*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy…
Chương 22
Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."800 lượng?"Ta nuốt nước miếng: "Rẻ vậy sao? Chẳng lẽ...!chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không may mắn sao?""Không! Sao có thể chứ, sạch sẽ lắm! Nếu cô nương thích, vậy thì đến quan phủ ký khế ước đi.Đi thôi.""Bây giờ?""Đương nhiên."Vị chưởng quầy kia đứng ngay bên cạnh nhìn chúng ta, mặt mày hớn hở."Nhưng hôm nay ta vẫn chưa mang đủ tiền.""Ngày mai đưa cũng như nhau cả thôi, cứ đến quan phủ ký khế ước trước đã."Hắn ta làm như kẻ mua cửa tiệm là mình vậy.Đến quan phủ, viên quan lại phụ trách đăng ký không ngừng cúi đầu khom lưng trước Tư Mã Túc, dâng trà bánh, chỉ thiếu nước thờ phụng hắn ta.Đối với ta cũng niềm nở lắm."Cô nương, xin hãy xuất trình lộ dẫn của mình.""Lộ dẫn? Ta không có."Chế độ quản lý dân số của triều đại này không nghiêm ngặt, dân quê như chúng ta căn bản chẳng ai làm gì gọi là lộ dẫn.Cố Yến Thanh tuy có làm lộ dẫn, ghi đầy đủ thông tin trên đó, nhưng vì hắn phải đi thi.Ta đi theo hắn, chẳng ai kiểm tra ta cả.Ta nhất thời có chút chán nản, tuy không rõ lắm về thứ gọi là lộ dẫn này, nhưng thường thì phải về quê mới làm được.Nếu về quê thì thật quá mất thời gian.Nếu không làm, chẳng lẽ ta không thể đăng ký cửa hàng ở quan phủ sao?Viên quan lại kia ngẩn người một chút, rồi cười nói: "Không sao, không sao.Đã là người Tư Mã công tử mang đến, vậy thì làm trước một cái lộ dẫn ở đây, rồi ta sẽ đăng ký khế ước cho cô."Tư Mã Túc tỏ ra thích thú, bước tới, nhìn viên quan lại lấy ra một tờ giấy và một con dấu.Viên quan lại hỏi ta: "Cô nương, họ tên là gì, quê quán ở đâu, đã hứa hôn với ai chưa? Tên phụ mẫu là gì?"Tư Mã Túc nhìn ta, ta cũng nhìn hắn.Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt lên gương mặt hắn, càng làm nổi bật làn da trắng trẻo, phúng phính như trẻ con.Đó là một gương mặt đẹp.Cũng là một gương mặt lớn lên trong nhung lụa, chưa từng trải qua sương gió cuộc đời.Phải chăng những đứa trẻ lớn lên trong gia đình như hắn đều hết lòng vì bằng hữu, không toan tính thiệt hơn? Phải chăng đều luôn cười ha hả, phóng khoáng kết giao bằng hữu, nâng chén trò chuyện vui vẻ?Thoải mái, quý phái, lại rất tự tại.Ta rất mong mình cũng được như hắn, nhưng ta biết đời này ta không thể nào được như vậy.Nhưng ta có thể cho mình một khởi đầu mới..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"800 lượng?"
Ta nuốt nước miếng: "Rẻ vậy sao? Chẳng lẽ...!chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không may mắn sao?"
"Không! Sao có thể chứ, sạch sẽ lắm! Nếu cô nương thích, vậy thì đến quan phủ ký khế ước đi.
Đi thôi."
"Bây giờ?"
"Đương nhiên."
Vị chưởng quầy kia đứng ngay bên cạnh nhìn chúng ta, mặt mày hớn hở.
"Nhưng hôm nay ta vẫn chưa mang đủ tiền."
"Ngày mai đưa cũng như nhau cả thôi, cứ đến quan phủ ký khế ước trước đã."
Hắn ta làm như kẻ mua cửa tiệm là mình vậy.
Đến quan phủ, viên quan lại phụ trách đăng ký không ngừng cúi đầu khom lưng trước Tư Mã Túc, dâng trà bánh, chỉ thiếu nước thờ phụng hắn ta.
Đối với ta cũng niềm nở lắm.
"Cô nương, xin hãy xuất trình lộ dẫn của mình."
"Lộ dẫn? Ta không có."
Chế độ quản lý dân số của triều đại này không nghiêm ngặt, dân quê như chúng ta căn bản chẳng ai làm gì gọi là lộ dẫn.
Cố Yến Thanh tuy có làm lộ dẫn, ghi đầy đủ thông tin trên đó, nhưng vì hắn phải đi thi.
Ta đi theo hắn, chẳng ai kiểm tra ta cả.
Ta nhất thời có chút chán nản, tuy không rõ lắm về thứ gọi là lộ dẫn này, nhưng thường thì phải về quê mới làm được.
Nếu về quê thì thật quá mất thời gian.
Nếu không làm, chẳng lẽ ta không thể đăng ký cửa hàng ở quan phủ sao?
Viên quan lại kia ngẩn người một chút, rồi cười nói: "Không sao, không sao.
Đã là người Tư Mã công tử mang đến, vậy thì làm trước một cái lộ dẫn ở đây, rồi ta sẽ đăng ký khế ước cho cô."
Tư Mã Túc tỏ ra thích thú, bước tới, nhìn viên quan lại lấy ra một tờ giấy và một con dấu.
Viên quan lại hỏi ta: "Cô nương, họ tên là gì, quê quán ở đâu, đã hứa hôn với ai chưa? Tên phụ mẫu là gì?"
Tư Mã Túc nhìn ta, ta cũng nhìn hắn.
Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt lên gương mặt hắn, càng làm nổi bật làn da trắng trẻo, phúng phính như trẻ con.
Đó là một gương mặt đẹp.
Cũng là một gương mặt lớn lên trong nhung lụa, chưa từng trải qua sương gió cuộc đời.
Phải chăng những đứa trẻ lớn lên trong gia đình như hắn đều hết lòng vì bằng hữu, không toan tính thiệt hơn? Phải chăng đều luôn cười ha hả, phóng khoáng kết giao bằng hữu, nâng chén trò chuyện vui vẻ?
Thoải mái, quý phái, lại rất tự tại.
Ta rất mong mình cũng được như hắn, nhưng ta biết đời này ta không thể nào được như vậy.
Nhưng ta có thể cho mình một khởi đầu mới..
Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."800 lượng?"Ta nuốt nước miếng: "Rẻ vậy sao? Chẳng lẽ...!chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không may mắn sao?""Không! Sao có thể chứ, sạch sẽ lắm! Nếu cô nương thích, vậy thì đến quan phủ ký khế ước đi.Đi thôi.""Bây giờ?""Đương nhiên."Vị chưởng quầy kia đứng ngay bên cạnh nhìn chúng ta, mặt mày hớn hở."Nhưng hôm nay ta vẫn chưa mang đủ tiền.""Ngày mai đưa cũng như nhau cả thôi, cứ đến quan phủ ký khế ước trước đã."Hắn ta làm như kẻ mua cửa tiệm là mình vậy.Đến quan phủ, viên quan lại phụ trách đăng ký không ngừng cúi đầu khom lưng trước Tư Mã Túc, dâng trà bánh, chỉ thiếu nước thờ phụng hắn ta.Đối với ta cũng niềm nở lắm."Cô nương, xin hãy xuất trình lộ dẫn của mình.""Lộ dẫn? Ta không có."Chế độ quản lý dân số của triều đại này không nghiêm ngặt, dân quê như chúng ta căn bản chẳng ai làm gì gọi là lộ dẫn.Cố Yến Thanh tuy có làm lộ dẫn, ghi đầy đủ thông tin trên đó, nhưng vì hắn phải đi thi.Ta đi theo hắn, chẳng ai kiểm tra ta cả.Ta nhất thời có chút chán nản, tuy không rõ lắm về thứ gọi là lộ dẫn này, nhưng thường thì phải về quê mới làm được.Nếu về quê thì thật quá mất thời gian.Nếu không làm, chẳng lẽ ta không thể đăng ký cửa hàng ở quan phủ sao?Viên quan lại kia ngẩn người một chút, rồi cười nói: "Không sao, không sao.Đã là người Tư Mã công tử mang đến, vậy thì làm trước một cái lộ dẫn ở đây, rồi ta sẽ đăng ký khế ước cho cô."Tư Mã Túc tỏ ra thích thú, bước tới, nhìn viên quan lại lấy ra một tờ giấy và một con dấu.Viên quan lại hỏi ta: "Cô nương, họ tên là gì, quê quán ở đâu, đã hứa hôn với ai chưa? Tên phụ mẫu là gì?"Tư Mã Túc nhìn ta, ta cũng nhìn hắn.Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt lên gương mặt hắn, càng làm nổi bật làn da trắng trẻo, phúng phính như trẻ con.Đó là một gương mặt đẹp.Cũng là một gương mặt lớn lên trong nhung lụa, chưa từng trải qua sương gió cuộc đời.Phải chăng những đứa trẻ lớn lên trong gia đình như hắn đều hết lòng vì bằng hữu, không toan tính thiệt hơn? Phải chăng đều luôn cười ha hả, phóng khoáng kết giao bằng hữu, nâng chén trò chuyện vui vẻ?Thoải mái, quý phái, lại rất tự tại.Ta rất mong mình cũng được như hắn, nhưng ta biết đời này ta không thể nào được như vậy.Nhưng ta có thể cho mình một khởi đầu mới..