"Lâm Dư Dư, cô tỉnh lại đi." "Thanh niên trí thức Lâm, mau tỉnh lại đi, cô không sao chứ?" "Không được rồi, thanh niên trí thức Lâm té xỉu, mau sang bên Đại đội trưởng mượn xe bò đưa cô ấy lên trung tâm y tế trên trấn trên đi." "Trấn trên thì xa quá, hay là đưa sang thầy lang ở đại đội cách vách đi." Ồn ào quá. Tiếng gì vậy? "Thanh niên trí thức Lâm tỉnh rồi, mí mắt cô ấy động đậy." "Thanh niên trí thức Lâm, cô tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào rồi? Ổn không?" Lâm Dư Dư mở mắt ra, có chút mờ mịt nhìn những người trước mắt, những người này... Người nào cô cũng không quen, lại nhìn bốn phía, đây là nơi nào? Không phải cô đã tự nổ tinh hạch, đồng quy vu tận với tang thi sao? Ngay sau đó, không đợi Lâm Dư Dư kịp phản ứng, một chuỗi kí ức dài không thuộc về cô mãnh liệt xâm nhập vào não bộ. Hóa ra, cô đã xuyên sách. Lâm Dư Dư đến từ năm 2040. một trận mưa sao băng kia đã khiến địa cầu trở nên điên đảo, tiến tới bờ vực bị hủy diệt, nhân loại tiến vào mạt thế. Tang thi, dị năng giả, động vật biến…
Chương 81
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ ChínhTác giả: Lâm Quả ĐốngTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Lâm Dư Dư, cô tỉnh lại đi." "Thanh niên trí thức Lâm, mau tỉnh lại đi, cô không sao chứ?" "Không được rồi, thanh niên trí thức Lâm té xỉu, mau sang bên Đại đội trưởng mượn xe bò đưa cô ấy lên trung tâm y tế trên trấn trên đi." "Trấn trên thì xa quá, hay là đưa sang thầy lang ở đại đội cách vách đi." Ồn ào quá. Tiếng gì vậy? "Thanh niên trí thức Lâm tỉnh rồi, mí mắt cô ấy động đậy." "Thanh niên trí thức Lâm, cô tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào rồi? Ổn không?" Lâm Dư Dư mở mắt ra, có chút mờ mịt nhìn những người trước mắt, những người này... Người nào cô cũng không quen, lại nhìn bốn phía, đây là nơi nào? Không phải cô đã tự nổ tinh hạch, đồng quy vu tận với tang thi sao? Ngay sau đó, không đợi Lâm Dư Dư kịp phản ứng, một chuỗi kí ức dài không thuộc về cô mãnh liệt xâm nhập vào não bộ. Hóa ra, cô đã xuyên sách. Lâm Dư Dư đến từ năm 2040. một trận mưa sao băng kia đã khiến địa cầu trở nên điên đảo, tiến tới bờ vực bị hủy diệt, nhân loại tiến vào mạt thế. Tang thi, dị năng giả, động vật biến… Trương Mân ngây ngẩn cả người, bác sĩ Lữ tiến hành tiểu phẫu không dẫn cô theo, nhưng bác sĩ Trương lại dẫn theo Lâm Dư Dư, loại chênh lệch này khiến cho cô cảm thấy thực ủy khuất, hốc mắt cô nhịn không được đỏ lên. Cô đối với Lâm Dư Dư không có oán hận gì, rất nhiều người hiểu biết y học, có hứng thú với y học, trong lòng họ đều có một phần lương thiện, cho nên Trương Mân đối với Lâm Dư Dư không có bất kỳ ác ý nào.Hơn nữa Trương Mân biết, loại chuyện này lại không phải do Lâm Dư Dư có thể tự làm chủ, cho nên làm sao có thể trách Lâm Dư Dư đâu? Cô ủy khuất, chỉ là cảm thấy bác sĩ Trương đối xử với Lâm Dư Dư rất tốt, mà bác sĩ Lữ lại...Lâm Dư Dư nhìn Trương Mân, cũng có chút xấu hổ, cô không biết nên an ủi Trương Mân như thế nào, nhưng chuyện này cô không thẹn với lương tâm, cho nên ngượng ngùng xin lỗi gì đó cô sẽ không làm. Lại nói cô cũng không thể giấu giếm, một giây trước giấu giếm, giây sau liền bị vạch trần, một khi che giấu, ngược lại có vẻ như cô đang chột dạ.Lâm Dư Dư: "Trương Mân, tôi đi chuẩn bị bút ký, chờ lát nữa sẽ dùng đến."Trương Mân: "Ừ, được."Lâm Dư Dư trở lại văn phòng, lấy sổ cùng bút, cô tính toán mang vào phòng giải phẫu, ghi chép lại nội dung trong phòng giải phẫu ngày hôm nay, rốt cuộc cô không quen thuộc Tây y, viết nhiều bút ký, sẽ nhớ thêm nhiều kiến thức cũng là điều tốt.Đã đến thời gian, Trương Hoành Quốc dẫn Lâm Dư Dư vào, bác sĩ Lữ thấy cũng không nói gì, bởi vì trước đó Trương Hoành Quốc đã trao đổi với ông về việc này.Bác sĩ Lữ tiến hành giải phẫu về viêm ruột thừa, khoảng thời gian trước người bệnh có đến bệnh viện khám, lúc ấy Lữ Binh kiến nghị người bệnh làm phẫu thuật cắt bỏ, nhưng người bệnh không đồng ý. Tuy rằng viêm ruột thừa sẽ khó chịu, nhưng người bệnh cảm thấy bản thân nhẫn nhịn một chút là được. Còn có một điều, ở niên đại này mọi người đối với việc phẫu thuật này đều là có tâm lý sợ hãi. Nhưng buổi sáng hôm nay, người bệnh thật sự nhịn không được, cho nên liền chạy tới tìm bác sĩ Lữ làm phẫu thuật. Trùng hợp sáng nay bác sĩ Lữ có thời gian rảnh, liền sắp xếp cho người bệnh tiến hành giải phẫu ngay, sớm làm xong sớm giải thoát.Giải phẫu còn chưa bắt đầu, người bệnh liền ríu rít nói không ngừng, nhưng bác sĩ Lữ không đáp lại, từ điểm này có thể thấy được, tính cách của bác sĩ Lữ có chút cao ngạo.Nhân lúc giải phẫu còn chưa bắt đầu, Lâm Dư Dư liền bắt đầu làm bút ký, cô viết lại những điều được chuẩn bị trước khi bắt đầu phẫu thuật, chuẩn xác ghi lại toàn bộ số lượng nhân viên, thiết bị chữa bệnh, công cụ giải phẫu ở trong phòng. Đến khi bắt đầu giải phẫu, cô đứng ở góc độ người bệnh, ký lục lại toàn bộ quá trình phẫu thuật của bác sĩ Lữ.Trương Hoành Quốc ở bên cạnh nhìn, ông cũng không ra tiếng, bác sĩ Lữ đang tiến hành phẫu thuật, ông tự nhiên sẽ không lên tiếng quấy rầy, nhìn thấy đồ đệ mình nghiêm túc làm bút ký như vậy, đánh giá của ông đối với cô lại đề cao thêm một chút.Sau một tiếng rưỡi, đã hoàn thành ca giải phẫu.Sau khi ra phòng giải phâu, Trương Hoành Quốc nói: "Thầy thấy em ghi chép lại toàn bộ quá trình, kế tiếp thây sẽ phân tích cho em nguyên nhân của mỗi một bước."Lâm Dư Dư: "Cảm ơn thầy."Vì thế vào ngày này, Trương Hoành Quốc ngoại trừ thời gian khám bệnh, đều ở trong văn phòng giảng giải ca phẫu thuật hôm nay cho Lâm Dư Dư nghe. Vốn dĩ cơ sở của Lâm Dư Dư liền khá tốt, tuy rằng Trung y cùng Tây y có điểm khác nhau, nhưng các kiến thức về chúng lại không sai biệt lắm. Mỗi bước của bác sĩ Lữ có dụng ý gì, đại đa số Lâm Dư Dư đều có thể nêu ra. Sau khi tan tâm, Trương Hoành Quốc về đến nhà, tâm tình vô cùng tốt.Vợ Trương Quốc Hành nhìn ông, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy? Hôm nay có chuyện tốt gì a? Là phát hiện ra phương án giải quyết của căn bệnh nào sao?" Trong cái nhìn của bà, chồng bà có chút trầm mê với y học, cũng phi thường nỗ lực, ngày thường khi tan tâm, cũng thường xuyên ở nhà đọc các loại sách về y học, dựa theo lời của chồng bà, đọc nhiều có thể nắm giữ được càng nhiều tri thức.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ ChínhTác giả: Lâm Quả ĐốngTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Lâm Dư Dư, cô tỉnh lại đi." "Thanh niên trí thức Lâm, mau tỉnh lại đi, cô không sao chứ?" "Không được rồi, thanh niên trí thức Lâm té xỉu, mau sang bên Đại đội trưởng mượn xe bò đưa cô ấy lên trung tâm y tế trên trấn trên đi." "Trấn trên thì xa quá, hay là đưa sang thầy lang ở đại đội cách vách đi." Ồn ào quá. Tiếng gì vậy? "Thanh niên trí thức Lâm tỉnh rồi, mí mắt cô ấy động đậy." "Thanh niên trí thức Lâm, cô tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào rồi? Ổn không?" Lâm Dư Dư mở mắt ra, có chút mờ mịt nhìn những người trước mắt, những người này... Người nào cô cũng không quen, lại nhìn bốn phía, đây là nơi nào? Không phải cô đã tự nổ tinh hạch, đồng quy vu tận với tang thi sao? Ngay sau đó, không đợi Lâm Dư Dư kịp phản ứng, một chuỗi kí ức dài không thuộc về cô mãnh liệt xâm nhập vào não bộ. Hóa ra, cô đã xuyên sách. Lâm Dư Dư đến từ năm 2040. một trận mưa sao băng kia đã khiến địa cầu trở nên điên đảo, tiến tới bờ vực bị hủy diệt, nhân loại tiến vào mạt thế. Tang thi, dị năng giả, động vật biến… Trương Mân ngây ngẩn cả người, bác sĩ Lữ tiến hành tiểu phẫu không dẫn cô theo, nhưng bác sĩ Trương lại dẫn theo Lâm Dư Dư, loại chênh lệch này khiến cho cô cảm thấy thực ủy khuất, hốc mắt cô nhịn không được đỏ lên. Cô đối với Lâm Dư Dư không có oán hận gì, rất nhiều người hiểu biết y học, có hứng thú với y học, trong lòng họ đều có một phần lương thiện, cho nên Trương Mân đối với Lâm Dư Dư không có bất kỳ ác ý nào.Hơn nữa Trương Mân biết, loại chuyện này lại không phải do Lâm Dư Dư có thể tự làm chủ, cho nên làm sao có thể trách Lâm Dư Dư đâu? Cô ủy khuất, chỉ là cảm thấy bác sĩ Trương đối xử với Lâm Dư Dư rất tốt, mà bác sĩ Lữ lại...Lâm Dư Dư nhìn Trương Mân, cũng có chút xấu hổ, cô không biết nên an ủi Trương Mân như thế nào, nhưng chuyện này cô không thẹn với lương tâm, cho nên ngượng ngùng xin lỗi gì đó cô sẽ không làm. Lại nói cô cũng không thể giấu giếm, một giây trước giấu giếm, giây sau liền bị vạch trần, một khi che giấu, ngược lại có vẻ như cô đang chột dạ.Lâm Dư Dư: "Trương Mân, tôi đi chuẩn bị bút ký, chờ lát nữa sẽ dùng đến."Trương Mân: "Ừ, được."Lâm Dư Dư trở lại văn phòng, lấy sổ cùng bút, cô tính toán mang vào phòng giải phẫu, ghi chép lại nội dung trong phòng giải phẫu ngày hôm nay, rốt cuộc cô không quen thuộc Tây y, viết nhiều bút ký, sẽ nhớ thêm nhiều kiến thức cũng là điều tốt.Đã đến thời gian, Trương Hoành Quốc dẫn Lâm Dư Dư vào, bác sĩ Lữ thấy cũng không nói gì, bởi vì trước đó Trương Hoành Quốc đã trao đổi với ông về việc này.Bác sĩ Lữ tiến hành giải phẫu về viêm ruột thừa, khoảng thời gian trước người bệnh có đến bệnh viện khám, lúc ấy Lữ Binh kiến nghị người bệnh làm phẫu thuật cắt bỏ, nhưng người bệnh không đồng ý. Tuy rằng viêm ruột thừa sẽ khó chịu, nhưng người bệnh cảm thấy bản thân nhẫn nhịn một chút là được. Còn có một điều, ở niên đại này mọi người đối với việc phẫu thuật này đều là có tâm lý sợ hãi. Nhưng buổi sáng hôm nay, người bệnh thật sự nhịn không được, cho nên liền chạy tới tìm bác sĩ Lữ làm phẫu thuật. Trùng hợp sáng nay bác sĩ Lữ có thời gian rảnh, liền sắp xếp cho người bệnh tiến hành giải phẫu ngay, sớm làm xong sớm giải thoát.Giải phẫu còn chưa bắt đầu, người bệnh liền ríu rít nói không ngừng, nhưng bác sĩ Lữ không đáp lại, từ điểm này có thể thấy được, tính cách của bác sĩ Lữ có chút cao ngạo.Nhân lúc giải phẫu còn chưa bắt đầu, Lâm Dư Dư liền bắt đầu làm bút ký, cô viết lại những điều được chuẩn bị trước khi bắt đầu phẫu thuật, chuẩn xác ghi lại toàn bộ số lượng nhân viên, thiết bị chữa bệnh, công cụ giải phẫu ở trong phòng. Đến khi bắt đầu giải phẫu, cô đứng ở góc độ người bệnh, ký lục lại toàn bộ quá trình phẫu thuật của bác sĩ Lữ.Trương Hoành Quốc ở bên cạnh nhìn, ông cũng không ra tiếng, bác sĩ Lữ đang tiến hành phẫu thuật, ông tự nhiên sẽ không lên tiếng quấy rầy, nhìn thấy đồ đệ mình nghiêm túc làm bút ký như vậy, đánh giá của ông đối với cô lại đề cao thêm một chút.Sau một tiếng rưỡi, đã hoàn thành ca giải phẫu.Sau khi ra phòng giải phâu, Trương Hoành Quốc nói: "Thầy thấy em ghi chép lại toàn bộ quá trình, kế tiếp thây sẽ phân tích cho em nguyên nhân của mỗi một bước."Lâm Dư Dư: "Cảm ơn thầy."Vì thế vào ngày này, Trương Hoành Quốc ngoại trừ thời gian khám bệnh, đều ở trong văn phòng giảng giải ca phẫu thuật hôm nay cho Lâm Dư Dư nghe. Vốn dĩ cơ sở của Lâm Dư Dư liền khá tốt, tuy rằng Trung y cùng Tây y có điểm khác nhau, nhưng các kiến thức về chúng lại không sai biệt lắm. Mỗi bước của bác sĩ Lữ có dụng ý gì, đại đa số Lâm Dư Dư đều có thể nêu ra. Sau khi tan tâm, Trương Hoành Quốc về đến nhà, tâm tình vô cùng tốt.Vợ Trương Quốc Hành nhìn ông, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy? Hôm nay có chuyện tốt gì a? Là phát hiện ra phương án giải quyết của căn bệnh nào sao?" Trong cái nhìn của bà, chồng bà có chút trầm mê với y học, cũng phi thường nỗ lực, ngày thường khi tan tâm, cũng thường xuyên ở nhà đọc các loại sách về y học, dựa theo lời của chồng bà, đọc nhiều có thể nắm giữ được càng nhiều tri thức.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ ChínhTác giả: Lâm Quả ĐốngTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không"Lâm Dư Dư, cô tỉnh lại đi." "Thanh niên trí thức Lâm, mau tỉnh lại đi, cô không sao chứ?" "Không được rồi, thanh niên trí thức Lâm té xỉu, mau sang bên Đại đội trưởng mượn xe bò đưa cô ấy lên trung tâm y tế trên trấn trên đi." "Trấn trên thì xa quá, hay là đưa sang thầy lang ở đại đội cách vách đi." Ồn ào quá. Tiếng gì vậy? "Thanh niên trí thức Lâm tỉnh rồi, mí mắt cô ấy động đậy." "Thanh niên trí thức Lâm, cô tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào rồi? Ổn không?" Lâm Dư Dư mở mắt ra, có chút mờ mịt nhìn những người trước mắt, những người này... Người nào cô cũng không quen, lại nhìn bốn phía, đây là nơi nào? Không phải cô đã tự nổ tinh hạch, đồng quy vu tận với tang thi sao? Ngay sau đó, không đợi Lâm Dư Dư kịp phản ứng, một chuỗi kí ức dài không thuộc về cô mãnh liệt xâm nhập vào não bộ. Hóa ra, cô đã xuyên sách. Lâm Dư Dư đến từ năm 2040. một trận mưa sao băng kia đã khiến địa cầu trở nên điên đảo, tiến tới bờ vực bị hủy diệt, nhân loại tiến vào mạt thế. Tang thi, dị năng giả, động vật biến… Trương Mân ngây ngẩn cả người, bác sĩ Lữ tiến hành tiểu phẫu không dẫn cô theo, nhưng bác sĩ Trương lại dẫn theo Lâm Dư Dư, loại chênh lệch này khiến cho cô cảm thấy thực ủy khuất, hốc mắt cô nhịn không được đỏ lên. Cô đối với Lâm Dư Dư không có oán hận gì, rất nhiều người hiểu biết y học, có hứng thú với y học, trong lòng họ đều có một phần lương thiện, cho nên Trương Mân đối với Lâm Dư Dư không có bất kỳ ác ý nào.Hơn nữa Trương Mân biết, loại chuyện này lại không phải do Lâm Dư Dư có thể tự làm chủ, cho nên làm sao có thể trách Lâm Dư Dư đâu? Cô ủy khuất, chỉ là cảm thấy bác sĩ Trương đối xử với Lâm Dư Dư rất tốt, mà bác sĩ Lữ lại...Lâm Dư Dư nhìn Trương Mân, cũng có chút xấu hổ, cô không biết nên an ủi Trương Mân như thế nào, nhưng chuyện này cô không thẹn với lương tâm, cho nên ngượng ngùng xin lỗi gì đó cô sẽ không làm. Lại nói cô cũng không thể giấu giếm, một giây trước giấu giếm, giây sau liền bị vạch trần, một khi che giấu, ngược lại có vẻ như cô đang chột dạ.Lâm Dư Dư: "Trương Mân, tôi đi chuẩn bị bút ký, chờ lát nữa sẽ dùng đến."Trương Mân: "Ừ, được."Lâm Dư Dư trở lại văn phòng, lấy sổ cùng bút, cô tính toán mang vào phòng giải phẫu, ghi chép lại nội dung trong phòng giải phẫu ngày hôm nay, rốt cuộc cô không quen thuộc Tây y, viết nhiều bút ký, sẽ nhớ thêm nhiều kiến thức cũng là điều tốt.Đã đến thời gian, Trương Hoành Quốc dẫn Lâm Dư Dư vào, bác sĩ Lữ thấy cũng không nói gì, bởi vì trước đó Trương Hoành Quốc đã trao đổi với ông về việc này.Bác sĩ Lữ tiến hành giải phẫu về viêm ruột thừa, khoảng thời gian trước người bệnh có đến bệnh viện khám, lúc ấy Lữ Binh kiến nghị người bệnh làm phẫu thuật cắt bỏ, nhưng người bệnh không đồng ý. Tuy rằng viêm ruột thừa sẽ khó chịu, nhưng người bệnh cảm thấy bản thân nhẫn nhịn một chút là được. Còn có một điều, ở niên đại này mọi người đối với việc phẫu thuật này đều là có tâm lý sợ hãi. Nhưng buổi sáng hôm nay, người bệnh thật sự nhịn không được, cho nên liền chạy tới tìm bác sĩ Lữ làm phẫu thuật. Trùng hợp sáng nay bác sĩ Lữ có thời gian rảnh, liền sắp xếp cho người bệnh tiến hành giải phẫu ngay, sớm làm xong sớm giải thoát.Giải phẫu còn chưa bắt đầu, người bệnh liền ríu rít nói không ngừng, nhưng bác sĩ Lữ không đáp lại, từ điểm này có thể thấy được, tính cách của bác sĩ Lữ có chút cao ngạo.Nhân lúc giải phẫu còn chưa bắt đầu, Lâm Dư Dư liền bắt đầu làm bút ký, cô viết lại những điều được chuẩn bị trước khi bắt đầu phẫu thuật, chuẩn xác ghi lại toàn bộ số lượng nhân viên, thiết bị chữa bệnh, công cụ giải phẫu ở trong phòng. Đến khi bắt đầu giải phẫu, cô đứng ở góc độ người bệnh, ký lục lại toàn bộ quá trình phẫu thuật của bác sĩ Lữ.Trương Hoành Quốc ở bên cạnh nhìn, ông cũng không ra tiếng, bác sĩ Lữ đang tiến hành phẫu thuật, ông tự nhiên sẽ không lên tiếng quấy rầy, nhìn thấy đồ đệ mình nghiêm túc làm bút ký như vậy, đánh giá của ông đối với cô lại đề cao thêm một chút.Sau một tiếng rưỡi, đã hoàn thành ca giải phẫu.Sau khi ra phòng giải phâu, Trương Hoành Quốc nói: "Thầy thấy em ghi chép lại toàn bộ quá trình, kế tiếp thây sẽ phân tích cho em nguyên nhân của mỗi một bước."Lâm Dư Dư: "Cảm ơn thầy."Vì thế vào ngày này, Trương Hoành Quốc ngoại trừ thời gian khám bệnh, đều ở trong văn phòng giảng giải ca phẫu thuật hôm nay cho Lâm Dư Dư nghe. Vốn dĩ cơ sở của Lâm Dư Dư liền khá tốt, tuy rằng Trung y cùng Tây y có điểm khác nhau, nhưng các kiến thức về chúng lại không sai biệt lắm. Mỗi bước của bác sĩ Lữ có dụng ý gì, đại đa số Lâm Dư Dư đều có thể nêu ra. Sau khi tan tâm, Trương Hoành Quốc về đến nhà, tâm tình vô cùng tốt.Vợ Trương Quốc Hành nhìn ông, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy? Hôm nay có chuyện tốt gì a? Là phát hiện ra phương án giải quyết của căn bệnh nào sao?" Trong cái nhìn của bà, chồng bà có chút trầm mê với y học, cũng phi thường nỗ lực, ngày thường khi tan tâm, cũng thường xuyên ở nhà đọc các loại sách về y học, dựa theo lời của chồng bà, đọc nhiều có thể nắm giữ được càng nhiều tri thức.