Tác giả:

Năm nay Tô Tô hai mươi lăm tuổi, vừa học thạc sĩ xong. Sau thời gian thực tập, cô cũng chưa vội tìm công việc mà tham gia vào các hoạt động xóa đói, giảm nghèo và giáo dục do nhà trường tổ chức, cô cùng với một nhóm thanh niên nhiệt tình lên miền núi xa xôi làm trợ giảng ở đó trong một năm. Cô đã chuẩn bị cho việc này trong gần hai tháng, đặc biệt mua một chiếc ba lô màu xanh bộ đội cực lớn trên mạng. Tuy không đẹp nhưng có thể chứa được nhiều đồ đạc. Sau khi đóng gói mọi thứ có thể dùng trong một năm thì cô xuất phát. Vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt. Ở đó có một cuộc sống yên tĩnh cách xa thành phố mà cô luôn hướng đến cùng với những kỷ niệm ở nông thôn khi cô còn nhỏ. Ai biết được rằng xe khách chở họ đột nhiên bị lật giữa đường vì sự xuất hiện đột ngột của đám cừu, cô bị văng ra ngoài một cách thê thảm và ngã xuống núi, sau đấy ngất xỉu vì cú va chạm mạnh. Đợi đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện toàn thân mình đau ê ẩm, xung quanh ngoài cây cối ra thì là cỏ, thậm chí…

Chương 94: Cô thấy thế nào

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui XẻoTác giả: Dạ Tử VũTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm nay Tô Tô hai mươi lăm tuổi, vừa học thạc sĩ xong. Sau thời gian thực tập, cô cũng chưa vội tìm công việc mà tham gia vào các hoạt động xóa đói, giảm nghèo và giáo dục do nhà trường tổ chức, cô cùng với một nhóm thanh niên nhiệt tình lên miền núi xa xôi làm trợ giảng ở đó trong một năm. Cô đã chuẩn bị cho việc này trong gần hai tháng, đặc biệt mua một chiếc ba lô màu xanh bộ đội cực lớn trên mạng. Tuy không đẹp nhưng có thể chứa được nhiều đồ đạc. Sau khi đóng gói mọi thứ có thể dùng trong một năm thì cô xuất phát. Vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt. Ở đó có một cuộc sống yên tĩnh cách xa thành phố mà cô luôn hướng đến cùng với những kỷ niệm ở nông thôn khi cô còn nhỏ. Ai biết được rằng xe khách chở họ đột nhiên bị lật giữa đường vì sự xuất hiện đột ngột của đám cừu, cô bị văng ra ngoài một cách thê thảm và ngã xuống núi, sau đấy ngất xỉu vì cú va chạm mạnh. Đợi đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện toàn thân mình đau ê ẩm, xung quanh ngoài cây cối ra thì là cỏ, thậm chí… Tần Duyệt Duyệt âm thầm chau mày, cô ta cảm thấy Tô Tô này mặc dù trẻ tuổi, nhưng ngôn từ rất sắc bén.Nói đến đây, bây giờ cô ta cũng không muốn nhắm vào cô quá mà trở thành trò cười cho thiên hạ, dù sao thì bây giờ cô ta đang bị người khác bài xích.Bí thư nhìn hai người họ rồi cười nói:"Đồng chí Tô, cô mới đến không lâu, nên làm quen với chuyện trong thôn một chút. Hay là giao cho cô xử lý nhé, cho dù kết quả cuộc thi có như thế nào, mọi người đều sẽ không trách cô, cô thấy thế nào?"Tô Tô không ngờ chuyện này lại rơi vào người cô, nhưng mà bí thư đã nói như vậy rồi thì cũng không thể phản đối được.Cô chỉ nói:"Nhưng tôi, không có kinh nghiệm, sợ đến lúc đó làm không được.""Không có chuyện đó đâu, chủ nhiệm phụ nữ, dì Tôn giúp cô, đến lúc đó ai mà làm khó dễ cô thì cứ tìm tôi."Bí thư cảm thấy Tô Tô này mặc dù trẻ tuổi nhưng ánh mắt rất sáng, cảm thấy chuyện này giao cho cô thì nhất định cô có thể làm tốt.Cộng thêm người ta là một gia đình quân nhân, cũng có thể trấn áp được những người phụ nữ kia.Chủ nhiệm phụ nữ Tôn cũng gật đầu nói:"Mặc dù tôi mang cái danh chủ nhiệm phụ nữ, nhưng cũng không học hành gì, cho nên chuyện này, vẫn phải trông chờ vào đám trẻ các cô rồi. Những thanh niên tri thức này nghe nói Tết đều xin nghỉ phép về nhà, cho nên tôi chỉ có thể mong chờ vào đồng chí Tô thôi."Mặc dù Tô Tô không muốn quan tâm đến mấy chuyện này, nhưng nếu như người chủ quản của chuyện này đã nói như vậy rồi thì cô cũng không thể từ chối được, từ chối thì nhỏ nhen quá rồi.Từ khi cô đến đây, cô mới biết thật ra Lận Xuyên là sự tôn tại cho việc giành vinh quang cho thôn, dẫu sao thì cả thôn này vẫn chưa có ai làm quan bên ngoài đấy, chỉ có một mình anh.Mặc dù mới đến nơi này, nhưng cô cũng không thể làm mất mặt Lận Xuyên được, dù sao hai người cũng là vợ chồng đấy."Được, nếu như bí thư với chủ nhiệm đã tin tưởng tôi thì tôi chỉ có thể cố gắng làm thôi."Dù sao thì cũng chỉ có một tiết mục, không vấn đề gì.Lúc trước trong trường cô cũng từng tổ chức qua rồi, cũng không phải là hoàn toàn không có kinh nghiệm. "Tốt quá rồi, mọi người võ tay cho đồng chí Tô nào."Sau đó một tràng vỗ tay vang lên.Tô Tô gật nhẹ đầu với tất cả mọi người, nói: "Tôi sẽ cố gắng."Bí thư nói: "Thế trước mắt cô có suy nghĩ gì không?”"Tôi cảm thấy nếu như đã là nhiệm vụ công xã đưa ra thì phải làm chính quy một chút, đọc diễn cảm hay hợp xướng đều được."Thời đại này thịnh hành nhất là hai kiểu tiết mục này, vốn dĩ còn có nhảy múa, nhưng mà bảo một phụ nữ trong thôn đi học nhảy múa thì sao có thể được.Cho nên, nhanh nhất chính là đọc diễn cảm và hợp xướng."Tôi cảm thấy lối suy nghĩ của cô rất rõ ràng, thế chúng ta bàn bạc về tính chất của tiết mục đi."Bí thư nói xong thì bảo mọi người phát ngôn tập thể, có người nói muốn hợp xướng, có người nói vẫn là đọc diễn cảm tốt hơn chút, đơn giản, thuận tiện, còn không cần quá nhiều người.Nhưng mà Tô Tô đều lắc đầu nói: "Tiết mục như thế chỉ sợ sẽ đụng hàng với người khác.""Đụng hàng gì?" Bí thư thắc mắc hỏi.Tô Tô vỗ nhẹ đầu mình một cái, lúc này cô mới biết bản thân có chút không hòa nhập với người ở thời đại này, có những từ ngữ mới, họ không hiểu lắm.Nhưng mà có chút kỳ lạ, tại sao lúc ở với Lận Xuyên thì không có xảy ra chuyện ngại ngùng như vậy chứ?À đúng rồi, cái tên đó chính là kiểu người bề ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, cho dù không hiểu anh cũng nghe tạm, tuyệt đối không hỏi.Cách xa hơn mười ngày rồi, càng nghĩ càng nhớ anh."Chính là giống y với tiết mục của người khác, thế thì khó có giải được."Tô Tô nói như vậy, bí thư liền gật đầu, còn Lận Đông Hà nói: "Cái này cũng phải xem năng lực của đồng chí Tô rồi."Tô Tô nói: "Tôi sẽ cố gắng, bản thân có bao khả năng thì sẽ dùng hết bấy nhiêu khả năng, nhất định sẽ không để thôn chúng ta mất mặt."Cô nói xong thì bí thư nói: "Thế cô về suy nghĩ trước, đến lúc đó chúng ta lại mở cuộc họp."

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui XẻoTác giả: Dạ Tử VũTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm nay Tô Tô hai mươi lăm tuổi, vừa học thạc sĩ xong. Sau thời gian thực tập, cô cũng chưa vội tìm công việc mà tham gia vào các hoạt động xóa đói, giảm nghèo và giáo dục do nhà trường tổ chức, cô cùng với một nhóm thanh niên nhiệt tình lên miền núi xa xôi làm trợ giảng ở đó trong một năm. Cô đã chuẩn bị cho việc này trong gần hai tháng, đặc biệt mua một chiếc ba lô màu xanh bộ đội cực lớn trên mạng. Tuy không đẹp nhưng có thể chứa được nhiều đồ đạc. Sau khi đóng gói mọi thứ có thể dùng trong một năm thì cô xuất phát. Vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt. Ở đó có một cuộc sống yên tĩnh cách xa thành phố mà cô luôn hướng đến cùng với những kỷ niệm ở nông thôn khi cô còn nhỏ. Ai biết được rằng xe khách chở họ đột nhiên bị lật giữa đường vì sự xuất hiện đột ngột của đám cừu, cô bị văng ra ngoài một cách thê thảm và ngã xuống núi, sau đấy ngất xỉu vì cú va chạm mạnh. Đợi đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện toàn thân mình đau ê ẩm, xung quanh ngoài cây cối ra thì là cỏ, thậm chí… Tần Duyệt Duyệt âm thầm chau mày, cô ta cảm thấy Tô Tô này mặc dù trẻ tuổi, nhưng ngôn từ rất sắc bén.Nói đến đây, bây giờ cô ta cũng không muốn nhắm vào cô quá mà trở thành trò cười cho thiên hạ, dù sao thì bây giờ cô ta đang bị người khác bài xích.Bí thư nhìn hai người họ rồi cười nói:"Đồng chí Tô, cô mới đến không lâu, nên làm quen với chuyện trong thôn một chút. Hay là giao cho cô xử lý nhé, cho dù kết quả cuộc thi có như thế nào, mọi người đều sẽ không trách cô, cô thấy thế nào?"Tô Tô không ngờ chuyện này lại rơi vào người cô, nhưng mà bí thư đã nói như vậy rồi thì cũng không thể phản đối được.Cô chỉ nói:"Nhưng tôi, không có kinh nghiệm, sợ đến lúc đó làm không được.""Không có chuyện đó đâu, chủ nhiệm phụ nữ, dì Tôn giúp cô, đến lúc đó ai mà làm khó dễ cô thì cứ tìm tôi."Bí thư cảm thấy Tô Tô này mặc dù trẻ tuổi nhưng ánh mắt rất sáng, cảm thấy chuyện này giao cho cô thì nhất định cô có thể làm tốt.Cộng thêm người ta là một gia đình quân nhân, cũng có thể trấn áp được những người phụ nữ kia.Chủ nhiệm phụ nữ Tôn cũng gật đầu nói:"Mặc dù tôi mang cái danh chủ nhiệm phụ nữ, nhưng cũng không học hành gì, cho nên chuyện này, vẫn phải trông chờ vào đám trẻ các cô rồi. Những thanh niên tri thức này nghe nói Tết đều xin nghỉ phép về nhà, cho nên tôi chỉ có thể mong chờ vào đồng chí Tô thôi."Mặc dù Tô Tô không muốn quan tâm đến mấy chuyện này, nhưng nếu như người chủ quản của chuyện này đã nói như vậy rồi thì cô cũng không thể từ chối được, từ chối thì nhỏ nhen quá rồi.Từ khi cô đến đây, cô mới biết thật ra Lận Xuyên là sự tôn tại cho việc giành vinh quang cho thôn, dẫu sao thì cả thôn này vẫn chưa có ai làm quan bên ngoài đấy, chỉ có một mình anh.Mặc dù mới đến nơi này, nhưng cô cũng không thể làm mất mặt Lận Xuyên được, dù sao hai người cũng là vợ chồng đấy."Được, nếu như bí thư với chủ nhiệm đã tin tưởng tôi thì tôi chỉ có thể cố gắng làm thôi."Dù sao thì cũng chỉ có một tiết mục, không vấn đề gì.Lúc trước trong trường cô cũng từng tổ chức qua rồi, cũng không phải là hoàn toàn không có kinh nghiệm. "Tốt quá rồi, mọi người võ tay cho đồng chí Tô nào."Sau đó một tràng vỗ tay vang lên.Tô Tô gật nhẹ đầu với tất cả mọi người, nói: "Tôi sẽ cố gắng."Bí thư nói: "Thế trước mắt cô có suy nghĩ gì không?”"Tôi cảm thấy nếu như đã là nhiệm vụ công xã đưa ra thì phải làm chính quy một chút, đọc diễn cảm hay hợp xướng đều được."Thời đại này thịnh hành nhất là hai kiểu tiết mục này, vốn dĩ còn có nhảy múa, nhưng mà bảo một phụ nữ trong thôn đi học nhảy múa thì sao có thể được.Cho nên, nhanh nhất chính là đọc diễn cảm và hợp xướng."Tôi cảm thấy lối suy nghĩ của cô rất rõ ràng, thế chúng ta bàn bạc về tính chất của tiết mục đi."Bí thư nói xong thì bảo mọi người phát ngôn tập thể, có người nói muốn hợp xướng, có người nói vẫn là đọc diễn cảm tốt hơn chút, đơn giản, thuận tiện, còn không cần quá nhiều người.Nhưng mà Tô Tô đều lắc đầu nói: "Tiết mục như thế chỉ sợ sẽ đụng hàng với người khác.""Đụng hàng gì?" Bí thư thắc mắc hỏi.Tô Tô vỗ nhẹ đầu mình một cái, lúc này cô mới biết bản thân có chút không hòa nhập với người ở thời đại này, có những từ ngữ mới, họ không hiểu lắm.Nhưng mà có chút kỳ lạ, tại sao lúc ở với Lận Xuyên thì không có xảy ra chuyện ngại ngùng như vậy chứ?À đúng rồi, cái tên đó chính là kiểu người bề ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, cho dù không hiểu anh cũng nghe tạm, tuyệt đối không hỏi.Cách xa hơn mười ngày rồi, càng nghĩ càng nhớ anh."Chính là giống y với tiết mục của người khác, thế thì khó có giải được."Tô Tô nói như vậy, bí thư liền gật đầu, còn Lận Đông Hà nói: "Cái này cũng phải xem năng lực của đồng chí Tô rồi."Tô Tô nói: "Tôi sẽ cố gắng, bản thân có bao khả năng thì sẽ dùng hết bấy nhiêu khả năng, nhất định sẽ không để thôn chúng ta mất mặt."Cô nói xong thì bí thư nói: "Thế cô về suy nghĩ trước, đến lúc đó chúng ta lại mở cuộc họp."

Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui XẻoTác giả: Dạ Tử VũTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm nay Tô Tô hai mươi lăm tuổi, vừa học thạc sĩ xong. Sau thời gian thực tập, cô cũng chưa vội tìm công việc mà tham gia vào các hoạt động xóa đói, giảm nghèo và giáo dục do nhà trường tổ chức, cô cùng với một nhóm thanh niên nhiệt tình lên miền núi xa xôi làm trợ giảng ở đó trong một năm. Cô đã chuẩn bị cho việc này trong gần hai tháng, đặc biệt mua một chiếc ba lô màu xanh bộ đội cực lớn trên mạng. Tuy không đẹp nhưng có thể chứa được nhiều đồ đạc. Sau khi đóng gói mọi thứ có thể dùng trong một năm thì cô xuất phát. Vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt. Ở đó có một cuộc sống yên tĩnh cách xa thành phố mà cô luôn hướng đến cùng với những kỷ niệm ở nông thôn khi cô còn nhỏ. Ai biết được rằng xe khách chở họ đột nhiên bị lật giữa đường vì sự xuất hiện đột ngột của đám cừu, cô bị văng ra ngoài một cách thê thảm và ngã xuống núi, sau đấy ngất xỉu vì cú va chạm mạnh. Đợi đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện toàn thân mình đau ê ẩm, xung quanh ngoài cây cối ra thì là cỏ, thậm chí… Tần Duyệt Duyệt âm thầm chau mày, cô ta cảm thấy Tô Tô này mặc dù trẻ tuổi, nhưng ngôn từ rất sắc bén.Nói đến đây, bây giờ cô ta cũng không muốn nhắm vào cô quá mà trở thành trò cười cho thiên hạ, dù sao thì bây giờ cô ta đang bị người khác bài xích.Bí thư nhìn hai người họ rồi cười nói:"Đồng chí Tô, cô mới đến không lâu, nên làm quen với chuyện trong thôn một chút. Hay là giao cho cô xử lý nhé, cho dù kết quả cuộc thi có như thế nào, mọi người đều sẽ không trách cô, cô thấy thế nào?"Tô Tô không ngờ chuyện này lại rơi vào người cô, nhưng mà bí thư đã nói như vậy rồi thì cũng không thể phản đối được.Cô chỉ nói:"Nhưng tôi, không có kinh nghiệm, sợ đến lúc đó làm không được.""Không có chuyện đó đâu, chủ nhiệm phụ nữ, dì Tôn giúp cô, đến lúc đó ai mà làm khó dễ cô thì cứ tìm tôi."Bí thư cảm thấy Tô Tô này mặc dù trẻ tuổi nhưng ánh mắt rất sáng, cảm thấy chuyện này giao cho cô thì nhất định cô có thể làm tốt.Cộng thêm người ta là một gia đình quân nhân, cũng có thể trấn áp được những người phụ nữ kia.Chủ nhiệm phụ nữ Tôn cũng gật đầu nói:"Mặc dù tôi mang cái danh chủ nhiệm phụ nữ, nhưng cũng không học hành gì, cho nên chuyện này, vẫn phải trông chờ vào đám trẻ các cô rồi. Những thanh niên tri thức này nghe nói Tết đều xin nghỉ phép về nhà, cho nên tôi chỉ có thể mong chờ vào đồng chí Tô thôi."Mặc dù Tô Tô không muốn quan tâm đến mấy chuyện này, nhưng nếu như người chủ quản của chuyện này đã nói như vậy rồi thì cô cũng không thể từ chối được, từ chối thì nhỏ nhen quá rồi.Từ khi cô đến đây, cô mới biết thật ra Lận Xuyên là sự tôn tại cho việc giành vinh quang cho thôn, dẫu sao thì cả thôn này vẫn chưa có ai làm quan bên ngoài đấy, chỉ có một mình anh.Mặc dù mới đến nơi này, nhưng cô cũng không thể làm mất mặt Lận Xuyên được, dù sao hai người cũng là vợ chồng đấy."Được, nếu như bí thư với chủ nhiệm đã tin tưởng tôi thì tôi chỉ có thể cố gắng làm thôi."Dù sao thì cũng chỉ có một tiết mục, không vấn đề gì.Lúc trước trong trường cô cũng từng tổ chức qua rồi, cũng không phải là hoàn toàn không có kinh nghiệm. "Tốt quá rồi, mọi người võ tay cho đồng chí Tô nào."Sau đó một tràng vỗ tay vang lên.Tô Tô gật nhẹ đầu với tất cả mọi người, nói: "Tôi sẽ cố gắng."Bí thư nói: "Thế trước mắt cô có suy nghĩ gì không?”"Tôi cảm thấy nếu như đã là nhiệm vụ công xã đưa ra thì phải làm chính quy một chút, đọc diễn cảm hay hợp xướng đều được."Thời đại này thịnh hành nhất là hai kiểu tiết mục này, vốn dĩ còn có nhảy múa, nhưng mà bảo một phụ nữ trong thôn đi học nhảy múa thì sao có thể được.Cho nên, nhanh nhất chính là đọc diễn cảm và hợp xướng."Tôi cảm thấy lối suy nghĩ của cô rất rõ ràng, thế chúng ta bàn bạc về tính chất của tiết mục đi."Bí thư nói xong thì bảo mọi người phát ngôn tập thể, có người nói muốn hợp xướng, có người nói vẫn là đọc diễn cảm tốt hơn chút, đơn giản, thuận tiện, còn không cần quá nhiều người.Nhưng mà Tô Tô đều lắc đầu nói: "Tiết mục như thế chỉ sợ sẽ đụng hàng với người khác.""Đụng hàng gì?" Bí thư thắc mắc hỏi.Tô Tô vỗ nhẹ đầu mình một cái, lúc này cô mới biết bản thân có chút không hòa nhập với người ở thời đại này, có những từ ngữ mới, họ không hiểu lắm.Nhưng mà có chút kỳ lạ, tại sao lúc ở với Lận Xuyên thì không có xảy ra chuyện ngại ngùng như vậy chứ?À đúng rồi, cái tên đó chính là kiểu người bề ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, cho dù không hiểu anh cũng nghe tạm, tuyệt đối không hỏi.Cách xa hơn mười ngày rồi, càng nghĩ càng nhớ anh."Chính là giống y với tiết mục của người khác, thế thì khó có giải được."Tô Tô nói như vậy, bí thư liền gật đầu, còn Lận Đông Hà nói: "Cái này cũng phải xem năng lực của đồng chí Tô rồi."Tô Tô nói: "Tôi sẽ cố gắng, bản thân có bao khả năng thì sẽ dùng hết bấy nhiêu khả năng, nhất định sẽ không để thôn chúng ta mất mặt."Cô nói xong thì bí thư nói: "Thế cô về suy nghĩ trước, đến lúc đó chúng ta lại mở cuộc họp."

Chương 94: Cô thấy thế nào