Tác giả:

“Chúc mừng 3 năm kết hôn, về nhà sớm chút nhé, em đã chuẩn bị một bất ngờ, anh nhất định sẽ rất thích." Sau khi gửi tin nhắn xong, Nguyễn Tinh Vãn lại tiến vào phòng bếp, vui vẻ bận rộn. Tin nhắn như đá chìm dưới đáy biển cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Người hầu ở bên cạnh nói: "Bà chủ, tôi giúp cô nhé." "Không cần đâu, cô bận việc của cô đi, tối nay tôi muốn đích thân làm một bữa cho anh ấy." Người hầu hâm mộ nói: "Bà chủ và tiên sinh thật là ân ái." Nguyễn Tinh Vãn nhếch môi cười, không trả lời. Cô và Chu Từ Thâm ân ái sao? Thay vì nói là ân ái, thà nói là gặp dịp thì chơi thì đúng hơn. 7 giờ tối, Chu Từ Thâm về tới nhà. Nguyễn Tinh Vãn vừa dọn xong bát đũa, hơi thở ấm áp của người đàn ông phía sau bao phủ lấy cô, cằm của cô bị kéo qua, cánh môi bị người đàn ông thô bạo lấp kín. Cô sững sờ một chút, duỗi tay đẩy anh ta ra. Chu Từ Thâm vòng tay qua eo cô, ngón tay thon dài nhéo cằm cô, mắt đen nheo lại: "Em cố ý gọi tôi về, không phải vì cái này sao?" Nguyễn Tinh Vãn…

Chương 270: C270: Chương 270

Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm ÁpTác giả: 657Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng“Chúc mừng 3 năm kết hôn, về nhà sớm chút nhé, em đã chuẩn bị một bất ngờ, anh nhất định sẽ rất thích." Sau khi gửi tin nhắn xong, Nguyễn Tinh Vãn lại tiến vào phòng bếp, vui vẻ bận rộn. Tin nhắn như đá chìm dưới đáy biển cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Người hầu ở bên cạnh nói: "Bà chủ, tôi giúp cô nhé." "Không cần đâu, cô bận việc của cô đi, tối nay tôi muốn đích thân làm một bữa cho anh ấy." Người hầu hâm mộ nói: "Bà chủ và tiên sinh thật là ân ái." Nguyễn Tinh Vãn nhếch môi cười, không trả lời. Cô và Chu Từ Thâm ân ái sao? Thay vì nói là ân ái, thà nói là gặp dịp thì chơi thì đúng hơn. 7 giờ tối, Chu Từ Thâm về tới nhà. Nguyễn Tinh Vãn vừa dọn xong bát đũa, hơi thở ấm áp của người đàn ông phía sau bao phủ lấy cô, cằm của cô bị kéo qua, cánh môi bị người đàn ông thô bạo lấp kín. Cô sững sờ một chút, duỗi tay đẩy anh ta ra. Chu Từ Thâm vòng tay qua eo cô, ngón tay thon dài nhéo cằm cô, mắt đen nheo lại: "Em cố ý gọi tôi về, không phải vì cái này sao?" Nguyễn Tinh Vãn… Chung Nhàn không có phản ứng gì lớn, thản nhiên nói:"Gấp gì chứ, không phải con đã lên kế hoạch trước rồi sao.""Nhưng, nhưng con...""Chu Từ Thâm bây giờ còn lo cho bản thân không xong, cũng chưa chắc sẽ truy cứu ai là người tiết lộ tin tức, hơn nữa đến lúc đó con cứ một mực không thừa nhận là được, cậu ta có thể làm gì con chứ."Chung Nhàn đặt chén trà xuống, nói tiếp: "Con nghĩ rằng cậu ta chuyển về đây vì Nguyễn Tinh Vãn sao?"Chu An An không hiểu: "Vậy tại sao anh họ lại...""Nguyễn Tinh Vãn bây giờ nằm trong tay dượng con, đứa bé trong bụng cô ta liên quan đến tương lai của Chu gia, làm sao cậu ta có thể để mặc cô ta ở đây mà không quan tâm."Chu An An nhỏ giọng:"Nhưng dì nói rằng, anh họ sẽ không để đứa bé của Nguyễn Tinh Vãn chào đời mà?"Chung Nhàn cười nhẹ:"An An, chuyện gì thì chuyện cũng đừng vội, đây mới chỉ là bắt đầu thôi."Trong vườn.Chu Tuyển Niên bị người giúp việc gọi đi, Nguyễn Tinh Vãn một mình ngồi trên ghế dài, nhìn ánh hoàng hôn xa xa dần tắt.Khi trời hoàn toàn tối, cô thu hồi suy nghĩ, vừa định rời đi thì bên cạnh đã có một bóng dáng ngồi xuống.Giọng nói của người đàn ông vang lên, lạnh nhạt:"Xem ra cô thích nghi khá tốt đấy." Nguyễn Tinh Vãn: "..."Chu Từ Thâm quay đầu nhìn cô: "Ăn uống cũng khá nhỉ.""..." Người đàn ông này mở miệng ra chắc chắn không có lời nào tốt đẹp.Mấy ngày này bụng Nguyễn Tinh Vãn rõ ràng đã lớn hơn, cân nặng cũng tăng lên, mặt cũng tròn hơn.Đã vào giai đoạn cuối của thai kỳ rồi, không mập lên mới lạ.Nguyễn Tinh Vãn không muốn để ý đến người đàn ông cay nghiệt này, nhưng nghĩ đến việc mình cũng cần nhờ vả anh ta, đành nhẫn nhịn:" Chu tổng đến đây làm gì."Chu Từ Thâm nhìn về phía xa, nhàn nhạt nói: "Ở đây có ai quy định tôi không được đến sao."Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc, rồi bất ngờ cười.Chu Từ Thâm nghe thấy tiếng, quay đầu lại: "Cười gì.""Không có gì."Nguyễn Tinh Vãn nhìn ánh đèn đường phía trước, chỉ cảm thấy mấy ngày nay những áp lực và nặng nề trong lòng dường như đã biến mất.Cô không cần cẩn thận từng lời nói, cũng không cần tuân thủ từng quy tắc để bị người ta coi thường.Con người thường phải trải qua những hoàn cảnh tồi tệ hơn, mới nhận ra rằng cuộc sống trước đây, dường như cũng không tệ lắm.Chu Từ Thâm, mặc dù lời nói khó nghe đến c.h.ế.t đi được, nhưng ở Chu gia- nơi mà người ta ăn thịt người không nhả xương như thế này, anh lại như cái gai mọc lên từ hư không, khiến họ căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn nhổ bỏ, nhưng chỉ khiến bản thân tay đầy máu.Chu Từ Thâm hừ lạnh, không thèm để ý đến cô.Gió đêm se lạnh, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy hơi lạnh, đứng dậy nói:" Chu tổng, tôi về phòng trước."

Chung Nhàn không có phản ứng gì lớn, thản nhiên nói:

"Gấp gì chứ, không phải con đã lên kế hoạch trước rồi sao."

"Nhưng, nhưng con..."

"Chu Từ Thâm bây giờ còn lo cho bản thân không xong, cũng chưa chắc sẽ truy cứu ai là người tiết lộ tin tức, hơn nữa đến lúc đó con cứ một mực không thừa nhận là được, cậu ta có thể làm gì con chứ."

Chung Nhàn đặt chén trà xuống, nói tiếp: "Con nghĩ rằng cậu ta chuyển về đây vì Nguyễn Tinh Vãn sao?"

Chu An An không hiểu: "Vậy tại sao anh họ lại..."

"Nguyễn Tinh Vãn bây giờ nằm trong tay dượng con, đứa bé trong bụng cô ta liên quan đến tương lai của Chu gia, làm sao cậu ta có thể để mặc cô ta ở đây mà không quan tâm."

Chu An An nhỏ giọng:

"Nhưng dì nói rằng, anh họ sẽ không để đứa bé của Nguyễn Tinh Vãn chào đời mà?"

Chung Nhàn cười nhẹ:

"An An, chuyện gì thì chuyện cũng đừng vội, đây mới chỉ là bắt đầu thôi."

Trong vườn.

Chu Tuyển Niên bị người giúp việc gọi đi, Nguyễn Tinh Vãn một mình ngồi trên ghế dài, nhìn ánh hoàng hôn xa xa dần tắt.

Khi trời hoàn toàn tối, cô thu hồi suy nghĩ, vừa định rời đi thì bên cạnh đã có một bóng dáng ngồi xuống.

Giọng nói của người đàn ông vang lên, lạnh nhạt:

"Xem ra cô thích nghi khá tốt đấy." Nguyễn Tinh Vãn: "..."

Chu Từ Thâm quay đầu nhìn cô: "Ăn uống cũng khá nhỉ."

"..." Người đàn ông này mở miệng ra chắc chắn không có lời nào tốt đẹp.

Mấy ngày này bụng Nguyễn Tinh Vãn rõ ràng đã lớn hơn, cân nặng cũng tăng lên, mặt cũng tròn hơn.

Đã vào giai đoạn cuối của thai kỳ rồi, không mập lên mới lạ.

Nguyễn Tinh Vãn không muốn để ý đến người đàn ông cay nghiệt này, nhưng nghĩ đến việc mình cũng cần nhờ vả anh ta, đành nhẫn nhịn:

" Chu tổng đến đây làm gì."

Chu Từ Thâm nhìn về phía xa, nhàn nhạt nói: "Ở đây có ai quy định tôi không được đến sao."

Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc, rồi bất ngờ cười.

Chu Từ Thâm nghe thấy tiếng, quay đầu lại: "Cười gì."

"Không có gì."

Nguyễn Tinh Vãn nhìn ánh đèn đường phía trước, chỉ cảm thấy mấy ngày nay những áp lực và nặng nề trong lòng dường như đã biến mất.

Cô không cần cẩn thận từng lời nói, cũng không cần tuân thủ từng quy tắc để bị người ta coi thường.

Con người thường phải trải qua những hoàn cảnh tồi tệ hơn, mới nhận ra rằng cuộc sống trước đây, dường như cũng không tệ lắm.

Chu Từ Thâm, mặc dù lời nói khó nghe đến c.h.ế.t đi được, nhưng ở Chu gia- nơi mà người ta ăn thịt người không nhả xương như thế này, anh lại như cái gai mọc lên từ hư không, khiến họ căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn nhổ bỏ, nhưng chỉ khiến bản thân tay đầy máu.

Chu Từ Thâm hừ lạnh, không thèm để ý đến cô.

Gió đêm se lạnh, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy hơi lạnh, đứng dậy nói:

" Chu tổng, tôi về phòng trước."

Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm ÁpTác giả: 657Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng“Chúc mừng 3 năm kết hôn, về nhà sớm chút nhé, em đã chuẩn bị một bất ngờ, anh nhất định sẽ rất thích." Sau khi gửi tin nhắn xong, Nguyễn Tinh Vãn lại tiến vào phòng bếp, vui vẻ bận rộn. Tin nhắn như đá chìm dưới đáy biển cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Người hầu ở bên cạnh nói: "Bà chủ, tôi giúp cô nhé." "Không cần đâu, cô bận việc của cô đi, tối nay tôi muốn đích thân làm một bữa cho anh ấy." Người hầu hâm mộ nói: "Bà chủ và tiên sinh thật là ân ái." Nguyễn Tinh Vãn nhếch môi cười, không trả lời. Cô và Chu Từ Thâm ân ái sao? Thay vì nói là ân ái, thà nói là gặp dịp thì chơi thì đúng hơn. 7 giờ tối, Chu Từ Thâm về tới nhà. Nguyễn Tinh Vãn vừa dọn xong bát đũa, hơi thở ấm áp của người đàn ông phía sau bao phủ lấy cô, cằm của cô bị kéo qua, cánh môi bị người đàn ông thô bạo lấp kín. Cô sững sờ một chút, duỗi tay đẩy anh ta ra. Chu Từ Thâm vòng tay qua eo cô, ngón tay thon dài nhéo cằm cô, mắt đen nheo lại: "Em cố ý gọi tôi về, không phải vì cái này sao?" Nguyễn Tinh Vãn… Chung Nhàn không có phản ứng gì lớn, thản nhiên nói:"Gấp gì chứ, không phải con đã lên kế hoạch trước rồi sao.""Nhưng, nhưng con...""Chu Từ Thâm bây giờ còn lo cho bản thân không xong, cũng chưa chắc sẽ truy cứu ai là người tiết lộ tin tức, hơn nữa đến lúc đó con cứ một mực không thừa nhận là được, cậu ta có thể làm gì con chứ."Chung Nhàn đặt chén trà xuống, nói tiếp: "Con nghĩ rằng cậu ta chuyển về đây vì Nguyễn Tinh Vãn sao?"Chu An An không hiểu: "Vậy tại sao anh họ lại...""Nguyễn Tinh Vãn bây giờ nằm trong tay dượng con, đứa bé trong bụng cô ta liên quan đến tương lai của Chu gia, làm sao cậu ta có thể để mặc cô ta ở đây mà không quan tâm."Chu An An nhỏ giọng:"Nhưng dì nói rằng, anh họ sẽ không để đứa bé của Nguyễn Tinh Vãn chào đời mà?"Chung Nhàn cười nhẹ:"An An, chuyện gì thì chuyện cũng đừng vội, đây mới chỉ là bắt đầu thôi."Trong vườn.Chu Tuyển Niên bị người giúp việc gọi đi, Nguyễn Tinh Vãn một mình ngồi trên ghế dài, nhìn ánh hoàng hôn xa xa dần tắt.Khi trời hoàn toàn tối, cô thu hồi suy nghĩ, vừa định rời đi thì bên cạnh đã có một bóng dáng ngồi xuống.Giọng nói của người đàn ông vang lên, lạnh nhạt:"Xem ra cô thích nghi khá tốt đấy." Nguyễn Tinh Vãn: "..."Chu Từ Thâm quay đầu nhìn cô: "Ăn uống cũng khá nhỉ.""..." Người đàn ông này mở miệng ra chắc chắn không có lời nào tốt đẹp.Mấy ngày này bụng Nguyễn Tinh Vãn rõ ràng đã lớn hơn, cân nặng cũng tăng lên, mặt cũng tròn hơn.Đã vào giai đoạn cuối của thai kỳ rồi, không mập lên mới lạ.Nguyễn Tinh Vãn không muốn để ý đến người đàn ông cay nghiệt này, nhưng nghĩ đến việc mình cũng cần nhờ vả anh ta, đành nhẫn nhịn:" Chu tổng đến đây làm gì."Chu Từ Thâm nhìn về phía xa, nhàn nhạt nói: "Ở đây có ai quy định tôi không được đến sao."Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc, rồi bất ngờ cười.Chu Từ Thâm nghe thấy tiếng, quay đầu lại: "Cười gì.""Không có gì."Nguyễn Tinh Vãn nhìn ánh đèn đường phía trước, chỉ cảm thấy mấy ngày nay những áp lực và nặng nề trong lòng dường như đã biến mất.Cô không cần cẩn thận từng lời nói, cũng không cần tuân thủ từng quy tắc để bị người ta coi thường.Con người thường phải trải qua những hoàn cảnh tồi tệ hơn, mới nhận ra rằng cuộc sống trước đây, dường như cũng không tệ lắm.Chu Từ Thâm, mặc dù lời nói khó nghe đến c.h.ế.t đi được, nhưng ở Chu gia- nơi mà người ta ăn thịt người không nhả xương như thế này, anh lại như cái gai mọc lên từ hư không, khiến họ căm hận đến nghiến răng nghiến lợi, muốn nhổ bỏ, nhưng chỉ khiến bản thân tay đầy máu.Chu Từ Thâm hừ lạnh, không thèm để ý đến cô.Gió đêm se lạnh, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy hơi lạnh, đứng dậy nói:" Chu tổng, tôi về phòng trước."

Chương 270: C270: Chương 270