Tác giả:

"Thật muốn c.h.ế.t mà! Mặt trời sắp lặn rồi mà đồ sao chổi kia vẫn chưa dậy, lão Lý, lúc trước chúng ta không nên nhận sao chổi này về! Nuôi mấy năm rồi, nuôi ra một bạch nhãn lang, bây giờ nó càng ngày càng to gan, bảo nó gả cho con trai chủ nhiệm Lâu thì sao? Sống c.h.ế.t không chịu, không biết điều như vậy, hôm qua nên để nó c.h.ế.t luôn cho rồi." Trong tiếng nguyền rủa độc ác, đầu óc đau như búa bổ, Tống Duệ Nguyệt dần dần tỉnh lại... Nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, bức tường loang lổ, ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ, cả người đều ấm áp. Cô ôm đầu rồi đột ngột ngồi dậy, lại nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngay cả đôi giày trên sàn cũng không kịp đi mà đã vội mở cửa xông ra ngoài, chạy đến tờ lịch treo trên tường... Ngày 10 tháng 2 năm 1973, mùng 8 tháng Giêng, cô lại quay đầu nhìn Lý Tự Lập và Tiếu Lan đang ngồi trong nhà chính... Rất nhanh cô đã nhận ra, mình trọng sinh rồi! DTV Tiếu Lan đang chửi mắng thì bị cô đột ngột xông ra khỏi phòng làm cho giật mình…

Chương 327

Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm GiàuTác giả: Mạc Chiết ChiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Thật muốn c.h.ế.t mà! Mặt trời sắp lặn rồi mà đồ sao chổi kia vẫn chưa dậy, lão Lý, lúc trước chúng ta không nên nhận sao chổi này về! Nuôi mấy năm rồi, nuôi ra một bạch nhãn lang, bây giờ nó càng ngày càng to gan, bảo nó gả cho con trai chủ nhiệm Lâu thì sao? Sống c.h.ế.t không chịu, không biết điều như vậy, hôm qua nên để nó c.h.ế.t luôn cho rồi." Trong tiếng nguyền rủa độc ác, đầu óc đau như búa bổ, Tống Duệ Nguyệt dần dần tỉnh lại... Nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, bức tường loang lổ, ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ, cả người đều ấm áp. Cô ôm đầu rồi đột ngột ngồi dậy, lại nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngay cả đôi giày trên sàn cũng không kịp đi mà đã vội mở cửa xông ra ngoài, chạy đến tờ lịch treo trên tường... Ngày 10 tháng 2 năm 1973, mùng 8 tháng Giêng, cô lại quay đầu nhìn Lý Tự Lập và Tiếu Lan đang ngồi trong nhà chính... Rất nhanh cô đã nhận ra, mình trọng sinh rồi! DTV Tiếu Lan đang chửi mắng thì bị cô đột ngột xông ra khỏi phòng làm cho giật mình… Để có thể giúp con trai mình thoát tội, Trương Chính Cương lại lập tức mua vé tàu về Chương Thành, quyết định đích thân đến tìm Tống Duệ Nguyệt cầu xin. Chỉ trong mấy ngày đi đi về về như vậy, khi Trương Chính Cương trở về Chương Thành, người đã gây đi một vòng lớn, tinh thần cũng có vẻ uể oải hơn nhiều, không còn vẻ hăng hái và kiêu ngạo như trước nữa. Về đến nhà, ông ta thậm chí không có thời gian rửa mặt, liền chạy thẳng đến phố Triệu Chính. Nếu đổi lại là trước đây, Triệu Hồng Hà còn phải ngăn cản, dù sao thì Tống Duệ Nguyệt và người mẹ đã khuất của cô trông giống nhau như đúc nhưng bây giờ vì con trai, bà ta đã không còn quan tâm đến điều gì nữa. Trương Chính Cương đến không đúng lúc, mấy ngày nay Tống Duệ Nguyệt vẫn luôn đi ra ngoài chạy việc, nhờ có Chu Văn Phi giới thiệu, cô đã đến một chuyến là lấy được đơn hàng của bách hóa tổng hợp, đơn hàng mười vạn cân đã được ký ngay trong ngày, bách hóa tổng hợp còn trả một nửa tiền đặt cọc.Khi Tống Duệ Nguyệt gọi điện cho Tằng A Ngưu, Tằng A Ngưu còn tưởng mình đang mơ, phải tự véo mạnh vào đùi mình một cái, đau đến nỗi phải hít hà, tại hỏi thêm mấy tần số tượng đơn hàng, mới xác định mình không nghe nhầm. Chỉ trong ba ngày, Tống Duệ Nguyệt đã chạy đến ba hợp tác xã cung ứng, một bách hóa tổng hợp, tổng cộng đã lấy được đơn hàng 18 vạn cân kẹo, tiền đặt cọc trong tay đã thu được 12 vạn. Cô cũng không sợ mất tiền, nói với Chu Văn Phi là gửi thăng vào bưu điện, thực tế là ném vào không gian của mình để cất giữ.Khi Trương Chính Cương đến tìm Tống Duệ Nguyệt, cửa lớn đóng chặt, gõ cửa mãi cũng không có ai trả lời, người hàng xóm đối diện là Thẩm Hiểu Hoa thấy vậy, cố ý chạy ra: "Ồ, không phải là Trương liên trưởng sao? Tìm Tiểu Nguyệt à? Cô ấy đi kéo đơn hàng rồi, ước chừng phải đến chiều tối mới về, không bằng ông đến nhà họ Chu đợi đi, mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn ăn cơm ở nhà họ Chu."Thẩm Hiểu Hoa là người thông minh, mặc dù Trương Dục Sơ đã bị bắt nhưng Trương Chính Cương lại là liên trưởng dân quân, bà ta làm một việc thuận nước đẩy thuyền như vậy, ai biết sau này có chuyện lớn chuyện nhỏ gì lại phải nhờ Trương Chính Cương giúp đỡ.Trương Chính Cương cũng hiểu ý, nói lời cảm ơn, rồi đi sang nhà họ Chu bên cạnh.DTVBà Chu đang dẫn Lục Kim An chơi trong sân, lần trước Tống Duệ Nguyệt thấy chiếc xe gỗ mà ông Chu làm rất đẹp, lại vẽ ra mấy bản thiết kế xe đồ chơi trẻ em, ông Chu liền dựa theo bản thiết kế làm một chiếc xe trượt, một chiếc xe lắc, còn có xe ba bánh, những bộ phận cần thiết thì ông đi tìm ở bãi phế liệu, sau khi làm xong thì Lục Kim An vui mừng đến nỗi cả ngày ôm ông Chu thơm mãi không thôi.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-327.html.]Tống Duệ Nguyệt nhìn mà không muốn nhìn nữa, rõ ràng là mình vẽ bản thiết kế mà!Vì mỗi ngày bà Chu và ông Chu đều dẫn Lục Kim An đi dạo trên phố hai vòng, không ít người nhìn thấy liền hỏi ông Chu mua xe ở đâu, Lục Kim An nhanh nhảu đáp: "Ông nội ruột của cháu làm, các người không mua được đâu!"Tống Duệ Nguyệt nghe xong mà tê hết cả người.Được rồi, bố Lục ở tận Bắc Kinh mà nghe được không biết có muốn vứt đứa cháu trai này đi không.Những người khác nghe nói là ông Chu làm, liền động lòng muốn biết! Liệu ông có thể âm thầm làm thêm mấy chiếc xe như vậy không, họ sẵn sàng bỏ tiền mua!Cứ như vậy, ông Chu không hiểu sao lại nhận được mấy đơn đặt hàng xe đồ chơi trẻ em, một chiếc xe như vậy ông thu 12 đồng, hai ngày đã kiếm được bằng hai tháng lương của Chu Dương, khiến bà Chu vui mừng khôn xiết, cứ khen Tống Duệ Nguyệt và Lục Kim An là phúc tinh.Khi Trương Chính Cương gõ cửa, ông Chu đang làm việc trong sân, nghe thấy tiếng gõ cửa, ông vội vàng dọn dẹp đồ đạc rồi mang vào nhà, chủ yếu là sợ người ta biết rồi đi tố cáo với ủy ban phường.Bà Chu thì chậm rãi ra mở cửa.Đợi mở cửa ra nhìn thấy là Trương Chính Cương, sắc mặt bà liền nhạt đi.

Để có thể giúp con trai mình thoát tội, Trương Chính Cương lại lập tức mua vé tàu về Chương Thành, quyết định đích thân đến tìm Tống Duệ Nguyệt cầu xin. Chỉ trong mấy ngày đi đi về về như vậy, khi Trương Chính Cương trở về Chương Thành, người đã gây đi một vòng lớn, tinh thần cũng có vẻ uể oải hơn nhiều, không còn vẻ hăng hái và kiêu ngạo như trước nữa. Về đến nhà, ông ta thậm chí không có thời gian rửa mặt, liền chạy thẳng đến phố Triệu Chính. Nếu đổi lại là trước đây, Triệu Hồng Hà còn phải ngăn cản, dù sao thì Tống Duệ Nguyệt và người mẹ đã khuất của cô trông giống nhau như đúc nhưng bây giờ vì con trai, bà ta đã không còn quan tâm đến điều gì nữa. Trương Chính Cương đến không đúng lúc, mấy ngày nay Tống Duệ Nguyệt vẫn luôn đi ra ngoài chạy việc, nhờ có Chu Văn Phi giới thiệu, cô đã đến một chuyến là lấy được đơn hàng của bách hóa tổng hợp, đơn hàng mười vạn cân đã được ký ngay trong ngày, bách hóa tổng hợp còn trả một nửa tiền đặt cọc.

Khi Tống Duệ Nguyệt gọi điện cho Tằng A Ngưu, Tằng A Ngưu còn tưởng mình đang mơ, phải tự véo mạnh vào đùi mình một cái, đau đến nỗi phải hít hà, tại hỏi thêm mấy tần số tượng đơn hàng, mới xác định mình không nghe nhầm. Chỉ trong ba ngày, Tống Duệ Nguyệt đã chạy đến ba hợp tác xã cung ứng, một bách hóa tổng hợp, tổng cộng đã lấy được đơn hàng 18 vạn cân kẹo, tiền đặt cọc trong tay đã thu được 12 vạn. Cô cũng không sợ mất tiền, nói với Chu Văn Phi là gửi thăng vào bưu điện, thực tế là ném vào không gian của mình để cất giữ.

Khi Trương Chính Cương đến tìm Tống Duệ Nguyệt, cửa lớn đóng chặt, gõ cửa mãi cũng không có ai trả lời, người hàng xóm đối diện là Thẩm Hiểu Hoa thấy vậy, cố ý chạy ra: "Ồ, không phải là Trương liên trưởng sao? Tìm Tiểu Nguyệt à? Cô ấy đi kéo đơn hàng rồi, ước chừng phải đến chiều tối mới về, không bằng ông đến nhà họ Chu đợi đi, mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn ăn cơm ở nhà họ Chu."

Thẩm Hiểu Hoa là người thông minh, mặc dù Trương Dục Sơ đã bị bắt nhưng Trương Chính Cương lại là liên trưởng dân quân, bà ta làm một việc thuận nước đẩy thuyền như vậy, ai biết sau này có chuyện lớn chuyện nhỏ gì lại phải nhờ Trương Chính Cương giúp đỡ.

Trương Chính Cương cũng hiểu ý, nói lời cảm ơn, rồi đi sang nhà họ Chu bên cạnh.

DTV

Bà Chu đang dẫn Lục Kim An chơi trong sân, lần trước Tống Duệ Nguyệt thấy chiếc xe gỗ mà ông Chu làm rất đẹp, lại vẽ ra mấy bản thiết kế xe đồ chơi trẻ em, ông Chu liền dựa theo bản thiết kế làm một chiếc xe trượt, một chiếc xe lắc, còn có xe ba bánh, những bộ phận cần thiết thì ông đi tìm ở bãi phế liệu, sau khi làm xong thì Lục Kim An vui mừng đến nỗi cả ngày ôm ông Chu thơm mãi không thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - 

https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-327.html

.]

Tống Duệ Nguyệt nhìn mà không muốn nhìn nữa, rõ ràng là mình vẽ bản thiết kế mà!

Vì mỗi ngày bà Chu và ông Chu đều dẫn Lục Kim An đi dạo trên phố hai vòng, không ít người nhìn thấy liền hỏi ông Chu mua xe ở đâu, Lục Kim An nhanh nhảu đáp: "Ông nội ruột của cháu làm, các người không mua được đâu!"

Tống Duệ Nguyệt nghe xong mà tê hết cả người.

Được rồi, bố Lục ở tận Bắc Kinh mà nghe được không biết có muốn vứt đứa cháu trai này đi không.Những người khác nghe nói là ông Chu làm, liền động lòng muốn biết! Liệu ông có thể âm thầm làm thêm mấy chiếc xe như vậy không, họ sẵn sàng bỏ tiền mua!

Cứ như vậy, ông Chu không hiểu sao lại nhận được mấy đơn đặt hàng xe đồ chơi trẻ em, một chiếc xe như vậy ông thu 12 đồng, hai ngày đã kiếm được bằng hai tháng lương của Chu Dương, khiến bà Chu vui mừng khôn xiết, cứ khen Tống Duệ Nguyệt và Lục Kim An là phúc tinh.Khi Trương Chính Cương gõ cửa, ông Chu đang làm việc trong sân, nghe thấy tiếng gõ cửa, ông vội vàng dọn dẹp đồ đạc rồi mang vào nhà, chủ yếu là sợ người ta biết rồi đi tố cáo với ủy ban phường.

Bà Chu thì chậm rãi ra mở cửa.Đợi mở cửa ra nhìn thấy là Trương Chính Cương, sắc mặt bà liền nhạt đi.

Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm GiàuTác giả: Mạc Chiết ChiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Thật muốn c.h.ế.t mà! Mặt trời sắp lặn rồi mà đồ sao chổi kia vẫn chưa dậy, lão Lý, lúc trước chúng ta không nên nhận sao chổi này về! Nuôi mấy năm rồi, nuôi ra một bạch nhãn lang, bây giờ nó càng ngày càng to gan, bảo nó gả cho con trai chủ nhiệm Lâu thì sao? Sống c.h.ế.t không chịu, không biết điều như vậy, hôm qua nên để nó c.h.ế.t luôn cho rồi." Trong tiếng nguyền rủa độc ác, đầu óc đau như búa bổ, Tống Duệ Nguyệt dần dần tỉnh lại... Nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, bức tường loang lổ, ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ, cả người đều ấm áp. Cô ôm đầu rồi đột ngột ngồi dậy, lại nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngay cả đôi giày trên sàn cũng không kịp đi mà đã vội mở cửa xông ra ngoài, chạy đến tờ lịch treo trên tường... Ngày 10 tháng 2 năm 1973, mùng 8 tháng Giêng, cô lại quay đầu nhìn Lý Tự Lập và Tiếu Lan đang ngồi trong nhà chính... Rất nhanh cô đã nhận ra, mình trọng sinh rồi! DTV Tiếu Lan đang chửi mắng thì bị cô đột ngột xông ra khỏi phòng làm cho giật mình… Để có thể giúp con trai mình thoát tội, Trương Chính Cương lại lập tức mua vé tàu về Chương Thành, quyết định đích thân đến tìm Tống Duệ Nguyệt cầu xin. Chỉ trong mấy ngày đi đi về về như vậy, khi Trương Chính Cương trở về Chương Thành, người đã gây đi một vòng lớn, tinh thần cũng có vẻ uể oải hơn nhiều, không còn vẻ hăng hái và kiêu ngạo như trước nữa. Về đến nhà, ông ta thậm chí không có thời gian rửa mặt, liền chạy thẳng đến phố Triệu Chính. Nếu đổi lại là trước đây, Triệu Hồng Hà còn phải ngăn cản, dù sao thì Tống Duệ Nguyệt và người mẹ đã khuất của cô trông giống nhau như đúc nhưng bây giờ vì con trai, bà ta đã không còn quan tâm đến điều gì nữa. Trương Chính Cương đến không đúng lúc, mấy ngày nay Tống Duệ Nguyệt vẫn luôn đi ra ngoài chạy việc, nhờ có Chu Văn Phi giới thiệu, cô đã đến một chuyến là lấy được đơn hàng của bách hóa tổng hợp, đơn hàng mười vạn cân đã được ký ngay trong ngày, bách hóa tổng hợp còn trả một nửa tiền đặt cọc.Khi Tống Duệ Nguyệt gọi điện cho Tằng A Ngưu, Tằng A Ngưu còn tưởng mình đang mơ, phải tự véo mạnh vào đùi mình một cái, đau đến nỗi phải hít hà, tại hỏi thêm mấy tần số tượng đơn hàng, mới xác định mình không nghe nhầm. Chỉ trong ba ngày, Tống Duệ Nguyệt đã chạy đến ba hợp tác xã cung ứng, một bách hóa tổng hợp, tổng cộng đã lấy được đơn hàng 18 vạn cân kẹo, tiền đặt cọc trong tay đã thu được 12 vạn. Cô cũng không sợ mất tiền, nói với Chu Văn Phi là gửi thăng vào bưu điện, thực tế là ném vào không gian của mình để cất giữ.Khi Trương Chính Cương đến tìm Tống Duệ Nguyệt, cửa lớn đóng chặt, gõ cửa mãi cũng không có ai trả lời, người hàng xóm đối diện là Thẩm Hiểu Hoa thấy vậy, cố ý chạy ra: "Ồ, không phải là Trương liên trưởng sao? Tìm Tiểu Nguyệt à? Cô ấy đi kéo đơn hàng rồi, ước chừng phải đến chiều tối mới về, không bằng ông đến nhà họ Chu đợi đi, mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn ăn cơm ở nhà họ Chu."Thẩm Hiểu Hoa là người thông minh, mặc dù Trương Dục Sơ đã bị bắt nhưng Trương Chính Cương lại là liên trưởng dân quân, bà ta làm một việc thuận nước đẩy thuyền như vậy, ai biết sau này có chuyện lớn chuyện nhỏ gì lại phải nhờ Trương Chính Cương giúp đỡ.Trương Chính Cương cũng hiểu ý, nói lời cảm ơn, rồi đi sang nhà họ Chu bên cạnh.DTVBà Chu đang dẫn Lục Kim An chơi trong sân, lần trước Tống Duệ Nguyệt thấy chiếc xe gỗ mà ông Chu làm rất đẹp, lại vẽ ra mấy bản thiết kế xe đồ chơi trẻ em, ông Chu liền dựa theo bản thiết kế làm một chiếc xe trượt, một chiếc xe lắc, còn có xe ba bánh, những bộ phận cần thiết thì ông đi tìm ở bãi phế liệu, sau khi làm xong thì Lục Kim An vui mừng đến nỗi cả ngày ôm ông Chu thơm mãi không thôi.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-327.html.]Tống Duệ Nguyệt nhìn mà không muốn nhìn nữa, rõ ràng là mình vẽ bản thiết kế mà!Vì mỗi ngày bà Chu và ông Chu đều dẫn Lục Kim An đi dạo trên phố hai vòng, không ít người nhìn thấy liền hỏi ông Chu mua xe ở đâu, Lục Kim An nhanh nhảu đáp: "Ông nội ruột của cháu làm, các người không mua được đâu!"Tống Duệ Nguyệt nghe xong mà tê hết cả người.Được rồi, bố Lục ở tận Bắc Kinh mà nghe được không biết có muốn vứt đứa cháu trai này đi không.Những người khác nghe nói là ông Chu làm, liền động lòng muốn biết! Liệu ông có thể âm thầm làm thêm mấy chiếc xe như vậy không, họ sẵn sàng bỏ tiền mua!Cứ như vậy, ông Chu không hiểu sao lại nhận được mấy đơn đặt hàng xe đồ chơi trẻ em, một chiếc xe như vậy ông thu 12 đồng, hai ngày đã kiếm được bằng hai tháng lương của Chu Dương, khiến bà Chu vui mừng khôn xiết, cứ khen Tống Duệ Nguyệt và Lục Kim An là phúc tinh.Khi Trương Chính Cương gõ cửa, ông Chu đang làm việc trong sân, nghe thấy tiếng gõ cửa, ông vội vàng dọn dẹp đồ đạc rồi mang vào nhà, chủ yếu là sợ người ta biết rồi đi tố cáo với ủy ban phường.Bà Chu thì chậm rãi ra mở cửa.Đợi mở cửa ra nhìn thấy là Trương Chính Cương, sắc mặt bà liền nhạt đi.

Chương 327