Cây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,…
Chương 375: Người Thân
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến KhócTác giả: Dạ Dạ Sanh Ca NhiTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,… Cái tên Lục Thanh Uyển chỉ khác cô một chữ, diện mạo tương tự thì thôi, hiện giờ tên còn giống như vậy?"Cháu cũng họ Lục ư? Cháu tên là gì?"Người đàn ông trung niên Lục Chí Hòa có chút kích động hỏi Lục Thanh Nghiên."Cháu họ Lục, tên Lục Thanh Nghiên."Lục Thanh Nghiên gật đầu, trả lời câu hỏi của Lục Chí Hòa."Lục Thanh Nghiên... Lục Thanh Nghiên..."Ông cụ lẩm bẩm, biểu cảm khiếp sợ còn có chút không dám tin.Ông ấy dựa vào ánh đèn pin cẩn thận đánh giá Lục Thanh Nghiên, nghiêng đầu nhìn về phía con trai Lục Chí Hòa:"Chí Hòa, con nói xem có phải... Có phải là...""Cha, chúng ta lại hỏi rõ thêm chút nữa đi."Lục Chí Hòa bình tĩnh lại, quyết định hỏi rõ mọi chuyện.Lục Thanh Nghiên có chút nghi ngờ nhìn hai người đang nói chuyện.Sao nghe giọng điệu của bọn họ như là quen biết mình thế?Nếu không phải cô đến từ thời không khác, Lục Thanh Nghiên thực sự hoài nghỉ mình cũng có người thân ở thế giới này."Ông có thể hỏi tên ông nội và cụ của cháu không?"Ông cụ vô cùng khẩn trương, nắm chặt lấy tay con trai Lục Chí Hòa.Lục Thanh Nghiên nhìn về phía hai người, vậy mà không hiểu sao lại sinh ra khẩn trương:"Ông nội cháu tên Lục Vân Khiêm, cụ tên Lục Bách Lâm.""Là tên của bác cả ông, không sai."Cả người ông cụ run rẩy, nâng mắt nhìn về phía Lục Thanh Nghiên: "Cháu gái, lại đây để ông nhìn xem."Lục Thanh Nghiên chậm rãi tiến lên, ngồi xổm người xuống.Ông cụ cẩn thận đánh giá cô, cuối cùng nước mắt không nhịn được chảy ra."Cha ông tên là Lục Bách Dương, ông tên Lục Vân Chương, cụ cháu là bác cả của ông." không ngừng rơi lệ.Dựa vào ánh đèn pin, Lục Thanh Nghiên thấy rõ gương mặt của Lục Vân Chương.Vừa rồi không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện vậy mà ông cụ trước mặt có ba bốn phần tương tự ông nội.Đôi mắt của cô lập tức hơi ướt át, nghĩ tới ông nội đã qua đời và người thân khác."Không có khả năng."Lục Thanh Nghiên rút tay mình về, đứng dậy.Bọn họ ở thời không khác nhau, sao cô có thể có người thân ở thời không này?Chẳng lẽ là thời không song song có người tương tự nhau?Ngay cả tên đều giống nhau?Không có khả năng trùng hợp như vậy, hay là giống như lời bọn họ nói:Nhưng mà sao cụ lại xuất hiện ở thời không khác?"Cô bé, bình tĩnh lại, nghe ông nói đã."Biết rõ cô đang kích động, Lục Vân Chương cũng bình tĩnh lại.Lục Thanh Nghiên nhìn về phía ông ấy, Lục Vân Chương lộ ra tươi cười từ ái, nụ cười đó khiến Lục Thanh Nghiên hoảng hốt.Lục Vân Chương cười rộ lên càng thêm giống ông nội, khiến cô suýt nữa cho rằng ông nội sống lại."Bác cả của ông, cũng chính là cụ cháu đã mất tích từ nhiều năm trước, vẫn luôn không có tung tích, bọn ông cho rằng bác ấy đã sớm mất đi, không nghĩ tới còn có sự tồn tại của các cháu.""Mất tích ư?"Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên nghiêm túc, hơi mở mắt ra.Chẳng lẽ cụ mất tích là tới thời không của bọn họ?Cụ là xuyên qua niên đại?"Bác biết cháu không tin, thực ra bác cũng không quá tin."Lục Chí Hòa thở dài một hơi: "Có lẽ cha cháu, cùng với chú bác ngang hàng với cha cháu đều có một chữ Chí trong tên, đúng không?"Lục Thanh Nghiên gật đầu, người cha cặn bã của cô tên Lục Chí Khôn, một số chú bác họ thực sự tên có chữ Chí. "Đây là tên đệm của Lục gia ta, cụ cháu tên đệm là Bách, ông nội cháu là Vân, bác và cha cháu là Chí, mà cháu giống với đám tiểu bối trong gia tộc hiện giờ là Thanh."Lời nói của Lục Chí Hòa khiến Lục Thanh Nghiên tin tám chín phần."Có lẽ cháu còn đang hoài nghi, vậy ông nói cho cháu một chuyện, có phải cụ cháu truyền thừa xuống một chiếc nhẫn hay không?"Lục Vân Chương nhìn về phía Lục Thanh Nghiên với vẻ từ ái, chậm rãi nói ra chuyện chỉ có người thừa kế của Lục gia mới biết được.Lục Thanh Nghiên chạm vào ngón giữa tay phải của mình theo bản năng, lần này không còn khiếp sợ, trái lại tâm trạng vô cùng bình tĩnh."Chiếc nhẫn này là truyền thừa cho người thừa kế của Lục gia, lúc trước bác cả ông là người thừa kế của Lục gia, cha ông lựa chọn kế thừa gia sản."Con nối dõi của Lục gia luôn ít, lấy y thuật làm giàu.Cha ông ấy từng nói với ông ấy một ít chuyện của Lục gia, cho nên Lục Vân Chương biết nhiều như vậy.Nhân tài y thuật tinh vi có tư cách trở thành người thừa kế, mới có thể kế thừa chiếc nhẫn bí mật chỉ có người thừa kế mới biết.Tư chất của cha ông ấy bình thường, lại không có hứng thú đối với y thuật, chỉ có thể kế thừa gia sản của Lục gia.
Cái tên Lục Thanh Uyển chỉ khác cô một chữ, diện mạo tương tự thì thôi, hiện giờ tên còn giống như vậy?
"Cháu cũng họ Lục ư? Cháu tên là gì?"
Người đàn ông trung niên Lục Chí Hòa có chút kích động hỏi Lục Thanh Nghiên.
"Cháu họ Lục, tên Lục Thanh Nghiên."
Lục Thanh Nghiên gật đầu, trả lời câu hỏi của Lục Chí Hòa.
"Lục Thanh Nghiên... Lục Thanh Nghiên..."
Ông cụ lẩm bẩm, biểu cảm khiếp sợ còn có chút không dám tin.
Ông ấy dựa vào ánh đèn pin cẩn thận đánh giá Lục Thanh Nghiên, nghiêng đầu nhìn về phía con trai Lục Chí Hòa:
"Chí Hòa, con nói xem có phải... Có phải là..."
"Cha, chúng ta lại hỏi rõ thêm chút nữa đi."
Lục Chí Hòa bình tĩnh lại, quyết định hỏi rõ mọi chuyện.
Lục Thanh Nghiên có chút nghi ngờ nhìn hai người đang nói chuyện.
Sao nghe giọng điệu của bọn họ như là quen biết mình thế?
Nếu không phải cô đến từ thời không khác, Lục Thanh Nghiên thực sự hoài nghỉ mình cũng có người thân ở thế giới này.
"Ông có thể hỏi tên ông nội và cụ của cháu không?"
Ông cụ vô cùng khẩn trương, nắm chặt lấy tay con trai Lục Chí Hòa.
Lục Thanh Nghiên nhìn về phía hai người, vậy mà không hiểu sao lại sinh ra khẩn trương:
"Ông nội cháu tên Lục Vân Khiêm, cụ tên Lục Bách Lâm."
"Là tên của bác cả ông, không sai."
Cả người ông cụ run rẩy, nâng mắt nhìn về phía Lục Thanh Nghiên: "Cháu gái, lại đây để ông nhìn xem."
Lục Thanh Nghiên chậm rãi tiến lên, ngồi xổm người xuống.
Ông cụ cẩn thận đánh giá cô, cuối cùng nước mắt không nhịn được chảy ra.
"Cha ông tên là Lục Bách Dương, ông tên Lục Vân Chương, cụ cháu là bác cả của ông." không ngừng rơi lệ.
Dựa vào ánh đèn pin, Lục Thanh Nghiên thấy rõ gương mặt của Lục Vân Chương.
Vừa rồi không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện vậy mà ông cụ trước mặt có ba bốn phần tương tự ông nội.
Đôi mắt của cô lập tức hơi ướt át, nghĩ tới ông nội đã qua đời và người thân khác.
"Không có khả năng."
Lục Thanh Nghiên rút tay mình về, đứng dậy.
Bọn họ ở thời không khác nhau, sao cô có thể có người thân ở thời không này?
Chẳng lẽ là thời không song song có người tương tự nhau?
Ngay cả tên đều giống nhau?
Không có khả năng trùng hợp như vậy, hay là giống như lời bọn họ nói:
Nhưng mà sao cụ lại xuất hiện ở thời không khác?
"Cô bé, bình tĩnh lại, nghe ông nói đã."
Biết rõ cô đang kích động, Lục Vân Chương cũng bình tĩnh lại.
Lục Thanh Nghiên nhìn về phía ông ấy, Lục Vân Chương lộ ra tươi cười từ ái, nụ cười đó khiến Lục Thanh Nghiên hoảng hốt.
Lục Vân Chương cười rộ lên càng thêm giống ông nội, khiến cô suýt nữa cho rằng ông nội sống lại.
"Bác cả của ông, cũng chính là cụ cháu đã mất tích từ nhiều năm trước, vẫn luôn không có tung tích, bọn ông cho rằng bác ấy đã sớm mất đi, không nghĩ tới còn có sự tồn tại của các cháu."
"Mất tích ư?"
Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên nghiêm túc, hơi mở mắt ra.
Chẳng lẽ cụ mất tích là tới thời không của bọn họ?
Cụ là xuyên qua niên đại?
"Bác biết cháu không tin, thực ra bác cũng không quá tin."
Lục Chí Hòa thở dài một hơi: "Có lẽ cha cháu, cùng với chú bác ngang hàng với cha cháu đều có một chữ Chí trong tên, đúng không?"
Lục Thanh Nghiên gật đầu, người cha cặn bã của cô tên Lục Chí Khôn, một số chú bác họ thực sự tên có chữ Chí. "Đây là tên đệm của Lục gia ta, cụ cháu tên đệm là Bách, ông nội cháu là Vân, bác và cha cháu là Chí, mà cháu giống với đám tiểu bối trong gia tộc hiện giờ là Thanh."
Lời nói của Lục Chí Hòa khiến Lục Thanh Nghiên tin tám chín phần.
"Có lẽ cháu còn đang hoài nghi, vậy ông nói cho cháu một chuyện, có phải cụ cháu truyền thừa xuống một chiếc nhẫn hay không?"
Lục Vân Chương nhìn về phía Lục Thanh Nghiên với vẻ từ ái, chậm rãi nói ra chuyện chỉ có người thừa kế của Lục gia mới biết được.
Lục Thanh Nghiên chạm vào ngón giữa tay phải của mình theo bản năng, lần này không còn khiếp sợ, trái lại tâm trạng vô cùng bình tĩnh.
"Chiếc nhẫn này là truyền thừa cho người thừa kế của Lục gia, lúc trước bác cả ông là người thừa kế của Lục gia, cha ông lựa chọn kế thừa gia sản."
Con nối dõi của Lục gia luôn ít, lấy y thuật làm giàu.
Cha ông ấy từng nói với ông ấy một ít chuyện của Lục gia, cho nên Lục Vân Chương biết nhiều như vậy.
Nhân tài y thuật tinh vi có tư cách trở thành người thừa kế, mới có thể kế thừa chiếc nhẫn bí mật chỉ có người thừa kế mới biết.
Tư chất của cha ông ấy bình thường, lại không có hứng thú đối với y thuật, chỉ có thể kế thừa gia sản của Lục gia.
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến KhócTác giả: Dạ Dạ Sanh Ca NhiTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,… Cái tên Lục Thanh Uyển chỉ khác cô một chữ, diện mạo tương tự thì thôi, hiện giờ tên còn giống như vậy?"Cháu cũng họ Lục ư? Cháu tên là gì?"Người đàn ông trung niên Lục Chí Hòa có chút kích động hỏi Lục Thanh Nghiên."Cháu họ Lục, tên Lục Thanh Nghiên."Lục Thanh Nghiên gật đầu, trả lời câu hỏi của Lục Chí Hòa."Lục Thanh Nghiên... Lục Thanh Nghiên..."Ông cụ lẩm bẩm, biểu cảm khiếp sợ còn có chút không dám tin.Ông ấy dựa vào ánh đèn pin cẩn thận đánh giá Lục Thanh Nghiên, nghiêng đầu nhìn về phía con trai Lục Chí Hòa:"Chí Hòa, con nói xem có phải... Có phải là...""Cha, chúng ta lại hỏi rõ thêm chút nữa đi."Lục Chí Hòa bình tĩnh lại, quyết định hỏi rõ mọi chuyện.Lục Thanh Nghiên có chút nghi ngờ nhìn hai người đang nói chuyện.Sao nghe giọng điệu của bọn họ như là quen biết mình thế?Nếu không phải cô đến từ thời không khác, Lục Thanh Nghiên thực sự hoài nghỉ mình cũng có người thân ở thế giới này."Ông có thể hỏi tên ông nội và cụ của cháu không?"Ông cụ vô cùng khẩn trương, nắm chặt lấy tay con trai Lục Chí Hòa.Lục Thanh Nghiên nhìn về phía hai người, vậy mà không hiểu sao lại sinh ra khẩn trương:"Ông nội cháu tên Lục Vân Khiêm, cụ tên Lục Bách Lâm.""Là tên của bác cả ông, không sai."Cả người ông cụ run rẩy, nâng mắt nhìn về phía Lục Thanh Nghiên: "Cháu gái, lại đây để ông nhìn xem."Lục Thanh Nghiên chậm rãi tiến lên, ngồi xổm người xuống.Ông cụ cẩn thận đánh giá cô, cuối cùng nước mắt không nhịn được chảy ra."Cha ông tên là Lục Bách Dương, ông tên Lục Vân Chương, cụ cháu là bác cả của ông." không ngừng rơi lệ.Dựa vào ánh đèn pin, Lục Thanh Nghiên thấy rõ gương mặt của Lục Vân Chương.Vừa rồi không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện vậy mà ông cụ trước mặt có ba bốn phần tương tự ông nội.Đôi mắt của cô lập tức hơi ướt át, nghĩ tới ông nội đã qua đời và người thân khác."Không có khả năng."Lục Thanh Nghiên rút tay mình về, đứng dậy.Bọn họ ở thời không khác nhau, sao cô có thể có người thân ở thời không này?Chẳng lẽ là thời không song song có người tương tự nhau?Ngay cả tên đều giống nhau?Không có khả năng trùng hợp như vậy, hay là giống như lời bọn họ nói:Nhưng mà sao cụ lại xuất hiện ở thời không khác?"Cô bé, bình tĩnh lại, nghe ông nói đã."Biết rõ cô đang kích động, Lục Vân Chương cũng bình tĩnh lại.Lục Thanh Nghiên nhìn về phía ông ấy, Lục Vân Chương lộ ra tươi cười từ ái, nụ cười đó khiến Lục Thanh Nghiên hoảng hốt.Lục Vân Chương cười rộ lên càng thêm giống ông nội, khiến cô suýt nữa cho rằng ông nội sống lại."Bác cả của ông, cũng chính là cụ cháu đã mất tích từ nhiều năm trước, vẫn luôn không có tung tích, bọn ông cho rằng bác ấy đã sớm mất đi, không nghĩ tới còn có sự tồn tại của các cháu.""Mất tích ư?"Vẻ mặt Lục Thanh Nghiên nghiêm túc, hơi mở mắt ra.Chẳng lẽ cụ mất tích là tới thời không của bọn họ?Cụ là xuyên qua niên đại?"Bác biết cháu không tin, thực ra bác cũng không quá tin."Lục Chí Hòa thở dài một hơi: "Có lẽ cha cháu, cùng với chú bác ngang hàng với cha cháu đều có một chữ Chí trong tên, đúng không?"Lục Thanh Nghiên gật đầu, người cha cặn bã của cô tên Lục Chí Khôn, một số chú bác họ thực sự tên có chữ Chí. "Đây là tên đệm của Lục gia ta, cụ cháu tên đệm là Bách, ông nội cháu là Vân, bác và cha cháu là Chí, mà cháu giống với đám tiểu bối trong gia tộc hiện giờ là Thanh."Lời nói của Lục Chí Hòa khiến Lục Thanh Nghiên tin tám chín phần."Có lẽ cháu còn đang hoài nghi, vậy ông nói cho cháu một chuyện, có phải cụ cháu truyền thừa xuống một chiếc nhẫn hay không?"Lục Vân Chương nhìn về phía Lục Thanh Nghiên với vẻ từ ái, chậm rãi nói ra chuyện chỉ có người thừa kế của Lục gia mới biết được.Lục Thanh Nghiên chạm vào ngón giữa tay phải của mình theo bản năng, lần này không còn khiếp sợ, trái lại tâm trạng vô cùng bình tĩnh."Chiếc nhẫn này là truyền thừa cho người thừa kế của Lục gia, lúc trước bác cả ông là người thừa kế của Lục gia, cha ông lựa chọn kế thừa gia sản."Con nối dõi của Lục gia luôn ít, lấy y thuật làm giàu.Cha ông ấy từng nói với ông ấy một ít chuyện của Lục gia, cho nên Lục Vân Chương biết nhiều như vậy.Nhân tài y thuật tinh vi có tư cách trở thành người thừa kế, mới có thể kế thừa chiếc nhẫn bí mật chỉ có người thừa kế mới biết.Tư chất của cha ông ấy bình thường, lại không có hứng thú đối với y thuật, chỉ có thể kế thừa gia sản của Lục gia.