Cây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,…

Chương 365: Đi Lên Núi Hái Quả Hồng

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến KhócTác giả: Dạ Dạ Sanh Ca NhiTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,… "Ha ha, chúng ta đi thôi! Lúc này quả hồng rất ngọt, đợi hái về còn có thể làm bánh quả hồng, ăn rất ngon."Ngô Tiểu Anh nghĩ tới bánh quả hồng, nước miếng sắp chảy ra.Đối với người nhà quê như bọn họ mà nói, bánh quả hồng là thứ khó có được."Đi thôi."Dù sao không có việc gì làm, Lục Thanh Nghiên dứt khoát cõng giỏ tre đi cùng Ngô Tiểu Anh đi về phía Thanh Sơn.Hai bọn họ mới đi qua đồng ruộng của đại đội, thì thấy được mấy người đang ở bờ ruộng phía xa bị đội trưởng Từ trách mắng.Lục Thanh Nghiên không muốn nhìn nhiều, nhưng bị Ngô Tiểu Anh kéo tiến lên, đứng một bên."Các người là tới làm việc, không phải tới hưởng phúc."Đội trưởng Từ giận sôi máu, đứng trước mặt mấy thanh niên trí thức, lạnh giọng răn dạy.Đã đến giờ làm việc mấy Trần Ni này còn ở trong phòng ngủ ngon, phải đợi ông ấy gọi người đi thúc giục.Đợi tới xong thì trên người còn mặc áo sơ mi trắng, như vậy đâu giống tới làm việc, là tới chọc tức ông ấy thì có."Đại đội trưởng ngại quá, ngày hôm qua quá mệt nên chúng tôi ngủ quên mất."Tề Huệ Lan chưa từng bị người ta răn dạy trước mặt bao nhiêu người như vậy, gương mặt không nhịn được đỏ bừng lên.Nghe thấy cô ấy nhận sai, sắc mặt đội trưởng Từ tốt hơn nhiều."Không phải chỉ tới muộn thôi ư."Hà Ngọc nhỏ giọng nói thầm lại bị đội trưởng Từ nghe thấy được, ông ấy lập tức nổi giận lần nữa."Cô lặp lại lần nữa?"Gương mặt của đội trưởng Từ âm trầm, Hà Ngọc không dám lại lửa cháy đổ thêm dầu."Đại đội trưởng, Hà Ngọc không có ý gì khác đâu, chúng tôi lập tức đi làm việc."Lâm Tuyết kéo Hà Ngọc trên gương mặt nhu nhược có chút tươi cười. "Công điểm hôm nay sẽ bị trừ toàn bộ."Đội trưởng Từ không chiều đám thanh niên trí thức này, ngày đầu tiên đi làm nhất định phải dọa bọn họ sợ, tránh cho sau này không phục quản lý."Dựa vào cái gì chứ? Không phải chỉ đến muộn làm việc thôi ư, vậy mà ông trừ công điểm của chúng tôi."Hà Ngọc không phục còn già mồm, cô ta không thông minh cũng biết được tầm quan trọng của công điểm.Không đợi đội trưởng Từ trả lời, Hà Ngọc nhìn Ngô Tiểu Anh và Lục Thanh Nghiên đứng một bên, lập tức chỉ vào hai người."Vì sao hai bọn họ có thể không làm việc?"Hà Ngọc không phục lắm:"Chúng tôi đến muộn ông lại trừ công điểm của chúng tôi, hai bọn họ không làm việc sao không thấy ông mắng hai bọn họ? Ông như vậy là đối xử khác biệt!""Ha ha ha..."Đội trưởng Từ còn chưa trả lời, mấy thím vừa làm việc vừa xem náo nhiệt cười to.Hà Ngọc cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ cô ta nói sai gì sao?Vì sao những người này lại cười?"Thanh Nghiên người ta là bác sĩ của đại đội chúng tôi, đương nhiên có thể không cần làm việc, nếu cô có thể chữa bệnh cũng có thể thử xem.""Tiểu Anh có cha mẹ làm việc, con bé sắp kết hôn, người ta ở nhà đợi gả đi liên quan gì tới cô?"Mấy thím trào phúng, không có ấn tượng tốt đối với đám thanh niên trí thức lần này tới.Hà Ngọc nghe thấy thế xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng, không dám nói câu nào nữa."Nhanh đi làm việc đi, đều qua bên kia nhổ cỏ."Đội trưởng Từ lạnh lùng nhìn bảy thanh niên trí thức một cái, vẻ mặt không chút biểu cảm sắp xếp.Mấy thanh niên trí thức không dám nói gì nữa, đi tới chỗ ruộng mà đội trưởng Từ sắp xếp."Chúng ta có đi làm hay không liên quan gì tới cô ta?"Ngô Tiểu Anh trừng Hà Ngọc một cái, ấn tượng đối với người này kém tới cức han. "Được rồi, xem xong náo nhiệt rồi, thì nhanh đi lên núi đi."Lục Thanh Nghiên cười lắc đầu, lập tức đi lên Thanh Sơn.Chỗ đồng ruộng, Tề Huệ Lan nhìn về phía Lục Thanh Nghiên đang rời đi."Huệ Lan, cô đang nhìn gì thế?"Hạ Dĩnh tiến lại gần Tề Huệ Lan, nhìn theo tầm mắt cô ấy: "Cô đang nhìn hai bọn họ sao?""Cô có cảm thấy hay không, bác sĩ Thanh Nghiên kia không giống người nhà quê chút nào?"Gia cảnh của Tề Huệ Lan tốt, giáo dưỡng và khí chất của bản thân không phải người bình thường có thể so được.Cô ấy không nghĩ tới sẽ gặp được đồng chí nữ diện mạo khí chất đều hơn cô ấy ở nông thôn."Đúng vậy, trông thật xinh đẹp."Hạ Dĩnh rất tán thành lời Tề Huệ Lan nói.Cô ấy cho rằng Tề Huệ Lan đã là cô gái xinh đẹp nhất, khí chất tốt nhất mà mình từng gặp, kết quả tới nông thôn còn gặp được một người.Xem ra ở nông thôn không kém như cô ấy nghĩ!"Đại đội trưởng, tôi cảm thấy không khỏe lắm, có thể nghỉ ngơi một lát không?"

"Ha ha, chúng ta đi thôi! Lúc này quả hồng rất ngọt, đợi hái về còn có thể làm bánh quả hồng, ăn rất ngon."

Ngô Tiểu Anh nghĩ tới bánh quả hồng, nước miếng sắp chảy ra.

Đối với người nhà quê như bọn họ mà nói, bánh quả hồng là thứ khó có được.

"Đi thôi."

Dù sao không có việc gì làm, Lục Thanh Nghiên dứt khoát cõng giỏ tre đi cùng Ngô Tiểu Anh đi về phía Thanh Sơn.

Hai bọn họ mới đi qua đồng ruộng của đại đội, thì thấy được mấy người đang ở bờ ruộng phía xa bị đội trưởng Từ trách mắng.

Lục Thanh Nghiên không muốn nhìn nhiều, nhưng bị Ngô Tiểu Anh kéo tiến lên, đứng một bên.

"Các người là tới làm việc, không phải tới hưởng phúc."

Đội trưởng Từ giận sôi máu, đứng trước mặt mấy thanh niên trí thức, lạnh giọng răn dạy.

Đã đến giờ làm việc mấy Trần Ni này còn ở trong phòng ngủ ngon, phải đợi ông ấy gọi người đi thúc giục.

Đợi tới xong thì trên người còn mặc áo sơ mi trắng, như vậy đâu giống tới làm việc, là tới chọc tức ông ấy thì có.

"Đại đội trưởng ngại quá, ngày hôm qua quá mệt nên chúng tôi ngủ quên mất."

Tề Huệ Lan chưa từng bị người ta răn dạy trước mặt bao nhiêu người như vậy, gương mặt không nhịn được đỏ bừng lên.

Nghe thấy cô ấy nhận sai, sắc mặt đội trưởng Từ tốt hơn nhiều.

"Không phải chỉ tới muộn thôi ư."

Hà Ngọc nhỏ giọng nói thầm lại bị đội trưởng Từ nghe thấy được, ông ấy lập tức nổi giận lần nữa.

"Cô lặp lại lần nữa?"

Gương mặt của đội trưởng Từ âm trầm, Hà Ngọc không dám lại lửa cháy đổ thêm dầu.

"Đại đội trưởng, Hà Ngọc không có ý gì khác đâu, chúng tôi lập tức đi làm việc."

Lâm Tuyết kéo Hà Ngọc trên gương mặt nhu nhược có chút tươi cười. "Công điểm hôm nay sẽ bị trừ toàn bộ."

Đội trưởng Từ không chiều đám thanh niên trí thức này, ngày đầu tiên đi làm nhất định phải dọa bọn họ sợ, tránh cho sau này không phục quản lý.

"Dựa vào cái gì chứ? Không phải chỉ đến muộn làm việc thôi ư, vậy mà ông trừ công điểm của chúng tôi."

Hà Ngọc không phục còn già mồm, cô ta không thông minh cũng biết được tầm quan trọng của công điểm.

Không đợi đội trưởng Từ trả lời, Hà Ngọc nhìn Ngô Tiểu Anh và Lục Thanh Nghiên đứng một bên, lập tức chỉ vào hai người.

"Vì sao hai bọn họ có thể không làm việc?"

Hà Ngọc không phục lắm:

"Chúng tôi đến muộn ông lại trừ công điểm của chúng tôi, hai bọn họ không làm việc sao không thấy ông mắng hai bọn họ? Ông như vậy là đối xử khác biệt!"

"Ha ha ha..."

Đội trưởng Từ còn chưa trả lời, mấy thím vừa làm việc vừa xem náo nhiệt cười to.

Hà Ngọc cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ cô ta nói sai gì sao?

Vì sao những người này lại cười?

"Thanh Nghiên người ta là bác sĩ của đại đội chúng tôi, đương nhiên có thể không cần làm việc, nếu cô có thể chữa bệnh cũng có thể thử xem."

"Tiểu Anh có cha mẹ làm việc, con bé sắp kết hôn, người ta ở nhà đợi gả đi liên quan gì tới cô?"

Mấy thím trào phúng, không có ấn tượng tốt đối với đám thanh niên trí thức lần này tới.

Hà Ngọc nghe thấy thế xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng, không dám nói câu nào nữa.

"Nhanh đi làm việc đi, đều qua bên kia nhổ cỏ."

Đội trưởng Từ lạnh lùng nhìn bảy thanh niên trí thức một cái, vẻ mặt không chút biểu cảm sắp xếp.

Mấy thanh niên trí thức không dám nói gì nữa, đi tới chỗ ruộng mà đội trưởng Từ sắp xếp.

"Chúng ta có đi làm hay không liên quan gì tới cô ta?"

Ngô Tiểu Anh trừng Hà Ngọc một cái, ấn tượng đối với người này kém tới cức han. "Được rồi, xem xong náo nhiệt rồi, thì nhanh đi lên núi đi."

Lục Thanh Nghiên cười lắc đầu, lập tức đi lên Thanh Sơn.

Chỗ đồng ruộng, Tề Huệ Lan nhìn về phía Lục Thanh Nghiên đang rời đi.

"Huệ Lan, cô đang nhìn gì thế?"

Hạ Dĩnh tiến lại gần Tề Huệ Lan, nhìn theo tầm mắt cô ấy: "Cô đang nhìn hai bọn họ sao?"

"Cô có cảm thấy hay không, bác sĩ Thanh Nghiên kia không giống người nhà quê chút nào?"

Gia cảnh của Tề Huệ Lan tốt, giáo dưỡng và khí chất của bản thân không phải người bình thường có thể so được.

Cô ấy không nghĩ tới sẽ gặp được đồng chí nữ diện mạo khí chất đều hơn cô ấy ở nông thôn.

"Đúng vậy, trông thật xinh đẹp."

Hạ Dĩnh rất tán thành lời Tề Huệ Lan nói.

Cô ấy cho rằng Tề Huệ Lan đã là cô gái xinh đẹp nhất, khí chất tốt nhất mà mình từng gặp, kết quả tới nông thôn còn gặp được một người.

Xem ra ở nông thôn không kém như cô ấy nghĩ!

"Đại đội trưởng, tôi cảm thấy không khỏe lắm, có thể nghỉ ngơi một lát không?"

Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến KhócTác giả: Dạ Dạ Sanh Ca NhiTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,… "Ha ha, chúng ta đi thôi! Lúc này quả hồng rất ngọt, đợi hái về còn có thể làm bánh quả hồng, ăn rất ngon."Ngô Tiểu Anh nghĩ tới bánh quả hồng, nước miếng sắp chảy ra.Đối với người nhà quê như bọn họ mà nói, bánh quả hồng là thứ khó có được."Đi thôi."Dù sao không có việc gì làm, Lục Thanh Nghiên dứt khoát cõng giỏ tre đi cùng Ngô Tiểu Anh đi về phía Thanh Sơn.Hai bọn họ mới đi qua đồng ruộng của đại đội, thì thấy được mấy người đang ở bờ ruộng phía xa bị đội trưởng Từ trách mắng.Lục Thanh Nghiên không muốn nhìn nhiều, nhưng bị Ngô Tiểu Anh kéo tiến lên, đứng một bên."Các người là tới làm việc, không phải tới hưởng phúc."Đội trưởng Từ giận sôi máu, đứng trước mặt mấy thanh niên trí thức, lạnh giọng răn dạy.Đã đến giờ làm việc mấy Trần Ni này còn ở trong phòng ngủ ngon, phải đợi ông ấy gọi người đi thúc giục.Đợi tới xong thì trên người còn mặc áo sơ mi trắng, như vậy đâu giống tới làm việc, là tới chọc tức ông ấy thì có."Đại đội trưởng ngại quá, ngày hôm qua quá mệt nên chúng tôi ngủ quên mất."Tề Huệ Lan chưa từng bị người ta răn dạy trước mặt bao nhiêu người như vậy, gương mặt không nhịn được đỏ bừng lên.Nghe thấy cô ấy nhận sai, sắc mặt đội trưởng Từ tốt hơn nhiều."Không phải chỉ tới muộn thôi ư."Hà Ngọc nhỏ giọng nói thầm lại bị đội trưởng Từ nghe thấy được, ông ấy lập tức nổi giận lần nữa."Cô lặp lại lần nữa?"Gương mặt của đội trưởng Từ âm trầm, Hà Ngọc không dám lại lửa cháy đổ thêm dầu."Đại đội trưởng, Hà Ngọc không có ý gì khác đâu, chúng tôi lập tức đi làm việc."Lâm Tuyết kéo Hà Ngọc trên gương mặt nhu nhược có chút tươi cười. "Công điểm hôm nay sẽ bị trừ toàn bộ."Đội trưởng Từ không chiều đám thanh niên trí thức này, ngày đầu tiên đi làm nhất định phải dọa bọn họ sợ, tránh cho sau này không phục quản lý."Dựa vào cái gì chứ? Không phải chỉ đến muộn làm việc thôi ư, vậy mà ông trừ công điểm của chúng tôi."Hà Ngọc không phục còn già mồm, cô ta không thông minh cũng biết được tầm quan trọng của công điểm.Không đợi đội trưởng Từ trả lời, Hà Ngọc nhìn Ngô Tiểu Anh và Lục Thanh Nghiên đứng một bên, lập tức chỉ vào hai người."Vì sao hai bọn họ có thể không làm việc?"Hà Ngọc không phục lắm:"Chúng tôi đến muộn ông lại trừ công điểm của chúng tôi, hai bọn họ không làm việc sao không thấy ông mắng hai bọn họ? Ông như vậy là đối xử khác biệt!""Ha ha ha..."Đội trưởng Từ còn chưa trả lời, mấy thím vừa làm việc vừa xem náo nhiệt cười to.Hà Ngọc cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ cô ta nói sai gì sao?Vì sao những người này lại cười?"Thanh Nghiên người ta là bác sĩ của đại đội chúng tôi, đương nhiên có thể không cần làm việc, nếu cô có thể chữa bệnh cũng có thể thử xem.""Tiểu Anh có cha mẹ làm việc, con bé sắp kết hôn, người ta ở nhà đợi gả đi liên quan gì tới cô?"Mấy thím trào phúng, không có ấn tượng tốt đối với đám thanh niên trí thức lần này tới.Hà Ngọc nghe thấy thế xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng, không dám nói câu nào nữa."Nhanh đi làm việc đi, đều qua bên kia nhổ cỏ."Đội trưởng Từ lạnh lùng nhìn bảy thanh niên trí thức một cái, vẻ mặt không chút biểu cảm sắp xếp.Mấy thanh niên trí thức không dám nói gì nữa, đi tới chỗ ruộng mà đội trưởng Từ sắp xếp."Chúng ta có đi làm hay không liên quan gì tới cô ta?"Ngô Tiểu Anh trừng Hà Ngọc một cái, ấn tượng đối với người này kém tới cức han. "Được rồi, xem xong náo nhiệt rồi, thì nhanh đi lên núi đi."Lục Thanh Nghiên cười lắc đầu, lập tức đi lên Thanh Sơn.Chỗ đồng ruộng, Tề Huệ Lan nhìn về phía Lục Thanh Nghiên đang rời đi."Huệ Lan, cô đang nhìn gì thế?"Hạ Dĩnh tiến lại gần Tề Huệ Lan, nhìn theo tầm mắt cô ấy: "Cô đang nhìn hai bọn họ sao?""Cô có cảm thấy hay không, bác sĩ Thanh Nghiên kia không giống người nhà quê chút nào?"Gia cảnh của Tề Huệ Lan tốt, giáo dưỡng và khí chất của bản thân không phải người bình thường có thể so được.Cô ấy không nghĩ tới sẽ gặp được đồng chí nữ diện mạo khí chất đều hơn cô ấy ở nông thôn."Đúng vậy, trông thật xinh đẹp."Hạ Dĩnh rất tán thành lời Tề Huệ Lan nói.Cô ấy cho rằng Tề Huệ Lan đã là cô gái xinh đẹp nhất, khí chất tốt nhất mà mình từng gặp, kết quả tới nông thôn còn gặp được một người.Xem ra ở nông thôn không kém như cô ấy nghĩ!"Đại đội trưởng, tôi cảm thấy không khỏe lắm, có thể nghỉ ngơi một lát không?"

Chương 365: Đi Lên Núi Hái Quả Hồng