Bánh ngọt của lầu Phù Dung cực kỳ khó mua. Ta phải dậy sớm xếp hàng, vất vả lắm mới mua được, liền vội vàng nhét bánh mới ra lò vào trong ngực. Lại bị nóng đến mức phải hít vào một hơi. Nhưng nhớ đến lần trước Bùi Tiện nhỏ giọng than phiền bánh nguội ăn rất khó nuốt, Ta vẫn cố nhịn xuống. Dù sao ta vốn quen chịu đựng rồi.   Trên đường về, ta ghé lấy món quà sinh thần đã chuẩn bị cho Bùi Tiện. Đó là một chiếc nỏ tay áo nhỏ nhắn, tinh xảo. Thứ này rất hợp với một công tử yếu ớt, chẳng biết võ công như Bùi Tiện. Chỉ có điều, nó đắt vô cùng.   Cuối cùng, ta đành phải đem cầm miếng ngọc bội đã đeo từ nhỏ, lại sớm hôm bôn ba làm việc, mới đủ tiền mua nó. Nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của Bùi Tiện khi nhận được quà, ta liền rảo bước quay về.   Nào ngờ, chưa đi được bao xa, đã bị người ta chặn đường. Hắn khom người thi lễ: "Tiểu thư có lời mời."   Toàn thân ta lập tức căng cứng. Ta biết, trở về kinh thành rồi, sớm muộn gì cũng gặp lại bọn họ, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế. Tay ta lặng lẽ nắm…

Chương 19

Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong NguyệtTác giả: Ngã Giai Phong NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhBánh ngọt của lầu Phù Dung cực kỳ khó mua. Ta phải dậy sớm xếp hàng, vất vả lắm mới mua được, liền vội vàng nhét bánh mới ra lò vào trong ngực. Lại bị nóng đến mức phải hít vào một hơi. Nhưng nhớ đến lần trước Bùi Tiện nhỏ giọng than phiền bánh nguội ăn rất khó nuốt, Ta vẫn cố nhịn xuống. Dù sao ta vốn quen chịu đựng rồi.   Trên đường về, ta ghé lấy món quà sinh thần đã chuẩn bị cho Bùi Tiện. Đó là một chiếc nỏ tay áo nhỏ nhắn, tinh xảo. Thứ này rất hợp với một công tử yếu ớt, chẳng biết võ công như Bùi Tiện. Chỉ có điều, nó đắt vô cùng.   Cuối cùng, ta đành phải đem cầm miếng ngọc bội đã đeo từ nhỏ, lại sớm hôm bôn ba làm việc, mới đủ tiền mua nó. Nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của Bùi Tiện khi nhận được quà, ta liền rảo bước quay về.   Nào ngờ, chưa đi được bao xa, đã bị người ta chặn đường. Hắn khom người thi lễ: "Tiểu thư có lời mời."   Toàn thân ta lập tức căng cứng. Ta biết, trở về kinh thành rồi, sớm muộn gì cũng gặp lại bọn họ, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế. Tay ta lặng lẽ nắm… Nếu không phải hắn nhận ra người này là ma ma thân cận bên cạnh mẫu thân ruột của Khương Ngôn Hà, cũng chính là di mẫu của hắn, Bùi Tiện đã sớm sai người đánh người này ra ngoài rồi. "Nghe nói điện hạ đang tìm Khương Hòa cô nương." Ma ma hướng hắn hành lễ: "Nếu điện hạ không tin, có thể đi theo nô tỳ về Tướng phủ xem thử." Bùi Tiện như bị ma xui quỷ khiến mà đáp ứng. Thậm chí trước khi xuất phát, hắn còn cố ý đeo mũ ngọc đỏ và ngọc bội. Khương Hòa từng nói hắn như vậy rất đẹp. Lại không quên đánh phấn. Mấy ngày nay hắn nghỉ ngơi không tốt, đêm nào cũng mơ thấy Khương Hòa. Mơ thấy Khương Hòa khóc hỏi vì sao không đến tìm nàng, lại mơ thấy Khương Hòa ở nơi khác bị người ta bắt nạt. Mặc dù biết người kia không phải loại người như vậy, thế nhưng Bùi Tiện vẫn nhịn không được đi tìm. Nhỡ đâu nàng thật sự bị bắt nạt đến khóc thì sao? Hắn đúng là nuôi một đám vô dụng, ngay cả tìm một người cũng không tìm thấy! Còn về những lời hắn nói trước kia? Hắn trước kia đã nói gì? Lời nói hôm qua với hắn hôm nay thì có liên quan gì? Hiện giờ nghe nói có tin tức của Khương Hòa, Bùi Tiện lại nhịn không được nghĩ khoảng thời gian này hắn có phải dung mạo bị tổn hại hay không. Bùi Tiện có thể không quên, tên đồ tể kia xưa nay thích dung mạo xinh đẹp, huống chi bên kia còn có một người dung mạo không tệ đang nhìn chằm chằm! Vốn định mang cả túi thơm theo, thế nhưng hắn đột nhiên nhớ tới túi thơm kia đã bị Khương Ngôn Hà. Không, không đúng. Hẳn là bị tên Khương Yến Hạc kia lừa gạt rồi! Nếu thật sự như lời ma ma kia nói... Đầu óc Bùi Tiện vốn đang mơ màng bỗng chốc tỉnh táo lại. Hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Vậy chính là mối thù cướp thê tử, không đội trời chung. Ta một chút không để ý, hai người này liền đánh nhau. Ban đầu còn giữ kẽ, nhưng sau đó liền có chút không để ý gì nữa. Cũng may hạ nhân xung quanh sớm đã bị đuổi ra ngoài. Bất quá hai người này đều không phải người biết đánh nhau, chỉ là mấy chiêu thức hoa hòe hoa sói, cùng lắm thì bị thương ngoài da. Nhưng nghĩ lại cũng có chút buồn cười. Ta ngồi xổm xuống nhìn Bùi Tiện đang nằm trên mặt đất, thở dài: "Sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy? Dù sao người ta cũng là người trong lòng ngươi ——" "Người trong lòng cái gì!" Bùi Tiện đột nhiên có sức lực ngồi dậy. Hắn trừng mắt nhìn Khương Yến Hạc, tức giận đến mức hốc mắt đỏ hoe. Nhất là lúc nhìn thấy Khương Yến Hạc cố ý kêu đau trốn vào lòng ta, hắn càng bị chọc cười: "Hắn còn thật sự là biểu muội tốt của ta!" Cố ý nhấn mạnh hai chữ kia. Khương Yến Hạc không để ý tới hắn, nhíu mày cứ nói mình bị hủy dung. "Hắn cố ý đánh vào mặt ta." Hắn tỏ vẻ ủy khuất, rồi nghiêng đầu ra hiệu cho ta xem: "Tỷ xem, có phải đã đỏ hết lên rồi không?" Ta bất đắc dĩ phải dỗ dành Khương Yến Hạc: "Không đỏ, không đỏ, vẫn đẹp như xưa." Khương Yến Hạc nghe vậy liền hài lòng. Thế nhưng Bùi Tiện ở bên kia lại tức giận đến phát điên. "Nàng chỉ lo quan tâm hắn, còn ta thì sao?" Hắn đỏ hoe đôi mắt, hướng ta mà trách móc: "Hắn thật là tâm địa độc ác, toàn đánh vào những chỗ bị y phục che khuất. Nếu nàng không tin, cứ cùng ta trở về, ta cho nàng xem kỹ!" Vừa dứt lời, sắc mặt Khương Yến Hạc liền biến đổi. Hắn theo bản năng nắm lấy tay ta, cảnh giác nhìn chằm chằm Bùi Tiện: "Tỷ tỷ mới không trở về cùng kẻ bạc tình bạc nghĩa như ngươi!" 

Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong NguyệtTác giả: Ngã Giai Phong NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhBánh ngọt của lầu Phù Dung cực kỳ khó mua. Ta phải dậy sớm xếp hàng, vất vả lắm mới mua được, liền vội vàng nhét bánh mới ra lò vào trong ngực. Lại bị nóng đến mức phải hít vào một hơi. Nhưng nhớ đến lần trước Bùi Tiện nhỏ giọng than phiền bánh nguội ăn rất khó nuốt, Ta vẫn cố nhịn xuống. Dù sao ta vốn quen chịu đựng rồi.   Trên đường về, ta ghé lấy món quà sinh thần đã chuẩn bị cho Bùi Tiện. Đó là một chiếc nỏ tay áo nhỏ nhắn, tinh xảo. Thứ này rất hợp với một công tử yếu ớt, chẳng biết võ công như Bùi Tiện. Chỉ có điều, nó đắt vô cùng.   Cuối cùng, ta đành phải đem cầm miếng ngọc bội đã đeo từ nhỏ, lại sớm hôm bôn ba làm việc, mới đủ tiền mua nó. Nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của Bùi Tiện khi nhận được quà, ta liền rảo bước quay về.   Nào ngờ, chưa đi được bao xa, đã bị người ta chặn đường. Hắn khom người thi lễ: "Tiểu thư có lời mời."   Toàn thân ta lập tức căng cứng. Ta biết, trở về kinh thành rồi, sớm muộn gì cũng gặp lại bọn họ, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế. Tay ta lặng lẽ nắm… Nếu không phải hắn nhận ra người này là ma ma thân cận bên cạnh mẫu thân ruột của Khương Ngôn Hà, cũng chính là di mẫu của hắn, Bùi Tiện đã sớm sai người đánh người này ra ngoài rồi. "Nghe nói điện hạ đang tìm Khương Hòa cô nương." Ma ma hướng hắn hành lễ: "Nếu điện hạ không tin, có thể đi theo nô tỳ về Tướng phủ xem thử." Bùi Tiện như bị ma xui quỷ khiến mà đáp ứng. Thậm chí trước khi xuất phát, hắn còn cố ý đeo mũ ngọc đỏ và ngọc bội. Khương Hòa từng nói hắn như vậy rất đẹp. Lại không quên đánh phấn. Mấy ngày nay hắn nghỉ ngơi không tốt, đêm nào cũng mơ thấy Khương Hòa. Mơ thấy Khương Hòa khóc hỏi vì sao không đến tìm nàng, lại mơ thấy Khương Hòa ở nơi khác bị người ta bắt nạt. Mặc dù biết người kia không phải loại người như vậy, thế nhưng Bùi Tiện vẫn nhịn không được đi tìm. Nhỡ đâu nàng thật sự bị bắt nạt đến khóc thì sao? Hắn đúng là nuôi một đám vô dụng, ngay cả tìm một người cũng không tìm thấy! Còn về những lời hắn nói trước kia? Hắn trước kia đã nói gì? Lời nói hôm qua với hắn hôm nay thì có liên quan gì? Hiện giờ nghe nói có tin tức của Khương Hòa, Bùi Tiện lại nhịn không được nghĩ khoảng thời gian này hắn có phải dung mạo bị tổn hại hay không. Bùi Tiện có thể không quên, tên đồ tể kia xưa nay thích dung mạo xinh đẹp, huống chi bên kia còn có một người dung mạo không tệ đang nhìn chằm chằm! Vốn định mang cả túi thơm theo, thế nhưng hắn đột nhiên nhớ tới túi thơm kia đã bị Khương Ngôn Hà. Không, không đúng. Hẳn là bị tên Khương Yến Hạc kia lừa gạt rồi! Nếu thật sự như lời ma ma kia nói... Đầu óc Bùi Tiện vốn đang mơ màng bỗng chốc tỉnh táo lại. Hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Vậy chính là mối thù cướp thê tử, không đội trời chung. Ta một chút không để ý, hai người này liền đánh nhau. Ban đầu còn giữ kẽ, nhưng sau đó liền có chút không để ý gì nữa. Cũng may hạ nhân xung quanh sớm đã bị đuổi ra ngoài. Bất quá hai người này đều không phải người biết đánh nhau, chỉ là mấy chiêu thức hoa hòe hoa sói, cùng lắm thì bị thương ngoài da. Nhưng nghĩ lại cũng có chút buồn cười. Ta ngồi xổm xuống nhìn Bùi Tiện đang nằm trên mặt đất, thở dài: "Sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy? Dù sao người ta cũng là người trong lòng ngươi ——" "Người trong lòng cái gì!" Bùi Tiện đột nhiên có sức lực ngồi dậy. Hắn trừng mắt nhìn Khương Yến Hạc, tức giận đến mức hốc mắt đỏ hoe. Nhất là lúc nhìn thấy Khương Yến Hạc cố ý kêu đau trốn vào lòng ta, hắn càng bị chọc cười: "Hắn còn thật sự là biểu muội tốt của ta!" Cố ý nhấn mạnh hai chữ kia. Khương Yến Hạc không để ý tới hắn, nhíu mày cứ nói mình bị hủy dung. "Hắn cố ý đánh vào mặt ta." Hắn tỏ vẻ ủy khuất, rồi nghiêng đầu ra hiệu cho ta xem: "Tỷ xem, có phải đã đỏ hết lên rồi không?" Ta bất đắc dĩ phải dỗ dành Khương Yến Hạc: "Không đỏ, không đỏ, vẫn đẹp như xưa." Khương Yến Hạc nghe vậy liền hài lòng. Thế nhưng Bùi Tiện ở bên kia lại tức giận đến phát điên. "Nàng chỉ lo quan tâm hắn, còn ta thì sao?" Hắn đỏ hoe đôi mắt, hướng ta mà trách móc: "Hắn thật là tâm địa độc ác, toàn đánh vào những chỗ bị y phục che khuất. Nếu nàng không tin, cứ cùng ta trở về, ta cho nàng xem kỹ!" Vừa dứt lời, sắc mặt Khương Yến Hạc liền biến đổi. Hắn theo bản năng nắm lấy tay ta, cảnh giác nhìn chằm chằm Bùi Tiện: "Tỷ tỷ mới không trở về cùng kẻ bạc tình bạc nghĩa như ngươi!" 

Song Quy Xuân - Ngã Giai Phong NguyệtTác giả: Ngã Giai Phong NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhBánh ngọt của lầu Phù Dung cực kỳ khó mua. Ta phải dậy sớm xếp hàng, vất vả lắm mới mua được, liền vội vàng nhét bánh mới ra lò vào trong ngực. Lại bị nóng đến mức phải hít vào một hơi. Nhưng nhớ đến lần trước Bùi Tiện nhỏ giọng than phiền bánh nguội ăn rất khó nuốt, Ta vẫn cố nhịn xuống. Dù sao ta vốn quen chịu đựng rồi.   Trên đường về, ta ghé lấy món quà sinh thần đã chuẩn bị cho Bùi Tiện. Đó là một chiếc nỏ tay áo nhỏ nhắn, tinh xảo. Thứ này rất hợp với một công tử yếu ớt, chẳng biết võ công như Bùi Tiện. Chỉ có điều, nó đắt vô cùng.   Cuối cùng, ta đành phải đem cầm miếng ngọc bội đã đeo từ nhỏ, lại sớm hôm bôn ba làm việc, mới đủ tiền mua nó. Nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của Bùi Tiện khi nhận được quà, ta liền rảo bước quay về.   Nào ngờ, chưa đi được bao xa, đã bị người ta chặn đường. Hắn khom người thi lễ: "Tiểu thư có lời mời."   Toàn thân ta lập tức căng cứng. Ta biết, trở về kinh thành rồi, sớm muộn gì cũng gặp lại bọn họ, nhưng không ngờ lại nhanh đến thế. Tay ta lặng lẽ nắm… Nếu không phải hắn nhận ra người này là ma ma thân cận bên cạnh mẫu thân ruột của Khương Ngôn Hà, cũng chính là di mẫu của hắn, Bùi Tiện đã sớm sai người đánh người này ra ngoài rồi. "Nghe nói điện hạ đang tìm Khương Hòa cô nương." Ma ma hướng hắn hành lễ: "Nếu điện hạ không tin, có thể đi theo nô tỳ về Tướng phủ xem thử." Bùi Tiện như bị ma xui quỷ khiến mà đáp ứng. Thậm chí trước khi xuất phát, hắn còn cố ý đeo mũ ngọc đỏ và ngọc bội. Khương Hòa từng nói hắn như vậy rất đẹp. Lại không quên đánh phấn. Mấy ngày nay hắn nghỉ ngơi không tốt, đêm nào cũng mơ thấy Khương Hòa. Mơ thấy Khương Hòa khóc hỏi vì sao không đến tìm nàng, lại mơ thấy Khương Hòa ở nơi khác bị người ta bắt nạt. Mặc dù biết người kia không phải loại người như vậy, thế nhưng Bùi Tiện vẫn nhịn không được đi tìm. Nhỡ đâu nàng thật sự bị bắt nạt đến khóc thì sao? Hắn đúng là nuôi một đám vô dụng, ngay cả tìm một người cũng không tìm thấy! Còn về những lời hắn nói trước kia? Hắn trước kia đã nói gì? Lời nói hôm qua với hắn hôm nay thì có liên quan gì? Hiện giờ nghe nói có tin tức của Khương Hòa, Bùi Tiện lại nhịn không được nghĩ khoảng thời gian này hắn có phải dung mạo bị tổn hại hay không. Bùi Tiện có thể không quên, tên đồ tể kia xưa nay thích dung mạo xinh đẹp, huống chi bên kia còn có một người dung mạo không tệ đang nhìn chằm chằm! Vốn định mang cả túi thơm theo, thế nhưng hắn đột nhiên nhớ tới túi thơm kia đã bị Khương Ngôn Hà. Không, không đúng. Hẳn là bị tên Khương Yến Hạc kia lừa gạt rồi! Nếu thật sự như lời ma ma kia nói... Đầu óc Bùi Tiện vốn đang mơ màng bỗng chốc tỉnh táo lại. Hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ: Vậy chính là mối thù cướp thê tử, không đội trời chung. Ta một chút không để ý, hai người này liền đánh nhau. Ban đầu còn giữ kẽ, nhưng sau đó liền có chút không để ý gì nữa. Cũng may hạ nhân xung quanh sớm đã bị đuổi ra ngoài. Bất quá hai người này đều không phải người biết đánh nhau, chỉ là mấy chiêu thức hoa hòe hoa sói, cùng lắm thì bị thương ngoài da. Nhưng nghĩ lại cũng có chút buồn cười. Ta ngồi xổm xuống nhìn Bùi Tiện đang nằm trên mặt đất, thở dài: "Sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy? Dù sao người ta cũng là người trong lòng ngươi ——" "Người trong lòng cái gì!" Bùi Tiện đột nhiên có sức lực ngồi dậy. Hắn trừng mắt nhìn Khương Yến Hạc, tức giận đến mức hốc mắt đỏ hoe. Nhất là lúc nhìn thấy Khương Yến Hạc cố ý kêu đau trốn vào lòng ta, hắn càng bị chọc cười: "Hắn còn thật sự là biểu muội tốt của ta!" Cố ý nhấn mạnh hai chữ kia. Khương Yến Hạc không để ý tới hắn, nhíu mày cứ nói mình bị hủy dung. "Hắn cố ý đánh vào mặt ta." Hắn tỏ vẻ ủy khuất, rồi nghiêng đầu ra hiệu cho ta xem: "Tỷ xem, có phải đã đỏ hết lên rồi không?" Ta bất đắc dĩ phải dỗ dành Khương Yến Hạc: "Không đỏ, không đỏ, vẫn đẹp như xưa." Khương Yến Hạc nghe vậy liền hài lòng. Thế nhưng Bùi Tiện ở bên kia lại tức giận đến phát điên. "Nàng chỉ lo quan tâm hắn, còn ta thì sao?" Hắn đỏ hoe đôi mắt, hướng ta mà trách móc: "Hắn thật là tâm địa độc ác, toàn đánh vào những chỗ bị y phục che khuất. Nếu nàng không tin, cứ cùng ta trở về, ta cho nàng xem kỹ!" Vừa dứt lời, sắc mặt Khương Yến Hạc liền biến đổi. Hắn theo bản năng nắm lấy tay ta, cảnh giác nhìn chằm chằm Bùi Tiện: "Tỷ tỷ mới không trở về cùng kẻ bạc tình bạc nghĩa như ngươi!" 

Chương 19