Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy…

Chương 10

Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Yến Thanh bực bội nói: "Ta không phải vì chuyện đó mà giận, muội đừng có đoán mò tâm tư của ta!" Ta hiểu ý gật đầu, thầm nghĩ, mình vẫn còn vụng về quá, sau này nói chuyện với người khác phải khéo léo hơn, kẻo làm người ta phật lòng.Xe ngựa xóc nảy suốt mấy ngày trời, cuối cùng chúng ta cũng đến Kim Lăng.Kim Lăng phồn hoa tấp nập, người xe như nước, ai ai cũng ăn vận sang trọng, xem ra không thiếu tiền của.Ta linh cảm rằng son phấn của mình sẽ rất đắt hàng ở đây.Cố Yến Thanh đến thư viện nộp thiếp và được mời vào trong, còn ta mặc bộ đồ cũ, gánh gánh theo sau, trông chẳng khác gì nha hoàn.Thầy đồ ở thư viện tiếp đón hắn khá niềm nở, ghi danh hắn rồi bảo mai đến học là được.Rời thư viện, chúng ta tìm đến nha môn để thuê nhà.Nhà cửa ở Kim Lăng đắt đỏ quá, mỗi tháng tốn đến hai lạng bạc mà chỉ có một phòng.Cố Yến Than bảo"Muội phải góp tiền thuê nhà, chúng ta thuê chung căn hai phòng.Bằng không tiền của ta không đủ để lên kinh dự thi đâu."Ta vội xua tay: "Ta ngủ ở sảnh, lấy ghế ghép lại là được." Ta nào muốn tốn tiền thuê nhà, đắt đỏ thế kia, thà ngủ nhà kho còn hơn.Điều này càng khiến ta quyết tâm phải kiếm thật nhiều tiền.22Cố Yến Thanh không hài lòng khi ta không chịu góp tiền thuê nhà.Hắn còn tỏ vẻ khó chịu.Ta vờ như không biết.May sao trong gánh của ta không chỉ có dụng cụ làm son phấn, mà còn có y phục và chăn đệm.Chiếc chăn mới được ta mua khi ở huyện thành, vừa thơm tho vừa mềm mại, đến Kim Lăng ta chẳng cần sắm thêm gì nữa.Nhưng Cố Yến Thanh lại muốn mua.Hắn không chịu vác theo chăn đệm, chỉ mang mỗi chiếc túi sách đựng vài bộ y phục và sách vở.Hắn sĩ diện lắm.Nghèo mà bày vẽ.Ta đi theo hắn ra phố sắm đồ dùng, hắn tiêu tiền chẳng tiếc tay, còn mua hẳn hai bộ y phục mới.Ta nghĩ bụng, nếu hắn muố y phục mới, cứ mua vải về, ta may cho, đảm bảo đẹp hơn của tiệm may, hắn cứ thích tiêu hoang.Nơi chúng ta ở cách học viện không xa.Nơi này cũng nằm trong khu phố sầm uất, khá phồn hoa.Ta đi dạo một vòng làm quen với đường sá, suy nghĩ xem nên bán son phấn ở đâu là tốt nhất.23Ngày hôm sau, Cố Yến Thanh ăn sáng xong liền đến học viện, ta tiếp tục ra phố dạo chơi.Sau khi đã nắm bắt được các kiểu trang phục đang thịnh hành ở Kim Lăng, ta cũng mua một tấm vải về, tự may cho mình một bộ y phục mới..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Yến Thanh bực bội nói: "Ta không phải vì chuyện đó mà giận, muội đừng có đoán mò tâm tư của ta!" Ta hiểu ý gật đầu, thầm nghĩ, mình vẫn còn vụng về quá, sau này nói chuyện với người khác phải khéo léo hơn, kẻo làm người ta phật lòng.

Xe ngựa xóc nảy suốt mấy ngày trời, cuối cùng chúng ta cũng đến Kim Lăng.

Kim Lăng phồn hoa tấp nập, người xe như nước, ai ai cũng ăn vận sang trọng, xem ra không thiếu tiền của.

Ta linh cảm rằng son phấn của mình sẽ rất đắt hàng ở đây.

Cố Yến Thanh đến thư viện nộp thiếp và được mời vào trong, còn ta mặc bộ đồ cũ, gánh gánh theo sau, trông chẳng khác gì nha hoàn.

Thầy đồ ở thư viện tiếp đón hắn khá niềm nở, ghi danh hắn rồi bảo mai đến học là được.

Rời thư viện, chúng ta tìm đến nha môn để thuê nhà.

Nhà cửa ở Kim Lăng đắt đỏ quá, mỗi tháng tốn đến hai lạng bạc mà chỉ có một phòng.

Cố Yến Than bảo"Muội phải góp tiền thuê nhà, chúng ta thuê chung căn hai phòng.

Bằng không tiền của ta không đủ để lên kinh dự thi đâu."

Ta vội xua tay: "Ta ngủ ở sảnh, lấy ghế ghép lại là được." Ta nào muốn tốn tiền thuê nhà, đắt đỏ thế kia, thà ngủ nhà kho còn hơn.

Điều này càng khiến ta quyết tâm phải kiếm thật nhiều tiền.

22

Cố Yến Thanh không hài lòng khi ta không chịu góp tiền thuê nhà.

Hắn còn tỏ vẻ khó chịu.

Ta vờ như không biết.

May sao trong gánh của ta không chỉ có dụng cụ làm son phấn, mà còn có y phục và chăn đệm.

Chiếc chăn mới được ta mua khi ở huyện thành, vừa thơm tho vừa mềm mại, đến Kim Lăng ta chẳng cần sắm thêm gì nữa.

Nhưng Cố Yến Thanh lại muốn mua.

Hắn không chịu vác theo chăn đệm, chỉ mang mỗi chiếc túi sách đựng vài bộ y phục và sách vở.

Hắn sĩ diện lắm.

Nghèo mà bày vẽ.

Ta đi theo hắn ra phố sắm đồ dùng, hắn tiêu tiền chẳng tiếc tay, còn mua hẳn hai bộ y phục mới.

Ta nghĩ bụng, nếu hắn muố y phục mới, cứ mua vải về, ta may cho, đảm bảo đẹp hơn của tiệm may, hắn cứ thích tiêu hoang.

Nơi chúng ta ở cách học viện không xa.

Nơi này cũng nằm trong khu phố sầm uất, khá phồn hoa.

Ta đi dạo một vòng làm quen với đường sá, suy nghĩ xem nên bán son phấn ở đâu là tốt nhất.

23

Ngày hôm sau, Cố Yến Thanh ăn sáng xong liền đến học viện, ta tiếp tục ra phố dạo chơi.

Sau khi đã nắm bắt được các kiểu trang phục đang thịnh hành ở Kim Lăng, ta cũng mua một tấm vải về, tự may cho mình một bộ y phục mới..

Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Yến Thanh bực bội nói: "Ta không phải vì chuyện đó mà giận, muội đừng có đoán mò tâm tư của ta!" Ta hiểu ý gật đầu, thầm nghĩ, mình vẫn còn vụng về quá, sau này nói chuyện với người khác phải khéo léo hơn, kẻo làm người ta phật lòng.Xe ngựa xóc nảy suốt mấy ngày trời, cuối cùng chúng ta cũng đến Kim Lăng.Kim Lăng phồn hoa tấp nập, người xe như nước, ai ai cũng ăn vận sang trọng, xem ra không thiếu tiền của.Ta linh cảm rằng son phấn của mình sẽ rất đắt hàng ở đây.Cố Yến Thanh đến thư viện nộp thiếp và được mời vào trong, còn ta mặc bộ đồ cũ, gánh gánh theo sau, trông chẳng khác gì nha hoàn.Thầy đồ ở thư viện tiếp đón hắn khá niềm nở, ghi danh hắn rồi bảo mai đến học là được.Rời thư viện, chúng ta tìm đến nha môn để thuê nhà.Nhà cửa ở Kim Lăng đắt đỏ quá, mỗi tháng tốn đến hai lạng bạc mà chỉ có một phòng.Cố Yến Than bảo"Muội phải góp tiền thuê nhà, chúng ta thuê chung căn hai phòng.Bằng không tiền của ta không đủ để lên kinh dự thi đâu."Ta vội xua tay: "Ta ngủ ở sảnh, lấy ghế ghép lại là được." Ta nào muốn tốn tiền thuê nhà, đắt đỏ thế kia, thà ngủ nhà kho còn hơn.Điều này càng khiến ta quyết tâm phải kiếm thật nhiều tiền.22Cố Yến Thanh không hài lòng khi ta không chịu góp tiền thuê nhà.Hắn còn tỏ vẻ khó chịu.Ta vờ như không biết.May sao trong gánh của ta không chỉ có dụng cụ làm son phấn, mà còn có y phục và chăn đệm.Chiếc chăn mới được ta mua khi ở huyện thành, vừa thơm tho vừa mềm mại, đến Kim Lăng ta chẳng cần sắm thêm gì nữa.Nhưng Cố Yến Thanh lại muốn mua.Hắn không chịu vác theo chăn đệm, chỉ mang mỗi chiếc túi sách đựng vài bộ y phục và sách vở.Hắn sĩ diện lắm.Nghèo mà bày vẽ.Ta đi theo hắn ra phố sắm đồ dùng, hắn tiêu tiền chẳng tiếc tay, còn mua hẳn hai bộ y phục mới.Ta nghĩ bụng, nếu hắn muố y phục mới, cứ mua vải về, ta may cho, đảm bảo đẹp hơn của tiệm may, hắn cứ thích tiêu hoang.Nơi chúng ta ở cách học viện không xa.Nơi này cũng nằm trong khu phố sầm uất, khá phồn hoa.Ta đi dạo một vòng làm quen với đường sá, suy nghĩ xem nên bán son phấn ở đâu là tốt nhất.23Ngày hôm sau, Cố Yến Thanh ăn sáng xong liền đến học viện, ta tiếp tục ra phố dạo chơi.Sau khi đã nắm bắt được các kiểu trang phục đang thịnh hành ở Kim Lăng, ta cũng mua một tấm vải về, tự may cho mình một bộ y phục mới..

Chương 10