“Chúc mừng 3 năm kết hôn, về nhà sớm chút nhé, em đã chuẩn bị một bất ngờ, anh nhất định sẽ rất thích." Sau khi gửi tin nhắn xong, Nguyễn Tinh Vãn lại tiến vào phòng bếp, vui vẻ bận rộn. Tin nhắn như đá chìm dưới đáy biển cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Người hầu ở bên cạnh nói: "Bà chủ, tôi giúp cô nhé." "Không cần đâu, cô bận việc của cô đi, tối nay tôi muốn đích thân làm một bữa cho anh ấy." Người hầu hâm mộ nói: "Bà chủ và tiên sinh thật là ân ái." Nguyễn Tinh Vãn nhếch môi cười, không trả lời. Cô và Chu Từ Thâm ân ái sao? Thay vì nói là ân ái, thà nói là gặp dịp thì chơi thì đúng hơn. 7 giờ tối, Chu Từ Thâm về tới nhà. Nguyễn Tinh Vãn vừa dọn xong bát đũa, hơi thở ấm áp của người đàn ông phía sau bao phủ lấy cô, cằm của cô bị kéo qua, cánh môi bị người đàn ông thô bạo lấp kín. Cô sững sờ một chút, duỗi tay đẩy anh ta ra. Chu Từ Thâm vòng tay qua eo cô, ngón tay thon dài nhéo cằm cô, mắt đen nheo lại: "Em cố ý gọi tôi về, không phải vì cái này sao?" Nguyễn Tinh Vãn…
Chương 305
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm ÁpTác giả: 657Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng“Chúc mừng 3 năm kết hôn, về nhà sớm chút nhé, em đã chuẩn bị một bất ngờ, anh nhất định sẽ rất thích." Sau khi gửi tin nhắn xong, Nguyễn Tinh Vãn lại tiến vào phòng bếp, vui vẻ bận rộn. Tin nhắn như đá chìm dưới đáy biển cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Người hầu ở bên cạnh nói: "Bà chủ, tôi giúp cô nhé." "Không cần đâu, cô bận việc của cô đi, tối nay tôi muốn đích thân làm một bữa cho anh ấy." Người hầu hâm mộ nói: "Bà chủ và tiên sinh thật là ân ái." Nguyễn Tinh Vãn nhếch môi cười, không trả lời. Cô và Chu Từ Thâm ân ái sao? Thay vì nói là ân ái, thà nói là gặp dịp thì chơi thì đúng hơn. 7 giờ tối, Chu Từ Thâm về tới nhà. Nguyễn Tinh Vãn vừa dọn xong bát đũa, hơi thở ấm áp của người đàn ông phía sau bao phủ lấy cô, cằm của cô bị kéo qua, cánh môi bị người đàn ông thô bạo lấp kín. Cô sững sờ một chút, duỗi tay đẩy anh ta ra. Chu Từ Thâm vòng tay qua eo cô, ngón tay thon dài nhéo cằm cô, mắt đen nheo lại: "Em cố ý gọi tôi về, không phải vì cái này sao?" Nguyễn Tinh Vãn… Bùi Sam Sam rời đi, Nguyễn Tinh Vãn ngồi dậy, tay đặt lên bụng, mắt vô định nhìn ra ngoài cửa sổ.Dường như trời bắt đầu trở lạnh, mưa nhỏ rả rích không ngừng.Trong phòng cũng ngột ngạt lạ thường.Không biết đã bao lâu, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.Nguyễn Tinh Vãn tưởng là Bùi Sam Sam đã quay lại, quay đầu định nói chuyện, nhưng thấy người đứng ở cửa lại là Chu Từ Thâm.Cô không tức giận mà cười:"Sao rồi, Chu tổng đã suy nghĩ kỹ chưa?"Chu Từ Thâm lặng lẽ nhìn cô, không nói gì mà chỉ đóng cửa lại.Nguyễn Tinh Vãn thu hồi ánh nhìn, nhìn về phía trước.Chu Từ Thâm đứng bên giường cô, nhẹ giọng nói:"Nguyễn Tinh Vãn, anh hy vọng em hiểu rằng, đứa con không mất vì anh. Anh đã cảnh báo em, đừng tin bất kỳ ai trong Chu gia.""Tôi biết, đây chính là hậu quả mà anh nói tôi phải tự chịu trách nhiệm, đúng không?"Nguyễn Tinh Vãn vẻ mặt rất bình thản:"Đã đến nước này rồi, Chu tổng không cần phải đến để mỉa mai và công kích cá nhân nữa."Chu Từ Thâm bị cô làm cho tức giận, hít một hơi sâu rồi nói:"Em nhất định phải nói chuyện với tôi như vậy sao?"Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh, chỉ cảm thấy buồn cười:"Chu tổng không muốn nghe, thì có thể rời đi."Tại Chu giaTừ sau khi bị chặn ở cửa bệnh viện buổi sáng, Chu lão gia vẫn luôn bồn chồn, lo lắng, đã phái không ít người đi điều tra.Nhưng mãi không có tin tức gì trở về.Đến tối, cuối cùng cũng có tin tức.Chu lão gia thấy thuộc hạ vội vã đi vào, liền hỏi:"Bên trong tình hình thế nào?"Thuộc hạ nói: "Cô Nguyễn đã tỉnh, nhưng đứa trẻ..."Chu lão gia lo lắng nhất chính là điều này, ông dùng lực chống gậy:"Đứa trẻ sao rồi? Nói nhanh!""Đứa trẻ không còn.""Cái gì!"Thuộc hạ nói tiếp:"Cô Nguyễn khi được đưa đến bệnh viện đã bị xuất huyết nặng, chỉ có thể chọn cứu một trong hai, cậu hai đã chọn cứu người lớn."Chu lão gia tức đến mặt mày tái mét, mắng:"Đúng là một tên khốn!"Sau khi nổi trận lôi đình, ông đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thấp giọng hỏi:"Đã kiểm chứng chưa, đứa trẻ thật sự không còn sao? Bảy tháng... bảy tháng thì đã thành hình rồi, chẳng lẽ thật sự không cứu được?"Thuộc hạ gật đầu:"Sinh ra đã là thai c.h.ế.t lưu, không cứu được."Chu lão gia chống gậy thở dài nặng nề, phất tay:"Thôi, cậu lui xuống đi."Thuộc hạ rời đi, Chung Nhàn từ từ bước xuống cầu thang, giọng lạnh lùng: "Nguyễn Tinh Vãn tỉnh rồi?"Chu lão gia nhìn bà ta một cái, ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt vô cùng khó chịu:"Việc này là do bà làm đúng không."Chung Nhàn mỉm cười nhạt, không phủ nhận, chỉ ngồi đối diện ông ta:"Ông có chứng cứ không?""Rốt cuộc bà muốn làm gì? Rõ ràng biết đứa trẻ này quan trọng thế nào, hơn nữa..."Chu lão gia hạ giọng"Bà nghĩ Từ Thâm sẽ không biết việc này là do bà làm sao? bà nhất định phải làm mọi chuyện rối tung lên như vậy sao?"
Bùi Sam Sam rời đi, Nguyễn Tinh Vãn ngồi dậy, tay đặt lên bụng, mắt vô định nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dường như trời bắt đầu trở lạnh, mưa nhỏ rả rích không ngừng.
Trong phòng cũng ngột ngạt lạ thường.
Không biết đã bao lâu, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Nguyễn Tinh Vãn tưởng là Bùi Sam Sam đã quay lại, quay đầu định nói chuyện, nhưng thấy người đứng ở cửa lại là Chu Từ Thâm.
Cô không tức giận mà cười:
"Sao rồi, Chu tổng đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Chu Từ Thâm lặng lẽ nhìn cô, không nói gì mà chỉ đóng cửa lại.
Nguyễn Tinh Vãn thu hồi ánh nhìn, nhìn về phía trước.
Chu Từ Thâm đứng bên giường cô, nhẹ giọng nói:
"Nguyễn Tinh Vãn, anh hy vọng em hiểu rằng, đứa con không mất vì anh. Anh đã cảnh báo em, đừng tin bất kỳ ai trong Chu gia."
"Tôi biết, đây chính là hậu quả mà anh nói tôi phải tự chịu trách nhiệm, đúng không?"
Nguyễn Tinh Vãn vẻ mặt rất bình thản:
"Đã đến nước này rồi, Chu tổng không cần phải đến để mỉa mai và công kích cá nhân nữa."
Chu Từ Thâm bị cô làm cho tức giận, hít một hơi sâu rồi nói:
"Em nhất định phải nói chuyện với tôi như vậy sao?"
Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh, chỉ cảm thấy buồn cười:
"Chu tổng không muốn nghe, thì có thể rời đi."
Tại Chu gia
Từ sau khi bị chặn ở cửa bệnh viện buổi sáng, Chu lão gia vẫn luôn bồn chồn, lo lắng, đã phái không ít người đi điều tra.
Nhưng mãi không có tin tức gì trở về.
Đến tối, cuối cùng cũng có tin tức.
Chu lão gia thấy thuộc hạ vội vã đi vào, liền hỏi:
"Bên trong tình hình thế nào?"
Thuộc hạ nói: "Cô Nguyễn đã tỉnh, nhưng đứa trẻ..."
Chu lão gia lo lắng nhất chính là điều này, ông dùng lực chống gậy:
"Đứa trẻ sao rồi? Nói nhanh!"
"Đứa trẻ không còn."
"Cái gì!"
Thuộc hạ nói tiếp:
"Cô Nguyễn khi được đưa đến bệnh viện đã bị xuất huyết nặng, chỉ có thể chọn cứu một trong hai, cậu hai đã chọn cứu người lớn."
Chu lão gia tức đến mặt mày tái mét, mắng:
"Đúng là một tên khốn!"
Sau khi nổi trận lôi đình, ông đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thấp giọng hỏi:
"Đã kiểm chứng chưa, đứa trẻ thật sự không còn sao? Bảy tháng... bảy tháng thì đã thành hình rồi, chẳng lẽ thật sự không cứu được?"
Thuộc hạ gật đầu:
"Sinh ra đã là thai c.h.ế.t lưu, không cứu được."
Chu lão gia chống gậy thở dài nặng nề, phất tay:
"Thôi, cậu lui xuống đi."
Thuộc hạ rời đi, Chung Nhàn từ từ bước xuống cầu thang, giọng lạnh lùng: "Nguyễn Tinh Vãn tỉnh rồi?"
Chu lão gia nhìn bà ta một cái, ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt vô cùng khó chịu:
"Việc này là do bà làm đúng không."
Chung Nhàn mỉm cười nhạt, không phủ nhận, chỉ ngồi đối diện ông ta:
"Ông có chứng cứ không?"
"Rốt cuộc bà muốn làm gì? Rõ ràng biết đứa trẻ này quan trọng thế nào, hơn nữa..."
Chu lão gia hạ giọng
"Bà nghĩ Từ Thâm sẽ không biết việc này là do bà làm sao? bà nhất định phải làm mọi chuyện rối tung lên như vậy sao?"
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm ÁpTác giả: 657Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng“Chúc mừng 3 năm kết hôn, về nhà sớm chút nhé, em đã chuẩn bị một bất ngờ, anh nhất định sẽ rất thích." Sau khi gửi tin nhắn xong, Nguyễn Tinh Vãn lại tiến vào phòng bếp, vui vẻ bận rộn. Tin nhắn như đá chìm dưới đáy biển cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Người hầu ở bên cạnh nói: "Bà chủ, tôi giúp cô nhé." "Không cần đâu, cô bận việc của cô đi, tối nay tôi muốn đích thân làm một bữa cho anh ấy." Người hầu hâm mộ nói: "Bà chủ và tiên sinh thật là ân ái." Nguyễn Tinh Vãn nhếch môi cười, không trả lời. Cô và Chu Từ Thâm ân ái sao? Thay vì nói là ân ái, thà nói là gặp dịp thì chơi thì đúng hơn. 7 giờ tối, Chu Từ Thâm về tới nhà. Nguyễn Tinh Vãn vừa dọn xong bát đũa, hơi thở ấm áp của người đàn ông phía sau bao phủ lấy cô, cằm của cô bị kéo qua, cánh môi bị người đàn ông thô bạo lấp kín. Cô sững sờ một chút, duỗi tay đẩy anh ta ra. Chu Từ Thâm vòng tay qua eo cô, ngón tay thon dài nhéo cằm cô, mắt đen nheo lại: "Em cố ý gọi tôi về, không phải vì cái này sao?" Nguyễn Tinh Vãn… Bùi Sam Sam rời đi, Nguyễn Tinh Vãn ngồi dậy, tay đặt lên bụng, mắt vô định nhìn ra ngoài cửa sổ.Dường như trời bắt đầu trở lạnh, mưa nhỏ rả rích không ngừng.Trong phòng cũng ngột ngạt lạ thường.Không biết đã bao lâu, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.Nguyễn Tinh Vãn tưởng là Bùi Sam Sam đã quay lại, quay đầu định nói chuyện, nhưng thấy người đứng ở cửa lại là Chu Từ Thâm.Cô không tức giận mà cười:"Sao rồi, Chu tổng đã suy nghĩ kỹ chưa?"Chu Từ Thâm lặng lẽ nhìn cô, không nói gì mà chỉ đóng cửa lại.Nguyễn Tinh Vãn thu hồi ánh nhìn, nhìn về phía trước.Chu Từ Thâm đứng bên giường cô, nhẹ giọng nói:"Nguyễn Tinh Vãn, anh hy vọng em hiểu rằng, đứa con không mất vì anh. Anh đã cảnh báo em, đừng tin bất kỳ ai trong Chu gia.""Tôi biết, đây chính là hậu quả mà anh nói tôi phải tự chịu trách nhiệm, đúng không?"Nguyễn Tinh Vãn vẻ mặt rất bình thản:"Đã đến nước này rồi, Chu tổng không cần phải đến để mỉa mai và công kích cá nhân nữa."Chu Từ Thâm bị cô làm cho tức giận, hít một hơi sâu rồi nói:"Em nhất định phải nói chuyện với tôi như vậy sao?"Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh, chỉ cảm thấy buồn cười:"Chu tổng không muốn nghe, thì có thể rời đi."Tại Chu giaTừ sau khi bị chặn ở cửa bệnh viện buổi sáng, Chu lão gia vẫn luôn bồn chồn, lo lắng, đã phái không ít người đi điều tra.Nhưng mãi không có tin tức gì trở về.Đến tối, cuối cùng cũng có tin tức.Chu lão gia thấy thuộc hạ vội vã đi vào, liền hỏi:"Bên trong tình hình thế nào?"Thuộc hạ nói: "Cô Nguyễn đã tỉnh, nhưng đứa trẻ..."Chu lão gia lo lắng nhất chính là điều này, ông dùng lực chống gậy:"Đứa trẻ sao rồi? Nói nhanh!""Đứa trẻ không còn.""Cái gì!"Thuộc hạ nói tiếp:"Cô Nguyễn khi được đưa đến bệnh viện đã bị xuất huyết nặng, chỉ có thể chọn cứu một trong hai, cậu hai đã chọn cứu người lớn."Chu lão gia tức đến mặt mày tái mét, mắng:"Đúng là một tên khốn!"Sau khi nổi trận lôi đình, ông đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thấp giọng hỏi:"Đã kiểm chứng chưa, đứa trẻ thật sự không còn sao? Bảy tháng... bảy tháng thì đã thành hình rồi, chẳng lẽ thật sự không cứu được?"Thuộc hạ gật đầu:"Sinh ra đã là thai c.h.ế.t lưu, không cứu được."Chu lão gia chống gậy thở dài nặng nề, phất tay:"Thôi, cậu lui xuống đi."Thuộc hạ rời đi, Chung Nhàn từ từ bước xuống cầu thang, giọng lạnh lùng: "Nguyễn Tinh Vãn tỉnh rồi?"Chu lão gia nhìn bà ta một cái, ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt vô cùng khó chịu:"Việc này là do bà làm đúng không."Chung Nhàn mỉm cười nhạt, không phủ nhận, chỉ ngồi đối diện ông ta:"Ông có chứng cứ không?""Rốt cuộc bà muốn làm gì? Rõ ràng biết đứa trẻ này quan trọng thế nào, hơn nữa..."Chu lão gia hạ giọng"Bà nghĩ Từ Thâm sẽ không biết việc này là do bà làm sao? bà nhất định phải làm mọi chuyện rối tung lên như vậy sao?"