Cây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,…
Chương 173: Đồ Con Hoang Này, Sao Không Chết Ở Bên Ngoài Đi
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến KhócTác giả: Dạ Dạ Sanh Ca NhiTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,… Chu Cảnh Diên theo sát phía sau, không liếc mắt nhìn người Chu gia một cái."Đồ con hoang này, sao không chết ở bên ngoài đi?"Triệu Vĩnh Mai không khống chế được, chửi ầm lên.Phí thời gian nửa ngày cũng không chiếm được gì, còn mua bực vào người."Được rồi."Vẻ mặt Chu Quang Dương không kiên nhẫn: "Nếu năm đó đối xử với cậu ấy tốt một chút, đã không đến nỗi như bây giờ."Sau khi nói xong, Chu Quang Dương xoay người đi vào phòng, anh ta không muốn đối mặt với người trong nhà một giây nào.Chu Như Ý đi theo sau Chu Quang Dương: "Chú út, chuyện của cháu thế nào ạ?"Kìm nén lửa giận, Chu Quang Dương lộ ra nụ cười gượng: "Đợi thêm một thời gian nữa nhé.""Cảm ơn chú út, sau này cháu gả đến thành phố, nhất định sẽ hiếu kính chú."Chu Như Ý hưng phấn đến mức muốn xoay vòng.Đôi mắt của Chu Quang Dương lóe sáng: "Được, chú út đợi cháu."Lục Thanh Nghiên lẩm nhẩm hát, hít sâu một hơi không khí tươi mát khác với thế kỷ 21, tâm trạng không chịu ảnh hưởng bởi vì người Chu gia.Một bàn tay đột nhiên kéo cô sang một bên."Làm sao vậy?"Ngẩng đầu nhìn Chu Cảnh Diên đang nhíu mày, Lục Thanh Nghiên còn vươn tay vuốt phẳng thay anh."Anh đang tức giận sao? Bởi vì bọn họ à?""Anh tức bản thân mình, để em chịu ấm ức."Bản thân anh đều luyến tiếc thương tổn cô một chút, lại để cô ở Chu gia nhận hết ấm ức."Đâu liên quan tới anh? Anh là anh, Chu gia là Chu gia!"Không thích nhìn thấy anh tự trách, Lục Thanh Nghiên hừ một tiếng. Người Chu gia là cái thá gì, cho dù cực phẩm tới mấy cô không cần mỗi ngày gặp mặt.Hơn nữa không phải còn có anh sao?Nghĩ tới vừa rồi Chu Cảnh Diên bảo vệ mình, trong lòng Lục Thanh Nghiên nóng bỏng."Rất xin lỗi, còn có cảm ơn."Cảm xúc của Chu Cảnh Diên dao động rất lớn, cuối cùng không nhịn được ôm Lục Thanh Nghiên vào trong lòng."Đồ ngốc!"Lục Thanh Nghiên nhếch miệng cười, an tĩnh dựa vào trong lòng anh.Về đến nhà, không có việc gì làm Lục Thanh Nghiên ngồi trên bàn đu dây đọc sách.Cửa sân bị người ta đẩy ra từ ngoài, La Tiểu Phương cõng giỏ tre đi vào."Thanh Nghiên.""Chị dâu Phương."Lục Thanh Nghiên đặt sách xuống, đứng dậy đi qua."Chị hái ít thuốc, em xem có dùng được hay không?""Chị để đó đi, em nhìn xem."Dược liệu bên trong sọt được đổ ra, Lục Thanh Nghiên phát hiện La Tiểu Phương còn dọn sạch lá cây hư thối ở phía trong ra."Rất tốt, thảo dược này em đưa cho chị 1 tệ.""Không cần đưa chị tiền, lần trước em kê thuốc cho mẹ chị, có thể kê thêm mấy liều nữa không?"Mấy ngày trước La Tiểu Phương bán thuốc một lần, Lục Thanh Nghiên biết sức khỏe của mẹ cô ấy không tốt, đặc biệt kê ít thuốc bổ."Có thể, chị đợi em một lát."Lục Thanh Nghiên đi vào phòng, một lát sau cầm ba túi thuốc đi ra."Thuốc này, chị mang về đi ạ.""Cảm ơn em, tiền thuốc có thể trừ vào lần sau không?"La Tiểu Phương ngượng ngùng mở miệng.Lục Thanh Nghiên mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên là được."La Tiểu Phương cầm lấy thuốc, không nhịn được đỏ mắt: "Đúng rồi, La Tiểu Phương lấy một quả táo trong túi ra, đưa cho Lục Thanh Nghiên.Lục Thanh Nghiên thấy thế, lập tức vui vẻ.Tối hôm qua khi cô đi qua nhà La Tiểu Phương, đặc biệt thêm mấy quả táo trên lương thực thô.Cô không nghĩ tới, hôm nay cô ấy còn tặng cô một quả."Tối hôm qua không biết là người tốt bụng nào, tặng rất nhiều lương thực cho bọn chị, quả táo này cũng là người đó tặng."Khi La Tiểu Phương nói tới người tốt bụng, trong mắt hàm chứa cảm kích."Mấy chị em Tiểu Khê bảo chị tặng quả táo này cho em."Thường ngày Lục Thanh Nghiên quan tâm bọn họ, mấy mẹ con bọn họ đều ghi tạc trong lòng.Có đồ ăn ngon, người đầu tiên nghĩ tới là Lục Thanh Nghiên."Mấy chị em con bé rất thích em, trong nhà cũng không có thứ gì khác, chỉ có thể lấy đồ người khác tặng cho em.""Như vậy đã rất tốt rồi."Gương mặt của Lục Thanh Nghiên dịu dàng, nhận lấy quả táo: "Thay em cảm ơn mấy chị em con bé với ạ."La Tiểu Phương lộ ra tươi cười gật đầu: "Ừ, chị đi về trước.""Đợi một lát."Lục Thanh Nghiên đi vào phòng bếp, nương theo phòng bếp che giấu, lấy năm cái màn thầu đường đỏ trong không gian ra."Màn thầu này là em hấp lúc trưa, còn có mấy chiếc, chị mang về đi.""Chị không thể nhận được."Năm cái màn thầu to, La Tiểu Phương không dám nhận.
Chu Cảnh Diên theo sát phía sau, không liếc mắt nhìn người Chu gia một cái.
"Đồ con hoang này, sao không chết ở bên ngoài đi?"
Triệu Vĩnh Mai không khống chế được, chửi ầm lên.
Phí thời gian nửa ngày cũng không chiếm được gì, còn mua bực vào người.
"Được rồi."
Vẻ mặt Chu Quang Dương không kiên nhẫn: "Nếu năm đó đối xử với cậu ấy tốt một chút, đã không đến nỗi như bây giờ."
Sau khi nói xong, Chu Quang Dương xoay người đi vào phòng, anh ta không muốn đối mặt với người trong nhà một giây nào.
Chu Như Ý đi theo sau Chu Quang Dương: "Chú út, chuyện của cháu thế nào ạ?"
Kìm nén lửa giận, Chu Quang Dương lộ ra nụ cười gượng: "Đợi thêm một thời gian nữa nhé."
"Cảm ơn chú út, sau này cháu gả đến thành phố, nhất định sẽ hiếu kính chú."
Chu Như Ý hưng phấn đến mức muốn xoay vòng.
Đôi mắt của Chu Quang Dương lóe sáng: "Được, chú út đợi cháu."
Lục Thanh Nghiên lẩm nhẩm hát, hít sâu một hơi không khí tươi mát khác với thế kỷ 21, tâm trạng không chịu ảnh hưởng bởi vì người Chu gia.
Một bàn tay đột nhiên kéo cô sang một bên.
"Làm sao vậy?"
Ngẩng đầu nhìn Chu Cảnh Diên đang nhíu mày, Lục Thanh Nghiên còn vươn tay vuốt phẳng thay anh.
"Anh đang tức giận sao? Bởi vì bọn họ à?"
"Anh tức bản thân mình, để em chịu ấm ức."
Bản thân anh đều luyến tiếc thương tổn cô một chút, lại để cô ở Chu gia nhận hết ấm ức.
"Đâu liên quan tới anh? Anh là anh, Chu gia là Chu gia!"
Không thích nhìn thấy anh tự trách, Lục Thanh Nghiên hừ một tiếng. Người Chu gia là cái thá gì, cho dù cực phẩm tới mấy cô không cần mỗi ngày gặp mặt.
Hơn nữa không phải còn có anh sao?
Nghĩ tới vừa rồi Chu Cảnh Diên bảo vệ mình, trong lòng Lục Thanh Nghiên nóng bỏng.
"Rất xin lỗi, còn có cảm ơn."
Cảm xúc của Chu Cảnh Diên dao động rất lớn, cuối cùng không nhịn được ôm Lục Thanh Nghiên vào trong lòng.
"Đồ ngốc!"
Lục Thanh Nghiên nhếch miệng cười, an tĩnh dựa vào trong lòng anh.
Về đến nhà, không có việc gì làm Lục Thanh Nghiên ngồi trên bàn đu dây đọc sách.
Cửa sân bị người ta đẩy ra từ ngoài, La Tiểu Phương cõng giỏ tre đi vào.
"Thanh Nghiên."
"Chị dâu Phương."
Lục Thanh Nghiên đặt sách xuống, đứng dậy đi qua.
"Chị hái ít thuốc, em xem có dùng được hay không?"
"Chị để đó đi, em nhìn xem."
Dược liệu bên trong sọt được đổ ra, Lục Thanh Nghiên phát hiện La Tiểu Phương còn dọn sạch lá cây hư thối ở phía trong ra.
"Rất tốt, thảo dược này em đưa cho chị 1 tệ."
"Không cần đưa chị tiền, lần trước em kê thuốc cho mẹ chị, có thể kê thêm mấy liều nữa không?"
Mấy ngày trước La Tiểu Phương bán thuốc một lần, Lục Thanh Nghiên biết sức khỏe của mẹ cô ấy không tốt, đặc biệt kê ít thuốc bổ.
"Có thể, chị đợi em một lát."
Lục Thanh Nghiên đi vào phòng, một lát sau cầm ba túi thuốc đi ra.
"Thuốc này, chị mang về đi ạ."
"Cảm ơn em, tiền thuốc có thể trừ vào lần sau không?"
La Tiểu Phương ngượng ngùng mở miệng.
Lục Thanh Nghiên mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên là được."
La Tiểu Phương cầm lấy thuốc, không nhịn được đỏ mắt: "Đúng rồi, La Tiểu Phương lấy một quả táo trong túi ra, đưa cho Lục Thanh Nghiên.
Lục Thanh Nghiên thấy thế, lập tức vui vẻ.
Tối hôm qua khi cô đi qua nhà La Tiểu Phương, đặc biệt thêm mấy quả táo trên lương thực thô.
Cô không nghĩ tới, hôm nay cô ấy còn tặng cô một quả.
"Tối hôm qua không biết là người tốt bụng nào, tặng rất nhiều lương thực cho bọn chị, quả táo này cũng là người đó tặng."
Khi La Tiểu Phương nói tới người tốt bụng, trong mắt hàm chứa cảm kích.
"Mấy chị em Tiểu Khê bảo chị tặng quả táo này cho em."
Thường ngày Lục Thanh Nghiên quan tâm bọn họ, mấy mẹ con bọn họ đều ghi tạc trong lòng.
Có đồ ăn ngon, người đầu tiên nghĩ tới là Lục Thanh Nghiên.
"Mấy chị em con bé rất thích em, trong nhà cũng không có thứ gì khác, chỉ có thể lấy đồ người khác tặng cho em."
"Như vậy đã rất tốt rồi."
Gương mặt của Lục Thanh Nghiên dịu dàng, nhận lấy quả táo: "Thay em cảm ơn mấy chị em con bé với ạ."
La Tiểu Phương lộ ra tươi cười gật đầu: "Ừ, chị đi về trước."
"Đợi một lát."
Lục Thanh Nghiên đi vào phòng bếp, nương theo phòng bếp che giấu, lấy năm cái màn thầu đường đỏ trong không gian ra.
"Màn thầu này là em hấp lúc trưa, còn có mấy chiếc, chị mang về đi."
"Chị không thể nhận được."
Năm cái màn thầu to, La Tiểu Phương không dám nhận.
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến KhócTác giả: Dạ Dạ Sanh Ca NhiTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,… Chu Cảnh Diên theo sát phía sau, không liếc mắt nhìn người Chu gia một cái."Đồ con hoang này, sao không chết ở bên ngoài đi?"Triệu Vĩnh Mai không khống chế được, chửi ầm lên.Phí thời gian nửa ngày cũng không chiếm được gì, còn mua bực vào người."Được rồi."Vẻ mặt Chu Quang Dương không kiên nhẫn: "Nếu năm đó đối xử với cậu ấy tốt một chút, đã không đến nỗi như bây giờ."Sau khi nói xong, Chu Quang Dương xoay người đi vào phòng, anh ta không muốn đối mặt với người trong nhà một giây nào.Chu Như Ý đi theo sau Chu Quang Dương: "Chú út, chuyện của cháu thế nào ạ?"Kìm nén lửa giận, Chu Quang Dương lộ ra nụ cười gượng: "Đợi thêm một thời gian nữa nhé.""Cảm ơn chú út, sau này cháu gả đến thành phố, nhất định sẽ hiếu kính chú."Chu Như Ý hưng phấn đến mức muốn xoay vòng.Đôi mắt của Chu Quang Dương lóe sáng: "Được, chú út đợi cháu."Lục Thanh Nghiên lẩm nhẩm hát, hít sâu một hơi không khí tươi mát khác với thế kỷ 21, tâm trạng không chịu ảnh hưởng bởi vì người Chu gia.Một bàn tay đột nhiên kéo cô sang một bên."Làm sao vậy?"Ngẩng đầu nhìn Chu Cảnh Diên đang nhíu mày, Lục Thanh Nghiên còn vươn tay vuốt phẳng thay anh."Anh đang tức giận sao? Bởi vì bọn họ à?""Anh tức bản thân mình, để em chịu ấm ức."Bản thân anh đều luyến tiếc thương tổn cô một chút, lại để cô ở Chu gia nhận hết ấm ức."Đâu liên quan tới anh? Anh là anh, Chu gia là Chu gia!"Không thích nhìn thấy anh tự trách, Lục Thanh Nghiên hừ một tiếng. Người Chu gia là cái thá gì, cho dù cực phẩm tới mấy cô không cần mỗi ngày gặp mặt.Hơn nữa không phải còn có anh sao?Nghĩ tới vừa rồi Chu Cảnh Diên bảo vệ mình, trong lòng Lục Thanh Nghiên nóng bỏng."Rất xin lỗi, còn có cảm ơn."Cảm xúc của Chu Cảnh Diên dao động rất lớn, cuối cùng không nhịn được ôm Lục Thanh Nghiên vào trong lòng."Đồ ngốc!"Lục Thanh Nghiên nhếch miệng cười, an tĩnh dựa vào trong lòng anh.Về đến nhà, không có việc gì làm Lục Thanh Nghiên ngồi trên bàn đu dây đọc sách.Cửa sân bị người ta đẩy ra từ ngoài, La Tiểu Phương cõng giỏ tre đi vào."Thanh Nghiên.""Chị dâu Phương."Lục Thanh Nghiên đặt sách xuống, đứng dậy đi qua."Chị hái ít thuốc, em xem có dùng được hay không?""Chị để đó đi, em nhìn xem."Dược liệu bên trong sọt được đổ ra, Lục Thanh Nghiên phát hiện La Tiểu Phương còn dọn sạch lá cây hư thối ở phía trong ra."Rất tốt, thảo dược này em đưa cho chị 1 tệ.""Không cần đưa chị tiền, lần trước em kê thuốc cho mẹ chị, có thể kê thêm mấy liều nữa không?"Mấy ngày trước La Tiểu Phương bán thuốc một lần, Lục Thanh Nghiên biết sức khỏe của mẹ cô ấy không tốt, đặc biệt kê ít thuốc bổ."Có thể, chị đợi em một lát."Lục Thanh Nghiên đi vào phòng, một lát sau cầm ba túi thuốc đi ra."Thuốc này, chị mang về đi ạ.""Cảm ơn em, tiền thuốc có thể trừ vào lần sau không?"La Tiểu Phương ngượng ngùng mở miệng.Lục Thanh Nghiên mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên là được."La Tiểu Phương cầm lấy thuốc, không nhịn được đỏ mắt: "Đúng rồi, La Tiểu Phương lấy một quả táo trong túi ra, đưa cho Lục Thanh Nghiên.Lục Thanh Nghiên thấy thế, lập tức vui vẻ.Tối hôm qua khi cô đi qua nhà La Tiểu Phương, đặc biệt thêm mấy quả táo trên lương thực thô.Cô không nghĩ tới, hôm nay cô ấy còn tặng cô một quả."Tối hôm qua không biết là người tốt bụng nào, tặng rất nhiều lương thực cho bọn chị, quả táo này cũng là người đó tặng."Khi La Tiểu Phương nói tới người tốt bụng, trong mắt hàm chứa cảm kích."Mấy chị em Tiểu Khê bảo chị tặng quả táo này cho em."Thường ngày Lục Thanh Nghiên quan tâm bọn họ, mấy mẹ con bọn họ đều ghi tạc trong lòng.Có đồ ăn ngon, người đầu tiên nghĩ tới là Lục Thanh Nghiên."Mấy chị em con bé rất thích em, trong nhà cũng không có thứ gì khác, chỉ có thể lấy đồ người khác tặng cho em.""Như vậy đã rất tốt rồi."Gương mặt của Lục Thanh Nghiên dịu dàng, nhận lấy quả táo: "Thay em cảm ơn mấy chị em con bé với ạ."La Tiểu Phương lộ ra tươi cười gật đầu: "Ừ, chị đi về trước.""Đợi một lát."Lục Thanh Nghiên đi vào phòng bếp, nương theo phòng bếp che giấu, lấy năm cái màn thầu đường đỏ trong không gian ra."Màn thầu này là em hấp lúc trưa, còn có mấy chiếc, chị mang về đi.""Chị không thể nhận được."Năm cái màn thầu to, La Tiểu Phương không dám nhận.