Tác giả:

Vốn định ra quán bán hoành thánh, nào ngờ ta lại nhặt được một vị phu nhân quý tộc đang thoi thóp trở về nhà. Toàn thân bà ấy đầy m.á.u me, hấp hối như chỉ còn lại một hơi thở mong manh. Ta vội vàng cõng bà ấy về nhà, rồi mời đại phu đến chữa trị. Trước khi rời đi, vị đại phu tốt bụng còn dặn dò ta vài câu: "Nha đầu Từ gia này, ta đã nhận tiền của ngươi thì đáng lẽ không nên nói gì thêm, nhưng xem như tình nghĩa xóm giềng bấy lâu nay, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, đừng chuốc lấy phiền phức vào thân.” "Ngươi nhìn vị phu nhân kia xem, da dẻ nõn nà, y phục toàn là gấm vóc lụa là, chỉ riêng chiếc vòng ngọc trên tay có khi đã đủ mua cả con đường này rồi. Gặp nạn lớn như vậy mà tiền tài trên người vẫn không mất, chắc chắn là đã gây ra chuyện gì rồi." Ta vội vàng cảm tạ rồi tiễn đại phu ra về. Sau đó ta mang đèn dầu lại gần, cẩn thận quan sát dung nhan của vị phu nhân này. Trời đất ơi! Sao có thể có người xinh đẹp đến mức này. Bà ấy còn đẹp hơn cả bức tranh Quan Âm Bồ Tát mà ta vẫn treo…

Chương 14

Bán Giang Yên Vũ - Cửu NguyệtTác giả: Cửu NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện SủngVốn định ra quán bán hoành thánh, nào ngờ ta lại nhặt được một vị phu nhân quý tộc đang thoi thóp trở về nhà. Toàn thân bà ấy đầy m.á.u me, hấp hối như chỉ còn lại một hơi thở mong manh. Ta vội vàng cõng bà ấy về nhà, rồi mời đại phu đến chữa trị. Trước khi rời đi, vị đại phu tốt bụng còn dặn dò ta vài câu: "Nha đầu Từ gia này, ta đã nhận tiền của ngươi thì đáng lẽ không nên nói gì thêm, nhưng xem như tình nghĩa xóm giềng bấy lâu nay, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, đừng chuốc lấy phiền phức vào thân.” "Ngươi nhìn vị phu nhân kia xem, da dẻ nõn nà, y phục toàn là gấm vóc lụa là, chỉ riêng chiếc vòng ngọc trên tay có khi đã đủ mua cả con đường này rồi. Gặp nạn lớn như vậy mà tiền tài trên người vẫn không mất, chắc chắn là đã gây ra chuyện gì rồi." Ta vội vàng cảm tạ rồi tiễn đại phu ra về. Sau đó ta mang đèn dầu lại gần, cẩn thận quan sát dung nhan của vị phu nhân này. Trời đất ơi! Sao có thể có người xinh đẹp đến mức này. Bà ấy còn đẹp hơn cả bức tranh Quan Âm Bồ Tát mà ta vẫn treo… "Nguyên Nguyên.""Tam ca."Chúng ta đồng thanh gọi tên nhau, rồi nhìn nhau cười."Nguyên Nguyên, xin lỗi muội, ta có việc gấp phải đi đột xuất nên không kịp báo cho muội."Hắn nói rất nhanh, vành tai đỏ ửng, dưới ánh nến trông càng thêm đẹp mắt."Tam ca, thời gian qua huynh đi đâu vậy?"Đường Tam Lang đưa cho ta một cuốn sổ nhỏ.Hắn nói đây là tấu chương.Ta mở ra xem, thì ra là về vụ án đúc tiền đồng giả.Thủ phạm đã bị bắt, chính là vị Thượng thư đại nhân kia.Ta nắm chặt vạt áo, kỳ thực ta đã sớm biết Đường Tam Lang không phải người thường, có lẽ là công tử nhà ai đó."Vậy huynh đến đây là để điều tra vụ án này sao? Huynh sắp đi rồi à?"Tim ta đập thình thịch.Đường Tam Lang nói: "Không hẳn. Trước khi rời nhà đi điều tra vụ án, nương ta bảo ta đến ven sông gặp một cô nương.Bà ấy từng gặp nàng ấy ở ven sông, muốn ta đưa người đó về nhà làm thê tử."Ta không biết người Đường Tam Lang nói là ai, chỉ thấy trong lòng chua xót như vừa cắn phải một quả mơ xanh."Vậy huynh gặp nàng ấy rồi chứ?""Gặp rồi.Chính là nàng."Bùm! Xung quanh vang lên tiếng pháo hoa nổ, át đi lời của Đường Tam Lang.Ta đẩy cửa ra xem pháo hoa.Đường Tam Lang cũng đi theo, lớn tiếng nói với ta:"Nguyên Nguyên, ta gặp rồi, người đó chính là nàng."Tiếng pháo hoa bùm bùm xung quanh dường như im bặt.Ta luống cuống, vội vàng dắt chó bỏ chạy.Đường Tam Lang nói với theo:"Nguyên Nguyên, lần này ta đến để từ biệt nàng, ta phải đi đánh trận rồi."Nhưng ta chạy quá nhanh, không nghe rõ những lời hắn nói sau đó.

Bán Giang Yên Vũ - Cửu NguyệtTác giả: Cửu NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện SủngVốn định ra quán bán hoành thánh, nào ngờ ta lại nhặt được một vị phu nhân quý tộc đang thoi thóp trở về nhà. Toàn thân bà ấy đầy m.á.u me, hấp hối như chỉ còn lại một hơi thở mong manh. Ta vội vàng cõng bà ấy về nhà, rồi mời đại phu đến chữa trị. Trước khi rời đi, vị đại phu tốt bụng còn dặn dò ta vài câu: "Nha đầu Từ gia này, ta đã nhận tiền của ngươi thì đáng lẽ không nên nói gì thêm, nhưng xem như tình nghĩa xóm giềng bấy lâu nay, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, đừng chuốc lấy phiền phức vào thân.” "Ngươi nhìn vị phu nhân kia xem, da dẻ nõn nà, y phục toàn là gấm vóc lụa là, chỉ riêng chiếc vòng ngọc trên tay có khi đã đủ mua cả con đường này rồi. Gặp nạn lớn như vậy mà tiền tài trên người vẫn không mất, chắc chắn là đã gây ra chuyện gì rồi." Ta vội vàng cảm tạ rồi tiễn đại phu ra về. Sau đó ta mang đèn dầu lại gần, cẩn thận quan sát dung nhan của vị phu nhân này. Trời đất ơi! Sao có thể có người xinh đẹp đến mức này. Bà ấy còn đẹp hơn cả bức tranh Quan Âm Bồ Tát mà ta vẫn treo… "Nguyên Nguyên.""Tam ca."Chúng ta đồng thanh gọi tên nhau, rồi nhìn nhau cười."Nguyên Nguyên, xin lỗi muội, ta có việc gấp phải đi đột xuất nên không kịp báo cho muội."Hắn nói rất nhanh, vành tai đỏ ửng, dưới ánh nến trông càng thêm đẹp mắt."Tam ca, thời gian qua huynh đi đâu vậy?"Đường Tam Lang đưa cho ta một cuốn sổ nhỏ.Hắn nói đây là tấu chương.Ta mở ra xem, thì ra là về vụ án đúc tiền đồng giả.Thủ phạm đã bị bắt, chính là vị Thượng thư đại nhân kia.Ta nắm chặt vạt áo, kỳ thực ta đã sớm biết Đường Tam Lang không phải người thường, có lẽ là công tử nhà ai đó."Vậy huynh đến đây là để điều tra vụ án này sao? Huynh sắp đi rồi à?"Tim ta đập thình thịch.Đường Tam Lang nói: "Không hẳn. Trước khi rời nhà đi điều tra vụ án, nương ta bảo ta đến ven sông gặp một cô nương.Bà ấy từng gặp nàng ấy ở ven sông, muốn ta đưa người đó về nhà làm thê tử."Ta không biết người Đường Tam Lang nói là ai, chỉ thấy trong lòng chua xót như vừa cắn phải một quả mơ xanh."Vậy huynh gặp nàng ấy rồi chứ?""Gặp rồi.Chính là nàng."Bùm! Xung quanh vang lên tiếng pháo hoa nổ, át đi lời của Đường Tam Lang.Ta đẩy cửa ra xem pháo hoa.Đường Tam Lang cũng đi theo, lớn tiếng nói với ta:"Nguyên Nguyên, ta gặp rồi, người đó chính là nàng."Tiếng pháo hoa bùm bùm xung quanh dường như im bặt.Ta luống cuống, vội vàng dắt chó bỏ chạy.Đường Tam Lang nói với theo:"Nguyên Nguyên, lần này ta đến để từ biệt nàng, ta phải đi đánh trận rồi."Nhưng ta chạy quá nhanh, không nghe rõ những lời hắn nói sau đó.

Bán Giang Yên Vũ - Cửu NguyệtTác giả: Cửu NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện SủngVốn định ra quán bán hoành thánh, nào ngờ ta lại nhặt được một vị phu nhân quý tộc đang thoi thóp trở về nhà. Toàn thân bà ấy đầy m.á.u me, hấp hối như chỉ còn lại một hơi thở mong manh. Ta vội vàng cõng bà ấy về nhà, rồi mời đại phu đến chữa trị. Trước khi rời đi, vị đại phu tốt bụng còn dặn dò ta vài câu: "Nha đầu Từ gia này, ta đã nhận tiền của ngươi thì đáng lẽ không nên nói gì thêm, nhưng xem như tình nghĩa xóm giềng bấy lâu nay, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, đừng chuốc lấy phiền phức vào thân.” "Ngươi nhìn vị phu nhân kia xem, da dẻ nõn nà, y phục toàn là gấm vóc lụa là, chỉ riêng chiếc vòng ngọc trên tay có khi đã đủ mua cả con đường này rồi. Gặp nạn lớn như vậy mà tiền tài trên người vẫn không mất, chắc chắn là đã gây ra chuyện gì rồi." Ta vội vàng cảm tạ rồi tiễn đại phu ra về. Sau đó ta mang đèn dầu lại gần, cẩn thận quan sát dung nhan của vị phu nhân này. Trời đất ơi! Sao có thể có người xinh đẹp đến mức này. Bà ấy còn đẹp hơn cả bức tranh Quan Âm Bồ Tát mà ta vẫn treo… "Nguyên Nguyên.""Tam ca."Chúng ta đồng thanh gọi tên nhau, rồi nhìn nhau cười."Nguyên Nguyên, xin lỗi muội, ta có việc gấp phải đi đột xuất nên không kịp báo cho muội."Hắn nói rất nhanh, vành tai đỏ ửng, dưới ánh nến trông càng thêm đẹp mắt."Tam ca, thời gian qua huynh đi đâu vậy?"Đường Tam Lang đưa cho ta một cuốn sổ nhỏ.Hắn nói đây là tấu chương.Ta mở ra xem, thì ra là về vụ án đúc tiền đồng giả.Thủ phạm đã bị bắt, chính là vị Thượng thư đại nhân kia.Ta nắm chặt vạt áo, kỳ thực ta đã sớm biết Đường Tam Lang không phải người thường, có lẽ là công tử nhà ai đó."Vậy huynh đến đây là để điều tra vụ án này sao? Huynh sắp đi rồi à?"Tim ta đập thình thịch.Đường Tam Lang nói: "Không hẳn. Trước khi rời nhà đi điều tra vụ án, nương ta bảo ta đến ven sông gặp một cô nương.Bà ấy từng gặp nàng ấy ở ven sông, muốn ta đưa người đó về nhà làm thê tử."Ta không biết người Đường Tam Lang nói là ai, chỉ thấy trong lòng chua xót như vừa cắn phải một quả mơ xanh."Vậy huynh gặp nàng ấy rồi chứ?""Gặp rồi.Chính là nàng."Bùm! Xung quanh vang lên tiếng pháo hoa nổ, át đi lời của Đường Tam Lang.Ta đẩy cửa ra xem pháo hoa.Đường Tam Lang cũng đi theo, lớn tiếng nói với ta:"Nguyên Nguyên, ta gặp rồi, người đó chính là nàng."Tiếng pháo hoa bùm bùm xung quanh dường như im bặt.Ta luống cuống, vội vàng dắt chó bỏ chạy.Đường Tam Lang nói với theo:"Nguyên Nguyên, lần này ta đến để từ biệt nàng, ta phải đi đánh trận rồi."Nhưng ta chạy quá nhanh, không nghe rõ những lời hắn nói sau đó.

Chương 14