Bánh ngọt của lầu Phù Dung cực kỳ khó mua. Ta phải dậy sớm xếp hàng, vất vả lắm mới mua được, liền vội vàng nhét bánh mới ra lò vào trong ngực. Lại bị nóng đến mức phải hít vào một hơi. Nhưng nhớ đến lần trước Bùi Tiện nhỏ giọng than phiền bánh nguội ăn rất khó nuốt, Ta vẫn cố nhịn xuống. Dù sao ta vốn quen chịu đựng rồi. Trên đường về, ta ghé lấy món quà sinh thần đã chuẩn bị cho Bùi Tiện. Đó là một chiếc nỏ tay áo nhỏ nhắn, tinh xảo. Thứ này rất hợp với một công tử yếu ớt, chẳng biết võ công như Bùi Tiện. Chỉ có điều, nó đắt vô cùng. Cuối cùng, ta đành phải đem cầm miếng ngọc bội đã đeo từ nhỏ, lại sớm hôm bôn ba làm việc, mới đủ tiền mua nó. Nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của Bùi Tiện khi nhận được quà, ta liền rảo bước quay về. Nào ngờ, chưa đi được bao xa, đã bị người ta chặn đường. Hắn khom người thi lễ: "Tiểu thư có lời mời." Toàn thân ta lập tức căng cứng. Ta biết, trở về kinh thành rồi, sớm muộn gì cũng gặp lại bọn họ, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế. Tay ta lặng lẽ nắm…
Chương 8
Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong NguyệtTác giả: Ngã Giai Phong NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhBánh ngọt của lầu Phù Dung cực kỳ khó mua. Ta phải dậy sớm xếp hàng, vất vả lắm mới mua được, liền vội vàng nhét bánh mới ra lò vào trong ngực. Lại bị nóng đến mức phải hít vào một hơi. Nhưng nhớ đến lần trước Bùi Tiện nhỏ giọng than phiền bánh nguội ăn rất khó nuốt, Ta vẫn cố nhịn xuống. Dù sao ta vốn quen chịu đựng rồi. Trên đường về, ta ghé lấy món quà sinh thần đã chuẩn bị cho Bùi Tiện. Đó là một chiếc nỏ tay áo nhỏ nhắn, tinh xảo. Thứ này rất hợp với một công tử yếu ớt, chẳng biết võ công như Bùi Tiện. Chỉ có điều, nó đắt vô cùng. Cuối cùng, ta đành phải đem cầm miếng ngọc bội đã đeo từ nhỏ, lại sớm hôm bôn ba làm việc, mới đủ tiền mua nó. Nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của Bùi Tiện khi nhận được quà, ta liền rảo bước quay về. Nào ngờ, chưa đi được bao xa, đã bị người ta chặn đường. Hắn khom người thi lễ: "Tiểu thư có lời mời." Toàn thân ta lập tức căng cứng. Ta biết, trở về kinh thành rồi, sớm muộn gì cũng gặp lại bọn họ, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế. Tay ta lặng lẽ nắm… Từ nhỏ đồ của nàng ta đã không cho người khác động vào dù chỉ một chút.Ta vốn tưởng rằng ta nói như vậy, nàng ta nhất định sẽ vì thế mà giận Bùi Tiện.Nói không chừng trong lúc hai người cãi vã phân tâm, có lẽ ta còn có cơ hội trộm đồ rồi đi. Cho nên hóa ra Bùi Tiện trong lòng nàng ta kỳ thật cũng chẳng là gì sao? Ta thầm nghĩ, không khỏi có chút thất vọng. "Nhưng ta vẫn có chút tức giận." Ta mơ hồ cảm thấy giọng điệu của Khương Ngôn Hà không đúng. Nhưng đợi đến khi kịp phản ứng, tay chân đã mềm nhũn. Cả người như bị định trụ. Không thể động đậy dù chỉ một chút. Hương này không đúng! Ta giật mình. Giây tiếp theo cổ tay lại bị nắm chặt.Khương Ngôn Hà cụp mắt, đầu ngón tay khẽ khàng vuốt ve vị trí mệnh môn của ta. Rồi bỗng nhiên như phát điên mà cúi đầu cắn lên. Như thể hận không thể cắn nát thịt rồi nuốt xuống. Ta đau đớn, nhưng lại không thể thoát ra.Chỉ có thể cố nén ra một thân mồ hôi lạnh:"Ân tình của tướng phủ, ta đã sớm trả xong rồi." "Nhưng chuyện giữa tỷ và ta, sao có thể dùng hai chữ trả xong mà kết thúc qua loa được?" Khương Ngôn Hà ngẩng đầu. Thè lưỡi khẽ l.i.ế.m đi vệt m.á.u dính trên môi, phát ra một tiếng thở dài: "Cho nên trước khi ta hết giận, tỷ tỷ tốt nhất đừng gây chuyện nữa." Âm cuối rơi xuống như chiếc móc có thể đ.â.m thủng da thịt. Giống như muốn quấn lấy người ta đến chết. Ta nhíu chặt mày. Chỉ cảm thấy cảm giác kỳ quái trong lòng từ khi gặp Khương Ngôn Hà vẫn luôn không tan biến càng lúc càng mãnh liệt. Người này quả thực — Thật khó hiểu. Tâm tình Bùi Tiện những ngày gần đây vẫn luôn rất tệ. Cho dù người của hắn đã tra ra chứng cứ Tứ hoàng tử hãm hại hắn rồi hạ độc hắn Lại một lần nữa nhổ sạch ám vệ mà các hoàng tử khác sắp xếp bên cạnh hắn. Nhưng những điều này vẫn không khiến tâm tình hắn tốt lên chút nào. Đặc biệt là tâm trạng tồi tệ này còn kèm theo một loại bất an mơ hồ khó có thể bỏ qua. Sau khi lại một lần nữa mắng chửi thuộc hạ ngu ngốc. Bùi Tiện cảm thấy đầu mình càng đau hơn. Nghĩ lại vẫn là khoảng thời gian đó được Khương Hòa chiều chuộng quá tốt. Gặp phải chuyện gì, hắn chỉ cần làm nũng với Khương Hòa dỗ dành vài câu, người kia đều có thể giúp chàng xử lý ổn thỏa. Nói đến Khương Hòa. Bùi Tiện nghĩ, hình như hắn có chút nhớ nàng. Lần này chia xa nàng quả thực có hơi lâu. Cũng không phải là không muốn gặp Khương Hòa. Chỉ là Bùi Tiện tự mình chột dạ, thêm vào đó chàng cũng có chút không nói rõ được tâm ý của mình. Rõ ràng ban ngày mới cùng người trong lòng trước kia của mình thề thốt rằng mình tuyệt đối sẽ không để mắt đến một cô thôn nữ. Nhưng sau khi trở về nhìn thấy người kia lộ ra vẻ mặt cô đơn đáng thương, lại nhịn không được mà mềm lòng. Thậm chí còn đồng ý nói sẽ làm lại một món quà tốt hơn để tặng nàng ta. Hắn biết làm sao? Hắn không giống như Khương Hòa, ngay cả g.i.ế.c heo cũng có thể làm ra nhiều kiểu cách. Chỉ là làm một cây trâm gãy, hắn cũng đã tốn không ít tâm tư. Kết quả đồ làm ra chính mình cũng không nhìn nổi, huống chi là đi tặng người khác?
Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong NguyệtTác giả: Ngã Giai Phong NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhBánh ngọt của lầu Phù Dung cực kỳ khó mua. Ta phải dậy sớm xếp hàng, vất vả lắm mới mua được, liền vội vàng nhét bánh mới ra lò vào trong ngực. Lại bị nóng đến mức phải hít vào một hơi. Nhưng nhớ đến lần trước Bùi Tiện nhỏ giọng than phiền bánh nguội ăn rất khó nuốt, Ta vẫn cố nhịn xuống. Dù sao ta vốn quen chịu đựng rồi. Trên đường về, ta ghé lấy món quà sinh thần đã chuẩn bị cho Bùi Tiện. Đó là một chiếc nỏ tay áo nhỏ nhắn, tinh xảo. Thứ này rất hợp với một công tử yếu ớt, chẳng biết võ công như Bùi Tiện. Chỉ có điều, nó đắt vô cùng. Cuối cùng, ta đành phải đem cầm miếng ngọc bội đã đeo từ nhỏ, lại sớm hôm bôn ba làm việc, mới đủ tiền mua nó. Nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của Bùi Tiện khi nhận được quà, ta liền rảo bước quay về. Nào ngờ, chưa đi được bao xa, đã bị người ta chặn đường. Hắn khom người thi lễ: "Tiểu thư có lời mời." Toàn thân ta lập tức căng cứng. Ta biết, trở về kinh thành rồi, sớm muộn gì cũng gặp lại bọn họ, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế. Tay ta lặng lẽ nắm… Từ nhỏ đồ của nàng ta đã không cho người khác động vào dù chỉ một chút.Ta vốn tưởng rằng ta nói như vậy, nàng ta nhất định sẽ vì thế mà giận Bùi Tiện.Nói không chừng trong lúc hai người cãi vã phân tâm, có lẽ ta còn có cơ hội trộm đồ rồi đi. Cho nên hóa ra Bùi Tiện trong lòng nàng ta kỳ thật cũng chẳng là gì sao? Ta thầm nghĩ, không khỏi có chút thất vọng. "Nhưng ta vẫn có chút tức giận." Ta mơ hồ cảm thấy giọng điệu của Khương Ngôn Hà không đúng. Nhưng đợi đến khi kịp phản ứng, tay chân đã mềm nhũn. Cả người như bị định trụ. Không thể động đậy dù chỉ một chút. Hương này không đúng! Ta giật mình. Giây tiếp theo cổ tay lại bị nắm chặt.Khương Ngôn Hà cụp mắt, đầu ngón tay khẽ khàng vuốt ve vị trí mệnh môn của ta. Rồi bỗng nhiên như phát điên mà cúi đầu cắn lên. Như thể hận không thể cắn nát thịt rồi nuốt xuống. Ta đau đớn, nhưng lại không thể thoát ra.Chỉ có thể cố nén ra một thân mồ hôi lạnh:"Ân tình của tướng phủ, ta đã sớm trả xong rồi." "Nhưng chuyện giữa tỷ và ta, sao có thể dùng hai chữ trả xong mà kết thúc qua loa được?" Khương Ngôn Hà ngẩng đầu. Thè lưỡi khẽ l.i.ế.m đi vệt m.á.u dính trên môi, phát ra một tiếng thở dài: "Cho nên trước khi ta hết giận, tỷ tỷ tốt nhất đừng gây chuyện nữa." Âm cuối rơi xuống như chiếc móc có thể đ.â.m thủng da thịt. Giống như muốn quấn lấy người ta đến chết. Ta nhíu chặt mày. Chỉ cảm thấy cảm giác kỳ quái trong lòng từ khi gặp Khương Ngôn Hà vẫn luôn không tan biến càng lúc càng mãnh liệt. Người này quả thực — Thật khó hiểu. Tâm tình Bùi Tiện những ngày gần đây vẫn luôn rất tệ. Cho dù người của hắn đã tra ra chứng cứ Tứ hoàng tử hãm hại hắn rồi hạ độc hắn Lại một lần nữa nhổ sạch ám vệ mà các hoàng tử khác sắp xếp bên cạnh hắn. Nhưng những điều này vẫn không khiến tâm tình hắn tốt lên chút nào. Đặc biệt là tâm trạng tồi tệ này còn kèm theo một loại bất an mơ hồ khó có thể bỏ qua. Sau khi lại một lần nữa mắng chửi thuộc hạ ngu ngốc. Bùi Tiện cảm thấy đầu mình càng đau hơn. Nghĩ lại vẫn là khoảng thời gian đó được Khương Hòa chiều chuộng quá tốt. Gặp phải chuyện gì, hắn chỉ cần làm nũng với Khương Hòa dỗ dành vài câu, người kia đều có thể giúp chàng xử lý ổn thỏa. Nói đến Khương Hòa. Bùi Tiện nghĩ, hình như hắn có chút nhớ nàng. Lần này chia xa nàng quả thực có hơi lâu. Cũng không phải là không muốn gặp Khương Hòa. Chỉ là Bùi Tiện tự mình chột dạ, thêm vào đó chàng cũng có chút không nói rõ được tâm ý của mình. Rõ ràng ban ngày mới cùng người trong lòng trước kia của mình thề thốt rằng mình tuyệt đối sẽ không để mắt đến một cô thôn nữ. Nhưng sau khi trở về nhìn thấy người kia lộ ra vẻ mặt cô đơn đáng thương, lại nhịn không được mà mềm lòng. Thậm chí còn đồng ý nói sẽ làm lại một món quà tốt hơn để tặng nàng ta. Hắn biết làm sao? Hắn không giống như Khương Hòa, ngay cả g.i.ế.c heo cũng có thể làm ra nhiều kiểu cách. Chỉ là làm một cây trâm gãy, hắn cũng đã tốn không ít tâm tư. Kết quả đồ làm ra chính mình cũng không nhìn nổi, huống chi là đi tặng người khác?
Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong NguyệtTác giả: Ngã Giai Phong NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhBánh ngọt của lầu Phù Dung cực kỳ khó mua. Ta phải dậy sớm xếp hàng, vất vả lắm mới mua được, liền vội vàng nhét bánh mới ra lò vào trong ngực. Lại bị nóng đến mức phải hít vào một hơi. Nhưng nhớ đến lần trước Bùi Tiện nhỏ giọng than phiền bánh nguội ăn rất khó nuốt, Ta vẫn cố nhịn xuống. Dù sao ta vốn quen chịu đựng rồi. Trên đường về, ta ghé lấy món quà sinh thần đã chuẩn bị cho Bùi Tiện. Đó là một chiếc nỏ tay áo nhỏ nhắn, tinh xảo. Thứ này rất hợp với một công tử yếu ớt, chẳng biết võ công như Bùi Tiện. Chỉ có điều, nó đắt vô cùng. Cuối cùng, ta đành phải đem cầm miếng ngọc bội đã đeo từ nhỏ, lại sớm hôm bôn ba làm việc, mới đủ tiền mua nó. Nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của Bùi Tiện khi nhận được quà, ta liền rảo bước quay về. Nào ngờ, chưa đi được bao xa, đã bị người ta chặn đường. Hắn khom người thi lễ: "Tiểu thư có lời mời." Toàn thân ta lập tức căng cứng. Ta biết, trở về kinh thành rồi, sớm muộn gì cũng gặp lại bọn họ, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế. Tay ta lặng lẽ nắm… Từ nhỏ đồ của nàng ta đã không cho người khác động vào dù chỉ một chút.Ta vốn tưởng rằng ta nói như vậy, nàng ta nhất định sẽ vì thế mà giận Bùi Tiện.Nói không chừng trong lúc hai người cãi vã phân tâm, có lẽ ta còn có cơ hội trộm đồ rồi đi. Cho nên hóa ra Bùi Tiện trong lòng nàng ta kỳ thật cũng chẳng là gì sao? Ta thầm nghĩ, không khỏi có chút thất vọng. "Nhưng ta vẫn có chút tức giận." Ta mơ hồ cảm thấy giọng điệu của Khương Ngôn Hà không đúng. Nhưng đợi đến khi kịp phản ứng, tay chân đã mềm nhũn. Cả người như bị định trụ. Không thể động đậy dù chỉ một chút. Hương này không đúng! Ta giật mình. Giây tiếp theo cổ tay lại bị nắm chặt.Khương Ngôn Hà cụp mắt, đầu ngón tay khẽ khàng vuốt ve vị trí mệnh môn của ta. Rồi bỗng nhiên như phát điên mà cúi đầu cắn lên. Như thể hận không thể cắn nát thịt rồi nuốt xuống. Ta đau đớn, nhưng lại không thể thoát ra.Chỉ có thể cố nén ra một thân mồ hôi lạnh:"Ân tình của tướng phủ, ta đã sớm trả xong rồi." "Nhưng chuyện giữa tỷ và ta, sao có thể dùng hai chữ trả xong mà kết thúc qua loa được?" Khương Ngôn Hà ngẩng đầu. Thè lưỡi khẽ l.i.ế.m đi vệt m.á.u dính trên môi, phát ra một tiếng thở dài: "Cho nên trước khi ta hết giận, tỷ tỷ tốt nhất đừng gây chuyện nữa." Âm cuối rơi xuống như chiếc móc có thể đ.â.m thủng da thịt. Giống như muốn quấn lấy người ta đến chết. Ta nhíu chặt mày. Chỉ cảm thấy cảm giác kỳ quái trong lòng từ khi gặp Khương Ngôn Hà vẫn luôn không tan biến càng lúc càng mãnh liệt. Người này quả thực — Thật khó hiểu. Tâm tình Bùi Tiện những ngày gần đây vẫn luôn rất tệ. Cho dù người của hắn đã tra ra chứng cứ Tứ hoàng tử hãm hại hắn rồi hạ độc hắn Lại một lần nữa nhổ sạch ám vệ mà các hoàng tử khác sắp xếp bên cạnh hắn. Nhưng những điều này vẫn không khiến tâm tình hắn tốt lên chút nào. Đặc biệt là tâm trạng tồi tệ này còn kèm theo một loại bất an mơ hồ khó có thể bỏ qua. Sau khi lại một lần nữa mắng chửi thuộc hạ ngu ngốc. Bùi Tiện cảm thấy đầu mình càng đau hơn. Nghĩ lại vẫn là khoảng thời gian đó được Khương Hòa chiều chuộng quá tốt. Gặp phải chuyện gì, hắn chỉ cần làm nũng với Khương Hòa dỗ dành vài câu, người kia đều có thể giúp chàng xử lý ổn thỏa. Nói đến Khương Hòa. Bùi Tiện nghĩ, hình như hắn có chút nhớ nàng. Lần này chia xa nàng quả thực có hơi lâu. Cũng không phải là không muốn gặp Khương Hòa. Chỉ là Bùi Tiện tự mình chột dạ, thêm vào đó chàng cũng có chút không nói rõ được tâm ý của mình. Rõ ràng ban ngày mới cùng người trong lòng trước kia của mình thề thốt rằng mình tuyệt đối sẽ không để mắt đến một cô thôn nữ. Nhưng sau khi trở về nhìn thấy người kia lộ ra vẻ mặt cô đơn đáng thương, lại nhịn không được mà mềm lòng. Thậm chí còn đồng ý nói sẽ làm lại một món quà tốt hơn để tặng nàng ta. Hắn biết làm sao? Hắn không giống như Khương Hòa, ngay cả g.i.ế.c heo cũng có thể làm ra nhiều kiểu cách. Chỉ là làm một cây trâm gãy, hắn cũng đã tốn không ít tâm tư. Kết quả đồ làm ra chính mình cũng không nhìn nổi, huống chi là đi tặng người khác?