Tác giả:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy…

Chương 31

Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghĩ xong những điều này, trong lòng ta tràn đầy năng lượng, dẫn Tiến Bảo ra ngoài mua thức ăn.Nhân dịp tân gia, ta mời những người quen biết đến chung vui.Tiệc mừng được tổ chức vào đúng ngày hôm trước khi khai trương cửa hàng.Có Cố Yến Thanh, Tư Mã Túc, còn có tú bà và Thúy Vân cô nương của Túy Hoa Lâu.Ban đầu ta còn do dự có nên mời tú bà và Thúy Vân cô nương hay không, dù sao thân phận của hai người họ nghe có vẻ không được tốt lắm.Nhưng tú bà và Thúy Vân cô nương có ơn với ta, Thúy Vân cô nương là đệ nhất mỹ nhân của Túy Hoa Lâu, mua phấn son của ta, còn kéo theo rất nhiều cô nương khác mua, tú bà một lần đặt mua của ta 50 hộp.Dùng hết còn tìm đến ta.Tương lai ta làm cao thơm, chắc chắn cũng không thể thiếu được hai vị khách quý này.Tiền mới là thứ thiết thực nhất.Dù sao Cố Yến Thanh cũng hoàn toàn hiểu rõ về ta, Tư Mã Túc là người tốt, ta đã hỏi hắn có phiền không khi dùng bữa với những người ở thanh lâu, hắn nói bữa cơm của ta thì do ta làm chủ.Ta bắt đầu bận rộn với bữa tiệc tân gia của mình từ ngày hôm trước, khi khách khứa đến thì mọi thứ đã gần như hoàn tất, một bàn tiệc lớn với đầy đủ các món ăn, rất thịnh soạn.Mọi người đều mang quà đến.Cố Yến Thanh là người trực tiếp nhất, hắn đưa cho ta 80 lượng bạc.Tư Mã Túc vốn đã tặng ta biển hiệu, bây giờ lại tặng thêm công thức làm cao thơm, còn có một bức tượng Phật bằng vàng, nói rằng sẽ chiêu tài tiến bảo, gặp dữ hóa lành.Tú bà và Thúy Vân cô nương cũng mang đến cho ta những món quà tân gia rất hậu hĩnh.Ngày khai trương, ta mua rất nhiều pháo, lại chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, cho mọi người dùng thử phấn son, một lúc người ra người vào, tấp nập vô cùng.Cửa hàng của ta dần đi vào quỹ đạo, khi rảnh rỗi, Tư Mã Túc thường dẫn bằng hữu đến cửa hàng của ta, giới thiệu ta là bạn của hắn, nhờ mọi người giúp đỡ ta nhiều hơn.Những người bằng hữu đó của Tư Mã Túc đều là những người giàu có hoặc quyền quý, mọi người đều rất hào hiệp, tuy hầu hết đều là nam nhân nhưng lại ngay tại chỗ mua một ít phấn son về, mọi người đều cười nói đùa: "Túc, ta là nam nhân mà mua phấn son về, phụ thân ta có đánh ta, ta sẽ nói là ngươi nhất định bắt ta phải mua."Nhờ sự ghé thăm của những công tử nhà giàu đó, cửa hàng của ta không ai gây phiền phức, ngay cả khi người của quan phủ đến kiểm tra định kỳ, ta có dúi tiền, họ cũng không dám nhận.Càng không có côn đồ lưu manh đến quấy rối.Thúy Vân ngày thường cũng hay đến cửa hàng của ta, có khi mua ít đồ, có khi ngồi chơi ở sân sau.Tất cả bằng hữu trừ Cố Yến Thanh đều nói ta rất giỏi, một mình có thể đạt đến ngày hôm nay.Ta cảm thấy lời họ nói chưa hẳn đã đúng.Ta dẫu có cố gắng đến đâu, nếu không có sự giúp đỡ của mọi người, cũng chẳng thể nào có được ngày hôm nay..

Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghĩ xong những điều này, trong lòng ta tràn đầy năng lượng, dẫn Tiến Bảo ra ngoài mua thức ăn.Nhân dịp tân gia, ta mời những người quen biết đến chung vui.Tiệc mừng được tổ chức vào đúng ngày hôm trước khi khai trương cửa hàng.Có Cố Yến Thanh, Tư Mã Túc, còn có tú bà và Thúy Vân cô nương của Túy Hoa Lâu.Ban đầu ta còn do dự có nên mời tú bà và Thúy Vân cô nương hay không, dù sao thân phận của hai người họ nghe có vẻ không được tốt lắm.Nhưng tú bà và Thúy Vân cô nương có ơn với ta, Thúy Vân cô nương là đệ nhất mỹ nhân của Túy Hoa Lâu, mua phấn son của ta, còn kéo theo rất nhiều cô nương khác mua, tú bà một lần đặt mua của ta 50 hộp.Dùng hết còn tìm đến ta.Tương lai ta làm cao thơm, chắc chắn cũng không thể thiếu được hai vị khách quý này.Tiền mới là thứ thiết thực nhất.Dù sao Cố Yến Thanh cũng hoàn toàn hiểu rõ về ta, Tư Mã Túc là người tốt, ta đã hỏi hắn có phiền không khi dùng bữa với những người ở thanh lâu, hắn nói bữa cơm của ta thì do ta làm chủ.Ta bắt đầu bận rộn với bữa tiệc tân gia của mình từ ngày hôm trước, khi khách khứa đến thì mọi thứ đã gần như hoàn tất, một bàn tiệc lớn với đầy đủ các món ăn, rất thịnh soạn.Mọi người đều mang quà đến.Cố Yến Thanh là người trực tiếp nhất, hắn đưa cho ta 80 lượng bạc.Tư Mã Túc vốn đã tặng ta biển hiệu, bây giờ lại tặng thêm công thức làm cao thơm, còn có một bức tượng Phật bằng vàng, nói rằng sẽ chiêu tài tiến bảo, gặp dữ hóa lành.Tú bà và Thúy Vân cô nương cũng mang đến cho ta những món quà tân gia rất hậu hĩnh.Ngày khai trương, ta mua rất nhiều pháo, lại chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, cho mọi người dùng thử phấn son, một lúc người ra người vào, tấp nập vô cùng.Cửa hàng của ta dần đi vào quỹ đạo, khi rảnh rỗi, Tư Mã Túc thường dẫn bằng hữu đến cửa hàng của ta, giới thiệu ta là bạn của hắn, nhờ mọi người giúp đỡ ta nhiều hơn.Những người bằng hữu đó của Tư Mã Túc đều là những người giàu có hoặc quyền quý, mọi người đều rất hào hiệp, tuy hầu hết đều là nam nhân nhưng lại ngay tại chỗ mua một ít phấn son về, mọi người đều cười nói đùa: "Túc, ta là nam nhân mà mua phấn son về, phụ thân ta có đánh ta, ta sẽ nói là ngươi nhất định bắt ta phải mua."Nhờ sự ghé thăm của những công tử nhà giàu đó, cửa hàng của ta không ai gây phiền phức, ngay cả khi người của quan phủ đến kiểm tra định kỳ, ta có dúi tiền, họ cũng không dám nhận.Càng không có côn đồ lưu manh đến quấy rối.Thúy Vân ngày thường cũng hay đến cửa hàng của ta, có khi mua ít đồ, có khi ngồi chơi ở sân sau.Tất cả bằng hữu trừ Cố Yến Thanh đều nói ta rất giỏi, một mình có thể đạt đến ngày hôm nay.Ta cảm thấy lời họ nói chưa hẳn đã đúng.Ta dẫu có cố gắng đến đâu, nếu không có sự giúp đỡ của mọi người, cũng chẳng thể nào có được ngày hôm nay..

Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghĩ xong những điều này, trong lòng ta tràn đầy năng lượng, dẫn Tiến Bảo ra ngoài mua thức ăn.Nhân dịp tân gia, ta mời những người quen biết đến chung vui.Tiệc mừng được tổ chức vào đúng ngày hôm trước khi khai trương cửa hàng.Có Cố Yến Thanh, Tư Mã Túc, còn có tú bà và Thúy Vân cô nương của Túy Hoa Lâu.Ban đầu ta còn do dự có nên mời tú bà và Thúy Vân cô nương hay không, dù sao thân phận của hai người họ nghe có vẻ không được tốt lắm.Nhưng tú bà và Thúy Vân cô nương có ơn với ta, Thúy Vân cô nương là đệ nhất mỹ nhân của Túy Hoa Lâu, mua phấn son của ta, còn kéo theo rất nhiều cô nương khác mua, tú bà một lần đặt mua của ta 50 hộp.Dùng hết còn tìm đến ta.Tương lai ta làm cao thơm, chắc chắn cũng không thể thiếu được hai vị khách quý này.Tiền mới là thứ thiết thực nhất.Dù sao Cố Yến Thanh cũng hoàn toàn hiểu rõ về ta, Tư Mã Túc là người tốt, ta đã hỏi hắn có phiền không khi dùng bữa với những người ở thanh lâu, hắn nói bữa cơm của ta thì do ta làm chủ.Ta bắt đầu bận rộn với bữa tiệc tân gia của mình từ ngày hôm trước, khi khách khứa đến thì mọi thứ đã gần như hoàn tất, một bàn tiệc lớn với đầy đủ các món ăn, rất thịnh soạn.Mọi người đều mang quà đến.Cố Yến Thanh là người trực tiếp nhất, hắn đưa cho ta 80 lượng bạc.Tư Mã Túc vốn đã tặng ta biển hiệu, bây giờ lại tặng thêm công thức làm cao thơm, còn có một bức tượng Phật bằng vàng, nói rằng sẽ chiêu tài tiến bảo, gặp dữ hóa lành.Tú bà và Thúy Vân cô nương cũng mang đến cho ta những món quà tân gia rất hậu hĩnh.Ngày khai trương, ta mua rất nhiều pháo, lại chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, cho mọi người dùng thử phấn son, một lúc người ra người vào, tấp nập vô cùng.Cửa hàng của ta dần đi vào quỹ đạo, khi rảnh rỗi, Tư Mã Túc thường dẫn bằng hữu đến cửa hàng của ta, giới thiệu ta là bạn của hắn, nhờ mọi người giúp đỡ ta nhiều hơn.Những người bằng hữu đó của Tư Mã Túc đều là những người giàu có hoặc quyền quý, mọi người đều rất hào hiệp, tuy hầu hết đều là nam nhân nhưng lại ngay tại chỗ mua một ít phấn son về, mọi người đều cười nói đùa: "Túc, ta là nam nhân mà mua phấn son về, phụ thân ta có đánh ta, ta sẽ nói là ngươi nhất định bắt ta phải mua."Nhờ sự ghé thăm của những công tử nhà giàu đó, cửa hàng của ta không ai gây phiền phức, ngay cả khi người của quan phủ đến kiểm tra định kỳ, ta có dúi tiền, họ cũng không dám nhận.Càng không có côn đồ lưu manh đến quấy rối.Thúy Vân ngày thường cũng hay đến cửa hàng của ta, có khi mua ít đồ, có khi ngồi chơi ở sân sau.Tất cả bằng hữu trừ Cố Yến Thanh đều nói ta rất giỏi, một mình có thể đạt đến ngày hôm nay.Ta cảm thấy lời họ nói chưa hẳn đã đúng.Ta dẫu có cố gắng đến đâu, nếu không có sự giúp đỡ của mọi người, cũng chẳng thể nào có được ngày hôm nay..

Chương 31