Cây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,…

Chương 246: Ở Nông Thôn Hẻo Lánh Như Vậy, Vậy Mà Còn Có Người Đẹp

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến KhócTác giả: Dạ Dạ Sanh Ca NhiTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,… Thực ra cô biết, cho dù báo công an, với kỹ thuật lạc hậu hiện giờ muốn tra được hung thủ khó càng thêm khó.Đội trưởng Từ khoan thai tới muộn, biết được đại đội Thịnh Dương có người chết, ông ấy sợ tới mức bỏ khách lại chạy vội tới.Ở phía sau cách đội trưởng Từ mấy trăm mét, ba nam nữ tuổi không đồng nhất đứng cạnh nhau, ở phía xa nhìn về bên này."Chuyện đen đủi gì thế này, không nghĩ tới mới tới đại đội Thịnh Dương, vậy mà gặp phải chuyện như thế."Một cô gái mười sáu mười bảy tuổi mím môi, không kiên nhẫn nhìn đám người vây kín ở phía xa."Được rồi, bớt nói mấy câu thôi."Một ông già đầu 60 lạnh giọng quát cô gái, ánh mắt lướt qua mọi người nhìn về phía Thanh Sơn xa xa."Cha, em gái chỉ vô tình nói ra thôi, cha đừng tức giận."Người đàn ông trẻ tuổi diện mạo tuấn tú, mặc áo sơ mi trắng đứng trước mặt em gái mình nói chuyện thay cô ta.Cô gái tràn ngập đắc ý, kéo cánh tay của người đàn ông trẻ tuổi: "Vẫn là anh ba đối xử với em tốt nhất."Người đàn ông trẻ tuổi cười tươi, tầm mắt trong lúc vô tình nhìn về phía một chỗ, lộ ra tia sáng kinh diễm."Ở nông thôn hẻo lánh như vậy, vậy mà còn có người đẹp ư?"Lọt vào trong tầm mắt anh ta, là một bóng dáng yểu điệu quay lưng về phía anh ta.Cho dù không thấy được chính diện, dựa vào trực giác săn thú người đàn ông nhận định đó là đại mỹ nhân."Trịnh Quốc Vũ, anh một ngày không nhìn phụ nữ thì sẽ chết có phải hay không?""Trịnh Quốc Anh, anh là anh ba của em."Nam nữ trẻ tuổi ghét bỏ nhau, bên cạnh lại vang lên tiếng quát lớn nghiêm khắc uy nghiêm."Đều câm miệng cho cha."Đôi mắt sắc bén của Trinh Lão Căn rủ xuống. nhìn về phía hai anh em. "Dạ, cha."Hai anh em Trịnh Quốc Vũ ngoan ngoãn câm miệng.Biết cha mình tới nơi này là có chuyện cần làm, nhất định không thể phá hỏng.Hai anh em bọn họ vất vả lắm mới cầu xin được đi theo, vì muốn nhìn xem ở nông thôn trông như thế nào.Quả nhiên giống như trong suy đoán, bần cùng và lạc hậu.Cả đám gầy giống y như khỉ, vừa đen vừa xấu đúng là cay mắt."Cha, chúng ta ở đâu ạ?"Trịnh Quốc Anh nhìn bốn phía với vẻ ghét bỏ, tất cả đều là nhà tranh, cô ta không muốn ở."Đại đội trưởng đang tìm cho chúng ta, nhìn xem có thể ở nhà ai đó một khoảng thời gian không."Trịnh Lão Căn để hai tay sau lưng, nhìn bốn phía.Cũ nát giống y như nhiều năm trước, ông ta không nhịn được cười mìa.Đầu là một đám ở nông thôn nhiều năm, quỷ nghèo không biết chữ.Nghĩ tới lúc trước mình cũng giống với đám người này, gương mặt của Trịnh Lão Căn âm trầm."Cha, con không muốn ở với đám người này."Trịnh Quốc Anh vừa nghe phải ở cùng với đám người vừa dơ vừa xấu, thì phản đối theo bản năng.Trịnh Quốc Vũ cũng không muốn ở chung với người khác, làm chuyện gì cũng không tiện."Không phải nghe theo các con, ai bảo các con theo tới."Trịnh Lão Căn lạnh giọng đáp lại: "Tự mình đi tìm chỗ mình thích ở đi."Ông ta còn cần đi một lát, tra xét tình hình bốn phía.Lần này Trịnh Lão Căn trở về, là muốn làm một chuyện rất lâu trước nên làm.Chậm trễ nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể chậm trễ tiếp, tránh cho xảy ra ngoài ý muốn.Nhiều năm trước ông ta bị thương được một thợ săn ở đại đội Thịnh Dương cứu, sau này thợ săn chết đi trong nạn đói, ông ta dưỡng thương xong thì rời khỏi đại đội Thịnh Dương. Sau khi Trịnh Lão Căn rời đi, gương mặt Trịnh Quốc Anh y như khóc tang: "Sớm biết sẽ như vậy em đã không tới."Cô ta đâu biết rằng sẽ như thế, vẫn là ở thành phố thoải mái hơn."Được rồi."Trịnh Quốc Vũ không để ý em gái oán giận, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp sắp rời đi."Tiểu Anh."Ở phía xa có người gọi hai chữ Tiểu Anh, gương mặt Trịnh Quốc Anh lập tức âm trầm:"Vậy mà có người cũng tên Tiểu Anh, cô ta xứng sao?""Anh ba, anh đi đâu thế?"Trịnh Quốc Anh muốn oán giận với Trịnh Quốc Vũ, thấy anh ta vứt bỏ mình rời đi, thì tức giận bất bình đuổi theo.Lục Thanh Nghiên từ chối cầu xin của Miêu Hồng Hà, không ở đó quá lâu.Cô không thích nhìn người chết, đặc biệt còn là người mình quen.Đứa nhỏ Trần Cẩu Đản này đúng là đáng ghét, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới đứa bé sẽ chết.

Thực ra cô biết, cho dù báo công an, với kỹ thuật lạc hậu hiện giờ muốn tra được hung thủ khó càng thêm khó.

Đội trưởng Từ khoan thai tới muộn, biết được đại đội Thịnh Dương có người chết, ông ấy sợ tới mức bỏ khách lại chạy vội tới.

Ở phía sau cách đội trưởng Từ mấy trăm mét, ba nam nữ tuổi không đồng nhất đứng cạnh nhau, ở phía xa nhìn về bên này.

"Chuyện đen đủi gì thế này, không nghĩ tới mới tới đại đội Thịnh Dương, vậy mà gặp phải chuyện như thế."

Một cô gái mười sáu mười bảy tuổi mím môi, không kiên nhẫn nhìn đám người vây kín ở phía xa.

"Được rồi, bớt nói mấy câu thôi."

Một ông già đầu 60 lạnh giọng quát cô gái, ánh mắt lướt qua mọi người nhìn về phía Thanh Sơn xa xa.

"Cha, em gái chỉ vô tình nói ra thôi, cha đừng tức giận."

Người đàn ông trẻ tuổi diện mạo tuấn tú, mặc áo sơ mi trắng đứng trước mặt em gái mình nói chuyện thay cô ta.

Cô gái tràn ngập đắc ý, kéo cánh tay của người đàn ông trẻ tuổi: "Vẫn là anh ba đối xử với em tốt nhất."

Người đàn ông trẻ tuổi cười tươi, tầm mắt trong lúc vô tình nhìn về phía một chỗ, lộ ra tia sáng kinh diễm.

"Ở nông thôn hẻo lánh như vậy, vậy mà còn có người đẹp ư?"

Lọt vào trong tầm mắt anh ta, là một bóng dáng yểu điệu quay lưng về phía anh ta.

Cho dù không thấy được chính diện, dựa vào trực giác săn thú người đàn ông nhận định đó là đại mỹ nhân.

"Trịnh Quốc Vũ, anh một ngày không nhìn phụ nữ thì sẽ chết có phải hay không?"

"Trịnh Quốc Anh, anh là anh ba của em."

Nam nữ trẻ tuổi ghét bỏ nhau, bên cạnh lại vang lên tiếng quát lớn nghiêm khắc uy nghiêm.

"Đều câm miệng cho cha."

Đôi mắt sắc bén của Trinh Lão Căn rủ xuống. nhìn về phía hai anh em. "Dạ, cha."

Hai anh em Trịnh Quốc Vũ ngoan ngoãn câm miệng.

Biết cha mình tới nơi này là có chuyện cần làm, nhất định không thể phá hỏng.

Hai anh em bọn họ vất vả lắm mới cầu xin được đi theo, vì muốn nhìn xem ở nông thôn trông như thế nào.

Quả nhiên giống như trong suy đoán, bần cùng và lạc hậu.

Cả đám gầy giống y như khỉ, vừa đen vừa xấu đúng là cay mắt.

"Cha, chúng ta ở đâu ạ?"

Trịnh Quốc Anh nhìn bốn phía với vẻ ghét bỏ, tất cả đều là nhà tranh, cô ta không muốn ở.

"Đại đội trưởng đang tìm cho chúng ta, nhìn xem có thể ở nhà ai đó một khoảng thời gian không."

Trịnh Lão Căn để hai tay sau lưng, nhìn bốn phía.

Cũ nát giống y như nhiều năm trước, ông ta không nhịn được cười mìa.

Đầu là một đám ở nông thôn nhiều năm, quỷ nghèo không biết chữ.

Nghĩ tới lúc trước mình cũng giống với đám người này, gương mặt của Trịnh Lão Căn âm trầm.

"Cha, con không muốn ở với đám người này."

Trịnh Quốc Anh vừa nghe phải ở cùng với đám người vừa dơ vừa xấu, thì phản đối theo bản năng.

Trịnh Quốc Vũ cũng không muốn ở chung với người khác, làm chuyện gì cũng không tiện.

"Không phải nghe theo các con, ai bảo các con theo tới."

Trịnh Lão Căn lạnh giọng đáp lại: "Tự mình đi tìm chỗ mình thích ở đi."

Ông ta còn cần đi một lát, tra xét tình hình bốn phía.

Lần này Trịnh Lão Căn trở về, là muốn làm một chuyện rất lâu trước nên làm.

Chậm trễ nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể chậm trễ tiếp, tránh cho xảy ra ngoài ý muốn.

Nhiều năm trước ông ta bị thương được một thợ săn ở đại đội Thịnh Dương cứu, sau này thợ săn chết đi trong nạn đói, ông ta dưỡng thương xong thì rời khỏi đại đội Thịnh Dương. Sau khi Trịnh Lão Căn rời đi, gương mặt Trịnh Quốc Anh y như khóc tang: "Sớm biết sẽ như vậy em đã không tới."

Cô ta đâu biết rằng sẽ như thế, vẫn là ở thành phố thoải mái hơn.

"Được rồi."

Trịnh Quốc Vũ không để ý em gái oán giận, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp sắp rời đi.

"Tiểu Anh."

Ở phía xa có người gọi hai chữ Tiểu Anh, gương mặt Trịnh Quốc Anh lập tức âm trầm:

"Vậy mà có người cũng tên Tiểu Anh, cô ta xứng sao?"

"Anh ba, anh đi đâu thế?"

Trịnh Quốc Anh muốn oán giận với Trịnh Quốc Vũ, thấy anh ta vứt bỏ mình rời đi, thì tức giận bất bình đuổi theo.

Lục Thanh Nghiên từ chối cầu xin của Miêu Hồng Hà, không ở đó quá lâu.

Cô không thích nhìn người chết, đặc biệt còn là người mình quen.

Đứa nhỏ Trần Cẩu Đản này đúng là đáng ghét, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới đứa bé sẽ chết.

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến KhócTác giả: Dạ Dạ Sanh Ca NhiTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,… Thực ra cô biết, cho dù báo công an, với kỹ thuật lạc hậu hiện giờ muốn tra được hung thủ khó càng thêm khó.Đội trưởng Từ khoan thai tới muộn, biết được đại đội Thịnh Dương có người chết, ông ấy sợ tới mức bỏ khách lại chạy vội tới.Ở phía sau cách đội trưởng Từ mấy trăm mét, ba nam nữ tuổi không đồng nhất đứng cạnh nhau, ở phía xa nhìn về bên này."Chuyện đen đủi gì thế này, không nghĩ tới mới tới đại đội Thịnh Dương, vậy mà gặp phải chuyện như thế."Một cô gái mười sáu mười bảy tuổi mím môi, không kiên nhẫn nhìn đám người vây kín ở phía xa."Được rồi, bớt nói mấy câu thôi."Một ông già đầu 60 lạnh giọng quát cô gái, ánh mắt lướt qua mọi người nhìn về phía Thanh Sơn xa xa."Cha, em gái chỉ vô tình nói ra thôi, cha đừng tức giận."Người đàn ông trẻ tuổi diện mạo tuấn tú, mặc áo sơ mi trắng đứng trước mặt em gái mình nói chuyện thay cô ta.Cô gái tràn ngập đắc ý, kéo cánh tay của người đàn ông trẻ tuổi: "Vẫn là anh ba đối xử với em tốt nhất."Người đàn ông trẻ tuổi cười tươi, tầm mắt trong lúc vô tình nhìn về phía một chỗ, lộ ra tia sáng kinh diễm."Ở nông thôn hẻo lánh như vậy, vậy mà còn có người đẹp ư?"Lọt vào trong tầm mắt anh ta, là một bóng dáng yểu điệu quay lưng về phía anh ta.Cho dù không thấy được chính diện, dựa vào trực giác săn thú người đàn ông nhận định đó là đại mỹ nhân."Trịnh Quốc Vũ, anh một ngày không nhìn phụ nữ thì sẽ chết có phải hay không?""Trịnh Quốc Anh, anh là anh ba của em."Nam nữ trẻ tuổi ghét bỏ nhau, bên cạnh lại vang lên tiếng quát lớn nghiêm khắc uy nghiêm."Đều câm miệng cho cha."Đôi mắt sắc bén của Trinh Lão Căn rủ xuống. nhìn về phía hai anh em. "Dạ, cha."Hai anh em Trịnh Quốc Vũ ngoan ngoãn câm miệng.Biết cha mình tới nơi này là có chuyện cần làm, nhất định không thể phá hỏng.Hai anh em bọn họ vất vả lắm mới cầu xin được đi theo, vì muốn nhìn xem ở nông thôn trông như thế nào.Quả nhiên giống như trong suy đoán, bần cùng và lạc hậu.Cả đám gầy giống y như khỉ, vừa đen vừa xấu đúng là cay mắt."Cha, chúng ta ở đâu ạ?"Trịnh Quốc Anh nhìn bốn phía với vẻ ghét bỏ, tất cả đều là nhà tranh, cô ta không muốn ở."Đại đội trưởng đang tìm cho chúng ta, nhìn xem có thể ở nhà ai đó một khoảng thời gian không."Trịnh Lão Căn để hai tay sau lưng, nhìn bốn phía.Cũ nát giống y như nhiều năm trước, ông ta không nhịn được cười mìa.Đầu là một đám ở nông thôn nhiều năm, quỷ nghèo không biết chữ.Nghĩ tới lúc trước mình cũng giống với đám người này, gương mặt của Trịnh Lão Căn âm trầm."Cha, con không muốn ở với đám người này."Trịnh Quốc Anh vừa nghe phải ở cùng với đám người vừa dơ vừa xấu, thì phản đối theo bản năng.Trịnh Quốc Vũ cũng không muốn ở chung với người khác, làm chuyện gì cũng không tiện."Không phải nghe theo các con, ai bảo các con theo tới."Trịnh Lão Căn lạnh giọng đáp lại: "Tự mình đi tìm chỗ mình thích ở đi."Ông ta còn cần đi một lát, tra xét tình hình bốn phía.Lần này Trịnh Lão Căn trở về, là muốn làm một chuyện rất lâu trước nên làm.Chậm trễ nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể chậm trễ tiếp, tránh cho xảy ra ngoài ý muốn.Nhiều năm trước ông ta bị thương được một thợ săn ở đại đội Thịnh Dương cứu, sau này thợ săn chết đi trong nạn đói, ông ta dưỡng thương xong thì rời khỏi đại đội Thịnh Dương. Sau khi Trịnh Lão Căn rời đi, gương mặt Trịnh Quốc Anh y như khóc tang: "Sớm biết sẽ như vậy em đã không tới."Cô ta đâu biết rằng sẽ như thế, vẫn là ở thành phố thoải mái hơn."Được rồi."Trịnh Quốc Vũ không để ý em gái oán giận, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm bóng hình xinh đẹp sắp rời đi."Tiểu Anh."Ở phía xa có người gọi hai chữ Tiểu Anh, gương mặt Trịnh Quốc Anh lập tức âm trầm:"Vậy mà có người cũng tên Tiểu Anh, cô ta xứng sao?""Anh ba, anh đi đâu thế?"Trịnh Quốc Anh muốn oán giận với Trịnh Quốc Vũ, thấy anh ta vứt bỏ mình rời đi, thì tức giận bất bình đuổi theo.Lục Thanh Nghiên từ chối cầu xin của Miêu Hồng Hà, không ở đó quá lâu.Cô không thích nhìn người chết, đặc biệt còn là người mình quen.Đứa nhỏ Trần Cẩu Đản này đúng là đáng ghét, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới đứa bé sẽ chết.

Chương 246: Ở Nông Thôn Hẻo Lánh Như Vậy, Vậy Mà Còn Có Người Đẹp