*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy…
Chương 49: Ngoại Truyện 2
Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn biết nàng là một người tháo vát, đảm đang, các nãi nãi các tỷ tỷ trong làng đã hết lời khen ngợi nàng.Ngôi miếu đổ nát được nàng dọn dẹp sạch sẽ đến nỗi có lúc hắn còn không dám tin mình vẫn đang lang bạt.Sau đó, ngôi nhà nhỏ hắn thuê luôn tràn ngập không khí ấm cúng với ba bữa cơm đạm bạc nhưng đầy tình cảm, cùng với nụ cười tươi tắn thường trực trên môi nàng.Nàng có làn da trắng, đôi mắt trong veo như nước hồ thu, gương mặt phúng phính đáng yêu và giọng nói ngọt ngào dễ nghe.Ngay cả khi mắng người, nghe cũng thấy dễ chịu.Điều khiến hắn bất ngờ nhất là nàng còn có năng khiếu kinh doanh và luôn thể hiện sự nhiệt tình lớn lao trong công việc.Ánh mắt hắn cứ quẩn quanh bên nàng.Nàng cũng ngày càng lệ thuộc vào hắn.Đây không phải là điều tốt.Hắn cố gắng kiềm chế, tỏ ra lạnh nhạt với nàng.Ban đầu nàng vẫn nhiệt tình, nhưng rồi cũng hiểu ý, nghĩ rằng mình đã làm phiền việc học của hắn.Nàng cũng rất hiểu chuyện, nói mình chẳng qua chỉ là nha hoàn của hắn mà thôi.Nha hoàn à…Một mặt hắn tức giận vì nàng tự ý quyết định, một mặt lại không nhịn được nghĩ, chẳng phải đây chính là điều hắn mong muốn nhất sao?Nam nhân trẻ tài hoa chưa thành gia, cũng là một trong những nhân tài mà các gia đình quyền quý muốn lôi kéo.Hắn vẫn luôn cảm thấy, lấy một nữ nhân dân buôn, nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.Hơn nữa, đôi khi hắn ở trong giới hạn an toàn mà mình đã vạch ra giữa hắn và nàng quá lâu, dù muốn bước ra, cũng không biết làm thế nào.Hắn không thể tự nhiên như Tư Mã Túc đặt một miếng bánh ngon trước mặt nàng, bảo nàng mau nếm thử.Cũng không thể như Tư Mã Túc, không quan tâm đến bộ y phục gấm vóc trên người, cõng giỏ của nàng, cùng nàng lên núi hái hoa.Càng không thể ngồi bên cạnh nàng một cách nhàn rỗi, ngắm nhìn nàng khéo léo làm ra những hộp phấn son.Hắn cũng không biết cảm giác vừa nói chuyện với nàng, vừa đi dạo trên phố, tay cầm đồ ăn vặt mới mua là như thế nào.Nhưng Tư Mã Túc làm rất thành thạo.Hắn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.Tình cảm nam nữ không phải là thứ mà hắn nên để trong đầu.Đây là lý trí của hắn.Nhưng mỗi lần nhìn thấy Hạnh Hoa xuất hiện cùng Tư Mã Túc, dù ngoài mặt hắn luôn cười nhưng trong lòng lại vô cùng bực bội.Hắn nhắc nhở nàng đừng nghĩ rằng có thể gả vào nhà họ Tư Mã.Hắn sẽ không bao giờ quên được nỗi đau hiện rõ trên khuôn mặt nàng vì sự khinh miệt trắng trợn của hắn..
Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn biết nàng là một người tháo vát, đảm đang, các nãi nãi các tỷ tỷ trong làng đã hết lời khen ngợi nàng.Ngôi miếu đổ nát được nàng dọn dẹp sạch sẽ đến nỗi có lúc hắn còn không dám tin mình vẫn đang lang bạt.Sau đó, ngôi nhà nhỏ hắn thuê luôn tràn ngập không khí ấm cúng với ba bữa cơm đạm bạc nhưng đầy tình cảm, cùng với nụ cười tươi tắn thường trực trên môi nàng.Nàng có làn da trắng, đôi mắt trong veo như nước hồ thu, gương mặt phúng phính đáng yêu và giọng nói ngọt ngào dễ nghe.Ngay cả khi mắng người, nghe cũng thấy dễ chịu.Điều khiến hắn bất ngờ nhất là nàng còn có năng khiếu kinh doanh và luôn thể hiện sự nhiệt tình lớn lao trong công việc.Ánh mắt hắn cứ quẩn quanh bên nàng.Nàng cũng ngày càng lệ thuộc vào hắn.Đây không phải là điều tốt.Hắn cố gắng kiềm chế, tỏ ra lạnh nhạt với nàng.Ban đầu nàng vẫn nhiệt tình, nhưng rồi cũng hiểu ý, nghĩ rằng mình đã làm phiền việc học của hắn.Nàng cũng rất hiểu chuyện, nói mình chẳng qua chỉ là nha hoàn của hắn mà thôi.Nha hoàn à…Một mặt hắn tức giận vì nàng tự ý quyết định, một mặt lại không nhịn được nghĩ, chẳng phải đây chính là điều hắn mong muốn nhất sao?Nam nhân trẻ tài hoa chưa thành gia, cũng là một trong những nhân tài mà các gia đình quyền quý muốn lôi kéo.Hắn vẫn luôn cảm thấy, lấy một nữ nhân dân buôn, nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.Hơn nữa, đôi khi hắn ở trong giới hạn an toàn mà mình đã vạch ra giữa hắn và nàng quá lâu, dù muốn bước ra, cũng không biết làm thế nào.Hắn không thể tự nhiên như Tư Mã Túc đặt một miếng bánh ngon trước mặt nàng, bảo nàng mau nếm thử.Cũng không thể như Tư Mã Túc, không quan tâm đến bộ y phục gấm vóc trên người, cõng giỏ của nàng, cùng nàng lên núi hái hoa.Càng không thể ngồi bên cạnh nàng một cách nhàn rỗi, ngắm nhìn nàng khéo léo làm ra những hộp phấn son.Hắn cũng không biết cảm giác vừa nói chuyện với nàng, vừa đi dạo trên phố, tay cầm đồ ăn vặt mới mua là như thế nào.Nhưng Tư Mã Túc làm rất thành thạo.Hắn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.Tình cảm nam nữ không phải là thứ mà hắn nên để trong đầu.Đây là lý trí của hắn.Nhưng mỗi lần nhìn thấy Hạnh Hoa xuất hiện cùng Tư Mã Túc, dù ngoài mặt hắn luôn cười nhưng trong lòng lại vô cùng bực bội.Hắn nhắc nhở nàng đừng nghĩ rằng có thể gả vào nhà họ Tư Mã.Hắn sẽ không bao giờ quên được nỗi đau hiện rõ trên khuôn mặt nàng vì sự khinh miệt trắng trợn của hắn..
Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn biết nàng là một người tháo vát, đảm đang, các nãi nãi các tỷ tỷ trong làng đã hết lời khen ngợi nàng.Ngôi miếu đổ nát được nàng dọn dẹp sạch sẽ đến nỗi có lúc hắn còn không dám tin mình vẫn đang lang bạt.Sau đó, ngôi nhà nhỏ hắn thuê luôn tràn ngập không khí ấm cúng với ba bữa cơm đạm bạc nhưng đầy tình cảm, cùng với nụ cười tươi tắn thường trực trên môi nàng.Nàng có làn da trắng, đôi mắt trong veo như nước hồ thu, gương mặt phúng phính đáng yêu và giọng nói ngọt ngào dễ nghe.Ngay cả khi mắng người, nghe cũng thấy dễ chịu.Điều khiến hắn bất ngờ nhất là nàng còn có năng khiếu kinh doanh và luôn thể hiện sự nhiệt tình lớn lao trong công việc.Ánh mắt hắn cứ quẩn quanh bên nàng.Nàng cũng ngày càng lệ thuộc vào hắn.Đây không phải là điều tốt.Hắn cố gắng kiềm chế, tỏ ra lạnh nhạt với nàng.Ban đầu nàng vẫn nhiệt tình, nhưng rồi cũng hiểu ý, nghĩ rằng mình đã làm phiền việc học của hắn.Nàng cũng rất hiểu chuyện, nói mình chẳng qua chỉ là nha hoàn của hắn mà thôi.Nha hoàn à…Một mặt hắn tức giận vì nàng tự ý quyết định, một mặt lại không nhịn được nghĩ, chẳng phải đây chính là điều hắn mong muốn nhất sao?Nam nhân trẻ tài hoa chưa thành gia, cũng là một trong những nhân tài mà các gia đình quyền quý muốn lôi kéo.Hắn vẫn luôn cảm thấy, lấy một nữ nhân dân buôn, nhất định sẽ bị người ta cười nhạo.Hơn nữa, đôi khi hắn ở trong giới hạn an toàn mà mình đã vạch ra giữa hắn và nàng quá lâu, dù muốn bước ra, cũng không biết làm thế nào.Hắn không thể tự nhiên như Tư Mã Túc đặt một miếng bánh ngon trước mặt nàng, bảo nàng mau nếm thử.Cũng không thể như Tư Mã Túc, không quan tâm đến bộ y phục gấm vóc trên người, cõng giỏ của nàng, cùng nàng lên núi hái hoa.Càng không thể ngồi bên cạnh nàng một cách nhàn rỗi, ngắm nhìn nàng khéo léo làm ra những hộp phấn son.Hắn cũng không biết cảm giác vừa nói chuyện với nàng, vừa đi dạo trên phố, tay cầm đồ ăn vặt mới mua là như thế nào.Nhưng Tư Mã Túc làm rất thành thạo.Hắn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.Tình cảm nam nữ không phải là thứ mà hắn nên để trong đầu.Đây là lý trí của hắn.Nhưng mỗi lần nhìn thấy Hạnh Hoa xuất hiện cùng Tư Mã Túc, dù ngoài mặt hắn luôn cười nhưng trong lòng lại vô cùng bực bội.Hắn nhắc nhở nàng đừng nghĩ rằng có thể gả vào nhà họ Tư Mã.Hắn sẽ không bao giờ quên được nỗi đau hiện rõ trên khuôn mặt nàng vì sự khinh miệt trắng trợn của hắn..