Tác giả:

"Thật muốn c.h.ế.t mà! Mặt trời sắp lặn rồi mà đồ sao chổi kia vẫn chưa dậy, lão Lý, lúc trước chúng ta không nên nhận sao chổi này về! Nuôi mấy năm rồi, nuôi ra một bạch nhãn lang, bây giờ nó càng ngày càng to gan, bảo nó gả cho con trai chủ nhiệm Lâu thì sao? Sống c.h.ế.t không chịu, không biết điều như vậy, hôm qua nên để nó c.h.ế.t luôn cho rồi." Trong tiếng nguyền rủa độc ác, đầu óc đau như búa bổ, Tống Duệ Nguyệt dần dần tỉnh lại... Nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, bức tường loang lổ, ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ, cả người đều ấm áp. Cô ôm đầu rồi đột ngột ngồi dậy, lại nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngay cả đôi giày trên sàn cũng không kịp đi mà đã vội mở cửa xông ra ngoài, chạy đến tờ lịch treo trên tường... Ngày 10 tháng 2 năm 1973, mùng 8 tháng Giêng, cô lại quay đầu nhìn Lý Tự Lập và Tiếu Lan đang ngồi trong nhà chính... Rất nhanh cô đã nhận ra, mình trọng sinh rồi! DTV Tiếu Lan đang chửi mắng thì bị cô đột ngột xông ra khỏi phòng làm cho giật mình…

Chương 387

Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm GiàuTác giả: Mạc Chiết ChiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Thật muốn c.h.ế.t mà! Mặt trời sắp lặn rồi mà đồ sao chổi kia vẫn chưa dậy, lão Lý, lúc trước chúng ta không nên nhận sao chổi này về! Nuôi mấy năm rồi, nuôi ra một bạch nhãn lang, bây giờ nó càng ngày càng to gan, bảo nó gả cho con trai chủ nhiệm Lâu thì sao? Sống c.h.ế.t không chịu, không biết điều như vậy, hôm qua nên để nó c.h.ế.t luôn cho rồi." Trong tiếng nguyền rủa độc ác, đầu óc đau như búa bổ, Tống Duệ Nguyệt dần dần tỉnh lại... Nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, bức tường loang lổ, ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ, cả người đều ấm áp. Cô ôm đầu rồi đột ngột ngồi dậy, lại nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngay cả đôi giày trên sàn cũng không kịp đi mà đã vội mở cửa xông ra ngoài, chạy đến tờ lịch treo trên tường... Ngày 10 tháng 2 năm 1973, mùng 8 tháng Giêng, cô lại quay đầu nhìn Lý Tự Lập và Tiếu Lan đang ngồi trong nhà chính... Rất nhanh cô đã nhận ra, mình trọng sinh rồi! DTV Tiếu Lan đang chửi mắng thì bị cô đột ngột xông ra khỏi phòng làm cho giật mình… Tống Duệ Nguyệt vừa từ trên thuyên xuống, liên thấy bà Tăng đang chậm rãi đi về phía này, phía sau còn có mấy đứa trẻ đi theo, nhìn bóng đáng giống như A Tứ và A Thu. Cô đặt Lục Kim An xuống đất, vỗ nhẹ vào m.ô.n.g nó: "Đi tìm bà, lát nữa thím đến đón cháu, ngoan ngoãn nhé?" Lục Kim An chạy lon ton về phía bà Tằng. "Chị ơi, em báo cho chị một tin vui, em và A Thu đều được đi học rồi." A Tứ vui vẻ chạy đến trước mặt Tống Duệ Nguyệt, trên mặt là niềm vui và sự phấn khích chưa từng có.A Thu cũng gật đầu theo, vẻ mặt phấn khích. Tống Duệ Nguyệt nghe xong, trong lòng cũng khá vui mừng. Tuy nhiên, đối với việc A Thu được đi học, cô vẫn hơi bất ngờ."A Thu, ông nội em từ nông trường về rồi à?"A Thu gật đầu: "Về rồi, mẹ em bây giờ làm việc ở nhà máy kẹo, một tháng kiếm được 12 đồng, nếu làm thêm giờ còn được trả lương làm thêm, hơn nữa, sau khi bố em về, mẹ đã gọi người nhà mẹ đến, nói muốn ly hôn với bố, bố em không đồng ý, còn quỳ xuống cầu xin mẹ, mẹ em nói không ly hôn thì phân gia. Ông nội lại muốn đánh mẹ, mẹ em nói nếu đánh nữa thì sẽ tố cáo lên xã, để xã lại đưa ông bà ấy vào nông trường. Ông nội không dám đánh mẹ em nữa, hôm qua đã phân gia, bây giờ mẹ em có thể tự kiếm tiền nên nói muốn cho em đi học, mẹ nói một năm năm hào tiền học phí, mẹ trả được. Bây giờ bố cũng không dám nói to với mẹ nữa."Tống Duệ Nguyệt ngẩn người, nghĩ thầm mẹ A Thu thay đổi lớn thật!"Mẹ em là đợt vào làm sau này à? Bà ấy học chữ với ai vậy?"[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-387.html.]DTV"Lúc ông nội không có nhà, mẹ em ngày nào cũng đến điểm thanh niên trí thức tìm chị Tư Điềm và các chị ấy học chữ, ban ngày còn giúp các chị ấy kiếm công điểm, về nhà buổi tối cũng học chữ rất muộn, có khi em dậy đi tiểu còn thấy mẹ cháu đang học, chị A Nguyệt, mẹ em có giỏi không!" Khi nhắc đến mẹ mình, A Thu không còn vẻ lo lắng và buồn phiền nữa, mà tràn đầy sự tự hào và kiêu hãnh.Tống Duệ Nguyệt nghe xong cũng vui mừng từ tận đáy lòng, xoa xoa đầu A Thu, khen ngợi: "Đúng vậy, mẹ em rất giỏi, bà ấy đã nỗ lực thay đổi số phận của mình, là tấm gương đáng để mọi người học tập. Đồng thời, cũng đang thay đổi số phận của em, A Thu, cơ hội được đi học không dễ có, em cũng phải giống như mẹ mình, chăm chỉ nỗ lực, tự lập tự cường, em sẽ ngày càng xuất sắc, ngày càng mạnh mẽ, những người và việc từng bắt nạt làm tổn thương em, đối với em mà nói đều không đáng nhắc đến."A Thu phấn khích gật đầu, nhảy nhót rời đi."A Tứ, còn em thì sao? Bây giờ em đã biết bao nhiêu chữ rồi?"A Tứ nhắc đến chuyện này, càng phấn khích hơn.Cậu chưa từng đến trường nhưng thời gian gần đây, ngày nào cậu cũng dành thời gian học chữ, học thuộc thơ cổ, làm phép cộng trừ nhân chia, vì vậy, lần này khi bà nội đưa cậu đến trường để đăng ký nhập học, hiệu trưởng hỏi cậu có biết chữ không, cậu đã kể hết những gì mình đã học trong thời gian qua, sau đó hiệu trưởng đưa cho cậu hai tờ giấy kiểm tra, sau khi làm bài kiểm tra, cậu không cần học lớp một lớp hai nữa mà được vào thẳng lớp ba.Bà nội vui mừng đến phát khóc.Cậu kể chuyện này cho Tống Duệ Nguyệt nghe, ánh mắt nhìn cô cũng lấp lánh."Thế tiền học do bố em đóng à?"A Tứ gật đầu: "Ông trưởng tộc đã lấy 10 đồng của mẹ kế, nói là tiền học phí sau này của em, tiền được ông trưởng tộc giữ, ông trưởng tộc còn nói, đợi nhà máy đường và nhà máy mía kiếm được tiền, đội sẽ trích một khoản tiền cho con em trong đội đi học, ít nhất cũng có thể cho những đứa không được đi học như chúng em học hết cấp hai."Tống Duệ Nguyệt nghe xong, ngạc nhiên nhướng mày, cô không ngờ Tằng A Ngưu lại có tư tưởng giác ngộ như vậy!Ông già keo kiệt, tinh ranh, lại trọng nam khinh nữ này cũng được đấy!

Tống Duệ Nguyệt vừa từ trên thuyên xuống, liên thấy bà Tăng đang chậm rãi đi về phía này, phía sau còn có mấy đứa trẻ đi theo, nhìn bóng đáng giống như A Tứ và A Thu. Cô đặt Lục Kim An xuống đất, vỗ nhẹ vào m.ô.n.g nó: "Đi tìm bà, lát nữa thím đến đón cháu, ngoan ngoãn nhé?" Lục Kim An chạy lon ton về phía bà Tằng. "Chị ơi, em báo cho chị một tin vui, em và A Thu đều được đi học rồi." A Tứ vui vẻ chạy đến trước mặt Tống Duệ Nguyệt, trên mặt là niềm vui và sự phấn khích chưa từng có.

A Thu cũng gật đầu theo, vẻ mặt phấn khích. Tống Duệ Nguyệt nghe xong, trong lòng cũng khá vui mừng. Tuy nhiên, đối với việc A Thu được đi học, cô vẫn hơi bất ngờ.

"A Thu, ông nội em từ nông trường về rồi à?"

A Thu gật đầu: "Về rồi, mẹ em bây giờ làm việc ở nhà máy kẹo, một tháng kiếm được 12 đồng, nếu làm thêm giờ còn được trả lương làm thêm, hơn nữa, sau khi bố em về, mẹ đã gọi người nhà mẹ đến, nói muốn ly hôn với bố, bố em không đồng ý, còn quỳ xuống cầu xin mẹ, mẹ em nói không ly hôn thì phân gia. Ông nội lại muốn đánh mẹ, mẹ em nói nếu đánh nữa thì sẽ tố cáo lên xã, để xã lại đưa ông bà ấy vào nông trường. Ông nội không dám đánh mẹ em nữa, hôm qua đã phân gia, bây giờ mẹ em có thể tự kiếm tiền nên nói muốn cho em đi học, mẹ nói một năm năm hào tiền học phí, mẹ trả được. Bây giờ bố cũng không dám nói to với mẹ nữa."

Tống Duệ Nguyệt ngẩn người, nghĩ thầm mẹ A Thu thay đổi lớn thật!

"Mẹ em là đợt vào làm sau này à? Bà ấy học chữ với ai vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - 

https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-387.html

.]

DTV

"Lúc ông nội không có nhà, mẹ em ngày nào cũng đến điểm thanh niên trí thức tìm chị Tư Điềm và các chị ấy học chữ, ban ngày còn giúp các chị ấy kiếm công điểm, về nhà buổi tối cũng học chữ rất muộn, có khi em dậy đi tiểu còn thấy mẹ cháu đang học, chị A Nguyệt, mẹ em có giỏi không!" Khi nhắc đến mẹ mình, A Thu không còn vẻ lo lắng và buồn phiền nữa, mà tràn đầy sự tự hào và kiêu hãnh.

Tống Duệ Nguyệt nghe xong cũng vui mừng từ tận đáy lòng, xoa xoa đầu A Thu, khen ngợi: "Đúng vậy, mẹ em rất giỏi, bà ấy đã nỗ lực thay đổi số phận của mình, là tấm gương đáng để mọi người học tập. Đồng thời, cũng đang thay đổi số phận của em, A Thu, cơ hội được đi học không dễ có, em cũng phải giống như mẹ mình, chăm chỉ nỗ lực, tự lập tự cường, em sẽ ngày càng xuất sắc, ngày càng mạnh mẽ, những người và việc từng bắt nạt làm tổn thương em, đối với em mà nói đều không đáng nhắc đến."

A Thu phấn khích gật đầu, nhảy nhót rời đi.

"A Tứ, còn em thì sao? Bây giờ em đã biết bao nhiêu chữ rồi?"A Tứ nhắc đến chuyện này, càng phấn khích hơn.Cậu chưa từng đến trường nhưng thời gian gần đây, ngày nào cậu cũng dành thời gian học chữ, học thuộc thơ cổ, làm phép cộng trừ nhân chia, vì vậy, lần này khi bà nội đưa cậu đến trường để đăng ký nhập học, hiệu trưởng hỏi cậu có biết chữ không, cậu đã kể hết những gì mình đã học trong thời gian qua, sau đó hiệu trưởng đưa cho cậu hai tờ giấy kiểm tra, sau khi làm bài kiểm tra, cậu không cần học lớp một lớp hai nữa mà được vào thẳng lớp ba.

Bà nội vui mừng đến phát khóc.Cậu kể chuyện này cho Tống Duệ Nguyệt nghe, ánh mắt nhìn cô cũng lấp lánh."Thế tiền học do bố em đóng à?"

A Tứ gật đầu: "Ông trưởng tộc đã lấy 10 đồng của mẹ kế, nói là tiền học phí sau này của em, tiền được ông trưởng tộc giữ, ông trưởng tộc còn nói, đợi nhà máy đường và nhà máy mía kiếm được tiền, đội sẽ trích một khoản tiền cho con em trong đội đi học, ít nhất cũng có thể cho những đứa không được đi học như chúng em học hết cấp hai."Tống Duệ Nguyệt nghe xong, ngạc nhiên nhướng mày, cô không ngờ Tằng A Ngưu lại có tư tưởng giác ngộ như vậy!Ông già keo kiệt, tinh ranh, lại trọng nam khinh nữ này cũng được đấy!

Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm GiàuTác giả: Mạc Chiết ChiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Thật muốn c.h.ế.t mà! Mặt trời sắp lặn rồi mà đồ sao chổi kia vẫn chưa dậy, lão Lý, lúc trước chúng ta không nên nhận sao chổi này về! Nuôi mấy năm rồi, nuôi ra một bạch nhãn lang, bây giờ nó càng ngày càng to gan, bảo nó gả cho con trai chủ nhiệm Lâu thì sao? Sống c.h.ế.t không chịu, không biết điều như vậy, hôm qua nên để nó c.h.ế.t luôn cho rồi." Trong tiếng nguyền rủa độc ác, đầu óc đau như búa bổ, Tống Duệ Nguyệt dần dần tỉnh lại... Nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, bức tường loang lổ, ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ, cả người đều ấm áp. Cô ôm đầu rồi đột ngột ngồi dậy, lại nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngay cả đôi giày trên sàn cũng không kịp đi mà đã vội mở cửa xông ra ngoài, chạy đến tờ lịch treo trên tường... Ngày 10 tháng 2 năm 1973, mùng 8 tháng Giêng, cô lại quay đầu nhìn Lý Tự Lập và Tiếu Lan đang ngồi trong nhà chính... Rất nhanh cô đã nhận ra, mình trọng sinh rồi! DTV Tiếu Lan đang chửi mắng thì bị cô đột ngột xông ra khỏi phòng làm cho giật mình… Tống Duệ Nguyệt vừa từ trên thuyên xuống, liên thấy bà Tăng đang chậm rãi đi về phía này, phía sau còn có mấy đứa trẻ đi theo, nhìn bóng đáng giống như A Tứ và A Thu. Cô đặt Lục Kim An xuống đất, vỗ nhẹ vào m.ô.n.g nó: "Đi tìm bà, lát nữa thím đến đón cháu, ngoan ngoãn nhé?" Lục Kim An chạy lon ton về phía bà Tằng. "Chị ơi, em báo cho chị một tin vui, em và A Thu đều được đi học rồi." A Tứ vui vẻ chạy đến trước mặt Tống Duệ Nguyệt, trên mặt là niềm vui và sự phấn khích chưa từng có.A Thu cũng gật đầu theo, vẻ mặt phấn khích. Tống Duệ Nguyệt nghe xong, trong lòng cũng khá vui mừng. Tuy nhiên, đối với việc A Thu được đi học, cô vẫn hơi bất ngờ."A Thu, ông nội em từ nông trường về rồi à?"A Thu gật đầu: "Về rồi, mẹ em bây giờ làm việc ở nhà máy kẹo, một tháng kiếm được 12 đồng, nếu làm thêm giờ còn được trả lương làm thêm, hơn nữa, sau khi bố em về, mẹ đã gọi người nhà mẹ đến, nói muốn ly hôn với bố, bố em không đồng ý, còn quỳ xuống cầu xin mẹ, mẹ em nói không ly hôn thì phân gia. Ông nội lại muốn đánh mẹ, mẹ em nói nếu đánh nữa thì sẽ tố cáo lên xã, để xã lại đưa ông bà ấy vào nông trường. Ông nội không dám đánh mẹ em nữa, hôm qua đã phân gia, bây giờ mẹ em có thể tự kiếm tiền nên nói muốn cho em đi học, mẹ nói một năm năm hào tiền học phí, mẹ trả được. Bây giờ bố cũng không dám nói to với mẹ nữa."Tống Duệ Nguyệt ngẩn người, nghĩ thầm mẹ A Thu thay đổi lớn thật!"Mẹ em là đợt vào làm sau này à? Bà ấy học chữ với ai vậy?"[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-387.html.]DTV"Lúc ông nội không có nhà, mẹ em ngày nào cũng đến điểm thanh niên trí thức tìm chị Tư Điềm và các chị ấy học chữ, ban ngày còn giúp các chị ấy kiếm công điểm, về nhà buổi tối cũng học chữ rất muộn, có khi em dậy đi tiểu còn thấy mẹ cháu đang học, chị A Nguyệt, mẹ em có giỏi không!" Khi nhắc đến mẹ mình, A Thu không còn vẻ lo lắng và buồn phiền nữa, mà tràn đầy sự tự hào và kiêu hãnh.Tống Duệ Nguyệt nghe xong cũng vui mừng từ tận đáy lòng, xoa xoa đầu A Thu, khen ngợi: "Đúng vậy, mẹ em rất giỏi, bà ấy đã nỗ lực thay đổi số phận của mình, là tấm gương đáng để mọi người học tập. Đồng thời, cũng đang thay đổi số phận của em, A Thu, cơ hội được đi học không dễ có, em cũng phải giống như mẹ mình, chăm chỉ nỗ lực, tự lập tự cường, em sẽ ngày càng xuất sắc, ngày càng mạnh mẽ, những người và việc từng bắt nạt làm tổn thương em, đối với em mà nói đều không đáng nhắc đến."A Thu phấn khích gật đầu, nhảy nhót rời đi."A Tứ, còn em thì sao? Bây giờ em đã biết bao nhiêu chữ rồi?"A Tứ nhắc đến chuyện này, càng phấn khích hơn.Cậu chưa từng đến trường nhưng thời gian gần đây, ngày nào cậu cũng dành thời gian học chữ, học thuộc thơ cổ, làm phép cộng trừ nhân chia, vì vậy, lần này khi bà nội đưa cậu đến trường để đăng ký nhập học, hiệu trưởng hỏi cậu có biết chữ không, cậu đã kể hết những gì mình đã học trong thời gian qua, sau đó hiệu trưởng đưa cho cậu hai tờ giấy kiểm tra, sau khi làm bài kiểm tra, cậu không cần học lớp một lớp hai nữa mà được vào thẳng lớp ba.Bà nội vui mừng đến phát khóc.Cậu kể chuyện này cho Tống Duệ Nguyệt nghe, ánh mắt nhìn cô cũng lấp lánh."Thế tiền học do bố em đóng à?"A Tứ gật đầu: "Ông trưởng tộc đã lấy 10 đồng của mẹ kế, nói là tiền học phí sau này của em, tiền được ông trưởng tộc giữ, ông trưởng tộc còn nói, đợi nhà máy đường và nhà máy mía kiếm được tiền, đội sẽ trích một khoản tiền cho con em trong đội đi học, ít nhất cũng có thể cho những đứa không được đi học như chúng em học hết cấp hai."Tống Duệ Nguyệt nghe xong, ngạc nhiên nhướng mày, cô không ngờ Tằng A Ngưu lại có tư tưởng giác ngộ như vậy!Ông già keo kiệt, tinh ranh, lại trọng nam khinh nữ này cũng được đấy!

Chương 387