ca, ta thấy huynh không giống người biết làm việc nặng nhọc, thôi đừng làm mấy việc lặt vặt này nữa."Đường Tam Lang ngượng ngùng cười, vành tai đỏ ửng."Quả thực ta không giỏi làm việc nhà lắm. Vậy Nguyên Nguyên, hay là ta dạy muội đọc chữ, hoặc dạy muội vài chiêu phòng thân nhé.""Vậy huynh dạy ta nhận mặt chữ đi, vừa hay ta có một bức thư mà không đọc được, nhưng thôi học hành gì đó, ta biết vài chữ là được rồi, ta không có chí lớn gì đâu.""Được, vậy quyết định thế nhé."Sau khi dọn hàng, hắn bắt đầu dạy ta nhận mặt chữ.Chẳng bao lâu sau, ta đã có thể đọc được bức thư của quý nhân, đó là một bức thư từ biệt.
Bán Giang Yên Vũ - Cửu NguyệtTác giả: Cửu NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện SủngVốn định ra quán bán hoành thánh, nào ngờ ta lại nhặt được một vị phu nhân quý tộc đang thoi thóp trở về nhà. Toàn thân bà ấy đầy m.á.u me, hấp hối như chỉ còn lại một hơi thở mong manh. Ta vội vàng cõng bà ấy về nhà, rồi mời đại phu đến chữa trị. Trước khi rời đi, vị đại phu tốt bụng còn dặn dò ta vài câu: "Nha đầu Từ gia này, ta đã nhận tiền của ngươi thì đáng lẽ không nên nói gì thêm, nhưng xem như tình nghĩa xóm giềng bấy lâu nay, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, đừng chuốc lấy phiền phức vào thân.” "Ngươi nhìn vị phu nhân kia xem, da dẻ nõn nà, y phục toàn là gấm vóc lụa là, chỉ riêng chiếc vòng ngọc trên tay có khi đã đủ mua cả con đường này rồi. Gặp nạn lớn như vậy mà tiền tài trên người vẫn không mất, chắc chắn là đã gây ra chuyện gì rồi." Ta vội vàng cảm tạ rồi tiễn đại phu ra về. Sau đó ta mang đèn dầu lại gần, cẩn thận quan sát dung nhan của vị phu nhân này. Trời đất ơi! Sao có thể có người xinh đẹp đến mức này. Bà ấy còn đẹp hơn cả bức tranh Quan Âm Bồ Tát mà ta vẫn treo… Cơn mưa này là cơn mưa đầu tiên sau khi vào thu, cứ dai dẳng rả rích suốt mấy ngày liền.Sau khi mưa tạnh, bên cạnh nhà ta có hàng xóm mới chuyển đến.Tiểu muội thần bí nói với ta: "Tỷ, tỷ đoán xem người mới chuyển đến cạnh nhà chúng ta là ai?"Ta đang học thêu thùa với Chu di, nhưng ta vụng về nên không thể thêu nổi, cây kim thêu mảnh mai trên tay ta còn không hữu dụng bằng cái que đốt lửa.Ta chẳng buồn ngẩng đầu lên, đáp: "Không biết.""Là người ăn hoành thánh ở quán mình hôm trước đó!" Tiểu muội vòng tay qua cổ ta, cười híp mắt nói.Ta cảm thấy tim mình như lỡ mất một nhịp.Cây kim đ.â.m vào ngón tay ta khiến một giọt m.á.u tuôn ra.Chu di vội vàng kéo tiểu muội ra."Không thấy tỷ con đang học thêu à? Đừng có hù dọa tỷ ấy!"Tiểu muội ồ lên một tiếng, rồi chạy vào bếp tìm đồ ăn.Đường Tam Lang đến quán hoành thánh của ta thường xuyên hơn, hay đến giúp ta làm những việc lặt vặt, nói là để báo đáp ân tình bốn bát hoành thánh ngày trước.Nhưng nhìn hắn không giống người biết làm việc nhà tí nào, người thì cứ cứng đờ, luôn giữ dáng vẻ khách sáo.Đợi khách khứa đi hết, ta bảo hắn nghỉ ngơi một chút."Tam ca, ta thấy huynh không giống người biết làm việc nặng nhọc, thôi đừng làm mấy việc lặt vặt này nữa."Đường Tam Lang ngượng ngùng cười, vành tai đỏ ửng."Quả thực ta không giỏi làm việc nhà lắm. Vậy Nguyên Nguyên, hay là ta dạy muội đọc chữ, hoặc dạy muội vài chiêu phòng thân nhé.""Vậy huynh dạy ta nhận mặt chữ đi, vừa hay ta có một bức thư mà không đọc được, nhưng thôi học hành gì đó, ta biết vài chữ là được rồi, ta không có chí lớn gì đâu.""Được, vậy quyết định thế nhé."Sau khi dọn hàng, hắn bắt đầu dạy ta nhận mặt chữ.Chẳng bao lâu sau, ta đã có thể đọc được bức thư của quý nhân, đó là một bức thư từ biệt.