Cây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,…
Chương 217: Ngày Chúng Ta Kết Hôn
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến KhócTác giả: Dạ Dạ Sanh Ca NhiTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,… Ngủ một giấc buổi chiều, khi Lục Thanh Nghiên tỉnh dậy đã là hơn 4 giờ.Rảnh rỗi không có việc gì làm nên cô định lên núi một chuyến, làm bộ hái ít dược liệu trở về.Có người gõ bên ngoài cửa sân, cô bước qua mở cửa.Ngoài cửa Chu Cảnh Diên nâng mắt nhìn cô, lấy một tờ giấy đỏ trong túi ra."Đây là gì thế?"Lục Thanh Nghiên nhìn giấy đỏ, không rõ Chu Cảnh Diên đột nhiên đưa cô tờ giấy đỏ làm gì?"Mở ra xem đi."Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, sao đột nhiên lại trở nên thần bí như vậy?Cô mở tờ giấy đỏ ra, phía trên không có gì cả, chỉ viết ngày mùng 9 tháng 9.Mặt trái mặt phải cô đều lật xem một lượt, chỉ có một ngày này.Lục Thanh Nghiên cảm thấy khó hiểu, nghi ngờ hỏi Chu Cảnh Diên: "Đây là gì thế?""Ngày chúng ta kết hôn."Chu Cảnh Diên cầm lấy giấy đỏ trong tay Lục Thanh Nghiên, đặt trong túi áo.Bình thường xem ngày kết hôn cần sinh thần bát tự của hai bên.Biết cô khác biệt, Chu Cảnh Diên chỉ bảo người mù họ La chọn một ngày gần nhất, cũng là ngày đẹp nhất.Đợi tới ngày mùng 9 tháng 9, cô sẽ là vợ mình."Ngày kết hôn ư?"Lục Thanh Nghiên không nghĩ tới mới qua một hai tiếng, Chu Cảnh Diên đã xem xong ngày.Rốt cuộc là anh vội vã muốn cưới cô vào cửa cỡ nào?Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười, không ngờ trong lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp."Ừm, còn một tháng nữa." Chu Cảnh Diên khẩn trương nắm chặt tay, che giấu kích động ở sâu trong lòng.Lục Thanh Nghiên nâng tay lên, nắm lấy tay anh: "Vậy em đợi anh tới cưới em.""Được!"Giọng nói kiên định lộ ra tình thâm thuộc về anh.Chu Cảnh Diên trở tay nắm lấy tay cô: "Nghiên Nghiên, anh đi về trước."Anh còn muốn nói cho bà ngoại chuyện vui này, khiến bà ngoại vui vẻ."Ừm, đi đi."Đợi Chu Cảnh Diên rời đi, Lục Thanh Nghiên còn đứng ngây ngốc ở cửa sân.Ngày mùng 9 tháng 9, cô thực sự phải kết hôn sao?Gả cho Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên không có bất cứ không muốn nào.Trái lại trong lòng cô lúc này vừa khẩn trương vừa kích động, lòng bàn tay đều là mồ hôi, mặt nóng muốn chết.Cô không nhịn được giơ tay che mặt mình, cười vô cùng vui vẻ.Khi xoay người đi vào trong phòng, Lục Thanh Nghiên lắc mình tiến vào không gian.Tâm trạng dao động quá lớn, chỉ có thể tìm chút việc làm dời đi cảm xúc khẩn trương.Cảnh sắc không gian tú lệ động lòng người, đồng ruộng một mảnh xanh biếc, mùi hương hoa quả tràn ra bốn phía.Lục Thanh Nghiên xách theo giỏ tre, cầm kéo đi về phía ruộng dâu tây.Không đến kho hàng lấy đồ đựng trái cây, cô lựa chọn tự mình hái lấy.Ruộng dâu tây không rộng, chỉ có một hai mảnh ruộng chuyên cung cấp cho cô ăn.Đặt rổ sang một bên, Lục Thanh Nghiên cầm kéo khom lưng ngồi xổm xuống.Từng quả dâu tây màu đỏ tươi được cô hái ra, nhẹ nhàng để vào trong rổ.Hái dâu tây xong, Lục Thanh Nghiên xoay người đến khu thanh long. kiwi, rồi đến vườn nho hái hai chùm nho màu tím.Cuối cùng đến ruộng dưa hấu hái một quả dưa hấu chín.Xách theo rổ nặng, Lục Thanh Nghiên hài lòng đi tới nhà gỗ, sau đó đi vào phòng bếp.Cô lấy mấy hộp cơm thủy tỉnh ra, rửa sạch đặt sang một bên.Cắt dưa hấu thành từng miếng nhỏ đựng đầy hai hộp cơm thủy tỉnh, để vào tủ lạnh.Sau đó bắt đầu xử lý trái kiwi, thanh long, cô chuẩn bị làm salad.Lại cầm sữa chua, mật ong, sữa dừa cô thích ăn trong kho hàng tới, quấy đều hết vào trái cây."Ăn ngon."Nĩa cắm một miếng dâu tây cho vào miệng, Lục Thanh Nghiên sung sướng híp mắt.Cô chỉ ăn một phần, để lại một phần vào tủ lạnh.Đợi Chu Cảnh Diên tới đây, cô lại đưa cho anh nếm thử xem.Cầm một phần salad hoa quả, Lục Thanh Nghiên cầm máy tính bảng, nằm trên sô pha.Cô vừa xem phim điện ảnh, vừa ăn trái cây.Buổi tối, cô nghỉ ngơi trong không gian.Nằm trên giường to mềm mại, Lục Thanh Nghiên lại nghĩ tới Chu Cảnh Diên, lộ ra nụ cười xán lạn.Cô không buồn ngủ không nhịn được lăn lộn trên giường, mãi đến sau nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ mất.Khi tỉnh lại đã là 10 giờ sáng, Lục Thanh Nghiên rửa mặt thay quần áo xong, thì cầm một phần bữa sáng trong kho hàng.Ăn uống no đủ, lúc này mới rời khỏi không gian."Con của mẹ!"Mới ra khỏi không gian, cô mơ hồ nghe thấy được có người kêu rên la khóc.Trong mắt Lục Thanh Nghiên hiện lên nghỉ ngờ, mở cửa đi ra ngoài.
Ngủ một giấc buổi chiều, khi Lục Thanh Nghiên tỉnh dậy đã là hơn 4 giờ.
Rảnh rỗi không có việc gì làm nên cô định lên núi một chuyến, làm bộ hái ít dược liệu trở về.
Có người gõ bên ngoài cửa sân, cô bước qua mở cửa.
Ngoài cửa Chu Cảnh Diên nâng mắt nhìn cô, lấy một tờ giấy đỏ trong túi ra.
"Đây là gì thế?"
Lục Thanh Nghiên nhìn giấy đỏ, không rõ Chu Cảnh Diên đột nhiên đưa cô tờ giấy đỏ làm gì?
"Mở ra xem đi."
Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, sao đột nhiên lại trở nên thần bí như vậy?
Cô mở tờ giấy đỏ ra, phía trên không có gì cả, chỉ viết ngày mùng 9 tháng 9.
Mặt trái mặt phải cô đều lật xem một lượt, chỉ có một ngày này.
Lục Thanh Nghiên cảm thấy khó hiểu, nghi ngờ hỏi Chu Cảnh Diên: "Đây là gì thế?"
"Ngày chúng ta kết hôn."
Chu Cảnh Diên cầm lấy giấy đỏ trong tay Lục Thanh Nghiên, đặt trong túi áo.
Bình thường xem ngày kết hôn cần sinh thần bát tự của hai bên.
Biết cô khác biệt, Chu Cảnh Diên chỉ bảo người mù họ La chọn một ngày gần nhất, cũng là ngày đẹp nhất.
Đợi tới ngày mùng 9 tháng 9, cô sẽ là vợ mình.
"Ngày kết hôn ư?"
Lục Thanh Nghiên không nghĩ tới mới qua một hai tiếng, Chu Cảnh Diên đã xem xong ngày.
Rốt cuộc là anh vội vã muốn cưới cô vào cửa cỡ nào?
Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười, không ngờ trong lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp.
"Ừm, còn một tháng nữa." Chu Cảnh Diên khẩn trương nắm chặt tay, che giấu kích động ở sâu trong lòng.
Lục Thanh Nghiên nâng tay lên, nắm lấy tay anh: "Vậy em đợi anh tới cưới em."
"Được!"
Giọng nói kiên định lộ ra tình thâm thuộc về anh.
Chu Cảnh Diên trở tay nắm lấy tay cô: "Nghiên Nghiên, anh đi về trước."
Anh còn muốn nói cho bà ngoại chuyện vui này, khiến bà ngoại vui vẻ.
"Ừm, đi đi."
Đợi Chu Cảnh Diên rời đi, Lục Thanh Nghiên còn đứng ngây ngốc ở cửa sân.
Ngày mùng 9 tháng 9, cô thực sự phải kết hôn sao?
Gả cho Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên không có bất cứ không muốn nào.
Trái lại trong lòng cô lúc này vừa khẩn trương vừa kích động, lòng bàn tay đều là mồ hôi, mặt nóng muốn chết.
Cô không nhịn được giơ tay che mặt mình, cười vô cùng vui vẻ.
Khi xoay người đi vào trong phòng, Lục Thanh Nghiên lắc mình tiến vào không gian.
Tâm trạng dao động quá lớn, chỉ có thể tìm chút việc làm dời đi cảm xúc khẩn trương.
Cảnh sắc không gian tú lệ động lòng người, đồng ruộng một mảnh xanh biếc, mùi hương hoa quả tràn ra bốn phía.
Lục Thanh Nghiên xách theo giỏ tre, cầm kéo đi về phía ruộng dâu tây.
Không đến kho hàng lấy đồ đựng trái cây, cô lựa chọn tự mình hái lấy.
Ruộng dâu tây không rộng, chỉ có một hai mảnh ruộng chuyên cung cấp cho cô ăn.
Đặt rổ sang một bên, Lục Thanh Nghiên cầm kéo khom lưng ngồi xổm xuống.
Từng quả dâu tây màu đỏ tươi được cô hái ra, nhẹ nhàng để vào trong rổ.
Hái dâu tây xong, Lục Thanh Nghiên xoay người đến khu thanh long. kiwi, rồi đến vườn nho hái hai chùm nho màu tím.
Cuối cùng đến ruộng dưa hấu hái một quả dưa hấu chín.
Xách theo rổ nặng, Lục Thanh Nghiên hài lòng đi tới nhà gỗ, sau đó đi vào phòng bếp.
Cô lấy mấy hộp cơm thủy tỉnh ra, rửa sạch đặt sang một bên.
Cắt dưa hấu thành từng miếng nhỏ đựng đầy hai hộp cơm thủy tỉnh, để vào tủ lạnh.
Sau đó bắt đầu xử lý trái kiwi, thanh long, cô chuẩn bị làm salad.
Lại cầm sữa chua, mật ong, sữa dừa cô thích ăn trong kho hàng tới, quấy đều hết vào trái cây.
"Ăn ngon."
Nĩa cắm một miếng dâu tây cho vào miệng, Lục Thanh Nghiên sung sướng híp mắt.
Cô chỉ ăn một phần, để lại một phần vào tủ lạnh.
Đợi Chu Cảnh Diên tới đây, cô lại đưa cho anh nếm thử xem.
Cầm một phần salad hoa quả, Lục Thanh Nghiên cầm máy tính bảng, nằm trên sô pha.
Cô vừa xem phim điện ảnh, vừa ăn trái cây.
Buổi tối, cô nghỉ ngơi trong không gian.
Nằm trên giường to mềm mại, Lục Thanh Nghiên lại nghĩ tới Chu Cảnh Diên, lộ ra nụ cười xán lạn.
Cô không buồn ngủ không nhịn được lăn lộn trên giường, mãi đến sau nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ mất.
Khi tỉnh lại đã là 10 giờ sáng, Lục Thanh Nghiên rửa mặt thay quần áo xong, thì cầm một phần bữa sáng trong kho hàng.
Ăn uống no đủ, lúc này mới rời khỏi không gian.
"Con của mẹ!"
Mới ra khỏi không gian, cô mơ hồ nghe thấy được có người kêu rên la khóc.
Trong mắt Lục Thanh Nghiên hiện lên nghỉ ngờ, mở cửa đi ra ngoài.
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến KhócTác giả: Dạ Dạ Sanh Ca NhiTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,… Ngủ một giấc buổi chiều, khi Lục Thanh Nghiên tỉnh dậy đã là hơn 4 giờ.Rảnh rỗi không có việc gì làm nên cô định lên núi một chuyến, làm bộ hái ít dược liệu trở về.Có người gõ bên ngoài cửa sân, cô bước qua mở cửa.Ngoài cửa Chu Cảnh Diên nâng mắt nhìn cô, lấy một tờ giấy đỏ trong túi ra."Đây là gì thế?"Lục Thanh Nghiên nhìn giấy đỏ, không rõ Chu Cảnh Diên đột nhiên đưa cô tờ giấy đỏ làm gì?"Mở ra xem đi."Lục Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, sao đột nhiên lại trở nên thần bí như vậy?Cô mở tờ giấy đỏ ra, phía trên không có gì cả, chỉ viết ngày mùng 9 tháng 9.Mặt trái mặt phải cô đều lật xem một lượt, chỉ có một ngày này.Lục Thanh Nghiên cảm thấy khó hiểu, nghi ngờ hỏi Chu Cảnh Diên: "Đây là gì thế?""Ngày chúng ta kết hôn."Chu Cảnh Diên cầm lấy giấy đỏ trong tay Lục Thanh Nghiên, đặt trong túi áo.Bình thường xem ngày kết hôn cần sinh thần bát tự của hai bên.Biết cô khác biệt, Chu Cảnh Diên chỉ bảo người mù họ La chọn một ngày gần nhất, cũng là ngày đẹp nhất.Đợi tới ngày mùng 9 tháng 9, cô sẽ là vợ mình."Ngày kết hôn ư?"Lục Thanh Nghiên không nghĩ tới mới qua một hai tiếng, Chu Cảnh Diên đã xem xong ngày.Rốt cuộc là anh vội vã muốn cưới cô vào cửa cỡ nào?Lục Thanh Nghiên dở khóc dở cười, không ngờ trong lòng lại dâng lên cảm giác ấm áp."Ừm, còn một tháng nữa." Chu Cảnh Diên khẩn trương nắm chặt tay, che giấu kích động ở sâu trong lòng.Lục Thanh Nghiên nâng tay lên, nắm lấy tay anh: "Vậy em đợi anh tới cưới em.""Được!"Giọng nói kiên định lộ ra tình thâm thuộc về anh.Chu Cảnh Diên trở tay nắm lấy tay cô: "Nghiên Nghiên, anh đi về trước."Anh còn muốn nói cho bà ngoại chuyện vui này, khiến bà ngoại vui vẻ."Ừm, đi đi."Đợi Chu Cảnh Diên rời đi, Lục Thanh Nghiên còn đứng ngây ngốc ở cửa sân.Ngày mùng 9 tháng 9, cô thực sự phải kết hôn sao?Gả cho Chu Cảnh Diên, Lục Thanh Nghiên không có bất cứ không muốn nào.Trái lại trong lòng cô lúc này vừa khẩn trương vừa kích động, lòng bàn tay đều là mồ hôi, mặt nóng muốn chết.Cô không nhịn được giơ tay che mặt mình, cười vô cùng vui vẻ.Khi xoay người đi vào trong phòng, Lục Thanh Nghiên lắc mình tiến vào không gian.Tâm trạng dao động quá lớn, chỉ có thể tìm chút việc làm dời đi cảm xúc khẩn trương.Cảnh sắc không gian tú lệ động lòng người, đồng ruộng một mảnh xanh biếc, mùi hương hoa quả tràn ra bốn phía.Lục Thanh Nghiên xách theo giỏ tre, cầm kéo đi về phía ruộng dâu tây.Không đến kho hàng lấy đồ đựng trái cây, cô lựa chọn tự mình hái lấy.Ruộng dâu tây không rộng, chỉ có một hai mảnh ruộng chuyên cung cấp cho cô ăn.Đặt rổ sang một bên, Lục Thanh Nghiên cầm kéo khom lưng ngồi xổm xuống.Từng quả dâu tây màu đỏ tươi được cô hái ra, nhẹ nhàng để vào trong rổ.Hái dâu tây xong, Lục Thanh Nghiên xoay người đến khu thanh long. kiwi, rồi đến vườn nho hái hai chùm nho màu tím.Cuối cùng đến ruộng dưa hấu hái một quả dưa hấu chín.Xách theo rổ nặng, Lục Thanh Nghiên hài lòng đi tới nhà gỗ, sau đó đi vào phòng bếp.Cô lấy mấy hộp cơm thủy tỉnh ra, rửa sạch đặt sang một bên.Cắt dưa hấu thành từng miếng nhỏ đựng đầy hai hộp cơm thủy tỉnh, để vào tủ lạnh.Sau đó bắt đầu xử lý trái kiwi, thanh long, cô chuẩn bị làm salad.Lại cầm sữa chua, mật ong, sữa dừa cô thích ăn trong kho hàng tới, quấy đều hết vào trái cây."Ăn ngon."Nĩa cắm một miếng dâu tây cho vào miệng, Lục Thanh Nghiên sung sướng híp mắt.Cô chỉ ăn một phần, để lại một phần vào tủ lạnh.Đợi Chu Cảnh Diên tới đây, cô lại đưa cho anh nếm thử xem.Cầm một phần salad hoa quả, Lục Thanh Nghiên cầm máy tính bảng, nằm trên sô pha.Cô vừa xem phim điện ảnh, vừa ăn trái cây.Buổi tối, cô nghỉ ngơi trong không gian.Nằm trên giường to mềm mại, Lục Thanh Nghiên lại nghĩ tới Chu Cảnh Diên, lộ ra nụ cười xán lạn.Cô không buồn ngủ không nhịn được lăn lộn trên giường, mãi đến sau nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ mất.Khi tỉnh lại đã là 10 giờ sáng, Lục Thanh Nghiên rửa mặt thay quần áo xong, thì cầm một phần bữa sáng trong kho hàng.Ăn uống no đủ, lúc này mới rời khỏi không gian."Con của mẹ!"Mới ra khỏi không gian, cô mơ hồ nghe thấy được có người kêu rên la khóc.Trong mắt Lục Thanh Nghiên hiện lên nghỉ ngờ, mở cửa đi ra ngoài.