"Thật muốn c.h.ế.t mà! Mặt trời sắp lặn rồi mà đồ sao chổi kia vẫn chưa dậy, lão Lý, lúc trước chúng ta không nên nhận sao chổi này về! Nuôi mấy năm rồi, nuôi ra một bạch nhãn lang, bây giờ nó càng ngày càng to gan, bảo nó gả cho con trai chủ nhiệm Lâu thì sao? Sống c.h.ế.t không chịu, không biết điều như vậy, hôm qua nên để nó c.h.ế.t luôn cho rồi." Trong tiếng nguyền rủa độc ác, đầu óc đau như búa bổ, Tống Duệ Nguyệt dần dần tỉnh lại... Nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, bức tường loang lổ, ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ, cả người đều ấm áp. Cô ôm đầu rồi đột ngột ngồi dậy, lại nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngay cả đôi giày trên sàn cũng không kịp đi mà đã vội mở cửa xông ra ngoài, chạy đến tờ lịch treo trên tường... Ngày 10 tháng 2 năm 1973, mùng 8 tháng Giêng, cô lại quay đầu nhìn Lý Tự Lập và Tiếu Lan đang ngồi trong nhà chính... Rất nhanh cô đã nhận ra, mình trọng sinh rồi! DTV Tiếu Lan đang chửi mắng thì bị cô đột ngột xông ra khỏi phòng làm cho giật mình…
Chương 409
Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm GiàuTác giả: Mạc Chiết ChiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Thật muốn c.h.ế.t mà! Mặt trời sắp lặn rồi mà đồ sao chổi kia vẫn chưa dậy, lão Lý, lúc trước chúng ta không nên nhận sao chổi này về! Nuôi mấy năm rồi, nuôi ra một bạch nhãn lang, bây giờ nó càng ngày càng to gan, bảo nó gả cho con trai chủ nhiệm Lâu thì sao? Sống c.h.ế.t không chịu, không biết điều như vậy, hôm qua nên để nó c.h.ế.t luôn cho rồi." Trong tiếng nguyền rủa độc ác, đầu óc đau như búa bổ, Tống Duệ Nguyệt dần dần tỉnh lại... Nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, bức tường loang lổ, ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ, cả người đều ấm áp. Cô ôm đầu rồi đột ngột ngồi dậy, lại nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngay cả đôi giày trên sàn cũng không kịp đi mà đã vội mở cửa xông ra ngoài, chạy đến tờ lịch treo trên tường... Ngày 10 tháng 2 năm 1973, mùng 8 tháng Giêng, cô lại quay đầu nhìn Lý Tự Lập và Tiếu Lan đang ngồi trong nhà chính... Rất nhanh cô đã nhận ra, mình trọng sinh rồi! DTV Tiếu Lan đang chửi mắng thì bị cô đột ngột xông ra khỏi phòng làm cho giật mình… Tống Duệ Nguyệt:... Cảm ơn cháu nhé, thăng nhóc thối! Hứa Tâm Kiều:... Cô vừa nói gì vậy? "Sao mọi người không nói gì vậy? Cháu tuy còn nhỏ nhưng cháu biết hết, mọi người đừng hòng giấu cháu!" Lục Kim An lo lắng đến mức nhảy dựng lên. Đường Đường ở bên cạnh nhìn mà chẳng hiểu gì. Tống Duệ Nguyệt thở dài, bế Lục Kim An vào phòng, đến phòng rồi mới ngồi xổm xuống nhìn nó nói: "An An, Yêu thẩm của cháu không bị bệnh thật, thím Hứa của cháu vừa nói vậy là vì cô ấy tưởng sức khỏe của Yêu thẩm yếu, cô ấy không biết Yêu thẩm khỏe mạnh còn có thể đánh người."“Thật không? Mọi người không từa cháu chứ?" Lục Kim An nửa tin nửa ngờ. "Thật mà, từa cháu là chó." Tống Duệ Nguyệt đảm bảo. Lục Kim An lúc này mới yên tâm, quay người tại chạy đi chơi bùn với Đường Đường.DTVTống Duệ Nguyệt vốn định để Lục Yến Từ về nhà cuốc đất trước nhà, giờ Hứa Tâm Kiều lại làm thế này, trong lòng cô cũng không yên, đột nhiên cô nghĩ ra một cách, đi ra ngoài: "Chị dâu, chị đừng cuốc nữa, tối về để Lục Yến Từ cuốc là được rồi, chị không phải nói muốn may quần áo cho Đường Đường sao? Hay là em dạy chị may quần áo nhé?"Hứa Tâm Kiều chỉ biết thêu thùa, máy khâu thì cô ấy không phải không mua nổi, chỉ là không có ai dạy.Cô ấy nghe Tống Duệ Nguyệt nói dạymình may quần áo, cũng không khách sáo hay chần chừ nữa, đặt cuốc xuống, lại rửa sạch bùn đất trên chân, lúc này mới vào nhà.Điềm Điềm nghe nói mẹ và cô Tiểu Nguyệt sẽ may quần áo cho mình thì vui lắm, nó không chơi bùn nữa, học theo mẹ mình ra sân lấy nước rửa tay sạch sẽ, lại nhìn đôi giày trên chân toàn là bùn đất, cô bé thở dài, chạy về nhà, một lúc sau lại đi giày sạch ra.Lục Kim An: … Hừ! Con gái thật là thích làm đẹp.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-409.html.]Hứa Tâm Kiều là người thông minh, lại khéo tay, không lâu sau đã học được cách sử dụng máy khâu, Tống Duệ Nguyệt lấy vài mảnh vải vụn cho cô ấy thử, không lâu sau đã biết đạp chỉ.Hai người lại kéo Đường Đường ra đo kích thước, Tống Duệ Nguyệt vẽ cho Điềm Điềm mấy chiếc váy, còn có quần yếm và áo cánh có viền ren, khi bản mẫu xuất hiện trên giấy, mắt Đường Đường sáng lên."Đẹp quá! Cô Tiểu Nguyệt, cháu thích lắm."Nói xong, lại nhìn Hứa Tâm Kiều đầy mong đợi: "Mẹ, con thích hết."Hứa Tâm Kiều bất đắc dĩ gõ nhẹ vào trán cô bé: "Được, may hết cho con.""Tiểu Nguyệt, em tính xem, phải mua bao nhiêu vải?"Hai người loay hoay mãi, thấy mặt trời sắp lặn, Hứa Tâm Kiều mới đưa Điềm Điềm về nấu cơm tối.Tống Duệ Nguyệt nhìn Lục Kim An trong sân, thằng bé này đúng là biết chơi, một mình chơi bùn ở ngoài ruộng nửa ngày, đi đến xem, rất tốt! Đang lấy bùn trộn nước nặn người và động vật, toàn thân bẩn như khỉ con, nhìn mà Tống Duệ Nguyệt nhíu mày.Trong lòng không ngừng lẩm bẩm: Không phải con mình sinh, không thể đánh, không phải con mình sinh không thể đánh."Yêu thẩm, thím xem, cháu nặn nhiều động vật lắm, đây là heo con tên Đại Bàng, đây là chó con, tên là Đại Hắc… Chúng đều là bạn tốt của cháu." Lục Kim An không hề biết mình bây giờ bẩn thế nào, còn đắc ý chỉ vào những con vật bằng bùn mình nặn, hào hứng giới thiệu với Yêu thẩm của mình.Tống Duệ Nguyệt cười gượng nhìn nó: "Cháu ngồi xổm ở đây cho thím, không được chạy lung tung nghe chưa? Thím đi đun nước tắm cho cháu."Nói xong, lại chán ghét kêu lên một tiếng dài "Eo…"Lục Kim An: …Đợi nước sôi, lại pha nước xong, cô xách hai xô nước nóng vào phòng tắm, lại lôi thằng bé đầy bùn vào, quần áo cũng không cởi, dùng gáo múc nước từ đầu đến chân dội xuống.Lục Kim An chưa từng được tắm như thế này, vui vẻ cười khúc khích, vỗ tay liên tục: "Yêu thẩm, làm nữa, làm nữa nào…"Tống Duệ Nguyệt: … Đột nhiên rất nhớ bà Tằng và bà Chu.Tắm cho Lục Kim An xong, Tống Duệ Nguyệt dọn dẹp một chút, lại chuẩn bị đi nấu cơm."Không được đi chơi bùn nữa, nghe chưa? Không thì đánh đòn đấy!" Tống Duệ Nguyệt nhìn Lục Kim An sau khi tắm xong lại trở nên đáng yêu cảnh cáo.
Tống Duệ Nguyệt:... Cảm ơn cháu nhé, thăng nhóc thối! Hứa Tâm Kiều:... Cô vừa nói gì vậy? "Sao mọi người không nói gì vậy? Cháu tuy còn nhỏ nhưng cháu biết hết, mọi người đừng hòng giấu cháu!" Lục Kim An lo lắng đến mức nhảy dựng lên. Đường Đường ở bên cạnh nhìn mà chẳng hiểu gì. Tống Duệ Nguyệt thở dài, bế Lục Kim An vào phòng, đến phòng rồi mới ngồi xổm xuống nhìn nó nói: "An An, Yêu thẩm của cháu không bị bệnh thật, thím Hứa của cháu vừa nói vậy là vì cô ấy tưởng sức khỏe của Yêu thẩm yếu, cô ấy không biết Yêu thẩm khỏe mạnh còn có thể đánh người."
“Thật không? Mọi người không từa cháu chứ?" Lục Kim An nửa tin nửa ngờ. "Thật mà, từa cháu là chó." Tống Duệ Nguyệt đảm bảo. Lục Kim An lúc này mới yên tâm, quay người tại chạy đi chơi bùn với Đường Đường.
DTV
Tống Duệ Nguyệt vốn định để Lục Yến Từ về nhà cuốc đất trước nhà, giờ Hứa Tâm Kiều lại làm thế này, trong lòng cô cũng không yên, đột nhiên cô nghĩ ra một cách, đi ra ngoài: "Chị dâu, chị đừng cuốc nữa, tối về để Lục Yến Từ cuốc là được rồi, chị không phải nói muốn may quần áo cho Đường Đường sao? Hay là em dạy chị may quần áo nhé?"
Hứa Tâm Kiều chỉ biết thêu thùa, máy khâu thì cô ấy không phải không mua nổi, chỉ là không có ai dạy.
Cô ấy nghe Tống Duệ Nguyệt nói dạymình may quần áo, cũng không khách sáo hay chần chừ nữa, đặt cuốc xuống, lại rửa sạch bùn đất trên chân, lúc này mới vào nhà.
Điềm Điềm nghe nói mẹ và cô Tiểu Nguyệt sẽ may quần áo cho mình thì vui lắm, nó không chơi bùn nữa, học theo mẹ mình ra sân lấy nước rửa tay sạch sẽ, lại nhìn đôi giày trên chân toàn là bùn đất, cô bé thở dài, chạy về nhà, một lúc sau lại đi giày sạch ra.
Lục Kim An: … Hừ! Con gái thật là thích làm đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
.]
Hứa Tâm Kiều là người thông minh, lại khéo tay, không lâu sau đã học được cách sử dụng máy khâu, Tống Duệ Nguyệt lấy vài mảnh vải vụn cho cô ấy thử, không lâu sau đã biết đạp chỉ.
Hai người lại kéo Đường Đường ra đo kích thước, Tống Duệ Nguyệt vẽ cho Điềm Điềm mấy chiếc váy, còn có quần yếm và áo cánh có viền ren, khi bản mẫu xuất hiện trên giấy, mắt Đường Đường sáng lên.
"Đẹp quá! Cô Tiểu Nguyệt, cháu thích lắm."Nói xong, lại nhìn Hứa Tâm Kiều đầy mong đợi: "Mẹ, con thích hết."Hứa Tâm Kiều bất đắc dĩ gõ nhẹ vào trán cô bé: "Được, may hết cho con."
"Tiểu Nguyệt, em tính xem, phải mua bao nhiêu vải?"Hai người loay hoay mãi, thấy mặt trời sắp lặn, Hứa Tâm Kiều mới đưa Điềm Điềm về nấu cơm tối.Tống Duệ Nguyệt nhìn Lục Kim An trong sân, thằng bé này đúng là biết chơi, một mình chơi bùn ở ngoài ruộng nửa ngày, đi đến xem, rất tốt! Đang lấy bùn trộn nước nặn người và động vật, toàn thân bẩn như khỉ con, nhìn mà Tống Duệ Nguyệt nhíu mày.
Trong lòng không ngừng lẩm bẩm: Không phải con mình sinh, không thể đánh, không phải con mình sinh không thể đánh."Yêu thẩm, thím xem, cháu nặn nhiều động vật lắm, đây là heo con tên Đại Bàng, đây là chó con, tên là Đại Hắc… Chúng đều là bạn tốt của cháu." Lục Kim An không hề biết mình bây giờ bẩn thế nào, còn đắc ý chỉ vào những con vật bằng bùn mình nặn, hào hứng giới thiệu với Yêu thẩm của mình.Tống Duệ Nguyệt cười gượng nhìn nó: "Cháu ngồi xổm ở đây cho thím, không được chạy lung tung nghe chưa? Thím đi đun nước tắm cho cháu."
Nói xong, lại chán ghét kêu lên một tiếng dài "Eo…"Lục Kim An: …Đợi nước sôi, lại pha nước xong, cô xách hai xô nước nóng vào phòng tắm, lại lôi thằng bé đầy bùn vào, quần áo cũng không cởi, dùng gáo múc nước từ đầu đến chân dội xuống.
Lục Kim An chưa từng được tắm như thế này, vui vẻ cười khúc khích, vỗ tay liên tục: "Yêu thẩm, làm nữa, làm nữa nào…"Tống Duệ Nguyệt: … Đột nhiên rất nhớ bà Tằng và bà Chu.Tắm cho Lục Kim An xong, Tống Duệ Nguyệt dọn dẹp một chút, lại chuẩn bị đi nấu cơm.
"Không được đi chơi bùn nữa, nghe chưa? Không thì đánh đòn đấy!" Tống Duệ Nguyệt nhìn Lục Kim An sau khi tắm xong lại trở nên đáng yêu cảnh cáo.
Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm GiàuTác giả: Mạc Chiết ChiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Thật muốn c.h.ế.t mà! Mặt trời sắp lặn rồi mà đồ sao chổi kia vẫn chưa dậy, lão Lý, lúc trước chúng ta không nên nhận sao chổi này về! Nuôi mấy năm rồi, nuôi ra một bạch nhãn lang, bây giờ nó càng ngày càng to gan, bảo nó gả cho con trai chủ nhiệm Lâu thì sao? Sống c.h.ế.t không chịu, không biết điều như vậy, hôm qua nên để nó c.h.ế.t luôn cho rồi." Trong tiếng nguyền rủa độc ác, đầu óc đau như búa bổ, Tống Duệ Nguyệt dần dần tỉnh lại... Nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, bức tường loang lổ, ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ, cả người đều ấm áp. Cô ôm đầu rồi đột ngột ngồi dậy, lại nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngay cả đôi giày trên sàn cũng không kịp đi mà đã vội mở cửa xông ra ngoài, chạy đến tờ lịch treo trên tường... Ngày 10 tháng 2 năm 1973, mùng 8 tháng Giêng, cô lại quay đầu nhìn Lý Tự Lập và Tiếu Lan đang ngồi trong nhà chính... Rất nhanh cô đã nhận ra, mình trọng sinh rồi! DTV Tiếu Lan đang chửi mắng thì bị cô đột ngột xông ra khỏi phòng làm cho giật mình… Tống Duệ Nguyệt:... Cảm ơn cháu nhé, thăng nhóc thối! Hứa Tâm Kiều:... Cô vừa nói gì vậy? "Sao mọi người không nói gì vậy? Cháu tuy còn nhỏ nhưng cháu biết hết, mọi người đừng hòng giấu cháu!" Lục Kim An lo lắng đến mức nhảy dựng lên. Đường Đường ở bên cạnh nhìn mà chẳng hiểu gì. Tống Duệ Nguyệt thở dài, bế Lục Kim An vào phòng, đến phòng rồi mới ngồi xổm xuống nhìn nó nói: "An An, Yêu thẩm của cháu không bị bệnh thật, thím Hứa của cháu vừa nói vậy là vì cô ấy tưởng sức khỏe của Yêu thẩm yếu, cô ấy không biết Yêu thẩm khỏe mạnh còn có thể đánh người."“Thật không? Mọi người không từa cháu chứ?" Lục Kim An nửa tin nửa ngờ. "Thật mà, từa cháu là chó." Tống Duệ Nguyệt đảm bảo. Lục Kim An lúc này mới yên tâm, quay người tại chạy đi chơi bùn với Đường Đường.DTVTống Duệ Nguyệt vốn định để Lục Yến Từ về nhà cuốc đất trước nhà, giờ Hứa Tâm Kiều lại làm thế này, trong lòng cô cũng không yên, đột nhiên cô nghĩ ra một cách, đi ra ngoài: "Chị dâu, chị đừng cuốc nữa, tối về để Lục Yến Từ cuốc là được rồi, chị không phải nói muốn may quần áo cho Đường Đường sao? Hay là em dạy chị may quần áo nhé?"Hứa Tâm Kiều chỉ biết thêu thùa, máy khâu thì cô ấy không phải không mua nổi, chỉ là không có ai dạy.Cô ấy nghe Tống Duệ Nguyệt nói dạymình may quần áo, cũng không khách sáo hay chần chừ nữa, đặt cuốc xuống, lại rửa sạch bùn đất trên chân, lúc này mới vào nhà.Điềm Điềm nghe nói mẹ và cô Tiểu Nguyệt sẽ may quần áo cho mình thì vui lắm, nó không chơi bùn nữa, học theo mẹ mình ra sân lấy nước rửa tay sạch sẽ, lại nhìn đôi giày trên chân toàn là bùn đất, cô bé thở dài, chạy về nhà, một lúc sau lại đi giày sạch ra.Lục Kim An: … Hừ! Con gái thật là thích làm đẹp.[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-409.html.]Hứa Tâm Kiều là người thông minh, lại khéo tay, không lâu sau đã học được cách sử dụng máy khâu, Tống Duệ Nguyệt lấy vài mảnh vải vụn cho cô ấy thử, không lâu sau đã biết đạp chỉ.Hai người lại kéo Đường Đường ra đo kích thước, Tống Duệ Nguyệt vẽ cho Điềm Điềm mấy chiếc váy, còn có quần yếm và áo cánh có viền ren, khi bản mẫu xuất hiện trên giấy, mắt Đường Đường sáng lên."Đẹp quá! Cô Tiểu Nguyệt, cháu thích lắm."Nói xong, lại nhìn Hứa Tâm Kiều đầy mong đợi: "Mẹ, con thích hết."Hứa Tâm Kiều bất đắc dĩ gõ nhẹ vào trán cô bé: "Được, may hết cho con.""Tiểu Nguyệt, em tính xem, phải mua bao nhiêu vải?"Hai người loay hoay mãi, thấy mặt trời sắp lặn, Hứa Tâm Kiều mới đưa Điềm Điềm về nấu cơm tối.Tống Duệ Nguyệt nhìn Lục Kim An trong sân, thằng bé này đúng là biết chơi, một mình chơi bùn ở ngoài ruộng nửa ngày, đi đến xem, rất tốt! Đang lấy bùn trộn nước nặn người và động vật, toàn thân bẩn như khỉ con, nhìn mà Tống Duệ Nguyệt nhíu mày.Trong lòng không ngừng lẩm bẩm: Không phải con mình sinh, không thể đánh, không phải con mình sinh không thể đánh."Yêu thẩm, thím xem, cháu nặn nhiều động vật lắm, đây là heo con tên Đại Bàng, đây là chó con, tên là Đại Hắc… Chúng đều là bạn tốt của cháu." Lục Kim An không hề biết mình bây giờ bẩn thế nào, còn đắc ý chỉ vào những con vật bằng bùn mình nặn, hào hứng giới thiệu với Yêu thẩm của mình.Tống Duệ Nguyệt cười gượng nhìn nó: "Cháu ngồi xổm ở đây cho thím, không được chạy lung tung nghe chưa? Thím đi đun nước tắm cho cháu."Nói xong, lại chán ghét kêu lên một tiếng dài "Eo…"Lục Kim An: …Đợi nước sôi, lại pha nước xong, cô xách hai xô nước nóng vào phòng tắm, lại lôi thằng bé đầy bùn vào, quần áo cũng không cởi, dùng gáo múc nước từ đầu đến chân dội xuống.Lục Kim An chưa từng được tắm như thế này, vui vẻ cười khúc khích, vỗ tay liên tục: "Yêu thẩm, làm nữa, làm nữa nào…"Tống Duệ Nguyệt: … Đột nhiên rất nhớ bà Tằng và bà Chu.Tắm cho Lục Kim An xong, Tống Duệ Nguyệt dọn dẹp một chút, lại chuẩn bị đi nấu cơm."Không được đi chơi bùn nữa, nghe chưa? Không thì đánh đòn đấy!" Tống Duệ Nguyệt nhìn Lục Kim An sau khi tắm xong lại trở nên đáng yêu cảnh cáo.