Năm nay Tô Tô hai mươi lăm tuổi, vừa học thạc sĩ xong. Sau thời gian thực tập, cô cũng chưa vội tìm công việc mà tham gia vào các hoạt động xóa đói, giảm nghèo và giáo dục do nhà trường tổ chức, cô cùng với một nhóm thanh niên nhiệt tình lên miền núi xa xôi làm trợ giảng ở đó trong một năm. Cô đã chuẩn bị cho việc này trong gần hai tháng, đặc biệt mua một chiếc ba lô màu xanh bộ đội cực lớn trên mạng. Tuy không đẹp nhưng có thể chứa được nhiều đồ đạc. Sau khi đóng gói mọi thứ có thể dùng trong một năm thì cô xuất phát. Vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt. Ở đó có một cuộc sống yên tĩnh cách xa thành phố mà cô luôn hướng đến cùng với những kỷ niệm ở nông thôn khi cô còn nhỏ. Ai biết được rằng xe khách chở họ đột nhiên bị lật giữa đường vì sự xuất hiện đột ngột của đám cừu, cô bị văng ra ngoài một cách thê thảm và ngã xuống núi, sau đấy ngất xỉu vì cú va chạm mạnh. Đợi đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện toàn thân mình đau ê ẩm, xung quanh ngoài cây cối ra thì là cỏ, thậm chí…
Chương 116: Đau lòng
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui XẻoTác giả: Dạ Tử VũTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm nay Tô Tô hai mươi lăm tuổi, vừa học thạc sĩ xong. Sau thời gian thực tập, cô cũng chưa vội tìm công việc mà tham gia vào các hoạt động xóa đói, giảm nghèo và giáo dục do nhà trường tổ chức, cô cùng với một nhóm thanh niên nhiệt tình lên miền núi xa xôi làm trợ giảng ở đó trong một năm. Cô đã chuẩn bị cho việc này trong gần hai tháng, đặc biệt mua một chiếc ba lô màu xanh bộ đội cực lớn trên mạng. Tuy không đẹp nhưng có thể chứa được nhiều đồ đạc. Sau khi đóng gói mọi thứ có thể dùng trong một năm thì cô xuất phát. Vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt. Ở đó có một cuộc sống yên tĩnh cách xa thành phố mà cô luôn hướng đến cùng với những kỷ niệm ở nông thôn khi cô còn nhỏ. Ai biết được rằng xe khách chở họ đột nhiên bị lật giữa đường vì sự xuất hiện đột ngột của đám cừu, cô bị văng ra ngoài một cách thê thảm và ngã xuống núi, sau đấy ngất xỉu vì cú va chạm mạnh. Đợi đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện toàn thân mình đau ê ẩm, xung quanh ngoài cây cối ra thì là cỏ, thậm chí… "Còn đau không?""Hết đau rồi.""Lừa người."Có thể không đau được sao?Nhất định là bị thương rất nặng, nếu không sao có thể không đi lại được chứ.Tô Tô có chút cạn lời đối với kiểu đàn ông thẳng thắn mắc cỡ này, nhưng cô cũng vạch trân anh mà mang chậu đi rồi.Cô đổ nước xong, cảm giác muốn hít thở bầu không khí trong lành một lát, vì thế cô đứng bên ngoài hành lang một lúc.Cũng không biết cơn gió ác từ đâu thổi tới rồi cạ vật gì vào mắt, cô đưa tay dụi dụi vài cái khiến mắt đau nhói rồi mới đỡ một chút.Cô soi gương thử, phát hiện không có gì roi mới cất chiếc gương nhỏ vào trong ba lô mang theo người, sau đó đến phòng làm việc của bác sĩ.Một người chăm sóc bệnh nhân, thế nào cũng phải biết bệnh nhân rốt cuộc bị thương như thế nào, bị thương ở đâu nhỉ?Còn bên này, Thường Dược Tiến đã nhìn thấy hết cảnh này rồi, anh ta ném tàn thuốc rồi bước vào phòng bệnh, nhìn Lận Xuyên đang đắp chăn rất kín, anh ta ngồi xuống nói: "Lão Lận à.""Chuyện øgì thế?""Có phải anh chưa nói cho vợ anh biết chuyện anh bị thương ở đâu phải không?""Chỗ này, nói thế nào chứ?"Gốc đùi suýt nữa làm tổn thương tính mạng của anh, cho nên bây giờ anh không thể rời khỏi giường, bởi vì không phải xương bị thương, mà là cái chân động đậy một cái thì đụng vào, và sau đó là đủ loại đau đớn."Tôi thấy vợ anh khóc ở bên ngoài đấy, rất đau lòng đó, mắt đỏ cả rồi. Theo tôi thấy ấy, có phải cô ấy cảm thấy anh không ổn rồi không?"Thường Dược Tiến cảm thấy, giấu giấu diếm diếm, phụ nữ ai cũng sẽ nghĩ như vậy."Anh mới không ổn ấy, vừa nãy tôi còn cứng nữa đấy."Lận Xuyên trừng to mắt, nói xong thì liếc nhìn ra ngoài cửa, thấy không có ai vào mới yên tâm."Nhưng chuyện này anh phải nói với chị dâu chứ, lỡ như cô ấy cảm thấy anh bị thương chỗ đó, sau này không thể làm đàn ông được nữa, anh nói xem người ta biết phải làm sao?""." Chuyện này anh chưa nghĩ đến bao giờ."Hay là, anh giải thích đi, đừng để cô ấy nghĩ ngợi nhiều." "Cái này..." Giải thích thế nào chứ?"Dù sao thì chuyện này người khác cũng không thể nói thay anh được, anh tự..."Hai người đang nói chuyện thì thấy Tô Tô cầm cái chậu với hai thứ đồ mới mua bước vào, cô còn nhiệt tình chào hỏi, nói:"Phó đoàn trưởng Thường, anh đến rồi sao, vừa hay ăn chút táo đi, tôi mới mua đấy." Nói xong, cô lấy trong túi ra một nắm táo đỏ.Thường Dược Tiến nhếch khóe môi một cái, mua táo đỏ để bổ huyết sao? Có thể hiểu, dù sao thì cũng bị mất rất nhiều máu.Sau đó, Tô Tô lấy từ trong túi ra một bịch đỏ đỏ, sau đó bỏ vài hạt đỏ vào trong ly, rồi đổ ít nước vào.Anh ta ngạc nhiên đến ngây người, liếc nhìn Lận Xuyên một cái, thấy sắc mặt của anh đã dần dần trở nên đỏ, rồi tối sầm lại.Thường Dược Tiến ho khan một tiếng, nói: "Tôi đi trước đây, à tiểu đoàn trưởng, anh bảo trọng nhé." Cẩu kỷ tử cũng lấy ra rồi, còn nói không hiểu lầm?Còn Lận Xuyên nhìn vợ của mình pha cẩu kỷ tử cho mình, trong lòng cực kỳ khó chịu, anh cũng đâu bị thương ở chỗ đó, thật sự không cần bổ huyết đâu."Cái này..." "Bổ khí bổ huyết đấy, nghe bác sĩ nói anh mất rất nhiều máu." Tô Tô đưa cái ly cho Lận Xuyên, bảo anh uống.Lận Xuyên mấp máy môi, không biết nên phản bác như thế nào, cuối cùng vẫn phải uống vài ngụm."Đừng quên uống hết nước rồi lấy cẩu kỷ tử ăn nha, đồ này rất bổ đấy, em ra ngoài hỏi nhiều cửa hàng mới mua được đấy."".." Vợ à, thật sự không cần tẩm bổ đâu, bổ nữa là có chuyện đấy.Mặc dù nói không bị thương ở chỗ đó, nhưng nếu như đứng thường xuyên thì cũng không dễ chịu, chạm vào vết thương sẽ đau."Sao vậy, nhìn anh sao giống như em đang đút thuốc độc cho anh vậy?" Tô Tô cũng rất nhạy bén."Vợ à, anh có chuyện muốn nói với em."
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui XẻoTác giả: Dạ Tử VũTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm nay Tô Tô hai mươi lăm tuổi, vừa học thạc sĩ xong. Sau thời gian thực tập, cô cũng chưa vội tìm công việc mà tham gia vào các hoạt động xóa đói, giảm nghèo và giáo dục do nhà trường tổ chức, cô cùng với một nhóm thanh niên nhiệt tình lên miền núi xa xôi làm trợ giảng ở đó trong một năm. Cô đã chuẩn bị cho việc này trong gần hai tháng, đặc biệt mua một chiếc ba lô màu xanh bộ đội cực lớn trên mạng. Tuy không đẹp nhưng có thể chứa được nhiều đồ đạc. Sau khi đóng gói mọi thứ có thể dùng trong một năm thì cô xuất phát. Vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt. Ở đó có một cuộc sống yên tĩnh cách xa thành phố mà cô luôn hướng đến cùng với những kỷ niệm ở nông thôn khi cô còn nhỏ. Ai biết được rằng xe khách chở họ đột nhiên bị lật giữa đường vì sự xuất hiện đột ngột của đám cừu, cô bị văng ra ngoài một cách thê thảm và ngã xuống núi, sau đấy ngất xỉu vì cú va chạm mạnh. Đợi đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện toàn thân mình đau ê ẩm, xung quanh ngoài cây cối ra thì là cỏ, thậm chí… "Còn đau không?""Hết đau rồi.""Lừa người."Có thể không đau được sao?Nhất định là bị thương rất nặng, nếu không sao có thể không đi lại được chứ.Tô Tô có chút cạn lời đối với kiểu đàn ông thẳng thắn mắc cỡ này, nhưng cô cũng vạch trân anh mà mang chậu đi rồi.Cô đổ nước xong, cảm giác muốn hít thở bầu không khí trong lành một lát, vì thế cô đứng bên ngoài hành lang một lúc.Cũng không biết cơn gió ác từ đâu thổi tới rồi cạ vật gì vào mắt, cô đưa tay dụi dụi vài cái khiến mắt đau nhói rồi mới đỡ một chút.Cô soi gương thử, phát hiện không có gì roi mới cất chiếc gương nhỏ vào trong ba lô mang theo người, sau đó đến phòng làm việc của bác sĩ.Một người chăm sóc bệnh nhân, thế nào cũng phải biết bệnh nhân rốt cuộc bị thương như thế nào, bị thương ở đâu nhỉ?Còn bên này, Thường Dược Tiến đã nhìn thấy hết cảnh này rồi, anh ta ném tàn thuốc rồi bước vào phòng bệnh, nhìn Lận Xuyên đang đắp chăn rất kín, anh ta ngồi xuống nói: "Lão Lận à.""Chuyện øgì thế?""Có phải anh chưa nói cho vợ anh biết chuyện anh bị thương ở đâu phải không?""Chỗ này, nói thế nào chứ?"Gốc đùi suýt nữa làm tổn thương tính mạng của anh, cho nên bây giờ anh không thể rời khỏi giường, bởi vì không phải xương bị thương, mà là cái chân động đậy một cái thì đụng vào, và sau đó là đủ loại đau đớn."Tôi thấy vợ anh khóc ở bên ngoài đấy, rất đau lòng đó, mắt đỏ cả rồi. Theo tôi thấy ấy, có phải cô ấy cảm thấy anh không ổn rồi không?"Thường Dược Tiến cảm thấy, giấu giấu diếm diếm, phụ nữ ai cũng sẽ nghĩ như vậy."Anh mới không ổn ấy, vừa nãy tôi còn cứng nữa đấy."Lận Xuyên trừng to mắt, nói xong thì liếc nhìn ra ngoài cửa, thấy không có ai vào mới yên tâm."Nhưng chuyện này anh phải nói với chị dâu chứ, lỡ như cô ấy cảm thấy anh bị thương chỗ đó, sau này không thể làm đàn ông được nữa, anh nói xem người ta biết phải làm sao?""." Chuyện này anh chưa nghĩ đến bao giờ."Hay là, anh giải thích đi, đừng để cô ấy nghĩ ngợi nhiều." "Cái này..." Giải thích thế nào chứ?"Dù sao thì chuyện này người khác cũng không thể nói thay anh được, anh tự..."Hai người đang nói chuyện thì thấy Tô Tô cầm cái chậu với hai thứ đồ mới mua bước vào, cô còn nhiệt tình chào hỏi, nói:"Phó đoàn trưởng Thường, anh đến rồi sao, vừa hay ăn chút táo đi, tôi mới mua đấy." Nói xong, cô lấy trong túi ra một nắm táo đỏ.Thường Dược Tiến nhếch khóe môi một cái, mua táo đỏ để bổ huyết sao? Có thể hiểu, dù sao thì cũng bị mất rất nhiều máu.Sau đó, Tô Tô lấy từ trong túi ra một bịch đỏ đỏ, sau đó bỏ vài hạt đỏ vào trong ly, rồi đổ ít nước vào.Anh ta ngạc nhiên đến ngây người, liếc nhìn Lận Xuyên một cái, thấy sắc mặt của anh đã dần dần trở nên đỏ, rồi tối sầm lại.Thường Dược Tiến ho khan một tiếng, nói: "Tôi đi trước đây, à tiểu đoàn trưởng, anh bảo trọng nhé." Cẩu kỷ tử cũng lấy ra rồi, còn nói không hiểu lầm?Còn Lận Xuyên nhìn vợ của mình pha cẩu kỷ tử cho mình, trong lòng cực kỳ khó chịu, anh cũng đâu bị thương ở chỗ đó, thật sự không cần bổ huyết đâu."Cái này..." "Bổ khí bổ huyết đấy, nghe bác sĩ nói anh mất rất nhiều máu." Tô Tô đưa cái ly cho Lận Xuyên, bảo anh uống.Lận Xuyên mấp máy môi, không biết nên phản bác như thế nào, cuối cùng vẫn phải uống vài ngụm."Đừng quên uống hết nước rồi lấy cẩu kỷ tử ăn nha, đồ này rất bổ đấy, em ra ngoài hỏi nhiều cửa hàng mới mua được đấy."".." Vợ à, thật sự không cần tẩm bổ đâu, bổ nữa là có chuyện đấy.Mặc dù nói không bị thương ở chỗ đó, nhưng nếu như đứng thường xuyên thì cũng không dễ chịu, chạm vào vết thương sẽ đau."Sao vậy, nhìn anh sao giống như em đang đút thuốc độc cho anh vậy?" Tô Tô cũng rất nhạy bén."Vợ à, anh có chuyện muốn nói với em."
Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui XẻoTác giả: Dạ Tử VũTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm nay Tô Tô hai mươi lăm tuổi, vừa học thạc sĩ xong. Sau thời gian thực tập, cô cũng chưa vội tìm công việc mà tham gia vào các hoạt động xóa đói, giảm nghèo và giáo dục do nhà trường tổ chức, cô cùng với một nhóm thanh niên nhiệt tình lên miền núi xa xôi làm trợ giảng ở đó trong một năm. Cô đã chuẩn bị cho việc này trong gần hai tháng, đặc biệt mua một chiếc ba lô màu xanh bộ đội cực lớn trên mạng. Tuy không đẹp nhưng có thể chứa được nhiều đồ đạc. Sau khi đóng gói mọi thứ có thể dùng trong một năm thì cô xuất phát. Vốn dĩ mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt. Ở đó có một cuộc sống yên tĩnh cách xa thành phố mà cô luôn hướng đến cùng với những kỷ niệm ở nông thôn khi cô còn nhỏ. Ai biết được rằng xe khách chở họ đột nhiên bị lật giữa đường vì sự xuất hiện đột ngột của đám cừu, cô bị văng ra ngoài một cách thê thảm và ngã xuống núi, sau đấy ngất xỉu vì cú va chạm mạnh. Đợi đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện toàn thân mình đau ê ẩm, xung quanh ngoài cây cối ra thì là cỏ, thậm chí… "Còn đau không?""Hết đau rồi.""Lừa người."Có thể không đau được sao?Nhất định là bị thương rất nặng, nếu không sao có thể không đi lại được chứ.Tô Tô có chút cạn lời đối với kiểu đàn ông thẳng thắn mắc cỡ này, nhưng cô cũng vạch trân anh mà mang chậu đi rồi.Cô đổ nước xong, cảm giác muốn hít thở bầu không khí trong lành một lát, vì thế cô đứng bên ngoài hành lang một lúc.Cũng không biết cơn gió ác từ đâu thổi tới rồi cạ vật gì vào mắt, cô đưa tay dụi dụi vài cái khiến mắt đau nhói rồi mới đỡ một chút.Cô soi gương thử, phát hiện không có gì roi mới cất chiếc gương nhỏ vào trong ba lô mang theo người, sau đó đến phòng làm việc của bác sĩ.Một người chăm sóc bệnh nhân, thế nào cũng phải biết bệnh nhân rốt cuộc bị thương như thế nào, bị thương ở đâu nhỉ?Còn bên này, Thường Dược Tiến đã nhìn thấy hết cảnh này rồi, anh ta ném tàn thuốc rồi bước vào phòng bệnh, nhìn Lận Xuyên đang đắp chăn rất kín, anh ta ngồi xuống nói: "Lão Lận à.""Chuyện øgì thế?""Có phải anh chưa nói cho vợ anh biết chuyện anh bị thương ở đâu phải không?""Chỗ này, nói thế nào chứ?"Gốc đùi suýt nữa làm tổn thương tính mạng của anh, cho nên bây giờ anh không thể rời khỏi giường, bởi vì không phải xương bị thương, mà là cái chân động đậy một cái thì đụng vào, và sau đó là đủ loại đau đớn."Tôi thấy vợ anh khóc ở bên ngoài đấy, rất đau lòng đó, mắt đỏ cả rồi. Theo tôi thấy ấy, có phải cô ấy cảm thấy anh không ổn rồi không?"Thường Dược Tiến cảm thấy, giấu giấu diếm diếm, phụ nữ ai cũng sẽ nghĩ như vậy."Anh mới không ổn ấy, vừa nãy tôi còn cứng nữa đấy."Lận Xuyên trừng to mắt, nói xong thì liếc nhìn ra ngoài cửa, thấy không có ai vào mới yên tâm."Nhưng chuyện này anh phải nói với chị dâu chứ, lỡ như cô ấy cảm thấy anh bị thương chỗ đó, sau này không thể làm đàn ông được nữa, anh nói xem người ta biết phải làm sao?""." Chuyện này anh chưa nghĩ đến bao giờ."Hay là, anh giải thích đi, đừng để cô ấy nghĩ ngợi nhiều." "Cái này..." Giải thích thế nào chứ?"Dù sao thì chuyện này người khác cũng không thể nói thay anh được, anh tự..."Hai người đang nói chuyện thì thấy Tô Tô cầm cái chậu với hai thứ đồ mới mua bước vào, cô còn nhiệt tình chào hỏi, nói:"Phó đoàn trưởng Thường, anh đến rồi sao, vừa hay ăn chút táo đi, tôi mới mua đấy." Nói xong, cô lấy trong túi ra một nắm táo đỏ.Thường Dược Tiến nhếch khóe môi một cái, mua táo đỏ để bổ huyết sao? Có thể hiểu, dù sao thì cũng bị mất rất nhiều máu.Sau đó, Tô Tô lấy từ trong túi ra một bịch đỏ đỏ, sau đó bỏ vài hạt đỏ vào trong ly, rồi đổ ít nước vào.Anh ta ngạc nhiên đến ngây người, liếc nhìn Lận Xuyên một cái, thấy sắc mặt của anh đã dần dần trở nên đỏ, rồi tối sầm lại.Thường Dược Tiến ho khan một tiếng, nói: "Tôi đi trước đây, à tiểu đoàn trưởng, anh bảo trọng nhé." Cẩu kỷ tử cũng lấy ra rồi, còn nói không hiểu lầm?Còn Lận Xuyên nhìn vợ của mình pha cẩu kỷ tử cho mình, trong lòng cực kỳ khó chịu, anh cũng đâu bị thương ở chỗ đó, thật sự không cần bổ huyết đâu."Cái này..." "Bổ khí bổ huyết đấy, nghe bác sĩ nói anh mất rất nhiều máu." Tô Tô đưa cái ly cho Lận Xuyên, bảo anh uống.Lận Xuyên mấp máy môi, không biết nên phản bác như thế nào, cuối cùng vẫn phải uống vài ngụm."Đừng quên uống hết nước rồi lấy cẩu kỷ tử ăn nha, đồ này rất bổ đấy, em ra ngoài hỏi nhiều cửa hàng mới mua được đấy."".." Vợ à, thật sự không cần tẩm bổ đâu, bổ nữa là có chuyện đấy.Mặc dù nói không bị thương ở chỗ đó, nhưng nếu như đứng thường xuyên thì cũng không dễ chịu, chạm vào vết thương sẽ đau."Sao vậy, nhìn anh sao giống như em đang đút thuốc độc cho anh vậy?" Tô Tô cũng rất nhạy bén."Vợ à, anh có chuyện muốn nói với em."