Hồi cấp ba, tôi từng yêu sớm rồi bị phát hiện.   Người đó là bạn cùng bàn của tôi. Ba tôi đưa cho anh ta 200.000 tệ và yêu cầu rời xa tôi.   Anh ta lập tức đồng ý.   Từ đó, anh ta đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng tôi.   Rồi anh ta đi du học.   Còn gắn thêm cái "buff" ngoại quốc sang chảnh. Lên đại học, ba tôi dặn đi dặn lại rằng phải mở to mắt ra mà chọn người. Nếu còn dám dây dưa với kẻ nghèo kiết xác, ông sẽ đánh gãy chân tôi. Tôi rưng rưng nước mắt rồi gật đầu, nhưng quay lưng lại lập tức chạy đi tìm một anh chàng nghèo hèn trong trường!   Nhưng khổ nỗi tôi lại mê cái đẹp. Rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra một đàn anh năm ba siêu đẹp trai.   Anh thường xuyên vắng mặt ở trường. Nghe nói, có người thấy anh bước xuống từ xe của một quý bà giàu có.   Còn có tin đồn bà ấy mua cả xe sang cho anh. Mấy cậu bạn cùng phòng của anh thì ghen tị đỏ cả mắt.    

Chương 7: Chương 12+: 13

Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc KinhTác giả: Hoa Trong Gương (镜中花)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhHồi cấp ba, tôi từng yêu sớm rồi bị phát hiện.   Người đó là bạn cùng bàn của tôi. Ba tôi đưa cho anh ta 200.000 tệ và yêu cầu rời xa tôi.   Anh ta lập tức đồng ý.   Từ đó, anh ta đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng tôi.   Rồi anh ta đi du học.   Còn gắn thêm cái "buff" ngoại quốc sang chảnh. Lên đại học, ba tôi dặn đi dặn lại rằng phải mở to mắt ra mà chọn người. Nếu còn dám dây dưa với kẻ nghèo kiết xác, ông sẽ đánh gãy chân tôi. Tôi rưng rưng nước mắt rồi gật đầu, nhưng quay lưng lại lập tức chạy đi tìm một anh chàng nghèo hèn trong trường!   Nhưng khổ nỗi tôi lại mê cái đẹp. Rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra một đàn anh năm ba siêu đẹp trai.   Anh thường xuyên vắng mặt ở trường. Nghe nói, có người thấy anh bước xuống từ xe của một quý bà giàu có.   Còn có tin đồn bà ấy mua cả xe sang cho anh. Mấy cậu bạn cùng phòng của anh thì ghen tị đỏ cả mắt.     Vì vậy, tôi thường xuyên phải làm việc đến 9 hoặc 10 giờ tối mới về.Hạ Yến Nghiêu cũng coi như có trách nhiệm, anh thường lái xe đến đón tôi.Xe anh đi là xe Land Rover của tôi.Mỗi lần về nhà, trong nhà đều có sẵn bữa khuya chờ tôi.Nếu buổi trưa tôi ăn ở công ty, anh cũng biết đường chuẩn bị cơm gửi đến cho tôi.Dĩ nhiên là không phải anh tự mang đến.Tôi đã cảnh cáo anh từ trước: "Không được xuất hiện trước mặt người nhà của tôi. Thân phận của anh chỉ là người tình bí mật thôi. Đừng mơ tưởng đến chuyện trèo cao."Tôi liếc nhìn bụng anh, châm chọc: "Dù sao thì, anh cũng đâu thể mang thai được."Anh chỉ đáp: "Ừ."Vì vậy, anh nấu xong là nhờ người giao hàng chuyển đến cho tôi.Rất nhanh, kỳ nghỉ đông năm nhất đã tới.Tôi phải về nhà để tham gia 'cuộc chiến giành quyền thừa kế' nên để anh ở lại căn hộ một mình.Đêm giao thừa, tôi và gia đình quây quần bên nhau vui vẻ.Chợt nghĩ đến chim hoàng yến của mình là một cô nhi, lòng tôi thoáng nhói đau.Nhưng tôi cố gắng kìm lại, không muốn tỏ ra quan tâm anh.Tôi không muốn anh có thêm bất kỳ ảo tưởng nào về tôi nữa.Kết quả là, anh gửi cho tôi một tin nhắn, bên trong là hình pháo hoa.Lòng tôi có chút vui mừng, nhưng vẫn giữ sự kiêu kỳ, đợi năm phút sau mới trả lời: [Ở đâu thế?][Ở nhà.] Anh trả lời.Tôi chỉ "ừm" một tiếng.Rồi bất giác nghĩ vài năm nữa, khi anh đã già nua, còn tôi đã có cuộc sống mới, có lẽ lúc ấy anh sẽ chỉ là một nhân viên phục vụ đầu tóc bạc trắng trong một quán bar nào đó. Tôi khẽ thở dài.Vậy nên, tôi gửi thêm một tin nhắn: [Đợi tôi.]Sau đó, tôi lén lái xe ra ngoài. 

Vì vậy, tôi thường xuyên phải làm việc đến 9 hoặc 10 giờ tối mới về.

Hạ Yến Nghiêu cũng coi như có trách nhiệm, anh thường lái xe đến đón tôi.

Xe anh đi là xe Land Rover của tôi.

Mỗi lần về nhà, trong nhà đều có sẵn bữa khuya chờ tôi.

Nếu buổi trưa tôi ăn ở công ty, anh cũng biết đường chuẩn bị cơm gửi đến cho tôi.

Dĩ nhiên là không phải anh tự mang đến.

Tôi đã cảnh cáo anh từ trước: "Không được xuất hiện trước mặt người nhà của tôi. Thân phận của anh chỉ là người tình bí mật thôi. Đừng mơ tưởng đến chuyện trèo cao."

Tôi liếc nhìn bụng anh, châm chọc: "Dù sao thì, anh cũng đâu thể mang thai được."

Anh chỉ đáp: "Ừ."

Vì vậy, anh nấu xong là nhờ người giao hàng chuyển đến cho tôi.

Rất nhanh, kỳ nghỉ đông năm nhất đã tới.

Tôi phải về nhà để tham gia 'cuộc chiến giành quyền thừa kế' nên để anh ở lại căn hộ một mình.

Đêm giao thừa, tôi và gia đình quây quần bên nhau vui vẻ.

Chợt nghĩ đến chim hoàng yến của mình là một cô nhi, lòng tôi thoáng nhói đau.

Nhưng tôi cố gắng kìm lại, không muốn tỏ ra quan tâm anh.

Tôi không muốn anh có thêm bất kỳ ảo tưởng nào về tôi nữa.

Kết quả là, anh gửi cho tôi một tin nhắn, bên trong là hình pháo hoa.

Lòng tôi có chút vui mừng, nhưng vẫn giữ sự kiêu kỳ, đợi năm phút sau mới trả lời: [Ở đâu thế?]

[Ở nhà.] Anh trả lời.

Tôi chỉ "ừm" một tiếng.

Rồi bất giác nghĩ vài năm nữa, khi anh đã già nua, còn tôi đã có cuộc sống mới, có lẽ lúc ấy anh sẽ chỉ là một nhân viên phục vụ đầu tóc bạc trắng trong một quán bar nào đó. Tôi khẽ thở dài.

Vậy nên, tôi gửi thêm một tin nhắn: [Đợi tôi.]

Sau đó, tôi lén lái xe ra ngoài.

 

Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc KinhTác giả: Hoa Trong Gương (镜中花)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhHồi cấp ba, tôi từng yêu sớm rồi bị phát hiện.   Người đó là bạn cùng bàn của tôi. Ba tôi đưa cho anh ta 200.000 tệ và yêu cầu rời xa tôi.   Anh ta lập tức đồng ý.   Từ đó, anh ta đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng tôi.   Rồi anh ta đi du học.   Còn gắn thêm cái "buff" ngoại quốc sang chảnh. Lên đại học, ba tôi dặn đi dặn lại rằng phải mở to mắt ra mà chọn người. Nếu còn dám dây dưa với kẻ nghèo kiết xác, ông sẽ đánh gãy chân tôi. Tôi rưng rưng nước mắt rồi gật đầu, nhưng quay lưng lại lập tức chạy đi tìm một anh chàng nghèo hèn trong trường!   Nhưng khổ nỗi tôi lại mê cái đẹp. Rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra một đàn anh năm ba siêu đẹp trai.   Anh thường xuyên vắng mặt ở trường. Nghe nói, có người thấy anh bước xuống từ xe của một quý bà giàu có.   Còn có tin đồn bà ấy mua cả xe sang cho anh. Mấy cậu bạn cùng phòng của anh thì ghen tị đỏ cả mắt.     Vì vậy, tôi thường xuyên phải làm việc đến 9 hoặc 10 giờ tối mới về.Hạ Yến Nghiêu cũng coi như có trách nhiệm, anh thường lái xe đến đón tôi.Xe anh đi là xe Land Rover của tôi.Mỗi lần về nhà, trong nhà đều có sẵn bữa khuya chờ tôi.Nếu buổi trưa tôi ăn ở công ty, anh cũng biết đường chuẩn bị cơm gửi đến cho tôi.Dĩ nhiên là không phải anh tự mang đến.Tôi đã cảnh cáo anh từ trước: "Không được xuất hiện trước mặt người nhà của tôi. Thân phận của anh chỉ là người tình bí mật thôi. Đừng mơ tưởng đến chuyện trèo cao."Tôi liếc nhìn bụng anh, châm chọc: "Dù sao thì, anh cũng đâu thể mang thai được."Anh chỉ đáp: "Ừ."Vì vậy, anh nấu xong là nhờ người giao hàng chuyển đến cho tôi.Rất nhanh, kỳ nghỉ đông năm nhất đã tới.Tôi phải về nhà để tham gia 'cuộc chiến giành quyền thừa kế' nên để anh ở lại căn hộ một mình.Đêm giao thừa, tôi và gia đình quây quần bên nhau vui vẻ.Chợt nghĩ đến chim hoàng yến của mình là một cô nhi, lòng tôi thoáng nhói đau.Nhưng tôi cố gắng kìm lại, không muốn tỏ ra quan tâm anh.Tôi không muốn anh có thêm bất kỳ ảo tưởng nào về tôi nữa.Kết quả là, anh gửi cho tôi một tin nhắn, bên trong là hình pháo hoa.Lòng tôi có chút vui mừng, nhưng vẫn giữ sự kiêu kỳ, đợi năm phút sau mới trả lời: [Ở đâu thế?][Ở nhà.] Anh trả lời.Tôi chỉ "ừm" một tiếng.Rồi bất giác nghĩ vài năm nữa, khi anh đã già nua, còn tôi đã có cuộc sống mới, có lẽ lúc ấy anh sẽ chỉ là một nhân viên phục vụ đầu tóc bạc trắng trong một quán bar nào đó. Tôi khẽ thở dài.Vậy nên, tôi gửi thêm một tin nhắn: [Đợi tôi.]Sau đó, tôi lén lái xe ra ngoài. 

Chương 7: Chương 12+: 13