"Thật muốn c.h.ế.t mà! Mặt trời sắp lặn rồi mà đồ sao chổi kia vẫn chưa dậy, lão Lý, lúc trước chúng ta không nên nhận sao chổi này về! Nuôi mấy năm rồi, nuôi ra một bạch nhãn lang, bây giờ nó càng ngày càng to gan, bảo nó gả cho con trai chủ nhiệm Lâu thì sao? Sống c.h.ế.t không chịu, không biết điều như vậy, hôm qua nên để nó c.h.ế.t luôn cho rồi." Trong tiếng nguyền rủa độc ác, đầu óc đau như búa bổ, Tống Duệ Nguyệt dần dần tỉnh lại... Nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, bức tường loang lổ, ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ, cả người đều ấm áp. Cô ôm đầu rồi đột ngột ngồi dậy, lại nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngay cả đôi giày trên sàn cũng không kịp đi mà đã vội mở cửa xông ra ngoài, chạy đến tờ lịch treo trên tường... Ngày 10 tháng 2 năm 1973, mùng 8 tháng Giêng, cô lại quay đầu nhìn Lý Tự Lập và Tiếu Lan đang ngồi trong nhà chính... Rất nhanh cô đã nhận ra, mình trọng sinh rồi! DTV Tiếu Lan đang chửi mắng thì bị cô đột ngột xông ra khỏi phòng làm cho giật mình…
Chương 470
Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm GiàuTác giả: Mạc Chiết ChiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Thật muốn c.h.ế.t mà! Mặt trời sắp lặn rồi mà đồ sao chổi kia vẫn chưa dậy, lão Lý, lúc trước chúng ta không nên nhận sao chổi này về! Nuôi mấy năm rồi, nuôi ra một bạch nhãn lang, bây giờ nó càng ngày càng to gan, bảo nó gả cho con trai chủ nhiệm Lâu thì sao? Sống c.h.ế.t không chịu, không biết điều như vậy, hôm qua nên để nó c.h.ế.t luôn cho rồi." Trong tiếng nguyền rủa độc ác, đầu óc đau như búa bổ, Tống Duệ Nguyệt dần dần tỉnh lại... Nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, bức tường loang lổ, ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ, cả người đều ấm áp. Cô ôm đầu rồi đột ngột ngồi dậy, lại nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngay cả đôi giày trên sàn cũng không kịp đi mà đã vội mở cửa xông ra ngoài, chạy đến tờ lịch treo trên tường... Ngày 10 tháng 2 năm 1973, mùng 8 tháng Giêng, cô lại quay đầu nhìn Lý Tự Lập và Tiếu Lan đang ngồi trong nhà chính... Rất nhanh cô đã nhận ra, mình trọng sinh rồi! DTV Tiếu Lan đang chửi mắng thì bị cô đột ngột xông ra khỏi phòng làm cho giật mình… Mọi người đều nói bà Phúc Mãn có phúc khí, Ôn Hội Ninh cầu còn không được. Đến bệnh viện, thấy Lục Yến Từ đang đứng canh ở ngoài phòng sinh, nắm chặt tay, trông như sắp xông vào cướp người vậy. Ôn Hội Ninh nhìn thấy muốn cười nhưng tại thấy lúc này cười con trai út của mình có vẻ không ổn tắm nên tại nhịn.Bà cũng không vội đi cất hành lý, cứ đứng bên cạnhr chờ cùng.Một lát sau, bác sĩ đỡ đẻ đến, Lục Yến Từ trực tiếp hỏi: "Bác sĩ, tôi muốn vào trong cùng vợ tôi sinh con."Bác sĩ biết Lục Yến Từ, không ngờ vị binh vương khiến nguười ta sợ hãi, vị Lục đoàn trưởng nổi tiếng lại có một ngày lo lắng căng thẳng như vậy, anh còn chủ động đề nghị vào trong cùng sinh, tất nhiên là phải đồng ý rồi!Ôn Hội Ninh thấy bác sĩ đỡ đẻ này có vẻ hơi xấu tính. Nhưng con trai bà muốn vào trong cùng sinh, bà đương nhiên là cầu còn không được, như vậy con dâu ở trong đó cũng yên tâm hơn. Không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng kêu của Tống Duệ Nguyệt, Ôn Hội Ninh mới nhận ra một chuyện rất nghiêm trọng, đó là sáng nay con dâu bà còn chưa ăn gì đã đến bệnh viện, nếu sinh lâu thì không có sức thì phải làm sao?Vì vậy, bà lại nhờ bà Phúc Mãn đến nhà Sư trưởng, nhờ Trang Tự Ý luộc vài quả trứng hoặc nấu mì trứng gì đó mang đến, lại nghĩ đến trước khi đến đây, bà còn mang theo một nhánh sâm núi trăm năm, nhánh sâm này là anh cả ở Đông Bắc bên kia thu được, cố ý gửi về cho hai ông bà bồi bổ sức khỏe.Lần này bà cố ý mang theo, mấy ngày trước cắt thành từng lát cũng cho vào cái túi du lịch này, bà vội vàng lôi ra, lấy ra hai lát sâm đi đến cửa phòng sinh gọi Lục Yến Từ ra, lại đưa lát sâm cho anh."Đến lúc quan trọng thì bảo Tiểu Nguyệt ngậm trong miệng nhé?"Lục Yến Từ nhận lấy lát sâm cũng không kịp nói thêm câu nào đã quay vào.Không lâu sau, Trang Tự Ý và bà Phúc Mãn cũng đến, trên tay còn xách một cái giỏ, đến cửa phòng sinh lại gọi Lục Yến Từ ra."Tiểu Nguyệt sinh con cần sức, sáng nay cô ấy chưa ăn gì, để cô ấy tranh thủ lúc này ăn chút mì và trứng." Trang Tự Ý lại đưa giỏ cho Lục Yến Từ.Lục Yến Từ:... Anh có nên nói rằng thực ra trên đường đến đây, cô gái nhỏ nhà anh đã tranh thủ lúc không có ai lấy ra từ không gian một cái chân giò lợn hầm rồi ăn hết, còn ăn hai miếng bánh gà, tiện thể đút cho anh một cái đùi gà hầm, hai cái bánh bao thịt to![Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-470.html.]Tống Duệ Nguyệt đương nhiên không ăn bát mì này, vì bây giờ cô đau đến mức không thể ăn bất cứ thứ gì. May mà đứa con này khá ngoan, cộng với việc cô thường xuyên tập thể dục, thể chất cũng tốt, chưa đến nửa ngày, đứa con đầu lòng đã chào đời.DTVKhi y tá cắt dây rốn của đứa trẻ, lập tức báo hỷ với Lục Yến Từ rằng đó là một bé trai, Lục Yến Từ nghe xong, anh chỉ nhìn thoáng qua, rồi lại tiếp tục nắm tay Tống Duệ Nguyệt.Lần đầu tiên thấy con trai ruột mình cũng giống như thấy y tá xa lạ, y tá cũng ngẩn người, mãi một lúc sau mới nói, sau đó lặng lẽ tắm rửa cho đứa trẻ, mặc quần áo rồi quấn tã đưa ra khỏi phòng sinh.Ôn Hội Ninh thấy đứa cháu trai thì vui mừng, nhận lấy đứa trẻ từ tay y tá, nói lời cảm ơn rồi lại hỏi tiếp: "Y tá, con dâu tôi ổn chứ? Trong bụng còn hai đứa nữa phải không?"Y tá:...Lại hơn nửa tiếng sau, đứa thứ hai ra đời, vẫn là con trai.Lục Yến Từ nhíu mày, nghĩ thầm quả nhiên vẫn là con trai.Tống Duệ Nguyệt thấy đã sinh hai đứa, tưởng đã sinh xong, đang định thở phào nhẹ nhõm thì muốn ngủ thiếp đi nhưng lại nghe bác sĩ giục: "Rặn đi, còn một đứa nữa.""Kiều Kiều, cố thêm một chút nữa, sinh xong đứa nữa là xong, sau này chúng ta không sinh nữa." Lục Yến Từ ở trong phòng sinh cùng sinh, vừa sốt ruột vừa không giúp được gì, trong lòng lại tự trách.Tống Duệ Nguyệt nghe nói còn một đứa nữa thì suýt ngất đi.Đã có hai đứa con trai rồi, đứa thứ ba không phải vẫn là con trai chứ?
Mọi người đều nói bà Phúc Mãn có phúc khí, Ôn Hội Ninh cầu còn không được. Đến bệnh viện, thấy Lục Yến Từ đang đứng canh ở ngoài phòng sinh, nắm chặt tay, trông như sắp xông vào cướp người vậy. Ôn Hội Ninh nhìn thấy muốn cười nhưng tại thấy lúc này cười con trai út của mình có vẻ không ổn tắm nên tại nhịn.
Bà cũng không vội đi cất hành lý, cứ đứng bên cạnhr chờ cùng.
Một lát sau, bác sĩ đỡ đẻ đến, Lục Yến Từ trực tiếp hỏi: "Bác sĩ, tôi muốn vào trong cùng vợ tôi sinh con."
Bác sĩ biết Lục Yến Từ, không ngờ vị binh vương khiến nguười ta sợ hãi, vị Lục đoàn trưởng nổi tiếng lại có một ngày lo lắng căng thẳng như vậy, anh còn chủ động đề nghị vào trong cùng sinh, tất nhiên là phải đồng ý rồi!
Ôn Hội Ninh thấy bác sĩ đỡ đẻ này có vẻ hơi xấu tính. Nhưng con trai bà muốn vào trong cùng sinh, bà đương nhiên là cầu còn không được, như vậy con dâu ở trong đó cũng yên tâm hơn. Không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng kêu của Tống Duệ Nguyệt, Ôn Hội Ninh mới nhận ra một chuyện rất nghiêm trọng, đó là sáng nay con dâu bà còn chưa ăn gì đã đến bệnh viện, nếu sinh lâu thì không có sức thì phải làm sao?
Vì vậy, bà lại nhờ bà Phúc Mãn đến nhà Sư trưởng, nhờ Trang Tự Ý luộc vài quả trứng hoặc nấu mì trứng gì đó mang đến, lại nghĩ đến trước khi đến đây, bà còn mang theo một nhánh sâm núi trăm năm, nhánh sâm này là anh cả ở Đông Bắc bên kia thu được, cố ý gửi về cho hai ông bà bồi bổ sức khỏe.
Lần này bà cố ý mang theo, mấy ngày trước cắt thành từng lát cũng cho vào cái túi du lịch này, bà vội vàng lôi ra, lấy ra hai lát sâm đi đến cửa phòng sinh gọi Lục Yến Từ ra, lại đưa lát sâm cho anh."Đến lúc quan trọng thì bảo Tiểu Nguyệt ngậm trong miệng nhé?"
Lục Yến Từ nhận lấy lát sâm cũng không kịp nói thêm câu nào đã quay vào.Không lâu sau, Trang Tự Ý và bà Phúc Mãn cũng đến, trên tay còn xách một cái giỏ, đến cửa phòng sinh lại gọi Lục Yến Từ ra.
"Tiểu Nguyệt sinh con cần sức, sáng nay cô ấy chưa ăn gì, để cô ấy tranh thủ lúc này ăn chút mì và trứng." Trang Tự Ý lại đưa giỏ cho Lục Yến Từ.Lục Yến Từ:... Anh có nên nói rằng thực ra trên đường đến đây, cô gái nhỏ nhà anh đã tranh thủ lúc không có ai lấy ra từ không gian một cái chân giò lợn hầm rồi ăn hết, còn ăn hai miếng bánh gà, tiện thể đút cho anh một cái đùi gà hầm, hai cái bánh bao thịt to!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
.]
Tống Duệ Nguyệt đương nhiên không ăn bát mì này, vì bây giờ cô đau đến mức không thể ăn bất cứ thứ gì. May mà đứa con này khá ngoan, cộng với việc cô thường xuyên tập thể dục, thể chất cũng tốt, chưa đến nửa ngày, đứa con đầu lòng đã chào đời.
DTV
Khi y tá cắt dây rốn của đứa trẻ, lập tức báo hỷ với Lục Yến Từ rằng đó là một bé trai, Lục Yến Từ nghe xong, anh chỉ nhìn thoáng qua, rồi lại tiếp tục nắm tay Tống Duệ Nguyệt.Lần đầu tiên thấy con trai ruột mình cũng giống như thấy y tá xa lạ, y tá cũng ngẩn người, mãi một lúc sau mới nói, sau đó lặng lẽ tắm rửa cho đứa trẻ, mặc quần áo rồi quấn tã đưa ra khỏi phòng sinh.
Ôn Hội Ninh thấy đứa cháu trai thì vui mừng, nhận lấy đứa trẻ từ tay y tá, nói lời cảm ơn rồi lại hỏi tiếp: "Y tá, con dâu tôi ổn chứ? Trong bụng còn hai đứa nữa phải không?"Y tá:...
Lại hơn nửa tiếng sau, đứa thứ hai ra đời, vẫn là con trai.
Lục Yến Từ nhíu mày, nghĩ thầm quả nhiên vẫn là con trai.
Tống Duệ Nguyệt thấy đã sinh hai đứa, tưởng đã sinh xong, đang định thở phào nhẹ nhõm thì muốn ngủ thiếp đi nhưng lại nghe bác sĩ giục: "Rặn đi, còn một đứa nữa."
"Kiều Kiều, cố thêm một chút nữa, sinh xong đứa nữa là xong, sau này chúng ta không sinh nữa." Lục Yến Từ ở trong phòng sinh cùng sinh, vừa sốt ruột vừa không giúp được gì, trong lòng lại tự trách.
Tống Duệ Nguyệt nghe nói còn một đứa nữa thì suýt ngất đi.
Đã có hai đứa con trai rồi, đứa thứ ba không phải vẫn là con trai chứ?
Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm GiàuTác giả: Mạc Chiết ChiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh"Thật muốn c.h.ế.t mà! Mặt trời sắp lặn rồi mà đồ sao chổi kia vẫn chưa dậy, lão Lý, lúc trước chúng ta không nên nhận sao chổi này về! Nuôi mấy năm rồi, nuôi ra một bạch nhãn lang, bây giờ nó càng ngày càng to gan, bảo nó gả cho con trai chủ nhiệm Lâu thì sao? Sống c.h.ế.t không chịu, không biết điều như vậy, hôm qua nên để nó c.h.ế.t luôn cho rồi." Trong tiếng nguyền rủa độc ác, đầu óc đau như búa bổ, Tống Duệ Nguyệt dần dần tỉnh lại... Nhìn căn phòng quen thuộc trước mắt, bức tường loang lổ, ánh nắng chiếu vào từ khung cửa sổ, cả người đều ấm áp. Cô ôm đầu rồi đột ngột ngồi dậy, lại nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ngay cả đôi giày trên sàn cũng không kịp đi mà đã vội mở cửa xông ra ngoài, chạy đến tờ lịch treo trên tường... Ngày 10 tháng 2 năm 1973, mùng 8 tháng Giêng, cô lại quay đầu nhìn Lý Tự Lập và Tiếu Lan đang ngồi trong nhà chính... Rất nhanh cô đã nhận ra, mình trọng sinh rồi! DTV Tiếu Lan đang chửi mắng thì bị cô đột ngột xông ra khỏi phòng làm cho giật mình… Mọi người đều nói bà Phúc Mãn có phúc khí, Ôn Hội Ninh cầu còn không được. Đến bệnh viện, thấy Lục Yến Từ đang đứng canh ở ngoài phòng sinh, nắm chặt tay, trông như sắp xông vào cướp người vậy. Ôn Hội Ninh nhìn thấy muốn cười nhưng tại thấy lúc này cười con trai út của mình có vẻ không ổn tắm nên tại nhịn.Bà cũng không vội đi cất hành lý, cứ đứng bên cạnhr chờ cùng.Một lát sau, bác sĩ đỡ đẻ đến, Lục Yến Từ trực tiếp hỏi: "Bác sĩ, tôi muốn vào trong cùng vợ tôi sinh con."Bác sĩ biết Lục Yến Từ, không ngờ vị binh vương khiến nguười ta sợ hãi, vị Lục đoàn trưởng nổi tiếng lại có một ngày lo lắng căng thẳng như vậy, anh còn chủ động đề nghị vào trong cùng sinh, tất nhiên là phải đồng ý rồi!Ôn Hội Ninh thấy bác sĩ đỡ đẻ này có vẻ hơi xấu tính. Nhưng con trai bà muốn vào trong cùng sinh, bà đương nhiên là cầu còn không được, như vậy con dâu ở trong đó cũng yên tâm hơn. Không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng kêu của Tống Duệ Nguyệt, Ôn Hội Ninh mới nhận ra một chuyện rất nghiêm trọng, đó là sáng nay con dâu bà còn chưa ăn gì đã đến bệnh viện, nếu sinh lâu thì không có sức thì phải làm sao?Vì vậy, bà lại nhờ bà Phúc Mãn đến nhà Sư trưởng, nhờ Trang Tự Ý luộc vài quả trứng hoặc nấu mì trứng gì đó mang đến, lại nghĩ đến trước khi đến đây, bà còn mang theo một nhánh sâm núi trăm năm, nhánh sâm này là anh cả ở Đông Bắc bên kia thu được, cố ý gửi về cho hai ông bà bồi bổ sức khỏe.Lần này bà cố ý mang theo, mấy ngày trước cắt thành từng lát cũng cho vào cái túi du lịch này, bà vội vàng lôi ra, lấy ra hai lát sâm đi đến cửa phòng sinh gọi Lục Yến Từ ra, lại đưa lát sâm cho anh."Đến lúc quan trọng thì bảo Tiểu Nguyệt ngậm trong miệng nhé?"Lục Yến Từ nhận lấy lát sâm cũng không kịp nói thêm câu nào đã quay vào.Không lâu sau, Trang Tự Ý và bà Phúc Mãn cũng đến, trên tay còn xách một cái giỏ, đến cửa phòng sinh lại gọi Lục Yến Từ ra."Tiểu Nguyệt sinh con cần sức, sáng nay cô ấy chưa ăn gì, để cô ấy tranh thủ lúc này ăn chút mì và trứng." Trang Tự Ý lại đưa giỏ cho Lục Yến Từ.Lục Yến Từ:... Anh có nên nói rằng thực ra trên đường đến đây, cô gái nhỏ nhà anh đã tranh thủ lúc không có ai lấy ra từ không gian một cái chân giò lợn hầm rồi ăn hết, còn ăn hai miếng bánh gà, tiện thể đút cho anh một cái đùi gà hầm, hai cái bánh bao thịt to![Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-470.html.]Tống Duệ Nguyệt đương nhiên không ăn bát mì này, vì bây giờ cô đau đến mức không thể ăn bất cứ thứ gì. May mà đứa con này khá ngoan, cộng với việc cô thường xuyên tập thể dục, thể chất cũng tốt, chưa đến nửa ngày, đứa con đầu lòng đã chào đời.DTVKhi y tá cắt dây rốn của đứa trẻ, lập tức báo hỷ với Lục Yến Từ rằng đó là một bé trai, Lục Yến Từ nghe xong, anh chỉ nhìn thoáng qua, rồi lại tiếp tục nắm tay Tống Duệ Nguyệt.Lần đầu tiên thấy con trai ruột mình cũng giống như thấy y tá xa lạ, y tá cũng ngẩn người, mãi một lúc sau mới nói, sau đó lặng lẽ tắm rửa cho đứa trẻ, mặc quần áo rồi quấn tã đưa ra khỏi phòng sinh.Ôn Hội Ninh thấy đứa cháu trai thì vui mừng, nhận lấy đứa trẻ từ tay y tá, nói lời cảm ơn rồi lại hỏi tiếp: "Y tá, con dâu tôi ổn chứ? Trong bụng còn hai đứa nữa phải không?"Y tá:...Lại hơn nửa tiếng sau, đứa thứ hai ra đời, vẫn là con trai.Lục Yến Từ nhíu mày, nghĩ thầm quả nhiên vẫn là con trai.Tống Duệ Nguyệt thấy đã sinh hai đứa, tưởng đã sinh xong, đang định thở phào nhẹ nhõm thì muốn ngủ thiếp đi nhưng lại nghe bác sĩ giục: "Rặn đi, còn một đứa nữa.""Kiều Kiều, cố thêm một chút nữa, sinh xong đứa nữa là xong, sau này chúng ta không sinh nữa." Lục Yến Từ ở trong phòng sinh cùng sinh, vừa sốt ruột vừa không giúp được gì, trong lòng lại tự trách.Tống Duệ Nguyệt nghe nói còn một đứa nữa thì suýt ngất đi.Đã có hai đứa con trai rồi, đứa thứ ba không phải vẫn là con trai chứ?