Tác giả:

Năm nay Tô Tô hai mươi lăm tuổi, vừa học thạc sĩ xong. Sau thời gian thực tập, cô cũng chưa vội tìm công việc mà tham gia vào các hoạt động xóa đói, giảm nghèo và giáo dục do nhà trường tổ chức, cô cùng với một nhóm thanh niên nhiệt tình lên miền núi xa xôi làm trợ giảng ở đó trong một năm. Cô đã chuẩn bị cho việc này trong gần hai tháng, đặc biệt mua một chiếc ba lô màu xanh bộ đội cực lớn trên mạng. Tuy không đẹp nhưng có thể chứa được nhiều đồ đạc. Sau khi đóng gói mọi thứ có thể dùng trong một năm thì cô xuất phát. Vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt. Ở đó có một cuộc sống yên tĩnh cách xa thành phố mà cô luôn hướng đến cùng với những kỷ niệm ở nông thôn khi cô còn nhỏ. Ai biết được rằng xe khách chở họ đột nhiên bị lật giữa đường vì sự xuất hiện đột ngột của đám cừu, cô bị văng ra ngoài một cách thê thảm và ngã xuống núi, sau đấy ngất xỉu vì cú va chạm mạnh. Đợi đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện toàn thân mình đau ê ẩm, xung quanh ngoài cây cối ra thì là cỏ, thậm chí…

Chương 67: Có thù sao

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui XẻoTác giả: Dạ Tử VũTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm nay Tô Tô hai mươi lăm tuổi, vừa học thạc sĩ xong. Sau thời gian thực tập, cô cũng chưa vội tìm công việc mà tham gia vào các hoạt động xóa đói, giảm nghèo và giáo dục do nhà trường tổ chức, cô cùng với một nhóm thanh niên nhiệt tình lên miền núi xa xôi làm trợ giảng ở đó trong một năm. Cô đã chuẩn bị cho việc này trong gần hai tháng, đặc biệt mua một chiếc ba lô màu xanh bộ đội cực lớn trên mạng. Tuy không đẹp nhưng có thể chứa được nhiều đồ đạc. Sau khi đóng gói mọi thứ có thể dùng trong một năm thì cô xuất phát. Vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt. Ở đó có một cuộc sống yên tĩnh cách xa thành phố mà cô luôn hướng đến cùng với những kỷ niệm ở nông thôn khi cô còn nhỏ. Ai biết được rằng xe khách chở họ đột nhiên bị lật giữa đường vì sự xuất hiện đột ngột của đám cừu, cô bị văng ra ngoài một cách thê thảm và ngã xuống núi, sau đấy ngất xỉu vì cú va chạm mạnh. Đợi đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện toàn thân mình đau ê ẩm, xung quanh ngoài cây cối ra thì là cỏ, thậm chí… "Không cần, trải thảm đỏ xong rồi bỏ xuống.""Em nặng lắm đấy.""Không nặng chút nào, rất nhẹ."Trái tim của Tô Tô như được lông vũ lướt qua vậy, cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ, nếu như trai thẳng Lận Xuyên không thêm câu phía sau thì cô sẽ vui sướng cả một ngày."Nhẹ hơn nhiều so với bao cát trong quân đội.""" Bao cát nhẹ Tô Tô, cô cảm thấy thứ cô ghét nhất bây giờ chính là bao cát, vô cùng chán ghét.Cô là một con người sống sờ sờ, còn là một người phụ nữ xinh đẹp, sao có thể lấy bao cát ra so được chứ, đúng là ngốc thật."Trải xong rồi, anh Xuyên Tử, anh mau bỏ người xuống đi."Nữ chính Tần Duyệt Duyệt lau mồ hôi trán, nhưng thực ra không có giọt mồ hôi nào cả, cô ta cười nói, dùng ngôn ngữ cơ thể, biểu hiện một cách khéo léo dáng vẻ như thật sự tận tâm tận lực cho hôn sự của họ.Hơn nữa, cô ta còn thường xuyên nhìn lén Lận Xuyên, đây là có ý gì?Tô Tô chau mày, nhất thời không hiểu được. Cô biết nữ chính nhất định không có ý với Lan Xuyên, không thể vì anh chuẩn bị kết hôn rồi mới tỉnh ngộ, thật ra mình cũng yêu anh, đó đúng là chuyện vớ vẩn.Hơn nữa là thật thì sẽ cẩn thận dè dặt, nhất định sẽ không để người khác phát hiện, nhưng biểu cảm của cô ta rõ ràng là muốn để mọi người nhìn ra được.Lúc trước còn nói không đến, bây giờ đến liền có kịch xem.Thế này thì thú vị rồi!Tô Tô chưa có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm yêu đương, cho nên cũng không rõ lắm, nhưng đợi đến khi đứng xuống, nhìn thấy biểu hiện lén lút lau nước mắt của cô ta, sau đó còn có người an ủi cô ta thì đột nhiên cô đã hiểu ra.Nữ chính lại đang âm thầm giở trò xấu, biểu hiện bây giờ của cô ta hoàn toàn là đang nói cho mọi người biết mình không nỡ Lận Xuyên, sau đó là bị ép bất đắc dĩ mới chia tay với anh.Bị ép bất đắc dĩ như thế nào, đương nhiên là do cô cướp mất Lận Xuyên rồi.Sau đó chuyện này nhất định lan truyền khắp thôn làng, cộng thêm tên ngốc Lận Xuyên này cũng rất vui vẻ, tổng hợp tất cả biểu hiện lại, rất nhiều người sẽ xem họ là đôi cẩu nam nữ lén lút tằng tịu với nhau, còn nữ chính là cô gái đáng thương bị bỏ rơi. Đến lúc đó, nhất định sẽ có người ở sau lưng xuyên tạc.Có thù có oán gì, gia đình họ Lan gánh.Lúc cô nghĩ như thế thì Lận Xuyên cũng nghĩ vậy, không phải anh không nhìn ra, chỉ là những lời trước đây anh lười nói, nhưng bây giờ thì không được.Bản thân anh bị người ta nói thì thôi vậy, nhưng không thể để cô vợ nhỏ của mình cũng bị liên lụy, vốn dĩ cô chính là vì giúp đỡ anh, sao anh có thể để cô chịu uất ức được? Hơn nữa, anh đi rồi, một mình cô ở đây sợ là khó sống.Tô Tô không ngờ người đàn ông của mình thật ra không ngốc chút nào, chỉ là anh không nói.Cho nên vẫn còn đang nghĩ cách làm nữ chính khó coi, nhưng mà hôm nay mình kết hôn, cũng không thể làm quá đáng.Lúc này bí thư đã đứng trước ảnh lãnh đạo, ông ấy bảo cặp vợ chồng trẻ này nói lời tuyên thệ với lãnh đạo.Tô Tô có chút căng thẳng, vê ngón tay của người đàn ông cao lớn bên cạnh, cô nhỏ tiếng nói: "Em, em không biết nói.""Đọc theo anh.”"Ừm"Lúc quan trọng, bạn trai vẫn là rất biết cổ vũ.Tô Tô mang theo cảm xúc căng thẳng đọc lời tuyên the theo người đàn ông của mình, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, vậy mà bị ánh mắt của anh của làm cho bỏng mắt, cô hoảng loạn cúi đầu xuống.

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui XẻoTác giả: Dạ Tử VũTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm nay Tô Tô hai mươi lăm tuổi, vừa học thạc sĩ xong. Sau thời gian thực tập, cô cũng chưa vội tìm công việc mà tham gia vào các hoạt động xóa đói, giảm nghèo và giáo dục do nhà trường tổ chức, cô cùng với một nhóm thanh niên nhiệt tình lên miền núi xa xôi làm trợ giảng ở đó trong một năm. Cô đã chuẩn bị cho việc này trong gần hai tháng, đặc biệt mua một chiếc ba lô màu xanh bộ đội cực lớn trên mạng. Tuy không đẹp nhưng có thể chứa được nhiều đồ đạc. Sau khi đóng gói mọi thứ có thể dùng trong một năm thì cô xuất phát. Vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt. Ở đó có một cuộc sống yên tĩnh cách xa thành phố mà cô luôn hướng đến cùng với những kỷ niệm ở nông thôn khi cô còn nhỏ. Ai biết được rằng xe khách chở họ đột nhiên bị lật giữa đường vì sự xuất hiện đột ngột của đám cừu, cô bị văng ra ngoài một cách thê thảm và ngã xuống núi, sau đấy ngất xỉu vì cú va chạm mạnh. Đợi đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện toàn thân mình đau ê ẩm, xung quanh ngoài cây cối ra thì là cỏ, thậm chí… "Không cần, trải thảm đỏ xong rồi bỏ xuống.""Em nặng lắm đấy.""Không nặng chút nào, rất nhẹ."Trái tim của Tô Tô như được lông vũ lướt qua vậy, cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ, nếu như trai thẳng Lận Xuyên không thêm câu phía sau thì cô sẽ vui sướng cả một ngày."Nhẹ hơn nhiều so với bao cát trong quân đội.""" Bao cát nhẹ Tô Tô, cô cảm thấy thứ cô ghét nhất bây giờ chính là bao cát, vô cùng chán ghét.Cô là một con người sống sờ sờ, còn là một người phụ nữ xinh đẹp, sao có thể lấy bao cát ra so được chứ, đúng là ngốc thật."Trải xong rồi, anh Xuyên Tử, anh mau bỏ người xuống đi."Nữ chính Tần Duyệt Duyệt lau mồ hôi trán, nhưng thực ra không có giọt mồ hôi nào cả, cô ta cười nói, dùng ngôn ngữ cơ thể, biểu hiện một cách khéo léo dáng vẻ như thật sự tận tâm tận lực cho hôn sự của họ.Hơn nữa, cô ta còn thường xuyên nhìn lén Lận Xuyên, đây là có ý gì?Tô Tô chau mày, nhất thời không hiểu được. Cô biết nữ chính nhất định không có ý với Lan Xuyên, không thể vì anh chuẩn bị kết hôn rồi mới tỉnh ngộ, thật ra mình cũng yêu anh, đó đúng là chuyện vớ vẩn.Hơn nữa là thật thì sẽ cẩn thận dè dặt, nhất định sẽ không để người khác phát hiện, nhưng biểu cảm của cô ta rõ ràng là muốn để mọi người nhìn ra được.Lúc trước còn nói không đến, bây giờ đến liền có kịch xem.Thế này thì thú vị rồi!Tô Tô chưa có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm yêu đương, cho nên cũng không rõ lắm, nhưng đợi đến khi đứng xuống, nhìn thấy biểu hiện lén lút lau nước mắt của cô ta, sau đó còn có người an ủi cô ta thì đột nhiên cô đã hiểu ra.Nữ chính lại đang âm thầm giở trò xấu, biểu hiện bây giờ của cô ta hoàn toàn là đang nói cho mọi người biết mình không nỡ Lận Xuyên, sau đó là bị ép bất đắc dĩ mới chia tay với anh.Bị ép bất đắc dĩ như thế nào, đương nhiên là do cô cướp mất Lận Xuyên rồi.Sau đó chuyện này nhất định lan truyền khắp thôn làng, cộng thêm tên ngốc Lận Xuyên này cũng rất vui vẻ, tổng hợp tất cả biểu hiện lại, rất nhiều người sẽ xem họ là đôi cẩu nam nữ lén lút tằng tịu với nhau, còn nữ chính là cô gái đáng thương bị bỏ rơi. Đến lúc đó, nhất định sẽ có người ở sau lưng xuyên tạc.Có thù có oán gì, gia đình họ Lan gánh.Lúc cô nghĩ như thế thì Lận Xuyên cũng nghĩ vậy, không phải anh không nhìn ra, chỉ là những lời trước đây anh lười nói, nhưng bây giờ thì không được.Bản thân anh bị người ta nói thì thôi vậy, nhưng không thể để cô vợ nhỏ của mình cũng bị liên lụy, vốn dĩ cô chính là vì giúp đỡ anh, sao anh có thể để cô chịu uất ức được? Hơn nữa, anh đi rồi, một mình cô ở đây sợ là khó sống.Tô Tô không ngờ người đàn ông của mình thật ra không ngốc chút nào, chỉ là anh không nói.Cho nên vẫn còn đang nghĩ cách làm nữ chính khó coi, nhưng mà hôm nay mình kết hôn, cũng không thể làm quá đáng.Lúc này bí thư đã đứng trước ảnh lãnh đạo, ông ấy bảo cặp vợ chồng trẻ này nói lời tuyên thệ với lãnh đạo.Tô Tô có chút căng thẳng, vê ngón tay của người đàn ông cao lớn bên cạnh, cô nhỏ tiếng nói: "Em, em không biết nói.""Đọc theo anh.”"Ừm"Lúc quan trọng, bạn trai vẫn là rất biết cổ vũ.Tô Tô mang theo cảm xúc căng thẳng đọc lời tuyên the theo người đàn ông của mình, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, vậy mà bị ánh mắt của anh của làm cho bỏng mắt, cô hoảng loạn cúi đầu xuống.

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui XẻoTác giả: Dạ Tử VũTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm nay Tô Tô hai mươi lăm tuổi, vừa học thạc sĩ xong. Sau thời gian thực tập, cô cũng chưa vội tìm công việc mà tham gia vào các hoạt động xóa đói, giảm nghèo và giáo dục do nhà trường tổ chức, cô cùng với một nhóm thanh niên nhiệt tình lên miền núi xa xôi làm trợ giảng ở đó trong một năm. Cô đã chuẩn bị cho việc này trong gần hai tháng, đặc biệt mua một chiếc ba lô màu xanh bộ đội cực lớn trên mạng. Tuy không đẹp nhưng có thể chứa được nhiều đồ đạc. Sau khi đóng gói mọi thứ có thể dùng trong một năm thì cô xuất phát. Vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt. Ở đó có một cuộc sống yên tĩnh cách xa thành phố mà cô luôn hướng đến cùng với những kỷ niệm ở nông thôn khi cô còn nhỏ. Ai biết được rằng xe khách chở họ đột nhiên bị lật giữa đường vì sự xuất hiện đột ngột của đám cừu, cô bị văng ra ngoài một cách thê thảm và ngã xuống núi, sau đấy ngất xỉu vì cú va chạm mạnh. Đợi đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện toàn thân mình đau ê ẩm, xung quanh ngoài cây cối ra thì là cỏ, thậm chí… "Không cần, trải thảm đỏ xong rồi bỏ xuống.""Em nặng lắm đấy.""Không nặng chút nào, rất nhẹ."Trái tim của Tô Tô như được lông vũ lướt qua vậy, cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ, nếu như trai thẳng Lận Xuyên không thêm câu phía sau thì cô sẽ vui sướng cả một ngày."Nhẹ hơn nhiều so với bao cát trong quân đội.""" Bao cát nhẹ Tô Tô, cô cảm thấy thứ cô ghét nhất bây giờ chính là bao cát, vô cùng chán ghét.Cô là một con người sống sờ sờ, còn là một người phụ nữ xinh đẹp, sao có thể lấy bao cát ra so được chứ, đúng là ngốc thật."Trải xong rồi, anh Xuyên Tử, anh mau bỏ người xuống đi."Nữ chính Tần Duyệt Duyệt lau mồ hôi trán, nhưng thực ra không có giọt mồ hôi nào cả, cô ta cười nói, dùng ngôn ngữ cơ thể, biểu hiện một cách khéo léo dáng vẻ như thật sự tận tâm tận lực cho hôn sự của họ.Hơn nữa, cô ta còn thường xuyên nhìn lén Lận Xuyên, đây là có ý gì?Tô Tô chau mày, nhất thời không hiểu được. Cô biết nữ chính nhất định không có ý với Lan Xuyên, không thể vì anh chuẩn bị kết hôn rồi mới tỉnh ngộ, thật ra mình cũng yêu anh, đó đúng là chuyện vớ vẩn.Hơn nữa là thật thì sẽ cẩn thận dè dặt, nhất định sẽ không để người khác phát hiện, nhưng biểu cảm của cô ta rõ ràng là muốn để mọi người nhìn ra được.Lúc trước còn nói không đến, bây giờ đến liền có kịch xem.Thế này thì thú vị rồi!Tô Tô chưa có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm yêu đương, cho nên cũng không rõ lắm, nhưng đợi đến khi đứng xuống, nhìn thấy biểu hiện lén lút lau nước mắt của cô ta, sau đó còn có người an ủi cô ta thì đột nhiên cô đã hiểu ra.Nữ chính lại đang âm thầm giở trò xấu, biểu hiện bây giờ của cô ta hoàn toàn là đang nói cho mọi người biết mình không nỡ Lận Xuyên, sau đó là bị ép bất đắc dĩ mới chia tay với anh.Bị ép bất đắc dĩ như thế nào, đương nhiên là do cô cướp mất Lận Xuyên rồi.Sau đó chuyện này nhất định lan truyền khắp thôn làng, cộng thêm tên ngốc Lận Xuyên này cũng rất vui vẻ, tổng hợp tất cả biểu hiện lại, rất nhiều người sẽ xem họ là đôi cẩu nam nữ lén lút tằng tịu với nhau, còn nữ chính là cô gái đáng thương bị bỏ rơi. Đến lúc đó, nhất định sẽ có người ở sau lưng xuyên tạc.Có thù có oán gì, gia đình họ Lan gánh.Lúc cô nghĩ như thế thì Lận Xuyên cũng nghĩ vậy, không phải anh không nhìn ra, chỉ là những lời trước đây anh lười nói, nhưng bây giờ thì không được.Bản thân anh bị người ta nói thì thôi vậy, nhưng không thể để cô vợ nhỏ của mình cũng bị liên lụy, vốn dĩ cô chính là vì giúp đỡ anh, sao anh có thể để cô chịu uất ức được? Hơn nữa, anh đi rồi, một mình cô ở đây sợ là khó sống.Tô Tô không ngờ người đàn ông của mình thật ra không ngốc chút nào, chỉ là anh không nói.Cho nên vẫn còn đang nghĩ cách làm nữ chính khó coi, nhưng mà hôm nay mình kết hôn, cũng không thể làm quá đáng.Lúc này bí thư đã đứng trước ảnh lãnh đạo, ông ấy bảo cặp vợ chồng trẻ này nói lời tuyên thệ với lãnh đạo.Tô Tô có chút căng thẳng, vê ngón tay của người đàn ông cao lớn bên cạnh, cô nhỏ tiếng nói: "Em, em không biết nói.""Đọc theo anh.”"Ừm"Lúc quan trọng, bạn trai vẫn là rất biết cổ vũ.Tô Tô mang theo cảm xúc căng thẳng đọc lời tuyên the theo người đàn ông của mình, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, vậy mà bị ánh mắt của anh của làm cho bỏng mắt, cô hoảng loạn cúi đầu xuống.

Chương 67: Có thù sao