Trong linh đường tang lễ, người đến rồi lại đi, từng khuôn mặt đều lộ vẻ đau buồn thương tiếc. Chỉ có tôi biết, tất cả đều là giả tạo. Đứng trong phòng ăn, rót một cốc nước, định uống thì sau lưng truyền đến tiếng cười nói đùa cợt của phụ nữ: "Đứa trẻ đã c.h.ế.t mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy ba nó về à?" "Cô không biết sao?" "Biết gì cơ…" Giọng nói đó hạ thấp đến mức chỉ còn là tiếng thì thầm, "Anh hai Bùi đã đến núi tuyết Tây Lợi cùng Bình Sương rồi. Nơi đó không có tín hiệu, nhà họ Bùi gọi điện cho anh ấy đến phát điên rồi mà vẫn không gọi được." "Có lẽ là cố tình không nghe máy." Người phụ nữ nói chuyện cong môi cười, "Ai mà không biết cô ta là dựa vào việc mang thai trước khi kết hôn mới được gả vào cửa, nếu không phải vì cô ta, anh hai Bùi đã sớm ở bên Bình Sương rồi." Trong tiếng ồn ào huyên náo, cuối cùng tôi cũng ngất đi vì quá đau buồn trong linh đường tang lễ. Tỉnh dậy sau khi được cho uống chút thuốc, bên tai vẫn còn rất nhiều tiếng ồn, đầu tôi đau như búa bổ, lật người úp…
Chương 14
Trả Giá - A Ngân Tỷ TỷTác giả: A Ngân Tỷ TỷTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ CườngTrong linh đường tang lễ, người đến rồi lại đi, từng khuôn mặt đều lộ vẻ đau buồn thương tiếc. Chỉ có tôi biết, tất cả đều là giả tạo. Đứng trong phòng ăn, rót một cốc nước, định uống thì sau lưng truyền đến tiếng cười nói đùa cợt của phụ nữ: "Đứa trẻ đã c.h.ế.t mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy ba nó về à?" "Cô không biết sao?" "Biết gì cơ…" Giọng nói đó hạ thấp đến mức chỉ còn là tiếng thì thầm, "Anh hai Bùi đã đến núi tuyết Tây Lợi cùng Bình Sương rồi. Nơi đó không có tín hiệu, nhà họ Bùi gọi điện cho anh ấy đến phát điên rồi mà vẫn không gọi được." "Có lẽ là cố tình không nghe máy." Người phụ nữ nói chuyện cong môi cười, "Ai mà không biết cô ta là dựa vào việc mang thai trước khi kết hôn mới được gả vào cửa, nếu không phải vì cô ta, anh hai Bùi đã sớm ở bên Bình Sương rồi." Trong tiếng ồn ào huyên náo, cuối cùng tôi cũng ngất đi vì quá đau buồn trong linh đường tang lễ. Tỉnh dậy sau khi được cho uống chút thuốc, bên tai vẫn còn rất nhiều tiếng ồn, đầu tôi đau như búa bổ, lật người úp… Vào đêm trước khi Bùi Diên Lễ và Lương Bình Sương ra nước ngoài, tôi đã ngủ với anh ta trên một chiếc giường. Tôi hiểu được tấm lòng của mẹ, bà sợ Bùi Diên Lễ cưới Lương Bình Sương, sợ tôi không có chỗ đứng trong nhà họ Bùi, sợ bà ra đi rồi tôi sẽ không còn chỗ dựa. Nếu tôi biết trước rằng ly rượu đó có vấn đề, tôi sẽ không uống nhưng Bùi Diên Lễ không tin. Anh ta bóp cổ tôi trên giường khách sạn, chất vấn tôi không phải đã ở bên cạnh Hạ Nghi Quang rồi sao? Sao lại còn trèo lên giường anh ta, có ý gì?Tôi nói tôi không biết.Anh ta cười, cười rất sảng khoái, lực trên tay không ngừng gia tăng, lời nói như một lưỡi d.a.o sắc bén, xé toạc lồng n.g.ự.c tôi, "Cô và mẹ cô giống nhau, trời sinh đã là quỷ hút máu."9.Đó là những ngày cuối cùng trong cuộc đời của mẹ, tôi mang một khuôn mặt đầy thương tích đến gặp bà. Tôi chỉ trích bà, trách móc bà, tôi hỏi thẳng bà: "Mẹ và chú Bùi, là quan hệ gì?"Chuyển ngử bởi team Tuế TuếKhuôn mặt bà trắng bệch, hơi thở làm trắng xóa mặt nạ dưỡng khí từng lớp một, giọng nói khàn khàn và trầm trọng, "Là ai… nói với con như vậy.""Bùi Diên Lễ." Tôi lại rơi nước mắt, tôi vừa khóc vừa nói với bà, "Anh ta nói, mẹ không làm được thì để con gái mẹ làm."Mẹ cứng nhắc lắc đầu.Tôi vừa khóc vừa nói, "Mẹ ơi, bây giờ con phải làm sao?"Đó là câu cuối cùng tôi nói với bà, cũng là lần cuối cùng tôi gặp bà. Trong mơ tôi quỳ trước mộ mẹ, nói với bà rằng tôi đã sai, đáp lại tôi, lại là một đôi tay mềm mại, ấm áp, thoang thoảng mùi trẻ con.Là Tiểu Trì, nhưng chỉ trong chớp mắt, tay thằng bé đã lạnh ngắt, cơ thể cũng cứng đờ, tôi ôm nó khóc nức nở, bất lực hét lớn: "Có ai không… có ai cứu con tôi không?" [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]Không ai có thể cứu được thằng bé.Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn thằng bé trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay tôi.Trong mơ, nước mắt tôi rơi lã chã.Sau này tôi mới biết, mẹ và ba Bùi suýt nữa đã đến với nhau, nhưng sau đó bà phát bệnh, lại biết được tâm ý của tôi đối với Bùi Diên Lễ, nên muốn vun vén cho chúng tôi.Nhưng lúc đó, bên cạnh Bùi Diên Lễ đã có Lương Bình Sương.Bà vì tôi, nên mới gánh chịu tiếng xấu này, cho dù trước khi đi có ác độc một lần, cũng muốn bảo vệ tiền đồ của tôi, muốn đảm bảo tôi có thể cơm áo không lo.Nhưng tôi đã khiến bà thất vọng.Tôi không giữ được thân phận là vợ của Bùi tiên sinh, không giữ được con của mình, còn mắc phải căn bệnh giống bà.Sự chờ đợi quá dài đằng đẵng. Trước đây ở đây, tôi vẫn luôn như vậy, ngày qua ngày, chờ Bùi Diên Lễ về nhà nhưng lần này mới chỉ nửa tiếng trôi qua, tôi đã cảm thấy mệt mỏi.Sinh mệnh như thể đang trôi đi, cứ đà này thì không biết có thể cầm cự được đến Giáng sinh không, mấy năm nay Tiểu Trì thích nhất là Giáng sinh.Quà Giáng sinh năm nay, chính là Viên Viên.Vì Viên Viên, tôi không tiếc đích thân tìm đến đây, muốn gặp Bùi Diên Lễ một lần.
Trả Giá - A Ngân Tỷ TỷTác giả: A Ngân Tỷ TỷTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ CườngTrong linh đường tang lễ, người đến rồi lại đi, từng khuôn mặt đều lộ vẻ đau buồn thương tiếc. Chỉ có tôi biết, tất cả đều là giả tạo. Đứng trong phòng ăn, rót một cốc nước, định uống thì sau lưng truyền đến tiếng cười nói đùa cợt của phụ nữ: "Đứa trẻ đã c.h.ế.t mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy ba nó về à?" "Cô không biết sao?" "Biết gì cơ…" Giọng nói đó hạ thấp đến mức chỉ còn là tiếng thì thầm, "Anh hai Bùi đã đến núi tuyết Tây Lợi cùng Bình Sương rồi. Nơi đó không có tín hiệu, nhà họ Bùi gọi điện cho anh ấy đến phát điên rồi mà vẫn không gọi được." "Có lẽ là cố tình không nghe máy." Người phụ nữ nói chuyện cong môi cười, "Ai mà không biết cô ta là dựa vào việc mang thai trước khi kết hôn mới được gả vào cửa, nếu không phải vì cô ta, anh hai Bùi đã sớm ở bên Bình Sương rồi." Trong tiếng ồn ào huyên náo, cuối cùng tôi cũng ngất đi vì quá đau buồn trong linh đường tang lễ. Tỉnh dậy sau khi được cho uống chút thuốc, bên tai vẫn còn rất nhiều tiếng ồn, đầu tôi đau như búa bổ, lật người úp… Vào đêm trước khi Bùi Diên Lễ và Lương Bình Sương ra nước ngoài, tôi đã ngủ với anh ta trên một chiếc giường. Tôi hiểu được tấm lòng của mẹ, bà sợ Bùi Diên Lễ cưới Lương Bình Sương, sợ tôi không có chỗ đứng trong nhà họ Bùi, sợ bà ra đi rồi tôi sẽ không còn chỗ dựa. Nếu tôi biết trước rằng ly rượu đó có vấn đề, tôi sẽ không uống nhưng Bùi Diên Lễ không tin. Anh ta bóp cổ tôi trên giường khách sạn, chất vấn tôi không phải đã ở bên cạnh Hạ Nghi Quang rồi sao? Sao lại còn trèo lên giường anh ta, có ý gì?Tôi nói tôi không biết.Anh ta cười, cười rất sảng khoái, lực trên tay không ngừng gia tăng, lời nói như một lưỡi d.a.o sắc bén, xé toạc lồng n.g.ự.c tôi, "Cô và mẹ cô giống nhau, trời sinh đã là quỷ hút máu."9.Đó là những ngày cuối cùng trong cuộc đời của mẹ, tôi mang một khuôn mặt đầy thương tích đến gặp bà. Tôi chỉ trích bà, trách móc bà, tôi hỏi thẳng bà: "Mẹ và chú Bùi, là quan hệ gì?"Chuyển ngử bởi team Tuế TuếKhuôn mặt bà trắng bệch, hơi thở làm trắng xóa mặt nạ dưỡng khí từng lớp một, giọng nói khàn khàn và trầm trọng, "Là ai… nói với con như vậy.""Bùi Diên Lễ." Tôi lại rơi nước mắt, tôi vừa khóc vừa nói với bà, "Anh ta nói, mẹ không làm được thì để con gái mẹ làm."Mẹ cứng nhắc lắc đầu.Tôi vừa khóc vừa nói, "Mẹ ơi, bây giờ con phải làm sao?"Đó là câu cuối cùng tôi nói với bà, cũng là lần cuối cùng tôi gặp bà. Trong mơ tôi quỳ trước mộ mẹ, nói với bà rằng tôi đã sai, đáp lại tôi, lại là một đôi tay mềm mại, ấm áp, thoang thoảng mùi trẻ con.Là Tiểu Trì, nhưng chỉ trong chớp mắt, tay thằng bé đã lạnh ngắt, cơ thể cũng cứng đờ, tôi ôm nó khóc nức nở, bất lực hét lớn: "Có ai không… có ai cứu con tôi không?" [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]Không ai có thể cứu được thằng bé.Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn thằng bé trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay tôi.Trong mơ, nước mắt tôi rơi lã chã.Sau này tôi mới biết, mẹ và ba Bùi suýt nữa đã đến với nhau, nhưng sau đó bà phát bệnh, lại biết được tâm ý của tôi đối với Bùi Diên Lễ, nên muốn vun vén cho chúng tôi.Nhưng lúc đó, bên cạnh Bùi Diên Lễ đã có Lương Bình Sương.Bà vì tôi, nên mới gánh chịu tiếng xấu này, cho dù trước khi đi có ác độc một lần, cũng muốn bảo vệ tiền đồ của tôi, muốn đảm bảo tôi có thể cơm áo không lo.Nhưng tôi đã khiến bà thất vọng.Tôi không giữ được thân phận là vợ của Bùi tiên sinh, không giữ được con của mình, còn mắc phải căn bệnh giống bà.Sự chờ đợi quá dài đằng đẵng. Trước đây ở đây, tôi vẫn luôn như vậy, ngày qua ngày, chờ Bùi Diên Lễ về nhà nhưng lần này mới chỉ nửa tiếng trôi qua, tôi đã cảm thấy mệt mỏi.Sinh mệnh như thể đang trôi đi, cứ đà này thì không biết có thể cầm cự được đến Giáng sinh không, mấy năm nay Tiểu Trì thích nhất là Giáng sinh.Quà Giáng sinh năm nay, chính là Viên Viên.Vì Viên Viên, tôi không tiếc đích thân tìm đến đây, muốn gặp Bùi Diên Lễ một lần.
Trả Giá - A Ngân Tỷ TỷTác giả: A Ngân Tỷ TỷTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ CườngTrong linh đường tang lễ, người đến rồi lại đi, từng khuôn mặt đều lộ vẻ đau buồn thương tiếc. Chỉ có tôi biết, tất cả đều là giả tạo. Đứng trong phòng ăn, rót một cốc nước, định uống thì sau lưng truyền đến tiếng cười nói đùa cợt của phụ nữ: "Đứa trẻ đã c.h.ế.t mấy ngày rồi mà vẫn chưa thấy ba nó về à?" "Cô không biết sao?" "Biết gì cơ…" Giọng nói đó hạ thấp đến mức chỉ còn là tiếng thì thầm, "Anh hai Bùi đã đến núi tuyết Tây Lợi cùng Bình Sương rồi. Nơi đó không có tín hiệu, nhà họ Bùi gọi điện cho anh ấy đến phát điên rồi mà vẫn không gọi được." "Có lẽ là cố tình không nghe máy." Người phụ nữ nói chuyện cong môi cười, "Ai mà không biết cô ta là dựa vào việc mang thai trước khi kết hôn mới được gả vào cửa, nếu không phải vì cô ta, anh hai Bùi đã sớm ở bên Bình Sương rồi." Trong tiếng ồn ào huyên náo, cuối cùng tôi cũng ngất đi vì quá đau buồn trong linh đường tang lễ. Tỉnh dậy sau khi được cho uống chút thuốc, bên tai vẫn còn rất nhiều tiếng ồn, đầu tôi đau như búa bổ, lật người úp… Vào đêm trước khi Bùi Diên Lễ và Lương Bình Sương ra nước ngoài, tôi đã ngủ với anh ta trên một chiếc giường. Tôi hiểu được tấm lòng của mẹ, bà sợ Bùi Diên Lễ cưới Lương Bình Sương, sợ tôi không có chỗ đứng trong nhà họ Bùi, sợ bà ra đi rồi tôi sẽ không còn chỗ dựa. Nếu tôi biết trước rằng ly rượu đó có vấn đề, tôi sẽ không uống nhưng Bùi Diên Lễ không tin. Anh ta bóp cổ tôi trên giường khách sạn, chất vấn tôi không phải đã ở bên cạnh Hạ Nghi Quang rồi sao? Sao lại còn trèo lên giường anh ta, có ý gì?Tôi nói tôi không biết.Anh ta cười, cười rất sảng khoái, lực trên tay không ngừng gia tăng, lời nói như một lưỡi d.a.o sắc bén, xé toạc lồng n.g.ự.c tôi, "Cô và mẹ cô giống nhau, trời sinh đã là quỷ hút máu."9.Đó là những ngày cuối cùng trong cuộc đời của mẹ, tôi mang một khuôn mặt đầy thương tích đến gặp bà. Tôi chỉ trích bà, trách móc bà, tôi hỏi thẳng bà: "Mẹ và chú Bùi, là quan hệ gì?"Chuyển ngử bởi team Tuế TuếKhuôn mặt bà trắng bệch, hơi thở làm trắng xóa mặt nạ dưỡng khí từng lớp một, giọng nói khàn khàn và trầm trọng, "Là ai… nói với con như vậy.""Bùi Diên Lễ." Tôi lại rơi nước mắt, tôi vừa khóc vừa nói với bà, "Anh ta nói, mẹ không làm được thì để con gái mẹ làm."Mẹ cứng nhắc lắc đầu.Tôi vừa khóc vừa nói, "Mẹ ơi, bây giờ con phải làm sao?"Đó là câu cuối cùng tôi nói với bà, cũng là lần cuối cùng tôi gặp bà. Trong mơ tôi quỳ trước mộ mẹ, nói với bà rằng tôi đã sai, đáp lại tôi, lại là một đôi tay mềm mại, ấm áp, thoang thoảng mùi trẻ con.Là Tiểu Trì, nhưng chỉ trong chớp mắt, tay thằng bé đã lạnh ngắt, cơ thể cũng cứng đờ, tôi ôm nó khóc nức nở, bất lực hét lớn: "Có ai không… có ai cứu con tôi không?" [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]Không ai có thể cứu được thằng bé.Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn thằng bé trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay tôi.Trong mơ, nước mắt tôi rơi lã chã.Sau này tôi mới biết, mẹ và ba Bùi suýt nữa đã đến với nhau, nhưng sau đó bà phát bệnh, lại biết được tâm ý của tôi đối với Bùi Diên Lễ, nên muốn vun vén cho chúng tôi.Nhưng lúc đó, bên cạnh Bùi Diên Lễ đã có Lương Bình Sương.Bà vì tôi, nên mới gánh chịu tiếng xấu này, cho dù trước khi đi có ác độc một lần, cũng muốn bảo vệ tiền đồ của tôi, muốn đảm bảo tôi có thể cơm áo không lo.Nhưng tôi đã khiến bà thất vọng.Tôi không giữ được thân phận là vợ của Bùi tiên sinh, không giữ được con của mình, còn mắc phải căn bệnh giống bà.Sự chờ đợi quá dài đằng đẵng. Trước đây ở đây, tôi vẫn luôn như vậy, ngày qua ngày, chờ Bùi Diên Lễ về nhà nhưng lần này mới chỉ nửa tiếng trôi qua, tôi đã cảm thấy mệt mỏi.Sinh mệnh như thể đang trôi đi, cứ đà này thì không biết có thể cầm cự được đến Giáng sinh không, mấy năm nay Tiểu Trì thích nhất là Giáng sinh.Quà Giáng sinh năm nay, chính là Viên Viên.Vì Viên Viên, tôi không tiếc đích thân tìm đến đây, muốn gặp Bùi Diên Lễ một lần.