Cây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,…

Chương 15: Bác Gái Bác Đừng Nghĩ Nhiều

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến KhócTác giả: Dạ Dạ Sanh Ca NhiTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,… “Cháu tới thăm thân thích không mang theo thứ tốt gì, trong rương chỉ còn lại nửa cân đường đỏ, không phải là con gái bác mới sinh sao, đường đỏ này để cô ấy dùng.”Nhờ người ta giúp thì phải cho thứ tốt là lẽ đương nhiên.Cũng may là ở niên đại này, nếu ở thế kỷ 21 cô thực sự không lấy ra nổi nửa cân đường đỏ này.“Cháu ấy à…”Lý Tố Hoa bất đắc dĩ lại tự trách, như vậy táo gạo Lục Thanh Nghiên cho bà ấy đều là cho thân thích.Kết quả đến đây thì không còn, ngày hôm qua bà ấy không nên nhận.“Bác gái bác đừng nghĩ nhiều, bên thân thích ngày khác cháu lại mua, mấy thứ này bác cứ nhận lấy đi.”Lục Thanh Nghiên liếc mắt một cái thấy được biểu cảm hơi tự trách của Lý Tố Hoa, vội vàng giải thích.Lý Tố Hoa nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, vừa lòng lại đau lòng đối với đứa nhỏ này.Khi nói chuyện, hai người đến nhà đại đội trưởng.“Hồng Hoa, có ở nhà không?”Lý Tố Hoa ở bên ngoài cao giọng nói.Rất nhanh cửa sân mở ra, bóng dáng Tưởng Thúy xuất hiện trước mặt hai người.Nhìn thấy Lý Tố Hoa và Lục Thanh Nghiên, lại nhìn đồ trong tay hai người, Tưởng Thúy lộ ra nụ cười tươi:“Thím Lý, sao thím tới sớm như vậy?”“Cha cháu có nhà không?”Gần đây trong đội nhiều việc, Lý Tố Hoa tới sớm như vậy là sợ đại đội trưởng không ở nhà.“Có ạ, thím nhanh vào đi.”Tưởng Thúy nhường đường, mời Lý Tố Hoa và Lục Thanh Nghiên vào.Trong phòng, cả nhà đại đội trưởng mới ăn cơm sáng xong, hai anh em Từ Vĩ Minh chuẩn bị đi làm.“Mẹ, mẹ đã đến rồi.”Nhìn thấy mẹ vợ, trên gương mặt chữ điền của Từ Vĩ Minh lộ ra tươi cười thành thật, lại gật đầu chào hỏi Lục Thanh Nghiên.“Không cần để ý tới mẹ, hai anh em nhanh đi làm việc đi không muộn, mẹ tới tìm cha con.”Lý Tố Hoa xua tay, lúc này Từ Vĩ Minh mới mời đi với anh cả Từ Vĩ Nghiệp.“Tố Hoa, mau vào ngồi đi.”Trong nhà chính, Lâm Hồng Hoa nhiệt tình tiếp đón Lý Tố Hoa, ở bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên gầy yếu mặt ủ mày ê hút thuốc.Thấy người tới, người đàn ông trung niên cất tẩu thuốc nhìn qua.“Đây là Thanh Nghiên cho tôi, tôi không thích ăn, bà nhận lấy đi.”Lý Tố Hoa đặt táo trong tay lên bàn gỗ.“Thím Lâm, túi đường đỏ này là cho Kiều Kiều.”Lục Thanh Nghiên cũng đặt đường đỏ lên bàn gỗ, ngồi xuống với Lý Tố Hoa.“Ai ui, tới là được sao còn mang nhiều đồ đắt như thế, nhanh mang về đi.”Lâm Hồng Hoa vừa thấy, lập tức hoảng sợ.Nửa cân đường đỏ này là đồ hiếm, còn có quả táo có tiền cũng chưa chắc mua được bên cạnh nữa.“Cô ấy cho bà nhận là được, đây là chút tâm ý của Thanh Nghiên.”Lý Tố Hoa ngăn cản Lâm Hồng Hoa trả đồ lại: “Tới sớm như vậy thực ra là có việc muốn nhờ đại đội trưởng.”Đội trưởng Từ người đàn ông trung niên sửng sốt, nhìn Lục Thanh Nghiên.Hôm qua ông ấy đến công xã làm việc, trở về mới nghe vợ nói con dâu suýt nữa xảy ra chuyện, cũng biết nữ đồng chí chưa tới 20 trước mặt đã cứu giúp.“Chuyện gì thế?”“Là thế này…”Lý Tố Hoa giải thích đơn giản một lát, Lục Thanh Nghiên lại ở bên cạnh bổ sung mấy câu.Đội trưởng Từ nghĩ một lát, gật đầu: “Chuyện này cứ giao cho chú.”Chuyện này không phải chuyện lớn gì, còn là ân nhân cứu mạng của con dâu ông ấy, đội trưởng Từ không từ chối.“Làm phiền đại đội trưởng rồi.”Có thể thuận lợi làm hộ khẩu, Lục Thanh Nghiên rất vui.Lấy sổ hộ khẩu ra, đội trưởng Từ không nói gì nữa nhận lấy.

“Cháu tới thăm thân thích không mang theo thứ tốt gì, trong rương chỉ còn lại nửa cân đường đỏ, không phải là con gái bác mới sinh sao, đường đỏ này để cô ấy dùng.”

Nhờ người ta giúp thì phải cho thứ tốt là lẽ đương nhiên.

Cũng may là ở niên đại này, nếu ở thế kỷ 21 cô thực sự không lấy ra nổi nửa cân đường đỏ này.

“Cháu ấy à…”

Lý Tố Hoa bất đắc dĩ lại tự trách, như vậy táo gạo Lục Thanh Nghiên cho bà ấy đều là cho thân thích.

Kết quả đến đây thì không còn, ngày hôm qua bà ấy không nên nhận.

“Bác gái bác đừng nghĩ nhiều, bên thân thích ngày khác cháu lại mua, mấy thứ này bác cứ nhận lấy đi.”

Lục Thanh Nghiên liếc mắt một cái thấy được biểu cảm hơi tự trách của Lý Tố Hoa, vội vàng giải thích.

Lý Tố Hoa nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, vừa lòng lại đau lòng đối với đứa nhỏ này.

Khi nói chuyện, hai người đến nhà đại đội trưởng.

“Hồng Hoa, có ở nhà không?”

Lý Tố Hoa ở bên ngoài cao giọng nói.

Rất nhanh cửa sân mở ra, bóng dáng Tưởng Thúy xuất hiện trước mặt hai người.

Nhìn thấy Lý Tố Hoa và Lục Thanh Nghiên, lại nhìn đồ trong tay hai người, Tưởng Thúy lộ ra nụ cười tươi:

“Thím Lý, sao thím tới sớm như vậy?”

“Cha cháu có nhà không?”

Gần đây trong đội nhiều việc, Lý Tố Hoa tới sớm như vậy là sợ đại đội trưởng không ở nhà.

“Có ạ, thím nhanh vào đi.”

Tưởng Thúy nhường đường, mời Lý Tố Hoa và Lục Thanh Nghiên vào.

Trong phòng, cả nhà đại đội trưởng mới ăn cơm sáng xong, hai anh em Từ Vĩ Minh chuẩn bị đi làm.

“Mẹ, mẹ đã đến rồi.”

Nhìn thấy mẹ vợ, trên gương mặt chữ điền của Từ Vĩ Minh lộ ra tươi cười thành thật, lại gật đầu chào hỏi Lục Thanh Nghiên.

“Không cần để ý tới mẹ, hai anh em nhanh đi làm việc đi không muộn, mẹ tới tìm cha con.”

Lý Tố Hoa xua tay, lúc này Từ Vĩ Minh mới mời đi với anh cả Từ Vĩ Nghiệp.

“Tố Hoa, mau vào ngồi đi.”

Trong nhà chính, Lâm Hồng Hoa nhiệt tình tiếp đón Lý Tố Hoa, ở bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên gầy yếu mặt ủ mày ê hút thuốc.

Thấy người tới, người đàn ông trung niên cất tẩu thuốc nhìn qua.

“Đây là Thanh Nghiên cho tôi, tôi không thích ăn, bà nhận lấy đi.”

Lý Tố Hoa đặt táo trong tay lên bàn gỗ.

“Thím Lâm, túi đường đỏ này là cho Kiều Kiều.”

Lục Thanh Nghiên cũng đặt đường đỏ lên bàn gỗ, ngồi xuống với Lý Tố Hoa.

“Ai ui, tới là được sao còn mang nhiều đồ đắt như thế, nhanh mang về đi.”

Lâm Hồng Hoa vừa thấy, lập tức hoảng sợ.

Nửa cân đường đỏ này là đồ hiếm, còn có quả táo có tiền cũng chưa chắc mua được bên cạnh nữa.

“Cô ấy cho bà nhận là được, đây là chút tâm ý của Thanh Nghiên.”

Lý Tố Hoa ngăn cản Lâm Hồng Hoa trả đồ lại: “Tới sớm như vậy thực ra là có việc muốn nhờ đại đội trưởng.”

Đội trưởng Từ người đàn ông trung niên sửng sốt, nhìn Lục Thanh Nghiên.

Hôm qua ông ấy đến công xã làm việc, trở về mới nghe vợ nói con dâu suýt nữa xảy ra chuyện, cũng biết nữ đồng chí chưa tới 20 trước mặt đã cứu giúp.

“Chuyện gì thế?”

“Là thế này…”

Lý Tố Hoa giải thích đơn giản một lát, Lục Thanh Nghiên lại ở bên cạnh bổ sung mấy câu.

Đội trưởng Từ nghĩ một lát, gật đầu: “Chuyện này cứ giao cho chú.”

Chuyện này không phải chuyện lớn gì, còn là ân nhân cứu mạng của con dâu ông ấy, đội trưởng Từ không từ chối.

“Làm phiền đại đội trưởng rồi.”

Có thể thuận lợi làm hộ khẩu, Lục Thanh Nghiên rất vui.

Lấy sổ hộ khẩu ra, đội trưởng Từ không nói gì nữa nhận lấy.

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến KhócTác giả: Dạ Dạ Sanh Ca NhiTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,… “Cháu tới thăm thân thích không mang theo thứ tốt gì, trong rương chỉ còn lại nửa cân đường đỏ, không phải là con gái bác mới sinh sao, đường đỏ này để cô ấy dùng.”Nhờ người ta giúp thì phải cho thứ tốt là lẽ đương nhiên.Cũng may là ở niên đại này, nếu ở thế kỷ 21 cô thực sự không lấy ra nổi nửa cân đường đỏ này.“Cháu ấy à…”Lý Tố Hoa bất đắc dĩ lại tự trách, như vậy táo gạo Lục Thanh Nghiên cho bà ấy đều là cho thân thích.Kết quả đến đây thì không còn, ngày hôm qua bà ấy không nên nhận.“Bác gái bác đừng nghĩ nhiều, bên thân thích ngày khác cháu lại mua, mấy thứ này bác cứ nhận lấy đi.”Lục Thanh Nghiên liếc mắt một cái thấy được biểu cảm hơi tự trách của Lý Tố Hoa, vội vàng giải thích.Lý Tố Hoa nắm chặt tay Lục Thanh Nghiên, vừa lòng lại đau lòng đối với đứa nhỏ này.Khi nói chuyện, hai người đến nhà đại đội trưởng.“Hồng Hoa, có ở nhà không?”Lý Tố Hoa ở bên ngoài cao giọng nói.Rất nhanh cửa sân mở ra, bóng dáng Tưởng Thúy xuất hiện trước mặt hai người.Nhìn thấy Lý Tố Hoa và Lục Thanh Nghiên, lại nhìn đồ trong tay hai người, Tưởng Thúy lộ ra nụ cười tươi:“Thím Lý, sao thím tới sớm như vậy?”“Cha cháu có nhà không?”Gần đây trong đội nhiều việc, Lý Tố Hoa tới sớm như vậy là sợ đại đội trưởng không ở nhà.“Có ạ, thím nhanh vào đi.”Tưởng Thúy nhường đường, mời Lý Tố Hoa và Lục Thanh Nghiên vào.Trong phòng, cả nhà đại đội trưởng mới ăn cơm sáng xong, hai anh em Từ Vĩ Minh chuẩn bị đi làm.“Mẹ, mẹ đã đến rồi.”Nhìn thấy mẹ vợ, trên gương mặt chữ điền của Từ Vĩ Minh lộ ra tươi cười thành thật, lại gật đầu chào hỏi Lục Thanh Nghiên.“Không cần để ý tới mẹ, hai anh em nhanh đi làm việc đi không muộn, mẹ tới tìm cha con.”Lý Tố Hoa xua tay, lúc này Từ Vĩ Minh mới mời đi với anh cả Từ Vĩ Nghiệp.“Tố Hoa, mau vào ngồi đi.”Trong nhà chính, Lâm Hồng Hoa nhiệt tình tiếp đón Lý Tố Hoa, ở bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên gầy yếu mặt ủ mày ê hút thuốc.Thấy người tới, người đàn ông trung niên cất tẩu thuốc nhìn qua.“Đây là Thanh Nghiên cho tôi, tôi không thích ăn, bà nhận lấy đi.”Lý Tố Hoa đặt táo trong tay lên bàn gỗ.“Thím Lâm, túi đường đỏ này là cho Kiều Kiều.”Lục Thanh Nghiên cũng đặt đường đỏ lên bàn gỗ, ngồi xuống với Lý Tố Hoa.“Ai ui, tới là được sao còn mang nhiều đồ đắt như thế, nhanh mang về đi.”Lâm Hồng Hoa vừa thấy, lập tức hoảng sợ.Nửa cân đường đỏ này là đồ hiếm, còn có quả táo có tiền cũng chưa chắc mua được bên cạnh nữa.“Cô ấy cho bà nhận là được, đây là chút tâm ý của Thanh Nghiên.”Lý Tố Hoa ngăn cản Lâm Hồng Hoa trả đồ lại: “Tới sớm như vậy thực ra là có việc muốn nhờ đại đội trưởng.”Đội trưởng Từ người đàn ông trung niên sửng sốt, nhìn Lục Thanh Nghiên.Hôm qua ông ấy đến công xã làm việc, trở về mới nghe vợ nói con dâu suýt nữa xảy ra chuyện, cũng biết nữ đồng chí chưa tới 20 trước mặt đã cứu giúp.“Chuyện gì thế?”“Là thế này…”Lý Tố Hoa giải thích đơn giản một lát, Lục Thanh Nghiên lại ở bên cạnh bổ sung mấy câu.Đội trưởng Từ nghĩ một lát, gật đầu: “Chuyện này cứ giao cho chú.”Chuyện này không phải chuyện lớn gì, còn là ân nhân cứu mạng của con dâu ông ấy, đội trưởng Từ không từ chối.“Làm phiền đại đội trưởng rồi.”Có thể thuận lợi làm hộ khẩu, Lục Thanh Nghiên rất vui.Lấy sổ hộ khẩu ra, đội trưởng Từ không nói gì nữa nhận lấy.

Chương 15: Bác Gái Bác Đừng Nghĩ Nhiều