Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy…

Chương 12

Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một người học trò mắt tinh nhìn thấy ta, vui vẻ nói với Cố Yến Thanh: "Cố huynh, huynh nhìn xem, gia quyến của huynh kìa."Cả nhóm đã đến gần.Vị tiểu thư duy nhất trong nhóm mặc y phục màu hồng, đang tò mò nhìn ta.Vừa nãy, khi cả nhóm đi cùng nhau, rõ ràng là Cố Yến Thanh và vị tiểu thư kia đi rất gần, hơn nữa hắn còn đang thì thầm giới thiệu gì đó với nàng ta.Một vị công tử đi bên cạnh tiểu thư lên tiếng hỏi: "Ồ, đây là...!nương tử của Cố huynh sao?"Cố Yến Thanh không nói gì.Ta vội vàng hành lễ, đáp: "Nô tỳ không phải.Công tử nhà ta chưa thành gia, nô tỳ chỉ là nha hoàn, tên là Hạnh Hoa."Ta đã đổi cho mình một cái tên mới.Hihi.Hạnh Hoa nghe hay hơn nhiều.Hơn nữa, ta đã quyết định sẽ không quay về huyện nữa, ta muốn ở lại Kim Lăng.Ta muốn ở Kim Lăng dành dụm tiền mua nhà, rồi tiếp tục làm son phấn, cuối cùng trở thành một bà chủ giàu có.26Nghe những lời ta nói, hai vị công tử và tiểu thư kia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.Biết được Cố Yến Thanh đã sa cơ lỡ vận, lại có ta là người hầu trung thành, bán son phấn kiếm tiền phụ giúp hắn, mấy vị công tử tiểu thư con nhà giàu kia lập tức cảm động.Họ hào phóng mua hết số son phấn còn lại của ta, còn cho phép ta đi du ngoạn trên sông cùng họ.Ta gửi chiếc xe đẩy cho một thẩm thẩm quen biết trông hộ rồi vui vẻ lên thuyền cùng họ.Cố Yến Thanh đi chậm lại phía sau, dặn dò ta: "Cô nương y phục hồng là thiên kim tiểu thư của Thượng thư bộ Hộ ở kinh thành, người bên cạnh là huynh trưởng của nàng ấy, còn nam nhân cai cao kia là nhi nữ độc nhất của Đại tướng quân.Ba người họ đều rất có ích cho tương muội hãy khôn khéo một chút."Ta nháy mắt với hắn, ra hiệu hắn cứ yên tâm.Ta lặng lẽ đi theo bên cạnh vị tiểu thư y phục hồng.Nàng ngồi xuống ghế, ta vội lấy khăn tay ra lót ghế cho nàng.Nàng nóng, ta phe phẩy quạt cho nàng.Nghe họ nói chuyện một hồi, ta đã hiểu ra cả nhóm đến đây cũng là để nghe vị Đại nho giảng bài.Mục đích của chuyến đi này vừa là để nghe giảng, vừa là để du ngoạn sơn thủy.Thiếu nữ y phục hồng tên là Tống Vũ Nhu, huynh trưởng của nàng tên là Tống Chí Viễn, còn vị công tử nhà tướng quân tên là Tư Mã Túc.Ba người có tính cách khác nhau.Tiểu thư Tống Vũ Nhu trầm tĩnh, muốn gì đều chỉ cần ra hiệu bằng ánh mắt, lời muốn nói sẽ có huynh trưởng nói thay, đồ muốn lấy sẽ có ta giúp nàng lấy..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một người học trò mắt tinh nhìn thấy ta, vui vẻ nói với Cố Yến Thanh: "Cố huynh, huynh nhìn xem, gia quyến của huynh kìa."

Cả nhóm đã đến gần.

Vị tiểu thư duy nhất trong nhóm mặc y phục màu hồng, đang tò mò nhìn ta.

Vừa nãy, khi cả nhóm đi cùng nhau, rõ ràng là Cố Yến Thanh và vị tiểu thư kia đi rất gần, hơn nữa hắn còn đang thì thầm giới thiệu gì đó với nàng ta.

Một vị công tử đi bên cạnh tiểu thư lên tiếng hỏi: "Ồ, đây là...!nương tử của Cố huynh sao?"

Cố Yến Thanh không nói gì.

Ta vội vàng hành lễ, đáp: "Nô tỳ không phải.

Công tử nhà ta chưa thành gia, nô tỳ chỉ là nha hoàn, tên là Hạnh Hoa."

Ta đã đổi cho mình một cái tên mới.

Hihi.

Hạnh Hoa nghe hay hơn nhiều.

Hơn nữa, ta đã quyết định sẽ không quay về huyện nữa, ta muốn ở lại Kim Lăng.

Ta muốn ở Kim Lăng dành dụm tiền mua nhà, rồi tiếp tục làm son phấn, cuối cùng trở thành một bà chủ giàu có.

26

Nghe những lời ta nói, hai vị công tử và tiểu thư kia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Biết được Cố Yến Thanh đã sa cơ lỡ vận, lại có ta là người hầu trung thành, bán son phấn kiếm tiền phụ giúp hắn, mấy vị công tử tiểu thư con nhà giàu kia lập tức cảm động.

Họ hào phóng mua hết số son phấn còn lại của ta, còn cho phép ta đi du ngoạn trên sông cùng họ.

Ta gửi chiếc xe đẩy cho một thẩm thẩm quen biết trông hộ rồi vui vẻ lên thuyền cùng họ.

Cố Yến Thanh đi chậm lại phía sau, dặn dò ta: "Cô nương y phục hồng là thiên kim tiểu thư của Thượng thư bộ Hộ ở kinh thành, người bên cạnh là huynh trưởng của nàng ấy, còn nam nhân cai cao kia là nhi nữ độc nhất của Đại tướng quân.

Ba người họ đều rất có ích cho tương muội hãy khôn khéo một chút."

Ta nháy mắt với hắn, ra hiệu hắn cứ yên tâm.

Ta lặng lẽ đi theo bên cạnh vị tiểu thư y phục hồng.

Nàng ngồi xuống ghế, ta vội lấy khăn tay ra lót ghế cho nàng.

Nàng nóng, ta phe phẩy quạt cho nàng.

Nghe họ nói chuyện một hồi, ta đã hiểu ra cả nhóm đến đây cũng là để nghe vị Đại nho giảng bài.

Mục đích của chuyến đi này vừa là để nghe giảng, vừa là để du ngoạn sơn thủy.

Thiếu nữ y phục hồng tên là Tống Vũ Nhu, huynh trưởng của nàng tên là Tống Chí Viễn, còn vị công tử nhà tướng quân tên là Tư Mã Túc.

Ba người có tính cách khác nhau.

Tiểu thư Tống Vũ Nhu trầm tĩnh, muốn gì đều chỉ cần ra hiệu bằng ánh mắt, lời muốn nói sẽ có huynh trưởng nói thay, đồ muốn lấy sẽ có ta giúp nàng lấy..

Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một người học trò mắt tinh nhìn thấy ta, vui vẻ nói với Cố Yến Thanh: "Cố huynh, huynh nhìn xem, gia quyến của huynh kìa."Cả nhóm đã đến gần.Vị tiểu thư duy nhất trong nhóm mặc y phục màu hồng, đang tò mò nhìn ta.Vừa nãy, khi cả nhóm đi cùng nhau, rõ ràng là Cố Yến Thanh và vị tiểu thư kia đi rất gần, hơn nữa hắn còn đang thì thầm giới thiệu gì đó với nàng ta.Một vị công tử đi bên cạnh tiểu thư lên tiếng hỏi: "Ồ, đây là...!nương tử của Cố huynh sao?"Cố Yến Thanh không nói gì.Ta vội vàng hành lễ, đáp: "Nô tỳ không phải.Công tử nhà ta chưa thành gia, nô tỳ chỉ là nha hoàn, tên là Hạnh Hoa."Ta đã đổi cho mình một cái tên mới.Hihi.Hạnh Hoa nghe hay hơn nhiều.Hơn nữa, ta đã quyết định sẽ không quay về huyện nữa, ta muốn ở lại Kim Lăng.Ta muốn ở Kim Lăng dành dụm tiền mua nhà, rồi tiếp tục làm son phấn, cuối cùng trở thành một bà chủ giàu có.26Nghe những lời ta nói, hai vị công tử và tiểu thư kia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.Biết được Cố Yến Thanh đã sa cơ lỡ vận, lại có ta là người hầu trung thành, bán son phấn kiếm tiền phụ giúp hắn, mấy vị công tử tiểu thư con nhà giàu kia lập tức cảm động.Họ hào phóng mua hết số son phấn còn lại của ta, còn cho phép ta đi du ngoạn trên sông cùng họ.Ta gửi chiếc xe đẩy cho một thẩm thẩm quen biết trông hộ rồi vui vẻ lên thuyền cùng họ.Cố Yến Thanh đi chậm lại phía sau, dặn dò ta: "Cô nương y phục hồng là thiên kim tiểu thư của Thượng thư bộ Hộ ở kinh thành, người bên cạnh là huynh trưởng của nàng ấy, còn nam nhân cai cao kia là nhi nữ độc nhất của Đại tướng quân.Ba người họ đều rất có ích cho tương muội hãy khôn khéo một chút."Ta nháy mắt với hắn, ra hiệu hắn cứ yên tâm.Ta lặng lẽ đi theo bên cạnh vị tiểu thư y phục hồng.Nàng ngồi xuống ghế, ta vội lấy khăn tay ra lót ghế cho nàng.Nàng nóng, ta phe phẩy quạt cho nàng.Nghe họ nói chuyện một hồi, ta đã hiểu ra cả nhóm đến đây cũng là để nghe vị Đại nho giảng bài.Mục đích của chuyến đi này vừa là để nghe giảng, vừa là để du ngoạn sơn thủy.Thiếu nữ y phục hồng tên là Tống Vũ Nhu, huynh trưởng của nàng tên là Tống Chí Viễn, còn vị công tử nhà tướng quân tên là Tư Mã Túc.Ba người có tính cách khác nhau.Tiểu thư Tống Vũ Nhu trầm tĩnh, muốn gì đều chỉ cần ra hiệu bằng ánh mắt, lời muốn nói sẽ có huynh trưởng nói thay, đồ muốn lấy sẽ có ta giúp nàng lấy..

Chương 12