"Thật muốn c.h.ế.t mà! Mặt trời sắp lặn rồi mà đồ sao chổi kia vẫn chưa dậy, lão Lý, lúc trước chúng ta không nên nhận sao chổi này về! Nuôi mấy năm rồi, nuôi ra một bạch nhãn lang, bây giờ nó càng ngày càng to gan, bảo nó gả cho con trai chủ nhiệm Lâu thì sao? Sống c.h.ế.t không chịu, không biết điều như vậy, hôm qua nên để nó c.h.ế.t luôn cho rồi." Trong tiếng nguyền rủa độc ác, đầu óc đau như búa bổ, Tống Duệ Nguyệt dần dần tỉnh lại... Nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, bức tường loang lổ, ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ, cả người đều ấm áp. Cô ôm đầu rồi đột ngột ngồi dậy, lại nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngay cả đôi giày trên sàn cũng không kịp đi mà đã vội mở cửa xông ra ngoài, chạy đến tờ lịch treo trên tường... Ngày 10 tháng 2 năm 1973, mùng 8 tháng Giêng, cô lại quay đầu nhìn Lý Tự Lập và Tiếu Lan đang ngồi trong nhà chính... Rất nhanh cô đã nhận ra, mình trọng sinh rồi! DTV Tiếu Lan đang chửi mắng thì bị cô đột ngột xông ra khỏi phòng làm cho giật mình…
Chương 176
Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm GiàuTác giả: Mạc Chiết ChiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Thật muốn c.h.ế.t mà! Mặt trời sắp lặn rồi mà đồ sao chổi kia vẫn chưa dậy, lão Lý, lúc trước chúng ta không nên nhận sao chổi này về! Nuôi mấy năm rồi, nuôi ra một bạch nhãn lang, bây giờ nó càng ngày càng to gan, bảo nó gả cho con trai chủ nhiệm Lâu thì sao? Sống c.h.ế.t không chịu, không biết điều như vậy, hôm qua nên để nó c.h.ế.t luôn cho rồi." Trong tiếng nguyền rủa độc ác, đầu óc đau như búa bổ, Tống Duệ Nguyệt dần dần tỉnh lại... Nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, bức tường loang lổ, ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ, cả người đều ấm áp. Cô ôm đầu rồi đột ngột ngồi dậy, lại nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngay cả đôi giày trên sàn cũng không kịp đi mà đã vội mở cửa xông ra ngoài, chạy đến tờ lịch treo trên tường... Ngày 10 tháng 2 năm 1973, mùng 8 tháng Giêng, cô lại quay đầu nhìn Lý Tự Lập và Tiếu Lan đang ngồi trong nhà chính... Rất nhanh cô đã nhận ra, mình trọng sinh rồi! DTV Tiếu Lan đang chửi mắng thì bị cô đột ngột xông ra khỏi phòng làm cho giật mình… Tống Duệ Nguyệt:... Nói như thể cô ngoại tình vậy, quá đáng rôi! "Con nít con nôi biết gì, đây đều là các em trai của chị, nào, há miệng gọi chú, gọi cô đi." Tống Duệ Nguyệt đảo mắt, đúng lý hợp tình lừa gạt Lục Kim An. Lục Kim An tiếp tục chu môi, ậm ừ, không tình nguyện! Tống Duệ Nguyệt: "Vậy sau này mấy đứa có đồ ăn ngon, đồ chơi hay thì không cho cháu đi cùng nữa." Lục Kim An không vui, dậm chân: "Thím cho là được."Tống Duệ Nguyệt:... Đứa trẻ này togic quá đỉnh! Được rồi, không từa được nữa rồi. "Đi thôi, chúng ta ra ruộng, trước tiên phải nói rõ không được chạy tung tung, biết chưa?" Tống Duệ Nguyệt nắm tay nó định đi về phía ruộng mía.Nhưng Lục Kim An không nhúc nhích, mặt nhỏ nhắn: "Không đi được nữa rồi, muốn bế."Tống Duệ Nguyệt bất lực, biết rằng đứa nhỏ này đang ghen, cũng đang tuyên bố chủ quyền của mình với A Tứ và những người khác, lúc này đương nhiên phải chiều theo ý nó, thế là cô nhấc bổng nó lên rồi đặt vào gùi: "Ngồi cho ngoan, đừng nhúc nhích, biết chưa?"Lục Kim An chưa từng ngồi gùi bao giờ cho nên nó rất tò mò, đợi Tống Duệ Nguyệt đeo gùi đứng dậy, nó thò đầu ra nhìn xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ cuối cùng cũng nở nụ cười.Bà Tằng ở bên cạnh cười mị mị, khi cả nhóm chuẩn bị ra ruộng thì thấy hai đứa trẻ bảy tám tuổi chạy về phía này, nhanh chóng chặn trước mặt họ.DTV[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-176.html.]Không, chính xác hơn là chặn trước mặt A Thu."Kẹo sữa hôm nay của mày đâu? Mau lấy ra đây, đưa cho bọn tao. Nếu không, tao sẽ bảo bố mày đánh c.h.ế.t mẹ mày."Hai đứa trẻ này, một đứa tên là Tằng Đại Bảo, một đứa tên là Tằng Nhị Bảo, một đứa tám tuổi, một đứa bảy tuổi.Tằng Đại Bảo là con của bác cả A Thu, Nhị Bảo là con bác hai của A Thu.Cha của A Thu là con thứ ba trong nhà, kết hôn mấy năm rồi, chỉ có một mình A Thu là con gái.Vì hai người anh trai ở trên đều sinh con trai, mà Nam Châu đảo lại là một nơi trọng nam khinh nữ, không có con trai thì cảm thấy không ngẩng đầu lên được, sẽ bị người ta coi thường, vì vậy, sinh con trai trở thành nỗi ám ảnh của cha A Thu.Cũng vì mãi không có con trai nên cha của A Thu luôn ghét bỏ mẹ của nó, động một tí là đánh đập.Tằng Đại Bảo và Tằng Nhị Bảo được cưng chiều hết mực trong nhà, hễ có đồ ăn ngon thì nhất định phải cho hai anh em này trước, còn A Thu, trong gia đình này cũng giống như mẹ của nó, bị bắt nạt đủ điều.Lúc này nghe hai người anh họ nói ra những lời như vậy, A Thu chỉ thấy xấu hổ và sợ hãi, mặc dù nó mới năm tuổi nhưng nó biết rằng viên kẹo sữa mà mình nhận được từ tay chị A Nguyệt hôm qua đã là một món hời rất lớn rồi, vì vậy khi anh A Tứ nói không được nhận kẹo sữa của chị A Nguyệt nữa, nó cũng rất đồng ý nhưng bây giờ nghe hai người anh họ đe dọa nếu không có kẹo sữa thì sẽ bảo bố đánh c.h.ế.t mẹ, nó lại sợ, sợ mẹ nó thực sự sẽ bị bố đánh chết.Nó không biết phải làm sao, sợ hãi mở to mắt nhìn Tằng Đại Bảo và Tằng Nhị Bảo, toàn thân bắt đầu run rẩy: "Không, đừng, đừng đánh mẹ tôi."Tằng Đại Bảo và Tằng Nhị Bảo thấy mục đích đe dọa của mình đã đạt được, liền hung dữ hét lên: "Vậy thì mau đưa kẹo sữa ra đây."A Thu sợ hãi lắc đầu: "Không, không có kẹo sữa."Tằng Đại Bảo không tin, chạy đến định lục soát người A Thu.Tống Duệ Nguyệt thấy vậy, cô cau mày, một tay túm lấy cổ áo trước n.g.ự.c Tằng Đại Bảo, một tay nhấc bổng cậu ta lên.Tằng Đại Bảo đột nhiên bị người ta nhấc bổng, lập tức sợ hãi khóc òa lên.Tống Duệ Nguyệt:... Mới vậy mà khóc rồi sao?Tằng Nhị Bảo thấy anh trai khóc, cũng khóc theo.A Thu thấy vậy, vội chạy đến ngẩng đầu lên nói: "Chị A Nguyệt, chị mau thả ra đi, lát nữa bác cả và bác hai sẽ đến tìm chị gây phiền phức đấy."Tống Duệ Nguyệt biết A Thu là sợ gây phiền phức cho cô nhưng cô không sợ, lạnh lùng quát: "Câm miệng, nếu còn khóc nữa thì tôi sẽ ném hai đứa xuống biển cho cá lớn ăn."
Tống Duệ Nguyệt:... Nói như thể cô ngoại tình vậy, quá đáng rôi! "Con nít con nôi biết gì, đây đều là các em trai của chị, nào, há miệng gọi chú, gọi cô đi." Tống Duệ Nguyệt đảo mắt, đúng lý hợp tình lừa gạt Lục Kim An. Lục Kim An tiếp tục chu môi, ậm ừ, không tình nguyện! Tống Duệ Nguyệt: "Vậy sau này mấy đứa có đồ ăn ngon, đồ chơi hay thì không cho cháu đi cùng nữa." Lục Kim An không vui, dậm chân: "Thím cho là được."
Tống Duệ Nguyệt:... Đứa trẻ này togic quá đỉnh! Được rồi, không từa được nữa rồi. "Đi thôi, chúng ta ra ruộng, trước tiên phải nói rõ không được chạy tung tung, biết chưa?" Tống Duệ Nguyệt nắm tay nó định đi về phía ruộng mía.
Nhưng Lục Kim An không nhúc nhích, mặt nhỏ nhắn: "Không đi được nữa rồi, muốn bế."
Tống Duệ Nguyệt bất lực, biết rằng đứa nhỏ này đang ghen, cũng đang tuyên bố chủ quyền của mình với A Tứ và những người khác, lúc này đương nhiên phải chiều theo ý nó, thế là cô nhấc bổng nó lên rồi đặt vào gùi: "Ngồi cho ngoan, đừng nhúc nhích, biết chưa?"
Lục Kim An chưa từng ngồi gùi bao giờ cho nên nó rất tò mò, đợi Tống Duệ Nguyệt đeo gùi đứng dậy, nó thò đầu ra nhìn xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ cuối cùng cũng nở nụ cười.
Bà Tằng ở bên cạnh cười mị mị, khi cả nhóm chuẩn bị ra ruộng thì thấy hai đứa trẻ bảy tám tuổi chạy về phía này, nhanh chóng chặn trước mặt họ.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
.]
Không, chính xác hơn là chặn trước mặt A Thu.
"Kẹo sữa hôm nay của mày đâu? Mau lấy ra đây, đưa cho bọn tao. Nếu không, tao sẽ bảo bố mày đánh c.h.ế.t mẹ mày."
Hai đứa trẻ này, một đứa tên là Tằng Đại Bảo, một đứa tên là Tằng Nhị Bảo, một đứa tám tuổi, một đứa bảy tuổi.
Tằng Đại Bảo là con của bác cả A Thu, Nhị Bảo là con bác hai của A Thu.Cha của A Thu là con thứ ba trong nhà, kết hôn mấy năm rồi, chỉ có một mình A Thu là con gái.Vì hai người anh trai ở trên đều sinh con trai, mà Nam Châu đảo lại là một nơi trọng nam khinh nữ, không có con trai thì cảm thấy không ngẩng đầu lên được, sẽ bị người ta coi thường, vì vậy, sinh con trai trở thành nỗi ám ảnh của cha A Thu.Cũng vì mãi không có con trai nên cha của A Thu luôn ghét bỏ mẹ của nó, động một tí là đánh đập.
Tằng Đại Bảo và Tằng Nhị Bảo được cưng chiều hết mực trong nhà, hễ có đồ ăn ngon thì nhất định phải cho hai anh em này trước, còn A Thu, trong gia đình này cũng giống như mẹ của nó, bị bắt nạt đủ điều.Lúc này nghe hai người anh họ nói ra những lời như vậy, A Thu chỉ thấy xấu hổ và sợ hãi, mặc dù nó mới năm tuổi nhưng nó biết rằng viên kẹo sữa mà mình nhận được từ tay chị A Nguyệt hôm qua đã là một món hời rất lớn rồi, vì vậy khi anh A Tứ nói không được nhận kẹo sữa của chị A Nguyệt nữa, nó cũng rất đồng ý nhưng bây giờ nghe hai người anh họ đe dọa nếu không có kẹo sữa thì sẽ bảo bố đánh c.h.ế.t mẹ, nó lại sợ, sợ mẹ nó thực sự sẽ bị bố đánh chết.Nó không biết phải làm sao, sợ hãi mở to mắt nhìn Tằng Đại Bảo và Tằng Nhị Bảo, toàn thân bắt đầu run rẩy: "Không, đừng, đừng đánh mẹ tôi."Tằng Đại Bảo và Tằng Nhị Bảo thấy mục đích đe dọa của mình đã đạt được, liền hung dữ hét lên: "Vậy thì mau đưa kẹo sữa ra đây."
A Thu sợ hãi lắc đầu: "Không, không có kẹo sữa."Tằng Đại Bảo không tin, chạy đến định lục soát người A Thu.Tống Duệ Nguyệt thấy vậy, cô cau mày, một tay túm lấy cổ áo trước n.g.ự.c Tằng Đại Bảo, một tay nhấc bổng cậu ta lên.Tằng Đại Bảo đột nhiên bị người ta nhấc bổng, lập tức sợ hãi khóc òa lên.
Tống Duệ Nguyệt:... Mới vậy mà khóc rồi sao?Tằng Nhị Bảo thấy anh trai khóc, cũng khóc theo.A Thu thấy vậy, vội chạy đến ngẩng đầu lên nói: "Chị A Nguyệt, chị mau thả ra đi, lát nữa bác cả và bác hai sẽ đến tìm chị gây phiền phức đấy."Tống Duệ Nguyệt biết A Thu là sợ gây phiền phức cho cô nhưng cô không sợ, lạnh lùng quát: "Câm miệng, nếu còn khóc nữa thì tôi sẽ ném hai đứa xuống biển cho cá lớn ăn."
Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm GiàuTác giả: Mạc Chiết ChiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Thật muốn c.h.ế.t mà! Mặt trời sắp lặn rồi mà đồ sao chổi kia vẫn chưa dậy, lão Lý, lúc trước chúng ta không nên nhận sao chổi này về! Nuôi mấy năm rồi, nuôi ra một bạch nhãn lang, bây giờ nó càng ngày càng to gan, bảo nó gả cho con trai chủ nhiệm Lâu thì sao? Sống c.h.ế.t không chịu, không biết điều như vậy, hôm qua nên để nó c.h.ế.t luôn cho rồi." Trong tiếng nguyền rủa độc ác, đầu óc đau như búa bổ, Tống Duệ Nguyệt dần dần tỉnh lại... Nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, bức tường loang lổ, ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ, cả người đều ấm áp. Cô ôm đầu rồi đột ngột ngồi dậy, lại nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngay cả đôi giày trên sàn cũng không kịp đi mà đã vội mở cửa xông ra ngoài, chạy đến tờ lịch treo trên tường... Ngày 10 tháng 2 năm 1973, mùng 8 tháng Giêng, cô lại quay đầu nhìn Lý Tự Lập và Tiếu Lan đang ngồi trong nhà chính... Rất nhanh cô đã nhận ra, mình trọng sinh rồi! DTV Tiếu Lan đang chửi mắng thì bị cô đột ngột xông ra khỏi phòng làm cho giật mình… Tống Duệ Nguyệt:... Nói như thể cô ngoại tình vậy, quá đáng rôi! "Con nít con nôi biết gì, đây đều là các em trai của chị, nào, há miệng gọi chú, gọi cô đi." Tống Duệ Nguyệt đảo mắt, đúng lý hợp tình lừa gạt Lục Kim An. Lục Kim An tiếp tục chu môi, ậm ừ, không tình nguyện! Tống Duệ Nguyệt: "Vậy sau này mấy đứa có đồ ăn ngon, đồ chơi hay thì không cho cháu đi cùng nữa." Lục Kim An không vui, dậm chân: "Thím cho là được."Tống Duệ Nguyệt:... Đứa trẻ này togic quá đỉnh! Được rồi, không từa được nữa rồi. "Đi thôi, chúng ta ra ruộng, trước tiên phải nói rõ không được chạy tung tung, biết chưa?" Tống Duệ Nguyệt nắm tay nó định đi về phía ruộng mía.Nhưng Lục Kim An không nhúc nhích, mặt nhỏ nhắn: "Không đi được nữa rồi, muốn bế."Tống Duệ Nguyệt bất lực, biết rằng đứa nhỏ này đang ghen, cũng đang tuyên bố chủ quyền của mình với A Tứ và những người khác, lúc này đương nhiên phải chiều theo ý nó, thế là cô nhấc bổng nó lên rồi đặt vào gùi: "Ngồi cho ngoan, đừng nhúc nhích, biết chưa?"Lục Kim An chưa từng ngồi gùi bao giờ cho nên nó rất tò mò, đợi Tống Duệ Nguyệt đeo gùi đứng dậy, nó thò đầu ra nhìn xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ cuối cùng cũng nở nụ cười.Bà Tằng ở bên cạnh cười mị mị, khi cả nhóm chuẩn bị ra ruộng thì thấy hai đứa trẻ bảy tám tuổi chạy về phía này, nhanh chóng chặn trước mặt họ.DTV[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-176.html.]Không, chính xác hơn là chặn trước mặt A Thu."Kẹo sữa hôm nay của mày đâu? Mau lấy ra đây, đưa cho bọn tao. Nếu không, tao sẽ bảo bố mày đánh c.h.ế.t mẹ mày."Hai đứa trẻ này, một đứa tên là Tằng Đại Bảo, một đứa tên là Tằng Nhị Bảo, một đứa tám tuổi, một đứa bảy tuổi.Tằng Đại Bảo là con của bác cả A Thu, Nhị Bảo là con bác hai của A Thu.Cha của A Thu là con thứ ba trong nhà, kết hôn mấy năm rồi, chỉ có một mình A Thu là con gái.Vì hai người anh trai ở trên đều sinh con trai, mà Nam Châu đảo lại là một nơi trọng nam khinh nữ, không có con trai thì cảm thấy không ngẩng đầu lên được, sẽ bị người ta coi thường, vì vậy, sinh con trai trở thành nỗi ám ảnh của cha A Thu.Cũng vì mãi không có con trai nên cha của A Thu luôn ghét bỏ mẹ của nó, động một tí là đánh đập.Tằng Đại Bảo và Tằng Nhị Bảo được cưng chiều hết mực trong nhà, hễ có đồ ăn ngon thì nhất định phải cho hai anh em này trước, còn A Thu, trong gia đình này cũng giống như mẹ của nó, bị bắt nạt đủ điều.Lúc này nghe hai người anh họ nói ra những lời như vậy, A Thu chỉ thấy xấu hổ và sợ hãi, mặc dù nó mới năm tuổi nhưng nó biết rằng viên kẹo sữa mà mình nhận được từ tay chị A Nguyệt hôm qua đã là một món hời rất lớn rồi, vì vậy khi anh A Tứ nói không được nhận kẹo sữa của chị A Nguyệt nữa, nó cũng rất đồng ý nhưng bây giờ nghe hai người anh họ đe dọa nếu không có kẹo sữa thì sẽ bảo bố đánh c.h.ế.t mẹ, nó lại sợ, sợ mẹ nó thực sự sẽ bị bố đánh chết.Nó không biết phải làm sao, sợ hãi mở to mắt nhìn Tằng Đại Bảo và Tằng Nhị Bảo, toàn thân bắt đầu run rẩy: "Không, đừng, đừng đánh mẹ tôi."Tằng Đại Bảo và Tằng Nhị Bảo thấy mục đích đe dọa của mình đã đạt được, liền hung dữ hét lên: "Vậy thì mau đưa kẹo sữa ra đây."A Thu sợ hãi lắc đầu: "Không, không có kẹo sữa."Tằng Đại Bảo không tin, chạy đến định lục soát người A Thu.Tống Duệ Nguyệt thấy vậy, cô cau mày, một tay túm lấy cổ áo trước n.g.ự.c Tằng Đại Bảo, một tay nhấc bổng cậu ta lên.Tằng Đại Bảo đột nhiên bị người ta nhấc bổng, lập tức sợ hãi khóc òa lên.Tống Duệ Nguyệt:... Mới vậy mà khóc rồi sao?Tằng Nhị Bảo thấy anh trai khóc, cũng khóc theo.A Thu thấy vậy, vội chạy đến ngẩng đầu lên nói: "Chị A Nguyệt, chị mau thả ra đi, lát nữa bác cả và bác hai sẽ đến tìm chị gây phiền phức đấy."Tống Duệ Nguyệt biết A Thu là sợ gây phiền phức cho cô nhưng cô không sợ, lạnh lùng quát: "Câm miệng, nếu còn khóc nữa thì tôi sẽ ném hai đứa xuống biển cho cá lớn ăn."