Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…
Chương 48: Không đến sân bay?
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Chiều hôm đó, Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần theo sắp xếp đi đến Thượng Hải. Trước khi đi, Âu Dương Chấn Đông nói với cô rất nhiều thứ, và còn dặn dò Âu Dương Vô Thần chăm sóc cô thật tốt.Chào tạm biêt xong, cả hai cùng lên xe đến sân bay. Âu Dương Thiên Thiên ngồi trên xe ô tô, hành lí của cô và người đàn ông đều được để ở cốp sau.Thật ra thì sang Thượng Hải sẽ có nhà cho 2 người, lúc đầu tính ở khách sạn nhưng vì Âu Dương Chấn Đông không yên tâm nên cả hai phải chuyển đến căn biệt thự thuộc cơ sở của Âu Dương Vô Thần.A, nhà giàu quá đi, ngưỡng mộ quá đi!!Đời trước của cô tuy không nghèo nhưng thực chất cũng không giàu như nhà Âu Dương gia. Tuy là làm trong ngành giải trí nhưng cô là theo đuổi đam mê, số tiền mà cô làm ra là đủ chi trả cho 1 cuộc sống đầy đủ không thiếu thốn. Chứ không có dư giả để mua hàng chục căn biệt thự.Bây giờ trọng sinh vô một thân thể như vậy, nên ngưỡng mộ cũng là điều bình thường mà, đúng không?Ngồi trên xe, không khí có chút lắng đọng, vốn là vì chuyện lúc sáng nên Âu Dương Thiên Thiên không dám nhìn mặt người đàn ông bên cạnh, dù sao sau Tống Dật Nhiên thì Âu Dương Vô Thần là người đàn ông thứ 2 cô phải theo đuổi trong cuộc đời này mà.Đang vu vơ suy nghĩ, đột nhiên Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô chồm đầu nhìn ra cửa sổ, lên tiếng hỏi:- Ơ, anh hai, chúng ta không phải đi Thượng Hải sao? Tại sao lại đi đường này? Không đến sân bay sao?Âu Dương Thiên Thiên có chút bất ngờ, cô không hiểu, nghi hoặc xoay qua nhìn Âu Dương Vô Thần.Người đàn ông nhìn cô, lạnh nhạt đáp:- Ai nói với cô đi Thượng Hải thì phải đến sân bay?"...."????Một câu nói này, làm Âu Dương Thiên Thiên vốn mù mịt lại càng thêm mù mịt, cô nhíu chặt mày, nói:- Hả? Không đến sân bay, vậy... chúng ta đi đâu?Vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, làm Âu Dương Thiên Thiên hét thật to."Pằng" "Pằng" "Pằng" - Tiếp sau đó là hàng loạt những tiếng súng liên tiếp bắn tới, khiến cô hoảng hốt, theo bản năng la lên:- AAAA, anh hai!!!!!
Chiều hôm đó, Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần theo sắp xếp đi đến Thượng Hải. Trước khi đi, Âu Dương Chấn Đông nói với cô rất nhiều thứ, và còn dặn dò Âu Dương Vô Thần chăm sóc cô thật tốt.
Chào tạm biêt xong, cả hai cùng lên xe đến sân bay. Âu Dương Thiên Thiên ngồi trên xe ô tô, hành lí của cô và người đàn ông đều được để ở cốp sau.
Thật ra thì sang Thượng Hải sẽ có nhà cho 2 người, lúc đầu tính ở khách sạn nhưng vì Âu Dương Chấn Đông không yên tâm nên cả hai phải chuyển đến căn biệt thự thuộc cơ sở của Âu Dương Vô Thần.
A, nhà giàu quá đi, ngưỡng mộ quá đi!!
Đời trước của cô tuy không nghèo nhưng thực chất cũng không giàu như nhà Âu Dương gia. Tuy là làm trong ngành giải trí nhưng cô là theo đuổi đam mê, số tiền mà cô làm ra là đủ chi trả cho 1 cuộc sống đầy đủ không thiếu thốn. Chứ không có dư giả để mua hàng chục căn biệt thự.
Bây giờ trọng sinh vô một thân thể như vậy, nên ngưỡng mộ cũng là điều bình thường mà, đúng không?
Ngồi trên xe, không khí có chút lắng đọng, vốn là vì chuyện lúc sáng nên Âu Dương Thiên Thiên không dám nhìn mặt người đàn ông bên cạnh, dù sao sau Tống Dật Nhiên thì Âu Dương Vô Thần là người đàn ông thứ 2 cô phải theo đuổi trong cuộc đời này mà.
Đang vu vơ suy nghĩ, đột nhiên Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô chồm đầu nhìn ra cửa sổ, lên tiếng hỏi:
- Ơ, anh hai, chúng ta không phải đi Thượng Hải sao? Tại sao lại đi đường này? Không đến sân bay sao?
Âu Dương Thiên Thiên có chút bất ngờ, cô không hiểu, nghi hoặc xoay qua nhìn Âu Dương Vô Thần.
Người đàn ông nhìn cô, lạnh nhạt đáp:
- Ai nói với cô đi Thượng Hải thì phải đến sân bay?
"...."
????
Một câu nói này, làm Âu Dương Thiên Thiên vốn mù mịt lại càng thêm mù mịt, cô nhíu chặt mày, nói:
- Hả? Không đến sân bay, vậy... chúng ta đi đâu?
Vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, làm Âu Dương Thiên Thiên hét thật to.
"Pằng" "Pằng" "Pằng" - Tiếp sau đó là hàng loạt những tiếng súng liên tiếp bắn tới, khiến cô hoảng hốt, theo bản năng la lên:
- AAAA, anh hai!!!!!
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Chiều hôm đó, Âu Dương Thiên Thiên và Âu Dương Vô Thần theo sắp xếp đi đến Thượng Hải. Trước khi đi, Âu Dương Chấn Đông nói với cô rất nhiều thứ, và còn dặn dò Âu Dương Vô Thần chăm sóc cô thật tốt.Chào tạm biêt xong, cả hai cùng lên xe đến sân bay. Âu Dương Thiên Thiên ngồi trên xe ô tô, hành lí của cô và người đàn ông đều được để ở cốp sau.Thật ra thì sang Thượng Hải sẽ có nhà cho 2 người, lúc đầu tính ở khách sạn nhưng vì Âu Dương Chấn Đông không yên tâm nên cả hai phải chuyển đến căn biệt thự thuộc cơ sở của Âu Dương Vô Thần.A, nhà giàu quá đi, ngưỡng mộ quá đi!!Đời trước của cô tuy không nghèo nhưng thực chất cũng không giàu như nhà Âu Dương gia. Tuy là làm trong ngành giải trí nhưng cô là theo đuổi đam mê, số tiền mà cô làm ra là đủ chi trả cho 1 cuộc sống đầy đủ không thiếu thốn. Chứ không có dư giả để mua hàng chục căn biệt thự.Bây giờ trọng sinh vô một thân thể như vậy, nên ngưỡng mộ cũng là điều bình thường mà, đúng không?Ngồi trên xe, không khí có chút lắng đọng, vốn là vì chuyện lúc sáng nên Âu Dương Thiên Thiên không dám nhìn mặt người đàn ông bên cạnh, dù sao sau Tống Dật Nhiên thì Âu Dương Vô Thần là người đàn ông thứ 2 cô phải theo đuổi trong cuộc đời này mà.Đang vu vơ suy nghĩ, đột nhiên Âu Dương Thiên Thiên nhíu mày, cô chồm đầu nhìn ra cửa sổ, lên tiếng hỏi:- Ơ, anh hai, chúng ta không phải đi Thượng Hải sao? Tại sao lại đi đường này? Không đến sân bay sao?Âu Dương Thiên Thiên có chút bất ngờ, cô không hiểu, nghi hoặc xoay qua nhìn Âu Dương Vô Thần.Người đàn ông nhìn cô, lạnh nhạt đáp:- Ai nói với cô đi Thượng Hải thì phải đến sân bay?"...."????Một câu nói này, làm Âu Dương Thiên Thiên vốn mù mịt lại càng thêm mù mịt, cô nhíu chặt mày, nói:- Hả? Không đến sân bay, vậy... chúng ta đi đâu?Vừa dứt lời, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, làm Âu Dương Thiên Thiên hét thật to."Pằng" "Pằng" "Pằng" - Tiếp sau đó là hàng loạt những tiếng súng liên tiếp bắn tới, khiến cô hoảng hốt, theo bản năng la lên:- AAAA, anh hai!!!!!