Hồi cấp ba, tôi từng yêu sớm rồi bị phát hiện. Người đó là bạn cùng bàn của tôi. Ba tôi đưa cho anh ta 200.000 tệ và yêu cầu rời xa tôi. Anh ta lập tức đồng ý. Từ đó, anh ta đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng tôi. Rồi anh ta đi du học. Còn gắn thêm cái "buff" ngoại quốc sang chảnh. Lên đại học, ba tôi dặn đi dặn lại rằng phải mở to mắt ra mà chọn người. Nếu còn dám dây dưa với kẻ nghèo kiết xác, ông sẽ đánh gãy chân tôi. Tôi rưng rưng nước mắt rồi gật đầu, nhưng quay lưng lại lập tức chạy đi tìm một anh chàng nghèo hèn trong trường! Nhưng khổ nỗi tôi lại mê cái đẹp. Rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra một đàn anh năm ba siêu đẹp trai. Anh thường xuyên vắng mặt ở trường. Nghe nói, có người thấy anh bước xuống từ xe của một quý bà giàu có. Còn có tin đồn bà ấy mua cả xe sang cho anh. Mấy cậu bạn cùng phòng của anh thì ghen tị đỏ cả mắt.
Chương 13: Chương 24+: 25
Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc KinhTác giả: Hoa Trong Gương (镜中花)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhHồi cấp ba, tôi từng yêu sớm rồi bị phát hiện. Người đó là bạn cùng bàn của tôi. Ba tôi đưa cho anh ta 200.000 tệ và yêu cầu rời xa tôi. Anh ta lập tức đồng ý. Từ đó, anh ta đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng tôi. Rồi anh ta đi du học. Còn gắn thêm cái "buff" ngoại quốc sang chảnh. Lên đại học, ba tôi dặn đi dặn lại rằng phải mở to mắt ra mà chọn người. Nếu còn dám dây dưa với kẻ nghèo kiết xác, ông sẽ đánh gãy chân tôi. Tôi rưng rưng nước mắt rồi gật đầu, nhưng quay lưng lại lập tức chạy đi tìm một anh chàng nghèo hèn trong trường! Nhưng khổ nỗi tôi lại mê cái đẹp. Rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra một đàn anh năm ba siêu đẹp trai. Anh thường xuyên vắng mặt ở trường. Nghe nói, có người thấy anh bước xuống từ xe của một quý bà giàu có. Còn có tin đồn bà ấy mua cả xe sang cho anh. Mấy cậu bạn cùng phòng của anh thì ghen tị đỏ cả mắt. Tôi còn chưa nghĩ ra sẽ mua gì thì cửa nhà đã mở.Ba tiếng đồng hồ đã trôi qua.Anh bước vào, lướt qua tôi như không thấy gì, rồi đi thẳng vào phòng ngủ.Cái vẻ lạnh nhạt của anh khiến tôi nhớ đến một câu thoại trong phim: Anh quay người rời đi như thể đã hạ quyết tâm, không ngoảnh lại nhìn tôi lấy một lần.Trong lòng tôi vô cùng hoang mang.Vừa thấy anh bước vào phòng, tôi lập tức đóng cửa lại, kéo áo anh, kiễng chân lên và bắt đầu hôn anh tới tấp...Trước tiên phải dùng chiêu này để 'hạ gục' anh đã.Sau đó, hai bên sẽ giả vờ quên hết mọi chuyện, và tiếp tục hòa hợp như trước.Anh có vẻ hơi ngơ ngác.Tôi nhanh chóng đẩy anh ngã xuống giường, ngồi lên người anh, rồi nhìn anh đắm đuối, đầy kiềm chế nhưng cũng rất thâm tình.Theo nguyên tắc trong tiểu thuyết, anh chắc chắn sẽ đắm chìm trong ánh mắt thâm tình của tôi.Quả nhiên, anh nuốt nước bọt một cách khó khăn.Tôi lập tức mạnh mẽ hôn anh, quyết khiến anh chìm đắm trong kỹ năng hôn đỉnh cao của mình.Nhưng một lúc sau, anh bực mình gắt lên: "Lại Vũ Vi, em cắn tôi! Em là chó đấy à?"Tôi vội xin lỗi, nhẹ nhàng l.i.ế.m môi anh: "Được rồi, được rồi, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn. Đừng giận, không là dễ bị ung thư v.ú lắm đấy."Anh: "Biến."Sau một đêm "lăn lộn" trên giường, cuối cùng anh cũng nguôi giận.Nhưng tôi vẫn quyết định tặng anh một món quà để bù đắp.Xe hơi thì đắt quá.Tôi vẫn chưa đạt tới đẳng cấp một nữ tổng tài bá đạo thực thụ.Vì vậy, tôi hỏi anh: "Anh muốn quà gì?"Anh suy nghĩ một lúc, nhìn tôi rồi hỏi lại: "Em định chi bao nhiêu?"Tôi nghẹn lời.Tôi nghi ngờ anh đang đọc kịch bản của mấy bộ phim chuyên "vả mặt" tổng tài.Tôi trừng mắt nhìn anh: "Sao anh không chui luôn vào cục tiền mà sống đi?"Anh bật cười rồi nói: "Vậy thì mua nhẫn đôi đi, nhẫn tình nhân ấy, hiểu không?"Tôi vừa định mỉa mai anh đừng có mơ mộng hão huyền, rằng tôi với anh chẳng phải tình nhân gì.Nhưng nghĩ đến việc anh mà giận nữa thì sẽ "bay mất," tôi đành gật đầu.
Tôi còn chưa nghĩ ra sẽ mua gì thì cửa nhà đã mở.
Ba tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Anh bước vào, lướt qua tôi như không thấy gì, rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Cái vẻ lạnh nhạt của anh khiến tôi nhớ đến một câu thoại trong phim: Anh quay người rời đi như thể đã hạ quyết tâm, không ngoảnh lại nhìn tôi lấy một lần.
Trong lòng tôi vô cùng hoang mang.
Vừa thấy anh bước vào phòng, tôi lập tức đóng cửa lại, kéo áo anh, kiễng chân lên và bắt đầu hôn anh tới tấp...
Trước tiên phải dùng chiêu này để 'hạ gục' anh đã.
Sau đó, hai bên sẽ giả vờ quên hết mọi chuyện, và tiếp tục hòa hợp như trước.
Anh có vẻ hơi ngơ ngác.
Tôi nhanh chóng đẩy anh ngã xuống giường, ngồi lên người anh, rồi nhìn anh đắm đuối, đầy kiềm chế nhưng cũng rất thâm tình.
Theo nguyên tắc trong tiểu thuyết, anh chắc chắn sẽ đắm chìm trong ánh mắt thâm tình của tôi.
Quả nhiên, anh nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Tôi lập tức mạnh mẽ hôn anh, quyết khiến anh chìm đắm trong kỹ năng hôn đỉnh cao của mình.
Nhưng một lúc sau, anh bực mình gắt lên: "Lại Vũ Vi, em cắn tôi! Em là chó đấy à?"
Tôi vội xin lỗi, nhẹ nhàng l.i.ế.m môi anh: "Được rồi, được rồi, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn. Đừng giận, không là dễ bị ung thư v.ú lắm đấy."
Anh: "Biến."
Sau một đêm "lăn lộn" trên giường, cuối cùng anh cũng nguôi giận.
Nhưng tôi vẫn quyết định tặng anh một món quà để bù đắp.
Xe hơi thì đắt quá.
Tôi vẫn chưa đạt tới đẳng cấp một nữ tổng tài bá đạo thực thụ.
Vì vậy, tôi hỏi anh: "Anh muốn quà gì?"
Anh suy nghĩ một lúc, nhìn tôi rồi hỏi lại: "Em định chi bao nhiêu?"
Tôi nghẹn lời.
Tôi nghi ngờ anh đang đọc kịch bản của mấy bộ phim chuyên "vả mặt" tổng tài.
Tôi trừng mắt nhìn anh: "Sao anh không chui luôn vào cục tiền mà sống đi?"
Anh bật cười rồi nói: "Vậy thì mua nhẫn đôi đi, nhẫn tình nhân ấy, hiểu không?"
Tôi vừa định mỉa mai anh đừng có mơ mộng hão huyền, rằng tôi với anh chẳng phải tình nhân gì.
Nhưng nghĩ đến việc anh mà giận nữa thì sẽ "bay mất," tôi đành gật đầu.
Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc KinhTác giả: Hoa Trong Gương (镜中花)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhHồi cấp ba, tôi từng yêu sớm rồi bị phát hiện. Người đó là bạn cùng bàn của tôi. Ba tôi đưa cho anh ta 200.000 tệ và yêu cầu rời xa tôi. Anh ta lập tức đồng ý. Từ đó, anh ta đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng tôi. Rồi anh ta đi du học. Còn gắn thêm cái "buff" ngoại quốc sang chảnh. Lên đại học, ba tôi dặn đi dặn lại rằng phải mở to mắt ra mà chọn người. Nếu còn dám dây dưa với kẻ nghèo kiết xác, ông sẽ đánh gãy chân tôi. Tôi rưng rưng nước mắt rồi gật đầu, nhưng quay lưng lại lập tức chạy đi tìm một anh chàng nghèo hèn trong trường! Nhưng khổ nỗi tôi lại mê cái đẹp. Rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra một đàn anh năm ba siêu đẹp trai. Anh thường xuyên vắng mặt ở trường. Nghe nói, có người thấy anh bước xuống từ xe của một quý bà giàu có. Còn có tin đồn bà ấy mua cả xe sang cho anh. Mấy cậu bạn cùng phòng của anh thì ghen tị đỏ cả mắt. Tôi còn chưa nghĩ ra sẽ mua gì thì cửa nhà đã mở.Ba tiếng đồng hồ đã trôi qua.Anh bước vào, lướt qua tôi như không thấy gì, rồi đi thẳng vào phòng ngủ.Cái vẻ lạnh nhạt của anh khiến tôi nhớ đến một câu thoại trong phim: Anh quay người rời đi như thể đã hạ quyết tâm, không ngoảnh lại nhìn tôi lấy một lần.Trong lòng tôi vô cùng hoang mang.Vừa thấy anh bước vào phòng, tôi lập tức đóng cửa lại, kéo áo anh, kiễng chân lên và bắt đầu hôn anh tới tấp...Trước tiên phải dùng chiêu này để 'hạ gục' anh đã.Sau đó, hai bên sẽ giả vờ quên hết mọi chuyện, và tiếp tục hòa hợp như trước.Anh có vẻ hơi ngơ ngác.Tôi nhanh chóng đẩy anh ngã xuống giường, ngồi lên người anh, rồi nhìn anh đắm đuối, đầy kiềm chế nhưng cũng rất thâm tình.Theo nguyên tắc trong tiểu thuyết, anh chắc chắn sẽ đắm chìm trong ánh mắt thâm tình của tôi.Quả nhiên, anh nuốt nước bọt một cách khó khăn.Tôi lập tức mạnh mẽ hôn anh, quyết khiến anh chìm đắm trong kỹ năng hôn đỉnh cao của mình.Nhưng một lúc sau, anh bực mình gắt lên: "Lại Vũ Vi, em cắn tôi! Em là chó đấy à?"Tôi vội xin lỗi, nhẹ nhàng l.i.ế.m môi anh: "Được rồi, được rồi, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn. Đừng giận, không là dễ bị ung thư v.ú lắm đấy."Anh: "Biến."Sau một đêm "lăn lộn" trên giường, cuối cùng anh cũng nguôi giận.Nhưng tôi vẫn quyết định tặng anh một món quà để bù đắp.Xe hơi thì đắt quá.Tôi vẫn chưa đạt tới đẳng cấp một nữ tổng tài bá đạo thực thụ.Vì vậy, tôi hỏi anh: "Anh muốn quà gì?"Anh suy nghĩ một lúc, nhìn tôi rồi hỏi lại: "Em định chi bao nhiêu?"Tôi nghẹn lời.Tôi nghi ngờ anh đang đọc kịch bản của mấy bộ phim chuyên "vả mặt" tổng tài.Tôi trừng mắt nhìn anh: "Sao anh không chui luôn vào cục tiền mà sống đi?"Anh bật cười rồi nói: "Vậy thì mua nhẫn đôi đi, nhẫn tình nhân ấy, hiểu không?"Tôi vừa định mỉa mai anh đừng có mơ mộng hão huyền, rằng tôi với anh chẳng phải tình nhân gì.Nhưng nghĩ đến việc anh mà giận nữa thì sẽ "bay mất," tôi đành gật đầu.