Tác giả:

Khi bác sĩ thông báo rằng chồng tôi, Kỷ Hoài Kha, đã không còn dấu hiệu sinh tồn, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Cố kìm nén nỗi đau, tôi gọi điện cho nhà tang lễ. Lúc họ đến đưa t.h.i t.h.ể anh đi, tôi dúi vào tay mỗi người năm trăm tệ, nhờ họ nhẹ nhàng với anh một chút.  Ban đầu, tôi định sẽ ở bên anh thêm một đêm cuối cùng, nói với anh những lời từ biệt. Nhưng khi đến nhà tang lễ, tôi lại thay đổi ý định. Tôi hỏi một nhân viên ở đó rằng liệu có thể hỏa táng anh ngay lập tức được không. Nhân viên nhà tang lễ vừa xoa xoa túi đựng bao lì xì năm trăm tệ, vừa lộ vẻ mặt khó xử: "Bên chúng tôi hỏa táng bắt đầu từ năm giờ rưỡi sáng, bây giờ mới hơn ba giờ sáng." "Cho chồng tôi hỏa táng đầu tiên trong ngày hôm nay đi, tôi thêm một vạn tệ!", tôi cầu xin với vẻ mặt tha thiết. Nói rồi tôi lấy ra hết giấy đăng ký kết hôn, chứng minh thư, sổ hộ khẩu của tôi và Kỷ Hoài Kha, cùng với giấy chứng tử của anh ta và tất cả các giấy tờ khác. Người nhân viên xem giấy tờ, rồi lại nhìn vẻ mặt chân thành của…

Chương 11

Người Chồng Bạc Mệnh Của TôiTác giả: ZhihuTruyện Đô ThịKhi bác sĩ thông báo rằng chồng tôi, Kỷ Hoài Kha, đã không còn dấu hiệu sinh tồn, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Cố kìm nén nỗi đau, tôi gọi điện cho nhà tang lễ. Lúc họ đến đưa t.h.i t.h.ể anh đi, tôi dúi vào tay mỗi người năm trăm tệ, nhờ họ nhẹ nhàng với anh một chút.  Ban đầu, tôi định sẽ ở bên anh thêm một đêm cuối cùng, nói với anh những lời từ biệt. Nhưng khi đến nhà tang lễ, tôi lại thay đổi ý định. Tôi hỏi một nhân viên ở đó rằng liệu có thể hỏa táng anh ngay lập tức được không. Nhân viên nhà tang lễ vừa xoa xoa túi đựng bao lì xì năm trăm tệ, vừa lộ vẻ mặt khó xử: "Bên chúng tôi hỏa táng bắt đầu từ năm giờ rưỡi sáng, bây giờ mới hơn ba giờ sáng." "Cho chồng tôi hỏa táng đầu tiên trong ngày hôm nay đi, tôi thêm một vạn tệ!", tôi cầu xin với vẻ mặt tha thiết. Nói rồi tôi lấy ra hết giấy đăng ký kết hôn, chứng minh thư, sổ hộ khẩu của tôi và Kỷ Hoài Kha, cùng với giấy chứng tử của anh ta và tất cả các giấy tờ khác. Người nhân viên xem giấy tờ, rồi lại nhìn vẻ mặt chân thành của… Kỷ Hoài Kha lập tức luống cuống.Anh ta mặt mày tái mét chất vấn tôi: "Khương Nhiễm, em có ý gì đây? Sao tự dưng lại có kiểm toán đến công ty? Em nghi ngờ anh gian lận tài chính à?"Tôi dịu dàng an ủi anh ta: "Anh nghĩ linh tinh gì thế? Sao em có thể nghi ngờ anh được chứ? Sau khi anh chết, em định giao lại công ty cho người quản lý chuyên nghiệp, bây giờ tất nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu không đến lúc đó công ty rối ren, chẳng ai có năng lực mà lại dám nhận đâu, em chỉ sợ anh c.h.ế.t rồi cũng không nhắm mắt được thôi."Kỷ Hoài Kha nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, có vẻ như rất khó chấp nhận chữ "chết" từ miệng tôi nói ra. Không biết anh ta có nhận ra sự khác thường của tôi không mà dạo gần đây anh ta cảnh giác với tôi hơn rất nhiều.Bởi vì gần đây tôi luôn bám sát anh ta, ngay cả khi anh ta dậy đi vệ sinh giữa đêm, tôi cũng không ngại muốn thắp đèn soi cho anh ta. Đương nhiên tôi chẳng hề lo lắng cho anh ta. Tôi lo anh ta sẽ nhân lúc tôi không có ở bên cạnh mà lén lút chuyển số vàng miếng và châu báu cất giấu trong thư phòng đi mất.Đáng đời anh ta, trước đây quá tự tin, coi tôi như kẻ ngốc mà đùa giỡn. Bây giờ đã bị tôi phát hiện rồi, tôi sẽ không để anh ta lấy đi dù chỉ một đồng!Tâm trạng Kỷ Hoài Kha ngày càng cáu kỉnh, thường xuyên nổi nóng với tôi.Nhưng tôi chỉ tỏ ra thấu hiểu, cho rằng anh ta vì bị bệnh tật hành hạ nên mới như vậy, mỗi ngày đều không ngại cực khổ, dậy giữa đêm sắc thuốc cho anh ta uống.Sắc thứ gì ư?Không tiện nói rõ ra đây, chỉ có thể nói là thuốc bổ, uống không c.h.ế.t người là được rồi. Nửa tháng sau, Kỷ Hoài Kha rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.Anh ta nổi cơn tam bành, đập phá đồ đạc trong nhà, điên cuồng gào thét đòi ly hôn, nói rằng đó là nguyện vọng cuối cùng trước khi c.h.ế.t của anh ta, tại sao tôi không thể thỏa mãn anh ta?Tôi im lặng.Đúng vậy, tôi yêu anh ta như vậy, lẽ nào lại không thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của anh ta sao?Tôi lau nước mắt, nói: "Ly hôn cũng được, nhưng em không cần gì cả, chỉ cần căn nhà này thôi."Kỷ Hoài Kha nghiến răng không nói.Tôi tiếp tục khóc lóc: "Dù có đánh c.h.ế.t e. cũng không chuyển đi, cùng lắm thì em sẽ ở đây với bố mẹ, anh đừng hòng đuổi em đi."Ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ do dự, suy nghĩ một hồi, anh ta như thể đã đưa ra một quyết định quan trọng."Anh vốn dĩ sợ em nghĩ quẩn, thôi được rồi, đã vậy em cứ khăng khăng đòi căn nhà này, vậy thì cho em, bố mẹ bên kia anh sẽ thu xếp."Tôi lập tức gọi điện cho luật sư, nhờ anh ta soạn thảo hợp đồng tặng cho, quay video và công chứng.Kỷ Hoài Kha nhíu mày nhìn tôi: "Cần gì phải tìm luật sư? Ly hôn rồi anh trực tiếp cho em căn nhà này là được, cần gì phải rườm rà vậy?"Tôi ngấn lệ lắc đầu: "Căn nhà này là chấp niệm duy nhất của em, em không cho phép có bất cứ sai sót nào."Kỷ Hoài Kha tuy rằng không cam lòng, nhưng vì muốn nhanh chóng rũ bỏ tôi nên vẫn miễn cưỡng đồng ý.Chỉ là một căn nhà thôi mà. So với khối tài sản kếch xù mà anh ta đã bí mật chuyển đi, căn nhà này chẳng đáng là gì.Sáng sớm hôm sau, tôi lái xe đưa anh ta đến Trung tâm đăng ký bất động sản để làm thủ tục sang tên. Hai ngày trước khi anh ta chết, tôi vừa hay nhận được sổ đỏ mới. Thỏa thuận ly hôn rất đơn giản, Kỷ Hoài Kha ra đi tay trắng, toàn bộ tài sản thuộc về tôi, bao gồm cả công ty.

Kỷ Hoài Kha lập tức luống cuống.

Anh ta mặt mày tái mét chất vấn tôi: "Khương Nhiễm, em có ý gì đây? Sao tự dưng lại có kiểm toán đến công ty? Em nghi ngờ anh gian lận tài chính à?"

Tôi dịu dàng an ủi anh ta: "Anh nghĩ linh tinh gì thế? Sao em có thể nghi ngờ anh được chứ? Sau khi anh chết, em định giao lại công ty cho người quản lý chuyên nghiệp, bây giờ tất nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu không đến lúc đó công ty rối ren, chẳng ai có năng lực mà lại dám nhận đâu, em chỉ sợ anh c.h.ế.t rồi cũng không nhắm mắt được thôi."

Kỷ Hoài Kha nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, có vẻ như rất khó chấp nhận chữ "chết" từ miệng tôi nói ra. Không biết anh ta có nhận ra sự khác thường của tôi không mà dạo gần đây anh ta cảnh giác với tôi hơn rất nhiều.

Bởi vì gần đây tôi luôn bám sát anh ta, ngay cả khi anh ta dậy đi vệ sinh giữa đêm, tôi cũng không ngại muốn thắp đèn soi cho anh ta. Đương nhiên tôi chẳng hề lo lắng cho anh ta. Tôi lo anh ta sẽ nhân lúc tôi không có ở bên cạnh mà lén lút chuyển số vàng miếng và châu báu cất giấu trong thư phòng đi mất.

Đáng đời anh ta, trước đây quá tự tin, coi tôi như kẻ ngốc mà đùa giỡn. Bây giờ đã bị tôi phát hiện rồi, tôi sẽ không để anh ta lấy đi dù chỉ một đồng!

Tâm trạng Kỷ Hoài Kha ngày càng cáu kỉnh, thường xuyên nổi nóng với tôi.

Nhưng tôi chỉ tỏ ra thấu hiểu, cho rằng anh ta vì bị bệnh tật hành hạ nên mới như vậy, mỗi ngày đều không ngại cực khổ, dậy giữa đêm sắc thuốc cho anh ta uống.

Sắc thứ gì ư?

Không tiện nói rõ ra đây, chỉ có thể nói là thuốc bổ, uống không c.h.ế.t người là được rồi. Nửa tháng sau, Kỷ Hoài Kha rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.

Anh ta nổi cơn tam bành, đập phá đồ đạc trong nhà, điên cuồng gào thét đòi ly hôn, nói rằng đó là nguyện vọng cuối cùng trước khi c.h.ế.t của anh ta, tại sao tôi không thể thỏa mãn anh ta?

Tôi im lặng.

Đúng vậy, tôi yêu anh ta như vậy, lẽ nào lại không thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của anh ta sao?

Tôi lau nước mắt, nói: "Ly hôn cũng được, nhưng em không cần gì cả, chỉ cần căn nhà này thôi."

Kỷ Hoài Kha nghiến răng không nói.

Tôi tiếp tục khóc lóc: "Dù có đánh c.h.ế.t e. cũng không chuyển đi, cùng lắm thì em sẽ ở đây với bố mẹ, anh đừng hòng đuổi em đi."

Ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ do dự, suy nghĩ một hồi, anh ta như thể đã đưa ra một quyết định quan trọng.

"Anh vốn dĩ sợ em nghĩ quẩn, thôi được rồi, đã vậy em cứ khăng khăng đòi căn nhà này, vậy thì cho em, bố mẹ bên kia anh sẽ thu xếp."

Tôi lập tức gọi điện cho luật sư, nhờ anh ta soạn thảo hợp đồng tặng cho, quay video và công chứng.

Kỷ Hoài Kha nhíu mày nhìn tôi: "Cần gì phải tìm luật sư? Ly hôn rồi anh trực tiếp cho em căn nhà này là được, cần gì phải rườm rà vậy?"

Tôi ngấn lệ lắc đầu: "Căn nhà này là chấp niệm duy nhất của em, em không cho phép có bất cứ sai sót nào."

Kỷ Hoài Kha tuy rằng không cam lòng, nhưng vì muốn nhanh chóng rũ bỏ tôi nên vẫn miễn cưỡng đồng ý.

Chỉ là một căn nhà thôi mà. So với khối tài sản kếch xù mà anh ta đã bí mật chuyển đi, căn nhà này chẳng đáng là gì.

Sáng sớm hôm sau, tôi lái xe đưa anh ta đến Trung tâm đăng ký bất động sản để làm thủ tục sang tên. Hai ngày trước khi anh ta chết, tôi vừa hay nhận được sổ đỏ mới. Thỏa thuận ly hôn rất đơn giản, Kỷ Hoài Kha ra đi tay trắng, toàn bộ tài sản thuộc về tôi, bao gồm cả công ty.

Người Chồng Bạc Mệnh Của TôiTác giả: ZhihuTruyện Đô ThịKhi bác sĩ thông báo rằng chồng tôi, Kỷ Hoài Kha, đã không còn dấu hiệu sinh tồn, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Cố kìm nén nỗi đau, tôi gọi điện cho nhà tang lễ. Lúc họ đến đưa t.h.i t.h.ể anh đi, tôi dúi vào tay mỗi người năm trăm tệ, nhờ họ nhẹ nhàng với anh một chút.  Ban đầu, tôi định sẽ ở bên anh thêm một đêm cuối cùng, nói với anh những lời từ biệt. Nhưng khi đến nhà tang lễ, tôi lại thay đổi ý định. Tôi hỏi một nhân viên ở đó rằng liệu có thể hỏa táng anh ngay lập tức được không. Nhân viên nhà tang lễ vừa xoa xoa túi đựng bao lì xì năm trăm tệ, vừa lộ vẻ mặt khó xử: "Bên chúng tôi hỏa táng bắt đầu từ năm giờ rưỡi sáng, bây giờ mới hơn ba giờ sáng." "Cho chồng tôi hỏa táng đầu tiên trong ngày hôm nay đi, tôi thêm một vạn tệ!", tôi cầu xin với vẻ mặt tha thiết. Nói rồi tôi lấy ra hết giấy đăng ký kết hôn, chứng minh thư, sổ hộ khẩu của tôi và Kỷ Hoài Kha, cùng với giấy chứng tử của anh ta và tất cả các giấy tờ khác. Người nhân viên xem giấy tờ, rồi lại nhìn vẻ mặt chân thành của… Kỷ Hoài Kha lập tức luống cuống.Anh ta mặt mày tái mét chất vấn tôi: "Khương Nhiễm, em có ý gì đây? Sao tự dưng lại có kiểm toán đến công ty? Em nghi ngờ anh gian lận tài chính à?"Tôi dịu dàng an ủi anh ta: "Anh nghĩ linh tinh gì thế? Sao em có thể nghi ngờ anh được chứ? Sau khi anh chết, em định giao lại công ty cho người quản lý chuyên nghiệp, bây giờ tất nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu không đến lúc đó công ty rối ren, chẳng ai có năng lực mà lại dám nhận đâu, em chỉ sợ anh c.h.ế.t rồi cũng không nhắm mắt được thôi."Kỷ Hoài Kha nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, có vẻ như rất khó chấp nhận chữ "chết" từ miệng tôi nói ra. Không biết anh ta có nhận ra sự khác thường của tôi không mà dạo gần đây anh ta cảnh giác với tôi hơn rất nhiều.Bởi vì gần đây tôi luôn bám sát anh ta, ngay cả khi anh ta dậy đi vệ sinh giữa đêm, tôi cũng không ngại muốn thắp đèn soi cho anh ta. Đương nhiên tôi chẳng hề lo lắng cho anh ta. Tôi lo anh ta sẽ nhân lúc tôi không có ở bên cạnh mà lén lút chuyển số vàng miếng và châu báu cất giấu trong thư phòng đi mất.Đáng đời anh ta, trước đây quá tự tin, coi tôi như kẻ ngốc mà đùa giỡn. Bây giờ đã bị tôi phát hiện rồi, tôi sẽ không để anh ta lấy đi dù chỉ một đồng!Tâm trạng Kỷ Hoài Kha ngày càng cáu kỉnh, thường xuyên nổi nóng với tôi.Nhưng tôi chỉ tỏ ra thấu hiểu, cho rằng anh ta vì bị bệnh tật hành hạ nên mới như vậy, mỗi ngày đều không ngại cực khổ, dậy giữa đêm sắc thuốc cho anh ta uống.Sắc thứ gì ư?Không tiện nói rõ ra đây, chỉ có thể nói là thuốc bổ, uống không c.h.ế.t người là được rồi. Nửa tháng sau, Kỷ Hoài Kha rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.Anh ta nổi cơn tam bành, đập phá đồ đạc trong nhà, điên cuồng gào thét đòi ly hôn, nói rằng đó là nguyện vọng cuối cùng trước khi c.h.ế.t của anh ta, tại sao tôi không thể thỏa mãn anh ta?Tôi im lặng.Đúng vậy, tôi yêu anh ta như vậy, lẽ nào lại không thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của anh ta sao?Tôi lau nước mắt, nói: "Ly hôn cũng được, nhưng em không cần gì cả, chỉ cần căn nhà này thôi."Kỷ Hoài Kha nghiến răng không nói.Tôi tiếp tục khóc lóc: "Dù có đánh c.h.ế.t e. cũng không chuyển đi, cùng lắm thì em sẽ ở đây với bố mẹ, anh đừng hòng đuổi em đi."Ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ do dự, suy nghĩ một hồi, anh ta như thể đã đưa ra một quyết định quan trọng."Anh vốn dĩ sợ em nghĩ quẩn, thôi được rồi, đã vậy em cứ khăng khăng đòi căn nhà này, vậy thì cho em, bố mẹ bên kia anh sẽ thu xếp."Tôi lập tức gọi điện cho luật sư, nhờ anh ta soạn thảo hợp đồng tặng cho, quay video và công chứng.Kỷ Hoài Kha nhíu mày nhìn tôi: "Cần gì phải tìm luật sư? Ly hôn rồi anh trực tiếp cho em căn nhà này là được, cần gì phải rườm rà vậy?"Tôi ngấn lệ lắc đầu: "Căn nhà này là chấp niệm duy nhất của em, em không cho phép có bất cứ sai sót nào."Kỷ Hoài Kha tuy rằng không cam lòng, nhưng vì muốn nhanh chóng rũ bỏ tôi nên vẫn miễn cưỡng đồng ý.Chỉ là một căn nhà thôi mà. So với khối tài sản kếch xù mà anh ta đã bí mật chuyển đi, căn nhà này chẳng đáng là gì.Sáng sớm hôm sau, tôi lái xe đưa anh ta đến Trung tâm đăng ký bất động sản để làm thủ tục sang tên. Hai ngày trước khi anh ta chết, tôi vừa hay nhận được sổ đỏ mới. Thỏa thuận ly hôn rất đơn giản, Kỷ Hoài Kha ra đi tay trắng, toàn bộ tài sản thuộc về tôi, bao gồm cả công ty.

Chương 11