Hồi cấp ba, tôi từng yêu sớm rồi bị phát hiện. Người đó là bạn cùng bàn của tôi. Ba tôi đưa cho anh ta 200.000 tệ và yêu cầu rời xa tôi. Anh ta lập tức đồng ý. Từ đó, anh ta đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng tôi. Rồi anh ta đi du học. Còn gắn thêm cái "buff" ngoại quốc sang chảnh. Lên đại học, ba tôi dặn đi dặn lại rằng phải mở to mắt ra mà chọn người. Nếu còn dám dây dưa với kẻ nghèo kiết xác, ông sẽ đánh gãy chân tôi. Tôi rưng rưng nước mắt rồi gật đầu, nhưng quay lưng lại lập tức chạy đi tìm một anh chàng nghèo hèn trong trường! Nhưng khổ nỗi tôi lại mê cái đẹp. Rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra một đàn anh năm ba siêu đẹp trai. Anh thường xuyên vắng mặt ở trường. Nghe nói, có người thấy anh bước xuống từ xe của một quý bà giàu có. Còn có tin đồn bà ấy mua cả xe sang cho anh. Mấy cậu bạn cùng phòng của anh thì ghen tị đỏ cả mắt.
Chương 23: Chương 44+: 45
Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc KinhTác giả: Hoa Trong Gương (镜中花)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhHồi cấp ba, tôi từng yêu sớm rồi bị phát hiện. Người đó là bạn cùng bàn của tôi. Ba tôi đưa cho anh ta 200.000 tệ và yêu cầu rời xa tôi. Anh ta lập tức đồng ý. Từ đó, anh ta đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng tôi. Rồi anh ta đi du học. Còn gắn thêm cái "buff" ngoại quốc sang chảnh. Lên đại học, ba tôi dặn đi dặn lại rằng phải mở to mắt ra mà chọn người. Nếu còn dám dây dưa với kẻ nghèo kiết xác, ông sẽ đánh gãy chân tôi. Tôi rưng rưng nước mắt rồi gật đầu, nhưng quay lưng lại lập tức chạy đi tìm một anh chàng nghèo hèn trong trường! Nhưng khổ nỗi tôi lại mê cái đẹp. Rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra một đàn anh năm ba siêu đẹp trai. Anh thường xuyên vắng mặt ở trường. Nghe nói, có người thấy anh bước xuống từ xe của một quý bà giàu có. Còn có tin đồn bà ấy mua cả xe sang cho anh. Mấy cậu bạn cùng phòng của anh thì ghen tị đỏ cả mắt. Sự xuất hiện của anh ta thật sự khiến tôi vô cùng kinh ngạc.Chúng tôi ngồi ở một quán cà phê trong khuôn viên trường.Triệu Kiệt vẫn đẹp trai như ngày nào.Anh ta nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, Vũ Vi."Tôi ngẩng cao đầu đáp: "Bây giờ nói những điều này chẳng còn ý nghĩa nữa. Anh tìm tôi có việc gì? Tôi rất bận."Ánh mắt anh ta thoáng hiện nét phức tạp: "Năm đó, anh phát hiện mình bị ung thư dạ dày... Anh không có tiền. Đúng lúc đó, ba em xuất hiện, anh thực sự không có cách nào khác...""Bản thân anh biết điều kiện của chúng ta chênh lệch. Ba em nói đúng, anh không thể cho em cuộc sống em mong muốn, chi bằng buông tay để em được tự do thì hơn.""Ông ấy còn nói rằng, nếu anh nhất quyết ở bên em, tất cả những gì em có sẽ bị tước bỏ.""Khi đó, anh cũng lo sợ rằng nếu mình thật sự c.h.ế.t đi, em sẽ đau lòng đến mức nào.""Bây giờ anh trở về, liệu có muộn quá không?"Tôi c.h.ế.t lặng.Tâm trí tôi rối như tơ vò.Trước đây tôi rất thích đọc tiểu thuyết.Thậm chí còn thích pha trộn cuộc sống của mình với những tình tiết trong truyện.Tôi thấy như vậy vừa hài hước vừa thú vị.Nhưng không ngờ, những tình tiết ngược tâm cẩu huyết ấy lại xảy ra ngay trong đời thật của mình.Tôi thất thần trở về nhà.Quá khứ của Triệu Kiệt đúng là đáng thương thật.Mẹ anh ta qua đời khi anh ta mới 10 tuổi, cũng vì một căn bệnh ung thư nào đó.Sau đó, anh ta và ba sống nương tựa vào nhau, tình cảm rất tốt. Nhưng rồi, khi anh ta đang học lớp 10, ông ấy cũng qua đời.Hóa ra trước đây anh ta bị ung thư dạ dày.Vì không muốn tôi đau lòng nên mới chọn cách rời đi.Anh ta cũng không hề ra nước ngoài mà chỉ âm thầm chịu đựng bệnh tật một mình, vượt qua nỗi đau và phục hồi, rồi mới quay lại tìm tôi.
Sự xuất hiện của anh ta thật sự khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
Chúng tôi ngồi ở một quán cà phê trong khuôn viên trường.
Triệu Kiệt vẫn đẹp trai như ngày nào.
Anh ta nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, Vũ Vi."
Tôi ngẩng cao đầu đáp: "Bây giờ nói những điều này chẳng còn ý nghĩa nữa. Anh tìm tôi có việc gì? Tôi rất bận."
Ánh mắt anh ta thoáng hiện nét phức tạp: "Năm đó, anh phát hiện mình bị ung thư dạ dày... Anh không có tiền. Đúng lúc đó, ba em xuất hiện, anh thực sự không có cách nào khác..."
"Bản thân anh biết điều kiện của chúng ta chênh lệch. Ba em nói đúng, anh không thể cho em cuộc sống em mong muốn, chi bằng buông tay để em được tự do thì hơn."
"Ông ấy còn nói rằng, nếu anh nhất quyết ở bên em, tất cả những gì em có sẽ bị tước bỏ."
"Khi đó, anh cũng lo sợ rằng nếu mình thật sự c.h.ế.t đi, em sẽ đau lòng đến mức nào."
"Bây giờ anh trở về, liệu có muộn quá không?"
Tôi c.h.ế.t lặng.
Tâm trí tôi rối như tơ vò.
Trước đây tôi rất thích đọc tiểu thuyết.
Thậm chí còn thích pha trộn cuộc sống của mình với những tình tiết trong truyện.
Tôi thấy như vậy vừa hài hước vừa thú vị.
Nhưng không ngờ, những tình tiết ngược tâm cẩu huyết ấy lại xảy ra ngay trong đời thật của mình.
Tôi thất thần trở về nhà.
Quá khứ của Triệu Kiệt đúng là đáng thương thật.
Mẹ anh ta qua đời khi anh ta mới 10 tuổi, cũng vì một căn bệnh ung thư nào đó.
Sau đó, anh ta và ba sống nương tựa vào nhau, tình cảm rất tốt. Nhưng rồi, khi anh ta đang học lớp 10, ông ấy cũng qua đời.
Hóa ra trước đây anh ta bị ung thư dạ dày.
Vì không muốn tôi đau lòng nên mới chọn cách rời đi.
Anh ta cũng không hề ra nước ngoài mà chỉ âm thầm chịu đựng bệnh tật một mình, vượt qua nỗi đau và phục hồi, rồi mới quay lại tìm tôi.
Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc KinhTác giả: Hoa Trong Gương (镜中花)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhHồi cấp ba, tôi từng yêu sớm rồi bị phát hiện. Người đó là bạn cùng bàn của tôi. Ba tôi đưa cho anh ta 200.000 tệ và yêu cầu rời xa tôi. Anh ta lập tức đồng ý. Từ đó, anh ta đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng tôi. Rồi anh ta đi du học. Còn gắn thêm cái "buff" ngoại quốc sang chảnh. Lên đại học, ba tôi dặn đi dặn lại rằng phải mở to mắt ra mà chọn người. Nếu còn dám dây dưa với kẻ nghèo kiết xác, ông sẽ đánh gãy chân tôi. Tôi rưng rưng nước mắt rồi gật đầu, nhưng quay lưng lại lập tức chạy đi tìm một anh chàng nghèo hèn trong trường! Nhưng khổ nỗi tôi lại mê cái đẹp. Rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra một đàn anh năm ba siêu đẹp trai. Anh thường xuyên vắng mặt ở trường. Nghe nói, có người thấy anh bước xuống từ xe của một quý bà giàu có. Còn có tin đồn bà ấy mua cả xe sang cho anh. Mấy cậu bạn cùng phòng của anh thì ghen tị đỏ cả mắt. Sự xuất hiện của anh ta thật sự khiến tôi vô cùng kinh ngạc.Chúng tôi ngồi ở một quán cà phê trong khuôn viên trường.Triệu Kiệt vẫn đẹp trai như ngày nào.Anh ta nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, Vũ Vi."Tôi ngẩng cao đầu đáp: "Bây giờ nói những điều này chẳng còn ý nghĩa nữa. Anh tìm tôi có việc gì? Tôi rất bận."Ánh mắt anh ta thoáng hiện nét phức tạp: "Năm đó, anh phát hiện mình bị ung thư dạ dày... Anh không có tiền. Đúng lúc đó, ba em xuất hiện, anh thực sự không có cách nào khác...""Bản thân anh biết điều kiện của chúng ta chênh lệch. Ba em nói đúng, anh không thể cho em cuộc sống em mong muốn, chi bằng buông tay để em được tự do thì hơn.""Ông ấy còn nói rằng, nếu anh nhất quyết ở bên em, tất cả những gì em có sẽ bị tước bỏ.""Khi đó, anh cũng lo sợ rằng nếu mình thật sự c.h.ế.t đi, em sẽ đau lòng đến mức nào.""Bây giờ anh trở về, liệu có muộn quá không?"Tôi c.h.ế.t lặng.Tâm trí tôi rối như tơ vò.Trước đây tôi rất thích đọc tiểu thuyết.Thậm chí còn thích pha trộn cuộc sống của mình với những tình tiết trong truyện.Tôi thấy như vậy vừa hài hước vừa thú vị.Nhưng không ngờ, những tình tiết ngược tâm cẩu huyết ấy lại xảy ra ngay trong đời thật của mình.Tôi thất thần trở về nhà.Quá khứ của Triệu Kiệt đúng là đáng thương thật.Mẹ anh ta qua đời khi anh ta mới 10 tuổi, cũng vì một căn bệnh ung thư nào đó.Sau đó, anh ta và ba sống nương tựa vào nhau, tình cảm rất tốt. Nhưng rồi, khi anh ta đang học lớp 10, ông ấy cũng qua đời.Hóa ra trước đây anh ta bị ung thư dạ dày.Vì không muốn tôi đau lòng nên mới chọn cách rời đi.Anh ta cũng không hề ra nước ngoài mà chỉ âm thầm chịu đựng bệnh tật một mình, vượt qua nỗi đau và phục hồi, rồi mới quay lại tìm tôi.