Tác giả:

Mới vừa vào tháng Mười, thôn dân thôn Hạ Hà dưới sự dẫn dắt của thôn trưởng đang bận rộn thu hoạch ngày mùa! Bên trong ruộng nước phía đông, bỗng nhiên một bóng người rơi vào bên trong ruộng nước! "Tú Tú? Ai u, Tú Tú cô sao vậy? Thím Vương? Người nhà họ Vương đâu? Tới đây mau, con dâu cả nhà họ Vương đầu đông ngã vào trong ruộng rồi!" Không biết ai kéo cuống họng hét to, rất nhanh một đám người liền vây quanh. Nơi xa có người phi tốc chạy tới, người tới là một người đàn ông, cao chừng một mét tám, cao cao gầy gò. Mặt mũi đẹp đẽ, còn đẹp hơn con gái trong thôn, anh cũng không có mở miệng, cau mày chui vào trong đám người. Một tay ôm người phụ nữ té xỉu vào trong ngực, chạy như bay về hướng trạm y tế trong thôn. Từ đầu tới đuôi ngay cả một câu cũng không nói. "Xảy ra chuyện gì vậy? Con dâu tôi bị làm sao thế?" Phía ngoài đoàn người, Triệu Quế Phân tức giận hỏi không ngừng. "Con dâu cả nhà bà chóng mặt ngã xuống, thằng cả nhà bà vừa ôm đưa đến trạm y tế rồi." Bên trong đám người xem náo…

Chương 358

Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào NhàTác giả: Kiều Miêu MiêuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMới vừa vào tháng Mười, thôn dân thôn Hạ Hà dưới sự dẫn dắt của thôn trưởng đang bận rộn thu hoạch ngày mùa! Bên trong ruộng nước phía đông, bỗng nhiên một bóng người rơi vào bên trong ruộng nước! "Tú Tú? Ai u, Tú Tú cô sao vậy? Thím Vương? Người nhà họ Vương đâu? Tới đây mau, con dâu cả nhà họ Vương đầu đông ngã vào trong ruộng rồi!" Không biết ai kéo cuống họng hét to, rất nhanh một đám người liền vây quanh. Nơi xa có người phi tốc chạy tới, người tới là một người đàn ông, cao chừng một mét tám, cao cao gầy gò. Mặt mũi đẹp đẽ, còn đẹp hơn con gái trong thôn, anh cũng không có mở miệng, cau mày chui vào trong đám người. Một tay ôm người phụ nữ té xỉu vào trong ngực, chạy như bay về hướng trạm y tế trong thôn. Từ đầu tới đuôi ngay cả một câu cũng không nói. "Xảy ra chuyện gì vậy? Con dâu tôi bị làm sao thế?" Phía ngoài đoàn người, Triệu Quế Phân tức giận hỏi không ngừng. "Con dâu cả nhà bà chóng mặt ngã xuống, thằng cả nhà bà vừa ôm đưa đến trạm y tế rồi." Bên trong đám người xem náo… “Ông xem ông kìa, nóng nảy cái gì? Vừa nói tới chuyện con cái là lại tức giận, thằng cả nhà ta lúc trước ở nông thôn, việc gì cũng làm, việc nhà nông cực khổ nặng nhọc thế nào chứ? Cho nên nó làm việc của nhà máy cũng chẳng mệt mỏi gì nhưng Hạ Minh nhà ta sao mà được? Trước giờ nó chỉ làm những việc nhàn nhã, nếu bây giờ bắt nó vào nhà máy... không phải là khiến nó mệt c.h.ế.t sao? Tôi thấy hay là chúng ta nghĩ cách, tốt xấu gì cũng tìm một công việc bàn giấy cho nó?” Tề Nghênh Nghênh ôn nhu khuyên bảo một hồi.Hạ Chí Phi nghe vậy cũng chỉ hừ lạnh: “Bà tưởng nhà máy là tôi mở à? Nếu nó có thể đi làm chung với anh nó thì tôi đi xin người ta, nếu nó không chịu thì bà cũng đừng nhắc đến nữa.”“Ông... thôi được rồi, vậy chờ con trai về rồi hỏi nó.”Tề Nghênh Nghênh muốn nói thêm gì đó nhưng thấy chồng mình đã tức giận nên chỉ có thể tạm thời không đề cập tới nữa, tốt xấu gì chuyện cũng có tiến triển hơn trước rồi, chỉ cần con trai có công việc là được. Lúc trước có công tác mà không chịu làm, thật sự là không biết cố gắng.Hạ Minh vừa đi ra ngoài thì hai người Vương Thanh Hòa cũng theo ra. Nhìn thấy anh cả và chị dâu, Hạ Minh lập tức chủ động mời mọc: “Anh cả, chị dâu, hay là hai người cùng em đi gặp anh Dư Thành đi? Hai người không biết đâu, anh ấy vô cùng chán ghét nhà chúng ta. Lúc trước mẹ chúng ta còn bị anh ấy cười nhạo, tất cả là vì Hạ Thiên, anh ấy chán ghét kiểu người giả tạo như Hạ Thiên.” Hạ Minh có chút sợ hãi. Nếu nhìn thấy người có gương mặt xinh đẹp như anh cả và chị dâu, hẳn là Dư Thành sẽ không phát tác.“Được thôi.” Vương Thanh Hòa còn đang nghĩ phải nói thế nào để đi cùng Hạ Minh thì Hạ Minh đã chủ động nhắc tới rồi.“Thật tốt quá, vậy chúng ta đi đi.”Ba người tới trước cửa nhà Dư Thành, Hạ Minh bước lên gõ cửa, người mở cửa chính là con gái lớn nhà họ Dư: “Đây không phải con trai nhỏ nhà họ Hạ sao? Sao cậu lại tới đây?”“Tôi tới tìm Dư Thành.” Hạ Minh mau chóng mở miệng, chỉ sợ chậm một chút là cánh cửa kia sẽ đóng lại.Vừa nghe thấy là đến tìm Dư Thành, ánh mắt người phụ nữ lập tức lạnh xuống: “Nó c.h.ế.t rồi.”Hạ Minh:...!Hạ Minh sợ gần chết: “Anh ấy, anh ấy c.h.ế.t khi nào?”Thái độ của Hạ Minh lại khiến cho người phụ nữ kia ngẩn người, đứa con trai nhỏ nhà họ Hạ này bị ngốc sao?“Em nói này chị gái, chị không có chuyện gì thì bớt ra ngoài đồn em c.h.ế.t rồi đi? Nếu chị không chào đón em thì chị có thể về nhà mình mà, đừng cứ về đây ăn vạ không chịu đi. Không phải chị đã kết hôn rồi sao?”Dư Thành ở trong phòng lười nhác bước ra, nhìn thấy Hạ Minh cùng với vợ chồng Vương Thanh Hòa đứng ngoài cửa thì sửng sốt một hồi lâu.Tuy biết là sau khi Hạ Thiên tới đây thì người nhà họ Hạ sẽ đến nhưng không ngờ lại là ba người này. Thật đúng là thú vị, tại sao cả ba người bọn họ lại cùng tới nhỉ?Thấy bộ dáng Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú không phản ứng gì với anh ấy thì Dư Thành cũng đoán được lúc này hẳn nên làm bộ không quen biết nhau, anh ấy lập tức cười ha hả hỏi chuyện Hạ Minh: “Đây không phải Hạ Minh sao? Cậu tới tìm tôi à? Hai ta cũng đâu có giao tình gì.”Hạ Minh xấu hổ nói: “Anh Dư Thành, anh có tiện ra ngoài không? Em có chút việc muốn nhờ anh giúp đỡ.”Có việc muốn nhờ? Dư Thành vô cùng phấn khích, hẳn là chuyện xin phiếu Hạ Thiên đã nói nhỉ?Vốn dĩ anh ấy còn muốn kiếm lợi ích ở chỗ Hạ Thiên nhưng trông tình hình thì có lẽ lần này phải kiếm ở chỗ Hạ Minh rồi. Dù sao Thanh Hòa và em dâu đã cùng nhau tới đây, rõ ràng là muốn nhờ anh ấy giúp đỡ, có lẽ... chuyện này còn rất nhiều điều thú vị?“Được, cũng vừa hay tôi không vừa mắt một số người, đi thôi?” Sau một hồi động não, Dư Thành bước ra khỏi nhà, còn đóng cửa thật mạnh, làm lơ âm thanh hùng hổ ở bên trong.“Đi đâu đây?” Dư Thành hỏi Hạ Minh.Hạ Minh nghe vậy thì càng xấu hổ: “Không đi đâu hết, tìm chỗ nào tiện ở gần đây là được.”“Được, vậy chúng ta qua bên kia.” Dư Thành chỉ vào một góc vắng người, đoàn người vừa bước qua tới nơi thì Hạ Minh cũng không muốn vòng vo nữa.“Nhà bọn em muốn mua đồng hồ nhưng lại không có phiếu, anh Dư Thành có thể...” Hạ Minh chờ mong nhìn anh ấy.“Thứ đó không dễ tìm đâu, nhưng mà có thể hỏi thăm giúp cậu. Chi phí cũng không ít đâu nha, tiền trà nước của tôi, còn cả tiền mua phiếu đồng hồ, tốt nhất là cậu chuẩn bị trước hai trăm đồng đi, nếu cậu cảm thấy đắt thì có thể đi hỏi nhà khác.”Dư Thành không hề do dự đòi giá cao, trong tay anh ấy thật sự là có thứ đó. Gần đây anh ấy hợp tác với Vương Thanh Hòa kiếm được rất nhiều tiền, tiền bạc dư dả nên cũng thu mua không ít loại phiếu về tay. Anh ấy vốn muốn để dành phiếu để mua cho vợ tương lai một chiếc đồng hồ nên lúc Hạ Thiên tới đây đưa cho anh ấy năm mươi đồng, bảo anh ấy không cần đưa phiếu cho người nhà họ Hạ thì anh ấy vẫn còn rất vui vẻ, có tiền không kiếm chính là đồ ngốc, nhưng bây giờ e là không được rồi.Vương Thanh Hòa và vợ liên tục nháy mắt ra hiệu, rõ ràng đây là chuyện bọn họ đã mưu tính. Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì đây?Lát nữa chờ Hạ Minh rời đi, anh ấy lại hỏi tỉ mỉ chuyện này.Dư Thành nghĩ vậy thì tìm cách đuổi anh ta đi: “Hạ Minh, chuyện này một mình cậu có làm chủ được không? Dù sao đều ở trong đại viện, cậu quay về hỏi người nhà cậu xem. Nếu bọn họ đồng ý thì tôi mạo hiểm tìm cho cậu, nếu không đồng ý thì tôi cũng không cần lãng phí thời gian, tôi còn một đống chuyện phải làm đấy.”“Vậy anh chờ tôi, tôi quay về hỏi ngay, lập tức đi ngay!”Hạ Minh sợ anh ấy rời đi nên lại nói với Vương Thanh Hòa: “Anh cả, anh phải trông chừng anh Dư Thành giúp em đấy, đừng để anh ấy về. Em không muốn gõ cửa nhà bọn họ nữa đâu, em khó mà tiếp thu nổi ánh mắt người nhà anh ấy nhìn em.” Hạ Minh vội vội vàng vàng.Chờ Hạ Minh đi xa, Dư Thành thở hắt ra: “Chuyện gì vậy? Sao hai người lại tới cùng người nhà họ Hạ, có chuyện gì cần anh đây phối hợp sao?”“Ừ.” Vương Thanh Hòa gật đầu, thuật lại toàn bộ câu chuyện.Dư Thành nghe xong, lập tức hiểu ra: “Cho nên cậu hy vọng tôi tìm phiếu đồng hồ giúp Hạ Minh?”“Hạ Thiên tới tìm anh đúng không? Nếu thật là như vậy thì anh tiết lộ luôn chuyện Hạ Thiên tới tìm anh cho Hạ Minh biết.” Bạch Tú Tú bồi thêm một câu.Lúc còn chưa nói ra chuyện này thì anh ấy đã cảm thấy sắp tới Hạ Thiên sẽ gặp rắc rối lớn như thế nào. Cảm giác bị thay thế quá mức mạnh mẽ, nếu là anh ấy thì anh ấy sẽ không tiếp tục ở lại nhà họ Hạ, nhưng nếu là Hạ Thiên thì cũng không chắc.“Được, tôi biết phải làm gì rồi.” Dư Thành lập tức đồng ý.“Tuần sau tôi sẽ chọn một địa điểm, anh đến đó mà lấy dược liệu.” Vương Thanh Hòa còn nói thêm.Dư Thành nghe vậy thì hai mắt sáng lên: “Thật tốt quá, tôi chỉ chờ cái này! Nếu không có hai người thì tôi cũng không biết cuộc sống của tôi sẽ thành ra thế nào.”“Nhớ lời tôi nói, tất cả đều phải cẩn thận. Nếu anh để xảy ra sơ suất gì thì cũng đừng nói là chúng tôi quen biết anh.” Vương Thanh Hòa lạnh lùng nhắc nhở, tính cách của Dư Thành khiến anh không thể nào yên tâm nổi.“Cậu yên tâm đi, tôi sắp kết hôn rồi, cho dù không vì bản thân thì tôi cũng phải vì cô ấy.” Dư Thành nhắc tới kết hôn thì không thể giấu được ý cười trên mặt.Hạ Minh trở lại rất nhanh, khi nhìn thấy bóng dáng của Hạ Minh, ba người đều thu lại ý cười. Dư Thành dựa tường, Bạch Tú Tú dựa vào xe đạp của Vương Thanh Hòa, ba người vô cùng an tĩnh.

“Ông xem ông kìa, nóng nảy cái gì? Vừa nói tới chuyện con cái là lại tức giận, thằng cả nhà ta lúc trước ở nông thôn, việc gì cũng làm, việc nhà nông cực khổ nặng nhọc thế nào chứ? Cho nên nó làm việc của nhà máy cũng chẳng mệt mỏi gì nhưng Hạ Minh nhà ta sao mà được? Trước giờ nó chỉ làm những việc nhàn nhã, nếu bây giờ bắt nó vào nhà máy... không phải là khiến nó mệt c.h.ế.t sao? Tôi thấy hay là chúng ta nghĩ cách, tốt xấu gì cũng tìm một công việc bàn giấy cho nó?” Tề Nghênh Nghênh ôn nhu khuyên bảo một hồi.

Hạ Chí Phi nghe vậy cũng chỉ hừ lạnh: “Bà tưởng nhà máy là tôi mở à? Nếu nó có thể đi làm chung với anh nó thì tôi đi xin người ta, nếu nó không chịu thì bà cũng đừng nhắc đến nữa.”

“Ông... thôi được rồi, vậy chờ con trai về rồi hỏi nó.”

Tề Nghênh Nghênh muốn nói thêm gì đó nhưng thấy chồng mình đã tức giận nên chỉ có thể tạm thời không đề cập tới nữa, tốt xấu gì chuyện cũng có tiến triển hơn trước rồi, chỉ cần con trai có công việc là được. Lúc trước có công tác mà không chịu làm, thật sự là không biết cố gắng.

Hạ Minh vừa đi ra ngoài thì hai người Vương Thanh Hòa cũng theo ra. Nhìn thấy anh cả và chị dâu, Hạ Minh lập tức chủ động mời mọc: “Anh cả, chị dâu, hay là hai người cùng em đi gặp anh Dư Thành đi? Hai người không biết đâu, anh ấy vô cùng chán ghét nhà chúng ta. Lúc trước mẹ chúng ta còn bị anh ấy cười nhạo, tất cả là vì Hạ Thiên, anh ấy chán ghét kiểu người giả tạo như Hạ Thiên.” Hạ Minh có chút sợ hãi. Nếu nhìn thấy người có gương mặt xinh đẹp như anh cả và chị dâu, hẳn là Dư Thành sẽ không phát tác.

“Được thôi.” Vương Thanh Hòa còn đang nghĩ phải nói thế nào để đi cùng Hạ Minh thì Hạ Minh đã chủ động nhắc tới rồi.

“Thật tốt quá, vậy chúng ta đi đi.”

Ba người tới trước cửa nhà Dư Thành, Hạ Minh bước lên gõ cửa, người mở cửa chính là con gái lớn nhà họ Dư: “Đây không phải con trai nhỏ nhà họ Hạ sao? Sao cậu lại tới đây?”

“Tôi tới tìm Dư Thành.” Hạ Minh mau chóng mở miệng, chỉ sợ chậm một chút là cánh cửa kia sẽ đóng lại.

Vừa nghe thấy là đến tìm Dư Thành, ánh mắt người phụ nữ lập tức lạnh xuống: “Nó c.h.ế.t rồi.”

Hạ Minh:...!

Hạ Minh sợ gần chết: “Anh ấy, anh ấy c.h.ế.t khi nào?”

Thái độ của Hạ Minh lại khiến cho người phụ nữ kia ngẩn người, đứa con trai nhỏ nhà họ Hạ này bị ngốc sao?

“Em nói này chị gái, chị không có chuyện gì thì bớt ra ngoài đồn em c.h.ế.t rồi đi? Nếu chị không chào đón em thì chị có thể về nhà mình mà, đừng cứ về đây ăn vạ không chịu đi. Không phải chị đã kết hôn rồi sao?”

Dư Thành ở trong phòng lười nhác bước ra, nhìn thấy Hạ Minh cùng với vợ chồng Vương Thanh Hòa đứng ngoài cửa thì sửng sốt một hồi lâu.

Tuy biết là sau khi Hạ Thiên tới đây thì người nhà họ Hạ sẽ đến nhưng không ngờ lại là ba người này. Thật đúng là thú vị, tại sao cả ba người bọn họ lại cùng tới nhỉ?

Thấy bộ dáng Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú không phản ứng gì với anh ấy thì Dư Thành cũng đoán được lúc này hẳn nên làm bộ không quen biết nhau, anh ấy lập tức cười ha hả hỏi chuyện Hạ Minh: “Đây không phải Hạ Minh sao? Cậu tới tìm tôi à? Hai ta cũng đâu có giao tình gì.”

Hạ Minh xấu hổ nói: “Anh Dư Thành, anh có tiện ra ngoài không? Em có chút việc muốn nhờ anh giúp đỡ.”

Có việc muốn nhờ? Dư Thành vô cùng phấn khích, hẳn là chuyện xin phiếu Hạ Thiên đã nói nhỉ?

Vốn dĩ anh ấy còn muốn kiếm lợi ích ở chỗ Hạ Thiên nhưng trông tình hình thì có lẽ lần này phải kiếm ở chỗ Hạ Minh rồi. Dù sao Thanh Hòa và em dâu đã cùng nhau tới đây, rõ ràng là muốn nhờ anh ấy giúp đỡ, có lẽ... chuyện này còn rất nhiều điều thú vị?

“Được, cũng vừa hay tôi không vừa mắt một số người, đi thôi?” Sau một hồi động não, Dư Thành bước ra khỏi nhà, còn đóng cửa thật mạnh, làm lơ âm thanh hùng hổ ở bên trong.

“Đi đâu đây?” Dư Thành hỏi Hạ Minh.

Hạ Minh nghe vậy thì càng xấu hổ: “Không đi đâu hết, tìm chỗ nào tiện ở gần đây là được.”

“Được, vậy chúng ta qua bên kia.” Dư Thành chỉ vào một góc vắng người, đoàn người vừa bước qua tới nơi thì Hạ Minh cũng không muốn vòng vo nữa.

“Nhà bọn em muốn mua đồng hồ nhưng lại không có phiếu, anh Dư Thành có thể...” Hạ Minh chờ mong nhìn anh ấy.

“Thứ đó không dễ tìm đâu, nhưng mà có thể hỏi thăm giúp cậu. Chi phí cũng không ít đâu nha, tiền trà nước của tôi, còn cả tiền mua phiếu đồng hồ, tốt nhất là cậu chuẩn bị trước hai trăm đồng đi, nếu cậu cảm thấy đắt thì có thể đi hỏi nhà khác.”

Dư Thành không hề do dự đòi giá cao, trong tay anh ấy thật sự là có thứ đó. Gần đây anh ấy hợp tác với Vương Thanh Hòa kiếm được rất nhiều tiền, tiền bạc dư dả nên cũng thu mua không ít loại phiếu về tay. Anh ấy vốn muốn để dành phiếu để mua cho vợ tương lai một chiếc đồng hồ nên lúc Hạ Thiên tới đây đưa cho anh ấy năm mươi đồng, bảo anh ấy không cần đưa phiếu cho người nhà họ Hạ thì anh ấy vẫn còn rất vui vẻ, có tiền không kiếm chính là đồ ngốc, nhưng bây giờ e là không được rồi.

Vương Thanh Hòa và vợ liên tục nháy mắt ra hiệu, rõ ràng đây là chuyện bọn họ đã mưu tính. Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì đây?

Lát nữa chờ Hạ Minh rời đi, anh ấy lại hỏi tỉ mỉ chuyện này.

Dư Thành nghĩ vậy thì tìm cách đuổi anh ta đi: “Hạ Minh, chuyện này một mình cậu có làm chủ được không? Dù sao đều ở trong đại viện, cậu quay về hỏi người nhà cậu xem. Nếu bọn họ đồng ý thì tôi mạo hiểm tìm cho cậu, nếu không đồng ý thì tôi cũng không cần lãng phí thời gian, tôi còn một đống chuyện phải làm đấy.”

“Vậy anh chờ tôi, tôi quay về hỏi ngay, lập tức đi ngay!”

Hạ Minh sợ anh ấy rời đi nên lại nói với Vương Thanh Hòa: “Anh cả, anh phải trông chừng anh Dư Thành giúp em đấy, đừng để anh ấy về. Em không muốn gõ cửa nhà bọn họ nữa đâu, em khó mà tiếp thu nổi ánh mắt người nhà anh ấy nhìn em.” Hạ Minh vội vội vàng vàng.

Chờ Hạ Minh đi xa, Dư Thành thở hắt ra: “Chuyện gì vậy? Sao hai người lại tới cùng người nhà họ Hạ, có chuyện gì cần anh đây phối hợp sao?”

“Ừ.” Vương Thanh Hòa gật đầu, thuật lại toàn bộ câu chuyện.

Dư Thành nghe xong, lập tức hiểu ra: “Cho nên cậu hy vọng tôi tìm phiếu đồng hồ giúp Hạ Minh?”

“Hạ Thiên tới tìm anh đúng không? Nếu thật là như vậy thì anh tiết lộ luôn chuyện Hạ Thiên tới tìm anh cho Hạ Minh biết.” Bạch Tú Tú bồi thêm một câu.

Lúc còn chưa nói ra chuyện này thì anh ấy đã cảm thấy sắp tới Hạ Thiên sẽ gặp rắc rối lớn như thế nào. Cảm giác bị thay thế quá mức mạnh mẽ, nếu là anh ấy thì anh ấy sẽ không tiếp tục ở lại nhà họ Hạ, nhưng nếu là Hạ Thiên thì cũng không chắc.

“Được, tôi biết phải làm gì rồi.” Dư Thành lập tức đồng ý.

“Tuần sau tôi sẽ chọn một địa điểm, anh đến đó mà lấy dược liệu.” Vương Thanh Hòa còn nói thêm.

Dư Thành nghe vậy thì hai mắt sáng lên: “Thật tốt quá, tôi chỉ chờ cái này! Nếu không có hai người thì tôi cũng không biết cuộc sống của tôi sẽ thành ra thế nào.”

“Nhớ lời tôi nói, tất cả đều phải cẩn thận. Nếu anh để xảy ra sơ suất gì thì cũng đừng nói là chúng tôi quen biết anh.” Vương Thanh Hòa lạnh lùng nhắc nhở, tính cách của Dư Thành khiến anh không thể nào yên tâm nổi.

“Cậu yên tâm đi, tôi sắp kết hôn rồi, cho dù không vì bản thân thì tôi cũng phải vì cô ấy.” Dư Thành nhắc tới kết hôn thì không thể giấu được ý cười trên mặt.

Hạ Minh trở lại rất nhanh, khi nhìn thấy bóng dáng của Hạ Minh, ba người đều thu lại ý cười. Dư Thành dựa tường, Bạch Tú Tú dựa vào xe đạp của Vương Thanh Hòa, ba người vô cùng an tĩnh.

Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào NhàTác giả: Kiều Miêu MiêuTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMới vừa vào tháng Mười, thôn dân thôn Hạ Hà dưới sự dẫn dắt của thôn trưởng đang bận rộn thu hoạch ngày mùa! Bên trong ruộng nước phía đông, bỗng nhiên một bóng người rơi vào bên trong ruộng nước! "Tú Tú? Ai u, Tú Tú cô sao vậy? Thím Vương? Người nhà họ Vương đâu? Tới đây mau, con dâu cả nhà họ Vương đầu đông ngã vào trong ruộng rồi!" Không biết ai kéo cuống họng hét to, rất nhanh một đám người liền vây quanh. Nơi xa có người phi tốc chạy tới, người tới là một người đàn ông, cao chừng một mét tám, cao cao gầy gò. Mặt mũi đẹp đẽ, còn đẹp hơn con gái trong thôn, anh cũng không có mở miệng, cau mày chui vào trong đám người. Một tay ôm người phụ nữ té xỉu vào trong ngực, chạy như bay về hướng trạm y tế trong thôn. Từ đầu tới đuôi ngay cả một câu cũng không nói. "Xảy ra chuyện gì vậy? Con dâu tôi bị làm sao thế?" Phía ngoài đoàn người, Triệu Quế Phân tức giận hỏi không ngừng. "Con dâu cả nhà bà chóng mặt ngã xuống, thằng cả nhà bà vừa ôm đưa đến trạm y tế rồi." Bên trong đám người xem náo… “Ông xem ông kìa, nóng nảy cái gì? Vừa nói tới chuyện con cái là lại tức giận, thằng cả nhà ta lúc trước ở nông thôn, việc gì cũng làm, việc nhà nông cực khổ nặng nhọc thế nào chứ? Cho nên nó làm việc của nhà máy cũng chẳng mệt mỏi gì nhưng Hạ Minh nhà ta sao mà được? Trước giờ nó chỉ làm những việc nhàn nhã, nếu bây giờ bắt nó vào nhà máy... không phải là khiến nó mệt c.h.ế.t sao? Tôi thấy hay là chúng ta nghĩ cách, tốt xấu gì cũng tìm một công việc bàn giấy cho nó?” Tề Nghênh Nghênh ôn nhu khuyên bảo một hồi.Hạ Chí Phi nghe vậy cũng chỉ hừ lạnh: “Bà tưởng nhà máy là tôi mở à? Nếu nó có thể đi làm chung với anh nó thì tôi đi xin người ta, nếu nó không chịu thì bà cũng đừng nhắc đến nữa.”“Ông... thôi được rồi, vậy chờ con trai về rồi hỏi nó.”Tề Nghênh Nghênh muốn nói thêm gì đó nhưng thấy chồng mình đã tức giận nên chỉ có thể tạm thời không đề cập tới nữa, tốt xấu gì chuyện cũng có tiến triển hơn trước rồi, chỉ cần con trai có công việc là được. Lúc trước có công tác mà không chịu làm, thật sự là không biết cố gắng.Hạ Minh vừa đi ra ngoài thì hai người Vương Thanh Hòa cũng theo ra. Nhìn thấy anh cả và chị dâu, Hạ Minh lập tức chủ động mời mọc: “Anh cả, chị dâu, hay là hai người cùng em đi gặp anh Dư Thành đi? Hai người không biết đâu, anh ấy vô cùng chán ghét nhà chúng ta. Lúc trước mẹ chúng ta còn bị anh ấy cười nhạo, tất cả là vì Hạ Thiên, anh ấy chán ghét kiểu người giả tạo như Hạ Thiên.” Hạ Minh có chút sợ hãi. Nếu nhìn thấy người có gương mặt xinh đẹp như anh cả và chị dâu, hẳn là Dư Thành sẽ không phát tác.“Được thôi.” Vương Thanh Hòa còn đang nghĩ phải nói thế nào để đi cùng Hạ Minh thì Hạ Minh đã chủ động nhắc tới rồi.“Thật tốt quá, vậy chúng ta đi đi.”Ba người tới trước cửa nhà Dư Thành, Hạ Minh bước lên gõ cửa, người mở cửa chính là con gái lớn nhà họ Dư: “Đây không phải con trai nhỏ nhà họ Hạ sao? Sao cậu lại tới đây?”“Tôi tới tìm Dư Thành.” Hạ Minh mau chóng mở miệng, chỉ sợ chậm một chút là cánh cửa kia sẽ đóng lại.Vừa nghe thấy là đến tìm Dư Thành, ánh mắt người phụ nữ lập tức lạnh xuống: “Nó c.h.ế.t rồi.”Hạ Minh:...!Hạ Minh sợ gần chết: “Anh ấy, anh ấy c.h.ế.t khi nào?”Thái độ của Hạ Minh lại khiến cho người phụ nữ kia ngẩn người, đứa con trai nhỏ nhà họ Hạ này bị ngốc sao?“Em nói này chị gái, chị không có chuyện gì thì bớt ra ngoài đồn em c.h.ế.t rồi đi? Nếu chị không chào đón em thì chị có thể về nhà mình mà, đừng cứ về đây ăn vạ không chịu đi. Không phải chị đã kết hôn rồi sao?”Dư Thành ở trong phòng lười nhác bước ra, nhìn thấy Hạ Minh cùng với vợ chồng Vương Thanh Hòa đứng ngoài cửa thì sửng sốt một hồi lâu.Tuy biết là sau khi Hạ Thiên tới đây thì người nhà họ Hạ sẽ đến nhưng không ngờ lại là ba người này. Thật đúng là thú vị, tại sao cả ba người bọn họ lại cùng tới nhỉ?Thấy bộ dáng Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú không phản ứng gì với anh ấy thì Dư Thành cũng đoán được lúc này hẳn nên làm bộ không quen biết nhau, anh ấy lập tức cười ha hả hỏi chuyện Hạ Minh: “Đây không phải Hạ Minh sao? Cậu tới tìm tôi à? Hai ta cũng đâu có giao tình gì.”Hạ Minh xấu hổ nói: “Anh Dư Thành, anh có tiện ra ngoài không? Em có chút việc muốn nhờ anh giúp đỡ.”Có việc muốn nhờ? Dư Thành vô cùng phấn khích, hẳn là chuyện xin phiếu Hạ Thiên đã nói nhỉ?Vốn dĩ anh ấy còn muốn kiếm lợi ích ở chỗ Hạ Thiên nhưng trông tình hình thì có lẽ lần này phải kiếm ở chỗ Hạ Minh rồi. Dù sao Thanh Hòa và em dâu đã cùng nhau tới đây, rõ ràng là muốn nhờ anh ấy giúp đỡ, có lẽ... chuyện này còn rất nhiều điều thú vị?“Được, cũng vừa hay tôi không vừa mắt một số người, đi thôi?” Sau một hồi động não, Dư Thành bước ra khỏi nhà, còn đóng cửa thật mạnh, làm lơ âm thanh hùng hổ ở bên trong.“Đi đâu đây?” Dư Thành hỏi Hạ Minh.Hạ Minh nghe vậy thì càng xấu hổ: “Không đi đâu hết, tìm chỗ nào tiện ở gần đây là được.”“Được, vậy chúng ta qua bên kia.” Dư Thành chỉ vào một góc vắng người, đoàn người vừa bước qua tới nơi thì Hạ Minh cũng không muốn vòng vo nữa.“Nhà bọn em muốn mua đồng hồ nhưng lại không có phiếu, anh Dư Thành có thể...” Hạ Minh chờ mong nhìn anh ấy.“Thứ đó không dễ tìm đâu, nhưng mà có thể hỏi thăm giúp cậu. Chi phí cũng không ít đâu nha, tiền trà nước của tôi, còn cả tiền mua phiếu đồng hồ, tốt nhất là cậu chuẩn bị trước hai trăm đồng đi, nếu cậu cảm thấy đắt thì có thể đi hỏi nhà khác.”Dư Thành không hề do dự đòi giá cao, trong tay anh ấy thật sự là có thứ đó. Gần đây anh ấy hợp tác với Vương Thanh Hòa kiếm được rất nhiều tiền, tiền bạc dư dả nên cũng thu mua không ít loại phiếu về tay. Anh ấy vốn muốn để dành phiếu để mua cho vợ tương lai một chiếc đồng hồ nên lúc Hạ Thiên tới đây đưa cho anh ấy năm mươi đồng, bảo anh ấy không cần đưa phiếu cho người nhà họ Hạ thì anh ấy vẫn còn rất vui vẻ, có tiền không kiếm chính là đồ ngốc, nhưng bây giờ e là không được rồi.Vương Thanh Hòa và vợ liên tục nháy mắt ra hiệu, rõ ràng đây là chuyện bọn họ đã mưu tính. Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì đây?Lát nữa chờ Hạ Minh rời đi, anh ấy lại hỏi tỉ mỉ chuyện này.Dư Thành nghĩ vậy thì tìm cách đuổi anh ta đi: “Hạ Minh, chuyện này một mình cậu có làm chủ được không? Dù sao đều ở trong đại viện, cậu quay về hỏi người nhà cậu xem. Nếu bọn họ đồng ý thì tôi mạo hiểm tìm cho cậu, nếu không đồng ý thì tôi cũng không cần lãng phí thời gian, tôi còn một đống chuyện phải làm đấy.”“Vậy anh chờ tôi, tôi quay về hỏi ngay, lập tức đi ngay!”Hạ Minh sợ anh ấy rời đi nên lại nói với Vương Thanh Hòa: “Anh cả, anh phải trông chừng anh Dư Thành giúp em đấy, đừng để anh ấy về. Em không muốn gõ cửa nhà bọn họ nữa đâu, em khó mà tiếp thu nổi ánh mắt người nhà anh ấy nhìn em.” Hạ Minh vội vội vàng vàng.Chờ Hạ Minh đi xa, Dư Thành thở hắt ra: “Chuyện gì vậy? Sao hai người lại tới cùng người nhà họ Hạ, có chuyện gì cần anh đây phối hợp sao?”“Ừ.” Vương Thanh Hòa gật đầu, thuật lại toàn bộ câu chuyện.Dư Thành nghe xong, lập tức hiểu ra: “Cho nên cậu hy vọng tôi tìm phiếu đồng hồ giúp Hạ Minh?”“Hạ Thiên tới tìm anh đúng không? Nếu thật là như vậy thì anh tiết lộ luôn chuyện Hạ Thiên tới tìm anh cho Hạ Minh biết.” Bạch Tú Tú bồi thêm một câu.Lúc còn chưa nói ra chuyện này thì anh ấy đã cảm thấy sắp tới Hạ Thiên sẽ gặp rắc rối lớn như thế nào. Cảm giác bị thay thế quá mức mạnh mẽ, nếu là anh ấy thì anh ấy sẽ không tiếp tục ở lại nhà họ Hạ, nhưng nếu là Hạ Thiên thì cũng không chắc.“Được, tôi biết phải làm gì rồi.” Dư Thành lập tức đồng ý.“Tuần sau tôi sẽ chọn một địa điểm, anh đến đó mà lấy dược liệu.” Vương Thanh Hòa còn nói thêm.Dư Thành nghe vậy thì hai mắt sáng lên: “Thật tốt quá, tôi chỉ chờ cái này! Nếu không có hai người thì tôi cũng không biết cuộc sống của tôi sẽ thành ra thế nào.”“Nhớ lời tôi nói, tất cả đều phải cẩn thận. Nếu anh để xảy ra sơ suất gì thì cũng đừng nói là chúng tôi quen biết anh.” Vương Thanh Hòa lạnh lùng nhắc nhở, tính cách của Dư Thành khiến anh không thể nào yên tâm nổi.“Cậu yên tâm đi, tôi sắp kết hôn rồi, cho dù không vì bản thân thì tôi cũng phải vì cô ấy.” Dư Thành nhắc tới kết hôn thì không thể giấu được ý cười trên mặt.Hạ Minh trở lại rất nhanh, khi nhìn thấy bóng dáng của Hạ Minh, ba người đều thu lại ý cười. Dư Thành dựa tường, Bạch Tú Tú dựa vào xe đạp của Vương Thanh Hòa, ba người vô cùng an tĩnh.

Chương 358