Cây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,…
Chương 131: Dáng Người Của Người Đàn Ông Này Thật Tốt
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến KhócTác giả: Dạ Dạ Sanh Ca NhiTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,… "Đây là bí mật lớn nhất của em, hiện giờ còn chưa thích hợp để mọi người biết, đợi có cơ hội em sẽ nói cho anh."Lần đầu tiên Lục Thanh Nghiên chủ động ôm lấy eo Chu Cảnh Diên, dựa đầu vào trong lòng anh.Tim anh đập rất nhanh, còn rất có lực.Cơ thể anh rất ấm áp, ôm tràn ngập cảm giác an toàn.Quan trọng hơn là, dáng người của người đàn ông này thật tốt!Lồng ngực vạm vỡ có lực này, eo tam giác...Khụ khụ, nghĩ hơi xa!"Đừng rời khỏi anh."Chu Cảnh Diên cúi đầu, đôi mắt thâm thúy vô ngần khóa chặt cô."Chu Cảnh Diên, anh đúng là đồ ngốc!"Lục Thanh Nghiên cười khẽ một tiếng, đột nhiên kiễng chân, đôi tay ôm lấy Chu Cảnh Diên.Cô kéo cổ anh xuống, cánh môi hồng nhuận chạm vào môi anh.Trong đôi mắt của Chu Cảnh Diên lóe lên ánh sáng âm u, đảo khách thành chủ.Hương vị của cô, ngọt ngào đến mức vượt qua tưởng tượng của anh.Chỉ trong nháy mắt, Chu Cảnh Diên ước gì có thể dung nhập cô vào trong lòng.Cách đó không xa truyền tới động tĩnh rất nhỏ.Thấy Chu Cảnh Diên có dấu hiệu mất khống chế, Lục Thanh Nghiên vội vàng kéo anh:"Chúng ta đi mau, Vương Kim Nga sắp tỉnh.""Đi theo anh."Chu Cảnh Diên cúi đầu hôn lên cánh môi của cô một cái, lúc này mới kéo cô rời đi.Hai người vừa mới rời đi mấy phút, Vương Kim Nga hoảng hốt mở to mắt.Ban đầu Vương Kim Nga còn chưa kịp phản ứng, mãi đến khi thấy chân ghế trên đất... "A, có quỷ!"Vương Kim Nga nói năng không rõ, chạy về chỗ mọi người nghỉ ngơi.Đội trưởng Từ đang mở họp với mấy cán bộ trong đại đội, bàn bạc kế tiếp nên làm thế nào.Vương Kim Nga đột nhiên lao về phía ông ấy, miệng không ngừng nói thầm gì đó."Đại đội trưởng, có quỷ, chúng ta chạy mau."Mặt Vương Kim Nga sưng phù giống y như đầu heo.Mấy tên cán bộ chưa từng gặp qua Vương Kim Nga như vậy, nhìn chằm chằm một lúc lâu mới nhận ra bà ta.Có người không nhịn được, cười ra tiếng."Đây không phải là Vương Kim Nga sao?""Sao bà ta lại thành ra như vậy?""Nhìn dáng vẻ có lẽ là bị ai đó đánh.""Loại người đáng ghét này, bị đánh không phải rất bình thường ư?"Phần lớn thôn dân vui sướng khi người khác gặp họa cười ra, trong lòng âm thầm cảm thấy người đánh bà ta đúng là trừ hại cho dân.Đội một tốt như vậy lại bị hai người phụ nữ Vương Kim Nga, Ngưu Lan Hoa làm cho chướng khí mù mịt.Mọi người đều tập trung chú ý tới Vương Kim Nga, không ai chú ý tới Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên mới từ bên ngoài trở về."Anh ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi đi, lại chạy loạn đừng trách em không khách sáo."Lạnh lùng hừ một tiếng, Lục Thanh Nghiên để lại Chu Cảnh Diên trong lầu chạy ra ngoài.Dáng vẻ gấp không đợi nổi muốn xem trò hay, chọc cười Chu Cảnh Diên.Lục Thanh Nghiên không tiến lên đằng trước, mà đứng phía xa cũng có thể thấy rõ ràng.Không thể lấy hạt dưa xem náo nhiệt, cô ăn hai cái kẹo cũng được."Chị."Bảo Nhi tiến tới trước mặt Lục Thanh Nghiên, đứng bên cạnh cô.Lục Thanh Nghiên nháy mắt với cô bé mỉm cười, móc kẹo ra đưa cho Bảo Nhi. Bảo Nhi vui vẻ nhận lấy, nhìn phía trước hỏi: "Bà nội em làm sao vậy ạm""Ai biết, nói không chừng là gặp quỷ."Lục Thanh Nghiên cười vô cùng vui vẻ, hồi tưởng lại dáng vẻ Vương Kim Nga bị dọa tiểu ra quần vừa rồi.Cô phát hiện sau khi mình tới đây, hình như chơi xấu tăng lên nhiều.Haizz, ai bảo niên đại này quá đơn điệu chứ!"Vương Kim Nga, bà buông tay ra cho tôi, nói chuyện hẳn hoi!"Đội trưởng Từ không nghe rõ một câu, đẩy tay Vương Kim Nga đang nắm lấy áo ông ấy ra, trên mặt lộ vẻ chán ghét."Đại đội trưởng, có quỷ, trong rừng cây có quỷ."Trên mặt Vương Kim Nga tràn ngập sợ hãi, vừa khóc vừa nói.Trên mặt nước mắt nước mũi giàn giụa, khiến người xung quanh ghê tởm nhìn bà ta với vẻ ghét bỏ."Vương Kim Nga, bà có biết mình đang nói gì hay không?"Đội trưởng Từ nghe rõ lời Vương Kim Nga nói, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh giọng quát lớn.Hiện giờ đang là thời điểm nghiêm khắc trừng trị phong kiến mê tín.Vậy mà Vương Kim Nga dám ngang nhiên nói có quỷ vào lúc này, muốn chết sao?"Thực sự có quỷ, cô ta lấy chân ghế đánh tôi, còn muốn mạng tôi nữa."Vương Kim Nga kêu khóc, buồn bực đội trưởng Từ không tin mình.
"Đây là bí mật lớn nhất của em, hiện giờ còn chưa thích hợp để mọi người biết, đợi có cơ hội em sẽ nói cho anh."
Lần đầu tiên Lục Thanh Nghiên chủ động ôm lấy eo Chu Cảnh Diên, dựa đầu vào trong lòng anh.
Tim anh đập rất nhanh, còn rất có lực.
Cơ thể anh rất ấm áp, ôm tràn ngập cảm giác an toàn.
Quan trọng hơn là, dáng người của người đàn ông này thật tốt!
Lồng ngực vạm vỡ có lực này, eo tam giác...
Khụ khụ, nghĩ hơi xa!
"Đừng rời khỏi anh."
Chu Cảnh Diên cúi đầu, đôi mắt thâm thúy vô ngần khóa chặt cô.
"Chu Cảnh Diên, anh đúng là đồ ngốc!"
Lục Thanh Nghiên cười khẽ một tiếng, đột nhiên kiễng chân, đôi tay ôm lấy Chu Cảnh Diên.
Cô kéo cổ anh xuống, cánh môi hồng nhuận chạm vào môi anh.
Trong đôi mắt của Chu Cảnh Diên lóe lên ánh sáng âm u, đảo khách thành chủ.
Hương vị của cô, ngọt ngào đến mức vượt qua tưởng tượng của anh.
Chỉ trong nháy mắt, Chu Cảnh Diên ước gì có thể dung nhập cô vào trong lòng.
Cách đó không xa truyền tới động tĩnh rất nhỏ.
Thấy Chu Cảnh Diên có dấu hiệu mất khống chế, Lục Thanh Nghiên vội vàng kéo anh:
"Chúng ta đi mau, Vương Kim Nga sắp tỉnh."
"Đi theo anh."
Chu Cảnh Diên cúi đầu hôn lên cánh môi của cô một cái, lúc này mới kéo cô rời đi.
Hai người vừa mới rời đi mấy phút, Vương Kim Nga hoảng hốt mở to mắt.
Ban đầu Vương Kim Nga còn chưa kịp phản ứng, mãi đến khi thấy chân ghế trên đất... "A, có quỷ!"
Vương Kim Nga nói năng không rõ, chạy về chỗ mọi người nghỉ ngơi.
Đội trưởng Từ đang mở họp với mấy cán bộ trong đại đội, bàn bạc kế tiếp nên làm thế nào.
Vương Kim Nga đột nhiên lao về phía ông ấy, miệng không ngừng nói thầm gì đó.
"Đại đội trưởng, có quỷ, chúng ta chạy mau."
Mặt Vương Kim Nga sưng phù giống y như đầu heo.
Mấy tên cán bộ chưa từng gặp qua Vương Kim Nga như vậy, nhìn chằm chằm một lúc lâu mới nhận ra bà ta.
Có người không nhịn được, cười ra tiếng.
"Đây không phải là Vương Kim Nga sao?"
"Sao bà ta lại thành ra như vậy?"
"Nhìn dáng vẻ có lẽ là bị ai đó đánh."
"Loại người đáng ghét này, bị đánh không phải rất bình thường ư?"
Phần lớn thôn dân vui sướng khi người khác gặp họa cười ra, trong lòng âm thầm cảm thấy người đánh bà ta đúng là trừ hại cho dân.
Đội một tốt như vậy lại bị hai người phụ nữ Vương Kim Nga, Ngưu Lan Hoa làm cho chướng khí mù mịt.
Mọi người đều tập trung chú ý tới Vương Kim Nga, không ai chú ý tới Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên mới từ bên ngoài trở về.
"Anh ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi đi, lại chạy loạn đừng trách em không khách sáo."
Lạnh lùng hừ một tiếng, Lục Thanh Nghiên để lại Chu Cảnh Diên trong lầu chạy ra ngoài.
Dáng vẻ gấp không đợi nổi muốn xem trò hay, chọc cười Chu Cảnh Diên.
Lục Thanh Nghiên không tiến lên đằng trước, mà đứng phía xa cũng có thể thấy rõ ràng.
Không thể lấy hạt dưa xem náo nhiệt, cô ăn hai cái kẹo cũng được.
"Chị."
Bảo Nhi tiến tới trước mặt Lục Thanh Nghiên, đứng bên cạnh cô.
Lục Thanh Nghiên nháy mắt với cô bé mỉm cười, móc kẹo ra đưa cho Bảo Nhi. Bảo Nhi vui vẻ nhận lấy, nhìn phía trước hỏi: "Bà nội em làm sao vậy ạm"
"Ai biết, nói không chừng là gặp quỷ."
Lục Thanh Nghiên cười vô cùng vui vẻ, hồi tưởng lại dáng vẻ Vương Kim Nga bị dọa tiểu ra quần vừa rồi.
Cô phát hiện sau khi mình tới đây, hình như chơi xấu tăng lên nhiều.
Haizz, ai bảo niên đại này quá đơn điệu chứ!
"Vương Kim Nga, bà buông tay ra cho tôi, nói chuyện hẳn hoi!"
Đội trưởng Từ không nghe rõ một câu, đẩy tay Vương Kim Nga đang nắm lấy áo ông ấy ra, trên mặt lộ vẻ chán ghét.
"Đại đội trưởng, có quỷ, trong rừng cây có quỷ."
Trên mặt Vương Kim Nga tràn ngập sợ hãi, vừa khóc vừa nói.
Trên mặt nước mắt nước mũi giàn giụa, khiến người xung quanh ghê tởm nhìn bà ta với vẻ ghét bỏ.
"Vương Kim Nga, bà có biết mình đang nói gì hay không?"
Đội trưởng Từ nghe rõ lời Vương Kim Nga nói, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh giọng quát lớn.
Hiện giờ đang là thời điểm nghiêm khắc trừng trị phong kiến mê tín.
Vậy mà Vương Kim Nga dám ngang nhiên nói có quỷ vào lúc này, muốn chết sao?
"Thực sự có quỷ, cô ta lấy chân ghế đánh tôi, còn muốn mạng tôi nữa."
Vương Kim Nga kêu khóc, buồn bực đội trưởng Từ không tin mình.
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến KhócTác giả: Dạ Dạ Sanh Ca NhiTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,… "Đây là bí mật lớn nhất của em, hiện giờ còn chưa thích hợp để mọi người biết, đợi có cơ hội em sẽ nói cho anh."Lần đầu tiên Lục Thanh Nghiên chủ động ôm lấy eo Chu Cảnh Diên, dựa đầu vào trong lòng anh.Tim anh đập rất nhanh, còn rất có lực.Cơ thể anh rất ấm áp, ôm tràn ngập cảm giác an toàn.Quan trọng hơn là, dáng người của người đàn ông này thật tốt!Lồng ngực vạm vỡ có lực này, eo tam giác...Khụ khụ, nghĩ hơi xa!"Đừng rời khỏi anh."Chu Cảnh Diên cúi đầu, đôi mắt thâm thúy vô ngần khóa chặt cô."Chu Cảnh Diên, anh đúng là đồ ngốc!"Lục Thanh Nghiên cười khẽ một tiếng, đột nhiên kiễng chân, đôi tay ôm lấy Chu Cảnh Diên.Cô kéo cổ anh xuống, cánh môi hồng nhuận chạm vào môi anh.Trong đôi mắt của Chu Cảnh Diên lóe lên ánh sáng âm u, đảo khách thành chủ.Hương vị của cô, ngọt ngào đến mức vượt qua tưởng tượng của anh.Chỉ trong nháy mắt, Chu Cảnh Diên ước gì có thể dung nhập cô vào trong lòng.Cách đó không xa truyền tới động tĩnh rất nhỏ.Thấy Chu Cảnh Diên có dấu hiệu mất khống chế, Lục Thanh Nghiên vội vàng kéo anh:"Chúng ta đi mau, Vương Kim Nga sắp tỉnh.""Đi theo anh."Chu Cảnh Diên cúi đầu hôn lên cánh môi của cô một cái, lúc này mới kéo cô rời đi.Hai người vừa mới rời đi mấy phút, Vương Kim Nga hoảng hốt mở to mắt.Ban đầu Vương Kim Nga còn chưa kịp phản ứng, mãi đến khi thấy chân ghế trên đất... "A, có quỷ!"Vương Kim Nga nói năng không rõ, chạy về chỗ mọi người nghỉ ngơi.Đội trưởng Từ đang mở họp với mấy cán bộ trong đại đội, bàn bạc kế tiếp nên làm thế nào.Vương Kim Nga đột nhiên lao về phía ông ấy, miệng không ngừng nói thầm gì đó."Đại đội trưởng, có quỷ, chúng ta chạy mau."Mặt Vương Kim Nga sưng phù giống y như đầu heo.Mấy tên cán bộ chưa từng gặp qua Vương Kim Nga như vậy, nhìn chằm chằm một lúc lâu mới nhận ra bà ta.Có người không nhịn được, cười ra tiếng."Đây không phải là Vương Kim Nga sao?""Sao bà ta lại thành ra như vậy?""Nhìn dáng vẻ có lẽ là bị ai đó đánh.""Loại người đáng ghét này, bị đánh không phải rất bình thường ư?"Phần lớn thôn dân vui sướng khi người khác gặp họa cười ra, trong lòng âm thầm cảm thấy người đánh bà ta đúng là trừ hại cho dân.Đội một tốt như vậy lại bị hai người phụ nữ Vương Kim Nga, Ngưu Lan Hoa làm cho chướng khí mù mịt.Mọi người đều tập trung chú ý tới Vương Kim Nga, không ai chú ý tới Chu Cảnh Diên và Lục Thanh Nghiên mới từ bên ngoài trở về."Anh ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi đi, lại chạy loạn đừng trách em không khách sáo."Lạnh lùng hừ một tiếng, Lục Thanh Nghiên để lại Chu Cảnh Diên trong lầu chạy ra ngoài.Dáng vẻ gấp không đợi nổi muốn xem trò hay, chọc cười Chu Cảnh Diên.Lục Thanh Nghiên không tiến lên đằng trước, mà đứng phía xa cũng có thể thấy rõ ràng.Không thể lấy hạt dưa xem náo nhiệt, cô ăn hai cái kẹo cũng được."Chị."Bảo Nhi tiến tới trước mặt Lục Thanh Nghiên, đứng bên cạnh cô.Lục Thanh Nghiên nháy mắt với cô bé mỉm cười, móc kẹo ra đưa cho Bảo Nhi. Bảo Nhi vui vẻ nhận lấy, nhìn phía trước hỏi: "Bà nội em làm sao vậy ạm""Ai biết, nói không chừng là gặp quỷ."Lục Thanh Nghiên cười vô cùng vui vẻ, hồi tưởng lại dáng vẻ Vương Kim Nga bị dọa tiểu ra quần vừa rồi.Cô phát hiện sau khi mình tới đây, hình như chơi xấu tăng lên nhiều.Haizz, ai bảo niên đại này quá đơn điệu chứ!"Vương Kim Nga, bà buông tay ra cho tôi, nói chuyện hẳn hoi!"Đội trưởng Từ không nghe rõ một câu, đẩy tay Vương Kim Nga đang nắm lấy áo ông ấy ra, trên mặt lộ vẻ chán ghét."Đại đội trưởng, có quỷ, trong rừng cây có quỷ."Trên mặt Vương Kim Nga tràn ngập sợ hãi, vừa khóc vừa nói.Trên mặt nước mắt nước mũi giàn giụa, khiến người xung quanh ghê tởm nhìn bà ta với vẻ ghét bỏ."Vương Kim Nga, bà có biết mình đang nói gì hay không?"Đội trưởng Từ nghe rõ lời Vương Kim Nga nói, sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh giọng quát lớn.Hiện giờ đang là thời điểm nghiêm khắc trừng trị phong kiến mê tín.Vậy mà Vương Kim Nga dám ngang nhiên nói có quỷ vào lúc này, muốn chết sao?"Thực sự có quỷ, cô ta lấy chân ghế đánh tôi, còn muốn mạng tôi nữa."Vương Kim Nga kêu khóc, buồn bực đội trưởng Từ không tin mình.