Cây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,…

Chương 220: Cô Thực Sự Sắp Kết Hôn Ư

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến KhócTác giả: Dạ Dạ Sanh Ca NhiTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,… Khi còn nhỏ, cô ấy chơi đùa với một đống đám trẻ trong thôn, trong đó có Từ Xuân Sinh.Từ Xuân Sinh giống như anh trai cả chăm sóc cô ấy, quan tâm cô ấy.Dàn dần Ngô Tiểu Anh có tình cảm khác biệt đối với Từ Xuân Sinh.Đáng tiếc sau này mặt cô ấy mọc nhiều mụn, xấu đến mức cô ấy không dám tiếp cận Từ Xuân Sinh.Theo tuổi tác tăng lên, cô ấy và Từ Xuân Sinh dần xa cách.Mấy năm trước, Từ Xuân Sinh đến huyện thành làm việc.Hai người quanh năm suốt tháng không gặp mặt, cô ấy chỉ có thể chôn vùi tình cảm trong lòng."Thích thì chủ động một chút."Lục Thanh Nghiên có thể nhìn ra được Từ Xuân Sinh cũng có tình cảm với Ngô Tiểu Anh, nói không chừng có thể xúc tiến đoạn nhân duyên tốt."Anh Xuân Sinh sẽ không thích tôi."Đôi mắt của Ngô Tiểu Anh sáng lên, ngay sau đó trở nên ảm đạm, lắc đầu.Hiện giờ Từ Xuân Sinh giỏi như vậy, sao có thể nhìn trúng một cô gái nông thôn?"Kẻ ngốc, không tranh thủ đã muốn từ bỏ sao? Nhỡ đâu anh ta cũng có cảm giác đối với cô thì sao?"Ngô Tiểu Anh là cô gái tốt, cuộc sống của Từ Xuân Sinh thoạt nhìn không tệ, bác gái Lý chắc chắn cũng là mẹ chồng tốt, nhìn kiểu gì cũng là mối nhân duyên tốt."Thật vậy sao?"Đôi mắt của Ngô Tiểu Anh lại sáng lên lần nữa, thẹn thùng nhìn Lục Thanh Nghiên."Ừm, đi thử đi."Lục Thanh Nghiên chưa bao giờ để tâm tới chuyện tình cảm của người khác, đây là lần đầu tiên cô chủ động bảo người ta theo đuổi hạnh phúc của mình.Cuối cùng Ngô Tiểu Anh không dám chủ động tìm Từ Xuân Sinh.Lục Thanh Nghiên không quản nữa, tình cảm là chuyện của hai người, ©ó tình đương nhiên sẽ ở bên nhau. Chuyện này không khỏi khiến cô nghĩ tới mình và Chu Cảnh Diên.Tình cảm của bọn họ không oanh oanh liệt liệt, nhạt như nước, mọi chuyện đều nước chảy thành sông.Bước nhẹ nhàng đi trên đường, Lục Thanh Nghiên đi về phía nhà.Vừa đến nhà không lâu, ngoài cửa có người kêu khóc đi qua.Đứng ở cửa sân cô ngẩng đầu nhìn.Mấy thôn dân khiêng thi thể của Trần Cẩu Thặng, đi về phía Thanh Sơn.Đôi mắt của Ngưu Lan Hoa sưng đỏ, khóc đến trời đất tối sầm.Gương mặt của Trần vô lại anh âm trầm không nói một câu, nhìn kỹ thì có thể thấy được nhẹ nhàng trong mắt ông ta.Con trai là người thực vật, ông ta bị không biết bao nhiêu người cười nhạo.Hiện giờ tốt quá rồi, Trần Cẩu Thặng chết đi cũng có thể khiến ông ta thở phào nhẹ nhõm.Trần Ni đi theo sau hai vợ chồng, nước mắt chảy ra từng giọt.Khi đi qua nhà Lục Thanh Nghiên, cô ta ngẩng đầu nhìn theo bản năng, bốn mắt nhìn nhau với Lục Thanh Nghiên ở sân.Trần Ni cười âm u, sau khi rời mắt lại bắt đầu rơi lệ.Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt xoay người về nhà, coi như không thấy nụ cười khiêu khích của Trần Ni.Lúc chạng vạng, Lục Thanh Nghiên nhắm mắt ngồi trên bàn đu dây hóng gió, tay còn cầm quạt tre nhẹ nhàng đong đưa."Thanh Nghiên."Ngô Tiểu Anh tung tăng nhảy nhót chạy từ ngoài vào, trên mặt là kích động không thể dùng ngôn ngữ hình dung."Có chuyện gì mà cô vui như vậy?"Lục Thanh Nghiên mở to mắt, tò mò nhìn về phía cô ấy."Khụ khụ."Ngô Tiểu Anh bắt đầu trở nên ngượng ngùng, cầm một chiếc ghế tới ngồi đối diện với Lục Thanh Nghiên."Buổi chiều tôi lại nói chuyện với anh Xuân Sinh.""Chỉ như vậy thôi?"Luc Thanh Nghiên lắc đầu b↠cười còn tưởng là chuyên lớn dì cd: "Nếu không thì sao, cô nghĩ là như đối tượng của cô sao?"Ngô Tiểu Anh thực sự hi vọng Từ Xuân Sinh giống với Chu Cảnh Diên.Cô ấy vô cùng hâm mộ tình cảm của Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên, hai người chỉ cần ở bên nhau, người khác đừng mơ chen chân vào.Lục Thanh Nghiên trợn to mắt: "Nói chuyện của cô, sao đột nhiên lại nhắc tới anh ấy?""Không phải là tôi hâm mộ hai người sao?"Ngô Tiểu Anh cười hì hì: "Cô và anh ấy chuẩn bị khi nào kết hôn?"Lục Thanh Nghiên lắc lư quạt tre, nâng mắt nhìn về phía Ngô Tiểu Anh: "Chỗ các cô kết hôn, có tập tục gì không?""Các cô sắp kết hôn ư?"Ngô Tiểu Anh kích động đến mức nhảy bật lên, trực tiếp chen tới bàn đu dây bên cạnh Lục Thanh Nghiên ngồi xuống."Bình tĩnh lại."Lục Thanh Nghiên tránh đi một chút, cô làm đương sự còn không kích động như Ngô Tiểu Anh."Được, tôi bình tĩnh."Ngô Tiểu Anh hít sâu một hơi, cuối cùng bình tĩnh lại.Đôi mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên, tràn ngập hương vị tò mò."Cô thực sự sắp kết hôn ư? Khi nào thế?"Ngô Tiểu Anh gấp không đợi nổi hỏi Lục Thanh Nghiên.

Khi còn nhỏ, cô ấy chơi đùa với một đống đám trẻ trong thôn, trong đó có Từ Xuân Sinh.

Từ Xuân Sinh giống như anh trai cả chăm sóc cô ấy, quan tâm cô ấy.

Dàn dần Ngô Tiểu Anh có tình cảm khác biệt đối với Từ Xuân Sinh.

Đáng tiếc sau này mặt cô ấy mọc nhiều mụn, xấu đến mức cô ấy không dám tiếp cận Từ Xuân Sinh.

Theo tuổi tác tăng lên, cô ấy và Từ Xuân Sinh dần xa cách.

Mấy năm trước, Từ Xuân Sinh đến huyện thành làm việc.

Hai người quanh năm suốt tháng không gặp mặt, cô ấy chỉ có thể chôn vùi tình cảm trong lòng.

"Thích thì chủ động một chút."

Lục Thanh Nghiên có thể nhìn ra được Từ Xuân Sinh cũng có tình cảm với Ngô Tiểu Anh, nói không chừng có thể xúc tiến đoạn nhân duyên tốt.

"Anh Xuân Sinh sẽ không thích tôi."

Đôi mắt của Ngô Tiểu Anh sáng lên, ngay sau đó trở nên ảm đạm, lắc đầu.

Hiện giờ Từ Xuân Sinh giỏi như vậy, sao có thể nhìn trúng một cô gái nông thôn?

"Kẻ ngốc, không tranh thủ đã muốn từ bỏ sao? Nhỡ đâu anh ta cũng có cảm giác đối với cô thì sao?"

Ngô Tiểu Anh là cô gái tốt, cuộc sống của Từ Xuân Sinh thoạt nhìn không tệ, bác gái Lý chắc chắn cũng là mẹ chồng tốt, nhìn kiểu gì cũng là mối nhân duyên tốt.

"Thật vậy sao?"

Đôi mắt của Ngô Tiểu Anh lại sáng lên lần nữa, thẹn thùng nhìn Lục Thanh Nghiên.

"Ừm, đi thử đi."

Lục Thanh Nghiên chưa bao giờ để tâm tới chuyện tình cảm của người khác, đây là lần đầu tiên cô chủ động bảo người ta theo đuổi hạnh phúc của mình.

Cuối cùng Ngô Tiểu Anh không dám chủ động tìm Từ Xuân Sinh.

Lục Thanh Nghiên không quản nữa, tình cảm là chuyện của hai người, ©ó tình đương nhiên sẽ ở bên nhau. Chuyện này không khỏi khiến cô nghĩ tới mình và Chu Cảnh Diên.

Tình cảm của bọn họ không oanh oanh liệt liệt, nhạt như nước, mọi chuyện đều nước chảy thành sông.

Bước nhẹ nhàng đi trên đường, Lục Thanh Nghiên đi về phía nhà.

Vừa đến nhà không lâu, ngoài cửa có người kêu khóc đi qua.

Đứng ở cửa sân cô ngẩng đầu nhìn.

Mấy thôn dân khiêng thi thể của Trần Cẩu Thặng, đi về phía Thanh Sơn.

Đôi mắt của Ngưu Lan Hoa sưng đỏ, khóc đến trời đất tối sầm.

Gương mặt của Trần vô lại anh âm trầm không nói một câu, nhìn kỹ thì có thể thấy được nhẹ nhàng trong mắt ông ta.

Con trai là người thực vật, ông ta bị không biết bao nhiêu người cười nhạo.

Hiện giờ tốt quá rồi, Trần Cẩu Thặng chết đi cũng có thể khiến ông ta thở phào nhẹ nhõm.

Trần Ni đi theo sau hai vợ chồng, nước mắt chảy ra từng giọt.

Khi đi qua nhà Lục Thanh Nghiên, cô ta ngẩng đầu nhìn theo bản năng, bốn mắt nhìn nhau với Lục Thanh Nghiên ở sân.

Trần Ni cười âm u, sau khi rời mắt lại bắt đầu rơi lệ.

Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt xoay người về nhà, coi như không thấy nụ cười khiêu khích của Trần Ni.

Lúc chạng vạng, Lục Thanh Nghiên nhắm mắt ngồi trên bàn đu dây hóng gió, tay còn cầm quạt tre nhẹ nhàng đong đưa.

"Thanh Nghiên."

Ngô Tiểu Anh tung tăng nhảy nhót chạy từ ngoài vào, trên mặt là kích động không thể dùng ngôn ngữ hình dung.

"Có chuyện gì mà cô vui như vậy?"

Lục Thanh Nghiên mở to mắt, tò mò nhìn về phía cô ấy.

"Khụ khụ."

Ngô Tiểu Anh bắt đầu trở nên ngượng ngùng, cầm một chiếc ghế tới ngồi đối diện với Lục Thanh Nghiên.

"Buổi chiều tôi lại nói chuyện với anh Xuân Sinh."

"Chỉ như vậy thôi?"

Luc Thanh Nghiên lắc đầu b↠cười còn tưởng là chuyên lớn dì cd: "Nếu không thì sao, cô nghĩ là như đối tượng của cô sao?"

Ngô Tiểu Anh thực sự hi vọng Từ Xuân Sinh giống với Chu Cảnh Diên.

Cô ấy vô cùng hâm mộ tình cảm của Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên, hai người chỉ cần ở bên nhau, người khác đừng mơ chen chân vào.

Lục Thanh Nghiên trợn to mắt: "Nói chuyện của cô, sao đột nhiên lại nhắc tới anh ấy?"

"Không phải là tôi hâm mộ hai người sao?"

Ngô Tiểu Anh cười hì hì: "Cô và anh ấy chuẩn bị khi nào kết hôn?"

Lục Thanh Nghiên lắc lư quạt tre, nâng mắt nhìn về phía Ngô Tiểu Anh: "Chỗ các cô kết hôn, có tập tục gì không?"

"Các cô sắp kết hôn ư?"

Ngô Tiểu Anh kích động đến mức nhảy bật lên, trực tiếp chen tới bàn đu dây bên cạnh Lục Thanh Nghiên ngồi xuống.

"Bình tĩnh lại."

Lục Thanh Nghiên tránh đi một chút, cô làm đương sự còn không kích động như Ngô Tiểu Anh.

"Được, tôi bình tĩnh."

Ngô Tiểu Anh hít sâu một hơi, cuối cùng bình tĩnh lại.

Đôi mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên, tràn ngập hương vị tò mò.

"Cô thực sự sắp kết hôn ư? Khi nào thế?"

Ngô Tiểu Anh gấp không đợi nổi hỏi Lục Thanh Nghiên.

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến KhócTác giả: Dạ Dạ Sanh Ca NhiTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,… Khi còn nhỏ, cô ấy chơi đùa với một đống đám trẻ trong thôn, trong đó có Từ Xuân Sinh.Từ Xuân Sinh giống như anh trai cả chăm sóc cô ấy, quan tâm cô ấy.Dàn dần Ngô Tiểu Anh có tình cảm khác biệt đối với Từ Xuân Sinh.Đáng tiếc sau này mặt cô ấy mọc nhiều mụn, xấu đến mức cô ấy không dám tiếp cận Từ Xuân Sinh.Theo tuổi tác tăng lên, cô ấy và Từ Xuân Sinh dần xa cách.Mấy năm trước, Từ Xuân Sinh đến huyện thành làm việc.Hai người quanh năm suốt tháng không gặp mặt, cô ấy chỉ có thể chôn vùi tình cảm trong lòng."Thích thì chủ động một chút."Lục Thanh Nghiên có thể nhìn ra được Từ Xuân Sinh cũng có tình cảm với Ngô Tiểu Anh, nói không chừng có thể xúc tiến đoạn nhân duyên tốt."Anh Xuân Sinh sẽ không thích tôi."Đôi mắt của Ngô Tiểu Anh sáng lên, ngay sau đó trở nên ảm đạm, lắc đầu.Hiện giờ Từ Xuân Sinh giỏi như vậy, sao có thể nhìn trúng một cô gái nông thôn?"Kẻ ngốc, không tranh thủ đã muốn từ bỏ sao? Nhỡ đâu anh ta cũng có cảm giác đối với cô thì sao?"Ngô Tiểu Anh là cô gái tốt, cuộc sống của Từ Xuân Sinh thoạt nhìn không tệ, bác gái Lý chắc chắn cũng là mẹ chồng tốt, nhìn kiểu gì cũng là mối nhân duyên tốt."Thật vậy sao?"Đôi mắt của Ngô Tiểu Anh lại sáng lên lần nữa, thẹn thùng nhìn Lục Thanh Nghiên."Ừm, đi thử đi."Lục Thanh Nghiên chưa bao giờ để tâm tới chuyện tình cảm của người khác, đây là lần đầu tiên cô chủ động bảo người ta theo đuổi hạnh phúc của mình.Cuối cùng Ngô Tiểu Anh không dám chủ động tìm Từ Xuân Sinh.Lục Thanh Nghiên không quản nữa, tình cảm là chuyện của hai người, ©ó tình đương nhiên sẽ ở bên nhau. Chuyện này không khỏi khiến cô nghĩ tới mình và Chu Cảnh Diên.Tình cảm của bọn họ không oanh oanh liệt liệt, nhạt như nước, mọi chuyện đều nước chảy thành sông.Bước nhẹ nhàng đi trên đường, Lục Thanh Nghiên đi về phía nhà.Vừa đến nhà không lâu, ngoài cửa có người kêu khóc đi qua.Đứng ở cửa sân cô ngẩng đầu nhìn.Mấy thôn dân khiêng thi thể của Trần Cẩu Thặng, đi về phía Thanh Sơn.Đôi mắt của Ngưu Lan Hoa sưng đỏ, khóc đến trời đất tối sầm.Gương mặt của Trần vô lại anh âm trầm không nói một câu, nhìn kỹ thì có thể thấy được nhẹ nhàng trong mắt ông ta.Con trai là người thực vật, ông ta bị không biết bao nhiêu người cười nhạo.Hiện giờ tốt quá rồi, Trần Cẩu Thặng chết đi cũng có thể khiến ông ta thở phào nhẹ nhõm.Trần Ni đi theo sau hai vợ chồng, nước mắt chảy ra từng giọt.Khi đi qua nhà Lục Thanh Nghiên, cô ta ngẩng đầu nhìn theo bản năng, bốn mắt nhìn nhau với Lục Thanh Nghiên ở sân.Trần Ni cười âm u, sau khi rời mắt lại bắt đầu rơi lệ.Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt xoay người về nhà, coi như không thấy nụ cười khiêu khích của Trần Ni.Lúc chạng vạng, Lục Thanh Nghiên nhắm mắt ngồi trên bàn đu dây hóng gió, tay còn cầm quạt tre nhẹ nhàng đong đưa."Thanh Nghiên."Ngô Tiểu Anh tung tăng nhảy nhót chạy từ ngoài vào, trên mặt là kích động không thể dùng ngôn ngữ hình dung."Có chuyện gì mà cô vui như vậy?"Lục Thanh Nghiên mở to mắt, tò mò nhìn về phía cô ấy."Khụ khụ."Ngô Tiểu Anh bắt đầu trở nên ngượng ngùng, cầm một chiếc ghế tới ngồi đối diện với Lục Thanh Nghiên."Buổi chiều tôi lại nói chuyện với anh Xuân Sinh.""Chỉ như vậy thôi?"Luc Thanh Nghiên lắc đầu b↠cười còn tưởng là chuyên lớn dì cd: "Nếu không thì sao, cô nghĩ là như đối tượng của cô sao?"Ngô Tiểu Anh thực sự hi vọng Từ Xuân Sinh giống với Chu Cảnh Diên.Cô ấy vô cùng hâm mộ tình cảm của Lục Thanh Nghiên và Chu Cảnh Diên, hai người chỉ cần ở bên nhau, người khác đừng mơ chen chân vào.Lục Thanh Nghiên trợn to mắt: "Nói chuyện của cô, sao đột nhiên lại nhắc tới anh ấy?""Không phải là tôi hâm mộ hai người sao?"Ngô Tiểu Anh cười hì hì: "Cô và anh ấy chuẩn bị khi nào kết hôn?"Lục Thanh Nghiên lắc lư quạt tre, nâng mắt nhìn về phía Ngô Tiểu Anh: "Chỗ các cô kết hôn, có tập tục gì không?""Các cô sắp kết hôn ư?"Ngô Tiểu Anh kích động đến mức nhảy bật lên, trực tiếp chen tới bàn đu dây bên cạnh Lục Thanh Nghiên ngồi xuống."Bình tĩnh lại."Lục Thanh Nghiên tránh đi một chút, cô làm đương sự còn không kích động như Ngô Tiểu Anh."Được, tôi bình tĩnh."Ngô Tiểu Anh hít sâu một hơi, cuối cùng bình tĩnh lại.Đôi mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên, tràn ngập hương vị tò mò."Cô thực sự sắp kết hôn ư? Khi nào thế?"Ngô Tiểu Anh gấp không đợi nổi hỏi Lục Thanh Nghiên.

Chương 220: Cô Thực Sự Sắp Kết Hôn Ư