Cây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,…
Chương 432: Lại Xuyên Qua
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến KhócTác giả: Dạ Dạ Sanh Ca NhiTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,… Bận rộn suốt ba ngày, nhìn hộp thuốc đựng 100 viên thuốc viên, Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười hài lòng.Cuối cùng không chịu đựng nổi, cô cần phải nghỉ ngơi, vì số thuốc này Lục Thanh Nghiên gần như không nghỉ ngơi, thực sự không kiên trì được.Tiến vào phòng mình, Lục Thanh Nghiên lại đi tắm rửa sạch sẽ một lát, khi vừa định nằm xuống giường lại nghĩ tới đá thời không được cô đặt trong ngăn kéo.Ma xui quỷ khiến Lục Thanh Nghiên lấy đá thời không ra nắm trong tay, Lục Thanh Nghiên nằm trên giường."Chu Cảnh Diên, em tìm được cha anh, nếu anh biết có vui hay không?""Rất muốn gặp anh..."Tay cầm đá thời không, Lục Thanh Nghiên mệt mỏi nhắm mắt lại chậm rãi ngủ mất.Cô không biết khi mình ngủ đá thời không tỏa ra tia sáng màu vàng ấm áp, khác hoàn toàn với tia sáng Tiểu Thất tỏa ra."Chủ... Chủ nhân, nó... Nó sáng lên!"Giọng nói khiếp sợ của Tiểu Thất truyền ra, nó không ngừng gọi Lục Thanh Nghiên, hi vọng cô có thể tỉnh lại.Cục đá này kỳ lạ hơn nó, Tiểu Thất chưa từng thấy nó phát sáng, sao bây giờ lại như vậy?Khi Lục Thanh Nghiên tỉnh lại, dường như bên tai là giọng của Tiểu Thất.Có lẽ là đã nhiều ngày quá quên mình nghiên cứu chế tạo thuốc viên, khi cô tỉnh lại còn cảm thấy hơi choáng váng."Chủ nhân, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi."Tiểu Thất hưng phấn nói, nó đã gọi chủ nhân mấy tiếng, nhưng Lục Thanh Nghiên quá mệt mỏi không đáp lại nó."Mi làm sao vậy?"Lục Thanh Nghiên hơi đau đầu sắc mặt không tốt lắm, hoàn toàn không muốn nói chuyện với Tiểu Thất."Chủ nhân, cục đá này vừa mới sáng lên."Tiểu Thất vội vàng nói. "Sáng lên ư?"Lục Thanh Nghiên đang xoa huyệt thái dương dừng động tác, nhìn về phía đá thời không không biết ở bên gối đầu từ lúc nào."Thật đó, tôi tận mắt nhìn thấy, không phải tôi sáng lên, là nó tự mình sáng lên."Tiểu Thất liều mạng giải thích, chỉ sợ Lục Thanh Nghiên đổ chuyện sáng lên lên người nó.Lục Thanh Nghiên cầm lấy đá thời không đánh giá một lát, dường như cánh cửa kia lại mở ra, còn lại không có bất cứ chỗ nào không thích hợp."Tiểu Thất không nói sai, nó thực sự sáng lên.""Ta biết rồi."Không phát hiện có chỗ nào không thích hợp, Lục Thanh Nghiên không nghĩ nhiều, cầm lấy đá thời không đặt vào ngăn kéo lần nữa.Rửa mặt thay quần áo xong, Lục Thanh Nghiên lấy cháo trắng trong kho hàng ra, ăn kèm với mấy món khác là xong bữa sáng.Thu dọn xong mọi thứ, Lục Thanh Nghiên ra khỏi không gian.Mới ra khỏi không gian cô lập tức cảm thấy không thích hợp, tầm mắt tối tăm, vậy mà bốn phía đều là cây cối che trời, khắp nơi đều là cỏ dại cao nửa người.Sao lại thế này?Sao cô lại xuất hiện trong rừng cây hoang vắng?Không phải là vì đá thời không đấy chứ?"Mẹ kiếp!"Cách đó không xa truyền tới tiếng kêu kinh hãi.Lục Thanh Nghiên chấn động, ngẩng đầu nhìn qua.Thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ tác chiến dựa vào bụi cỏ, tay cầm súng trường vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô.Lục Thanh Nghiên trốn phía sau cây bên cạnh mình theo bản năng.Người đàn ông trẻ tuổi dậy khỏi chỗ mình nằm bò, nhanh chóng đuổi theo.Không có biện pháp, Lục Thanh Nghiên chỉ có thể trốn vào không gian, để mặc người nọ tìm kiếm khắp nơi ở bên ngoài."Người đâu? Thần tiên hay quỷ?"Người đàn ông trẻ tuổi cầm súng trường, cho dù tìm kiếm kiểu gì đều Nhưng anh ta rất chắc chắn, vừa rồi mình thực sự nhìn thấy một người phụ nữ, một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện.Trông vô cùng xinh đẹp, không giống phàm nhân!"Tô Thiệu, cậu đang làm gì đấy?"Một người đàn ông cũng mặc đồ tác chiến đi ra, trong tay cũng cầm một khẩu súng trường."Đội trưởng Giang, vừa rồi em thấy một người phụ nữ."Tô Thiệu chạy về phía Giang Giải, gấp không đợi nổi nói hết mọi chuyện mình mới thấy.Giang Giải đá mạnh vào chân Tô Thiệu, gương mặt âm trầm: "Tôi thấy có phải cậu chưa tỉnh ngủ hay không?"Tô Thiệu che mông bị đá đau của mình: "Đội trưởng Giang, em thực sự nhìn thấy cô ấy đột nhiên xuất hiện mà.""Lại nói tiếp ông đây sẽ đánh cậu, có tin hay không?"Giang Giải thực sự không biết hôm nay Tô Thiệu bị làm sao, nếu cậu ta có thể thấy một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, anh ta sẽ vặn đầu xuống cho cậu ta làm ghế ngồi.Nơi rách nát như thế này, sao có phụ nữ?Càng đừng nói đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ!Tô Thiệu lập tức câm miệng, biết rõ tính cách của Giang Giải."Về doanh địa nghỉ ngơi di."
Bận rộn suốt ba ngày, nhìn hộp thuốc đựng 100 viên thuốc viên, Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười hài lòng.
Cuối cùng không chịu đựng nổi, cô cần phải nghỉ ngơi, vì số thuốc này Lục Thanh Nghiên gần như không nghỉ ngơi, thực sự không kiên trì được.
Tiến vào phòng mình, Lục Thanh Nghiên lại đi tắm rửa sạch sẽ một lát, khi vừa định nằm xuống giường lại nghĩ tới đá thời không được cô đặt trong ngăn kéo.
Ma xui quỷ khiến Lục Thanh Nghiên lấy đá thời không ra nắm trong tay, Lục Thanh Nghiên nằm trên giường.
"Chu Cảnh Diên, em tìm được cha anh, nếu anh biết có vui hay không?"
"Rất muốn gặp anh..."
Tay cầm đá thời không, Lục Thanh Nghiên mệt mỏi nhắm mắt lại chậm rãi ngủ mất.
Cô không biết khi mình ngủ đá thời không tỏa ra tia sáng màu vàng ấm áp, khác hoàn toàn với tia sáng Tiểu Thất tỏa ra.
"Chủ... Chủ nhân, nó... Nó sáng lên!"
Giọng nói khiếp sợ của Tiểu Thất truyền ra, nó không ngừng gọi Lục Thanh Nghiên, hi vọng cô có thể tỉnh lại.
Cục đá này kỳ lạ hơn nó, Tiểu Thất chưa từng thấy nó phát sáng, sao bây giờ lại như vậy?
Khi Lục Thanh Nghiên tỉnh lại, dường như bên tai là giọng của Tiểu Thất.
Có lẽ là đã nhiều ngày quá quên mình nghiên cứu chế tạo thuốc viên, khi cô tỉnh lại còn cảm thấy hơi choáng váng.
"Chủ nhân, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi."
Tiểu Thất hưng phấn nói, nó đã gọi chủ nhân mấy tiếng, nhưng Lục Thanh Nghiên quá mệt mỏi không đáp lại nó.
"Mi làm sao vậy?"
Lục Thanh Nghiên hơi đau đầu sắc mặt không tốt lắm, hoàn toàn không muốn nói chuyện với Tiểu Thất.
"Chủ nhân, cục đá này vừa mới sáng lên."
Tiểu Thất vội vàng nói. "Sáng lên ư?"
Lục Thanh Nghiên đang xoa huyệt thái dương dừng động tác, nhìn về phía đá thời không không biết ở bên gối đầu từ lúc nào.
"Thật đó, tôi tận mắt nhìn thấy, không phải tôi sáng lên, là nó tự mình sáng lên."
Tiểu Thất liều mạng giải thích, chỉ sợ Lục Thanh Nghiên đổ chuyện sáng lên lên người nó.
Lục Thanh Nghiên cầm lấy đá thời không đánh giá một lát, dường như cánh cửa kia lại mở ra, còn lại không có bất cứ chỗ nào không thích hợp.
"Tiểu Thất không nói sai, nó thực sự sáng lên."
"Ta biết rồi."
Không phát hiện có chỗ nào không thích hợp, Lục Thanh Nghiên không nghĩ nhiều, cầm lấy đá thời không đặt vào ngăn kéo lần nữa.
Rửa mặt thay quần áo xong, Lục Thanh Nghiên lấy cháo trắng trong kho hàng ra, ăn kèm với mấy món khác là xong bữa sáng.
Thu dọn xong mọi thứ, Lục Thanh Nghiên ra khỏi không gian.
Mới ra khỏi không gian cô lập tức cảm thấy không thích hợp, tầm mắt tối tăm, vậy mà bốn phía đều là cây cối che trời, khắp nơi đều là cỏ dại cao nửa người.
Sao lại thế này?
Sao cô lại xuất hiện trong rừng cây hoang vắng?
Không phải là vì đá thời không đấy chứ?
"Mẹ kiếp!"
Cách đó không xa truyền tới tiếng kêu kinh hãi.
Lục Thanh Nghiên chấn động, ngẩng đầu nhìn qua.
Thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ tác chiến dựa vào bụi cỏ, tay cầm súng trường vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô.
Lục Thanh Nghiên trốn phía sau cây bên cạnh mình theo bản năng.
Người đàn ông trẻ tuổi dậy khỏi chỗ mình nằm bò, nhanh chóng đuổi theo.
Không có biện pháp, Lục Thanh Nghiên chỉ có thể trốn vào không gian, để mặc người nọ tìm kiếm khắp nơi ở bên ngoài.
"Người đâu? Thần tiên hay quỷ?"
Người đàn ông trẻ tuổi cầm súng trường, cho dù tìm kiếm kiểu gì đều Nhưng anh ta rất chắc chắn, vừa rồi mình thực sự nhìn thấy một người phụ nữ, một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện.
Trông vô cùng xinh đẹp, không giống phàm nhân!
"Tô Thiệu, cậu đang làm gì đấy?"
Một người đàn ông cũng mặc đồ tác chiến đi ra, trong tay cũng cầm một khẩu súng trường.
"Đội trưởng Giang, vừa rồi em thấy một người phụ nữ."
Tô Thiệu chạy về phía Giang Giải, gấp không đợi nổi nói hết mọi chuyện mình mới thấy.
Giang Giải đá mạnh vào chân Tô Thiệu, gương mặt âm trầm: "Tôi thấy có phải cậu chưa tỉnh ngủ hay không?"
Tô Thiệu che mông bị đá đau của mình: "Đội trưởng Giang, em thực sự nhìn thấy cô ấy đột nhiên xuất hiện mà."
"Lại nói tiếp ông đây sẽ đánh cậu, có tin hay không?"
Giang Giải thực sự không biết hôm nay Tô Thiệu bị làm sao, nếu cậu ta có thể thấy một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, anh ta sẽ vặn đầu xuống cho cậu ta làm ghế ngồi.
Nơi rách nát như thế này, sao có phụ nữ?
Càng đừng nói đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ!
Tô Thiệu lập tức câm miệng, biết rõ tính cách của Giang Giải.
"Về doanh địa nghỉ ngơi di."
Thập Niên 70: Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư, Được Gã Đàn Ông Thô Kệch Sủng Đến KhócTác giả: Dạ Dạ Sanh Ca NhiTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCây cối xanh biếc, đường đất lầy lội không chịu nổi, xung quanh là nhà bằng gạch vuông thô ráp còn đơn sơ. Ở đồng ruộng xa xa có thể thấy được mọi người đang chăm chỉ làm việc, mỗi người xanh xao vàng vọt ăn mặc cũ nát, quần áo cũng có mụn vá lớn nhỏ không đều. “Lát nữa đi đào ít rau dại, mẹ Cẩu Tử có đi không?” “Đi chứ, lát nữa tôi trở về lấy sọt.” Hai bóng dáng cao gầy khiêng cuốc đi tới, vừa nói chuyện vừa lau mồ hôi trên trán. Một bóng dáng xinh xắn đứng trên đường đất, người mặc váy dài tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa tung trên vai, trên gương mặt diễm lệ là mờ mịt, có vẻ không hợp với nơi này lắm. Hai người đang nói chuyện như không thấy được bóng dáng này, vừa nói vừa cười lập tức đi xuyên qua bên người cô. Lục Thanh Nghiên im lặng thở phào nhẹ nhõm, đang định cất bước tay phải bất ngờ bị người ta nắm chặt lấy, giống như là sợ cô biến mất không thấy. Bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp khàn khàn, mơ hồ lộ ra hoảng sợ: “Đừng đi!” Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại,… Bận rộn suốt ba ngày, nhìn hộp thuốc đựng 100 viên thuốc viên, Lục Thanh Nghiên lộ ra tươi cười hài lòng.Cuối cùng không chịu đựng nổi, cô cần phải nghỉ ngơi, vì số thuốc này Lục Thanh Nghiên gần như không nghỉ ngơi, thực sự không kiên trì được.Tiến vào phòng mình, Lục Thanh Nghiên lại đi tắm rửa sạch sẽ một lát, khi vừa định nằm xuống giường lại nghĩ tới đá thời không được cô đặt trong ngăn kéo.Ma xui quỷ khiến Lục Thanh Nghiên lấy đá thời không ra nắm trong tay, Lục Thanh Nghiên nằm trên giường."Chu Cảnh Diên, em tìm được cha anh, nếu anh biết có vui hay không?""Rất muốn gặp anh..."Tay cầm đá thời không, Lục Thanh Nghiên mệt mỏi nhắm mắt lại chậm rãi ngủ mất.Cô không biết khi mình ngủ đá thời không tỏa ra tia sáng màu vàng ấm áp, khác hoàn toàn với tia sáng Tiểu Thất tỏa ra."Chủ... Chủ nhân, nó... Nó sáng lên!"Giọng nói khiếp sợ của Tiểu Thất truyền ra, nó không ngừng gọi Lục Thanh Nghiên, hi vọng cô có thể tỉnh lại.Cục đá này kỳ lạ hơn nó, Tiểu Thất chưa từng thấy nó phát sáng, sao bây giờ lại như vậy?Khi Lục Thanh Nghiên tỉnh lại, dường như bên tai là giọng của Tiểu Thất.Có lẽ là đã nhiều ngày quá quên mình nghiên cứu chế tạo thuốc viên, khi cô tỉnh lại còn cảm thấy hơi choáng váng."Chủ nhân, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi."Tiểu Thất hưng phấn nói, nó đã gọi chủ nhân mấy tiếng, nhưng Lục Thanh Nghiên quá mệt mỏi không đáp lại nó."Mi làm sao vậy?"Lục Thanh Nghiên hơi đau đầu sắc mặt không tốt lắm, hoàn toàn không muốn nói chuyện với Tiểu Thất."Chủ nhân, cục đá này vừa mới sáng lên."Tiểu Thất vội vàng nói. "Sáng lên ư?"Lục Thanh Nghiên đang xoa huyệt thái dương dừng động tác, nhìn về phía đá thời không không biết ở bên gối đầu từ lúc nào."Thật đó, tôi tận mắt nhìn thấy, không phải tôi sáng lên, là nó tự mình sáng lên."Tiểu Thất liều mạng giải thích, chỉ sợ Lục Thanh Nghiên đổ chuyện sáng lên lên người nó.Lục Thanh Nghiên cầm lấy đá thời không đánh giá một lát, dường như cánh cửa kia lại mở ra, còn lại không có bất cứ chỗ nào không thích hợp."Tiểu Thất không nói sai, nó thực sự sáng lên.""Ta biết rồi."Không phát hiện có chỗ nào không thích hợp, Lục Thanh Nghiên không nghĩ nhiều, cầm lấy đá thời không đặt vào ngăn kéo lần nữa.Rửa mặt thay quần áo xong, Lục Thanh Nghiên lấy cháo trắng trong kho hàng ra, ăn kèm với mấy món khác là xong bữa sáng.Thu dọn xong mọi thứ, Lục Thanh Nghiên ra khỏi không gian.Mới ra khỏi không gian cô lập tức cảm thấy không thích hợp, tầm mắt tối tăm, vậy mà bốn phía đều là cây cối che trời, khắp nơi đều là cỏ dại cao nửa người.Sao lại thế này?Sao cô lại xuất hiện trong rừng cây hoang vắng?Không phải là vì đá thời không đấy chứ?"Mẹ kiếp!"Cách đó không xa truyền tới tiếng kêu kinh hãi.Lục Thanh Nghiên chấn động, ngẩng đầu nhìn qua.Thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ tác chiến dựa vào bụi cỏ, tay cầm súng trường vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô.Lục Thanh Nghiên trốn phía sau cây bên cạnh mình theo bản năng.Người đàn ông trẻ tuổi dậy khỏi chỗ mình nằm bò, nhanh chóng đuổi theo.Không có biện pháp, Lục Thanh Nghiên chỉ có thể trốn vào không gian, để mặc người nọ tìm kiếm khắp nơi ở bên ngoài."Người đâu? Thần tiên hay quỷ?"Người đàn ông trẻ tuổi cầm súng trường, cho dù tìm kiếm kiểu gì đều Nhưng anh ta rất chắc chắn, vừa rồi mình thực sự nhìn thấy một người phụ nữ, một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện.Trông vô cùng xinh đẹp, không giống phàm nhân!"Tô Thiệu, cậu đang làm gì đấy?"Một người đàn ông cũng mặc đồ tác chiến đi ra, trong tay cũng cầm một khẩu súng trường."Đội trưởng Giang, vừa rồi em thấy một người phụ nữ."Tô Thiệu chạy về phía Giang Giải, gấp không đợi nổi nói hết mọi chuyện mình mới thấy.Giang Giải đá mạnh vào chân Tô Thiệu, gương mặt âm trầm: "Tôi thấy có phải cậu chưa tỉnh ngủ hay không?"Tô Thiệu che mông bị đá đau của mình: "Đội trưởng Giang, em thực sự nhìn thấy cô ấy đột nhiên xuất hiện mà.""Lại nói tiếp ông đây sẽ đánh cậu, có tin hay không?"Giang Giải thực sự không biết hôm nay Tô Thiệu bị làm sao, nếu cậu ta có thể thấy một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, anh ta sẽ vặn đầu xuống cho cậu ta làm ghế ngồi.Nơi rách nát như thế này, sao có phụ nữ?Càng đừng nói đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ!Tô Thiệu lập tức câm miệng, biết rõ tính cách của Giang Giải."Về doanh địa nghỉ ngơi di."