Cô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi…

Chương 52: Ăn tối tại nhà!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại đã là chuyện của ba giờ sau, cô thức giấc trong một căn phòng nhỏ được trang trí khá nhẹ nhàng với hai tông màu xanh và trắng.Cô ngồi dậy, vươn tay lấy điện thoại trên bàn, sau khi xác định được nơi đây là Thượng Hải, cô mới biết mình đã thoát khỏi đống đạn kia để tới nơi rồi.Đưa hai tay ra trước mặt, sau đó giơ lên sờ soạng mặt mình một lúc, cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.Ơn trời, cơ thể không bị tổn thất gì hết. 10 ngón tay vẫn còn nguyên và mặt cũng không bị thiệt hại, trời thương a!Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy trời đã tối, Âu Dương Thiên Thiên liền đi xuống giường, cô đi tới phía cửa, mở nó và đi ra ngoài.Đi dọc hết hành lang là tới 1 cái cầu thang, cô men theo nó xuống phía dưới, khi thấy người đàn ông đang ngồi trên bàn ăn, theo bản năng kêu lên:- Anh hai!"...."Cái mỏ, lại tự kêu rồi!Âu Dương Thiên Thiên, liêm sỉ chút đi. Đừng cứ thấy anh ta là tự động phát tình được không? Có ngày cô cũng bị cái này hại cho mà xem!Âu Dương Vô Thần ngước mặt lên, nhìn cô gái đứng ở cạnh cầu thang, lạnh nhạt hỏi:- Tỉnh rồi?Âu Dương Thiên Thiên gật đầu xem như đáp lại. Thấy vậy, anh liền nói tiếp:- Đến đây ngồi ăn tối đi!Dứt lời, anh lại cúi mặt xuống ăn cơm.Âu Dương Thiên Thiên: "..."Mời cũng phải có tâm chút chứ? Cái thằng mất dạy này!Bặm môi, Âu Dương Thiên Thiên đi xuống cầu thang, cô đi về phía bàn, ngồi xuống bên tay phải của người đàn ông. Lúc này, người hầu từ trong bếp đi ra, mang theo cho cô muỗng nĩa và dĩa, cùng phần thịt bít tết chín vừa tới.Âu Dương Thiên Thiên ngó nghiêng một chút, cô chợt phát hiện trong phòng ăn có một đầu bếp nam, trên đầu anh ta đội một chiếc mũ in chữ Ultra và hoa văn màu tím rất đẹp."..."Đó... chắc không phải là đầu bếp của Ultraviolet đấy chứ?Trời ạ, cái hoa văn màu tím đặc trưng của hoa violet đó, đúng là không nhầm vào đâu được rồi. Ô mai gót, đầu bếp của nhà hàng nổi tiếng nhất Thượng Hải? Được tạp chí Forbe khen ngợi rất nhiều và công nhận là nhà hàng 5 sao chất lượng nhất Trung Quốc?Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt, cô nhìn xuống dĩa bít tết của mình, từ hình dáng đến màu sắc, độ bóng và mùi hương của nó, gần như vẻ ngoài đã chạm đến đỉnh cao của sự hoàn hảo rồi.Cô... là đang ăn một món ăn do chính tay của 1 trong những đầu bếp nổi tiếng nhất Thượng Hải và Trung Quốc ư? Tại nhà??Đùa!!!!Cái gì mà xa hoa dữ vậy? Chết ngợp trong sự hào nhoáng này mất thôi!

Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại đã là chuyện của ba giờ sau, cô thức giấc trong một căn phòng nhỏ được trang trí khá nhẹ nhàng với hai tông màu xanh và trắng.

Cô ngồi dậy, vươn tay lấy điện thoại trên bàn, sau khi xác định được nơi đây là Thượng Hải, cô mới biết mình đã thoát khỏi đống đạn kia để tới nơi rồi.

Đưa hai tay ra trước mặt, sau đó giơ lên sờ soạng mặt mình một lúc, cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Ơn trời, cơ thể không bị tổn thất gì hết. 10 ngón tay vẫn còn nguyên và mặt cũng không bị thiệt hại, trời thương a!

Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy trời đã tối, Âu Dương Thiên Thiên liền đi xuống giường, cô đi tới phía cửa, mở nó và đi ra ngoài.

Đi dọc hết hành lang là tới 1 cái cầu thang, cô men theo nó xuống phía dưới, khi thấy người đàn ông đang ngồi trên bàn ăn, theo bản năng kêu lên:

- Anh hai!

"...."

Cái mỏ, lại tự kêu rồi!

Âu Dương Thiên Thiên, liêm sỉ chút đi. Đừng cứ thấy anh ta là tự động phát tình được không? Có ngày cô cũng bị cái này hại cho mà xem!

Âu Dương Vô Thần ngước mặt lên, nhìn cô gái đứng ở cạnh cầu thang, lạnh nhạt hỏi:

- Tỉnh rồi?

Âu Dương Thiên Thiên gật đầu xem như đáp lại. Thấy vậy, anh liền nói tiếp:

- Đến đây ngồi ăn tối đi!

Dứt lời, anh lại cúi mặt xuống ăn cơm.

Âu Dương Thiên Thiên: "..."

Mời cũng phải có tâm chút chứ? Cái thằng mất dạy này!

Bặm môi, Âu Dương Thiên Thiên đi xuống cầu thang, cô đi về phía bàn, ngồi xuống bên tay phải của người đàn ông. Lúc này, người hầu từ trong bếp đi ra, mang theo cho cô muỗng nĩa và dĩa, cùng phần thịt bít tết chín vừa tới.

Âu Dương Thiên Thiên ngó nghiêng một chút, cô chợt phát hiện trong phòng ăn có một đầu bếp nam, trên đầu anh ta đội một chiếc mũ in chữ Ultra và hoa văn màu tím rất đẹp.

"..."

Đó... chắc không phải là đầu bếp của Ultraviolet đấy chứ?

Trời ạ, cái hoa văn màu tím đặc trưng của hoa violet đó, đúng là không nhầm vào đâu được rồi. Ô mai gót, đầu bếp của nhà hàng nổi tiếng nhất Thượng Hải? Được tạp chí Forbe khen ngợi rất nhiều và công nhận là nhà hàng 5 sao chất lượng nhất Trung Quốc?

Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt, cô nhìn xuống dĩa bít tết của mình, từ hình dáng đến màu sắc, độ bóng và mùi hương của nó, gần như vẻ ngoài đã chạm đến đỉnh cao của sự hoàn hảo rồi.

Cô... là đang ăn một món ăn do chính tay của 1 trong những đầu bếp nổi tiếng nhất Thượng Hải và Trung Quốc ư? Tại nhà??

Đùa!!!!

Cái gì mà xa hoa dữ vậy? Chết ngợp trong sự hào nhoáng này mất thôi!

Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô gái từ từ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, trước nhan sắc tuyệt trần đó, Đàm Gia Hi nhìn đến suýt bật thốt lên.Đẹp quá! Trên đời này lại có 1 người con gái xinh đẹp như thế này sao? Xinh đẹp như vậy, tại sao lại khóc chứ?Cô gái ngước đôi mắt đãm nước của mình nhìn Đàm Gia Hi, nói: - Giúp tôi! Tôi sẽ cho cô mọi thứ cô muốn, hãy giúp tôi lấy lại thứ thuộc về tôi!Đàm Gia Hi nhíu mày khó hiểu, hỏi:- Đừng khóc! Là ai đã lấy thứ của em? Nó là cái gì, tôi sẽ giúp em lấy lại!Dứt lời, cô gái đột nhiên cười, nhìn Đàm Gia Hi đáp:- Vậy là cô đã đồng ý giúp tôi rồi, đừng nuốt lời, tôi sẽ cảm ơn cô bằng thứ cô mong ước! Hãy đi đi, trở về lại đi!Nói rồi, thân thể cô gái trong suốt dần, sau vài giây khi Đàm Gia Hi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì đã hoàn toàn biến mất. Đàm Gia Hi giật mình, cô quay sang xung quanh tìm kiếm, rồi hét lên:- Cô bé, em đi… Âu Dương Thiên Thiên tỉnh lại đã là chuyện của ba giờ sau, cô thức giấc trong một căn phòng nhỏ được trang trí khá nhẹ nhàng với hai tông màu xanh và trắng.Cô ngồi dậy, vươn tay lấy điện thoại trên bàn, sau khi xác định được nơi đây là Thượng Hải, cô mới biết mình đã thoát khỏi đống đạn kia để tới nơi rồi.Đưa hai tay ra trước mặt, sau đó giơ lên sờ soạng mặt mình một lúc, cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.Ơn trời, cơ thể không bị tổn thất gì hết. 10 ngón tay vẫn còn nguyên và mặt cũng không bị thiệt hại, trời thương a!Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy trời đã tối, Âu Dương Thiên Thiên liền đi xuống giường, cô đi tới phía cửa, mở nó và đi ra ngoài.Đi dọc hết hành lang là tới 1 cái cầu thang, cô men theo nó xuống phía dưới, khi thấy người đàn ông đang ngồi trên bàn ăn, theo bản năng kêu lên:- Anh hai!"...."Cái mỏ, lại tự kêu rồi!Âu Dương Thiên Thiên, liêm sỉ chút đi. Đừng cứ thấy anh ta là tự động phát tình được không? Có ngày cô cũng bị cái này hại cho mà xem!Âu Dương Vô Thần ngước mặt lên, nhìn cô gái đứng ở cạnh cầu thang, lạnh nhạt hỏi:- Tỉnh rồi?Âu Dương Thiên Thiên gật đầu xem như đáp lại. Thấy vậy, anh liền nói tiếp:- Đến đây ngồi ăn tối đi!Dứt lời, anh lại cúi mặt xuống ăn cơm.Âu Dương Thiên Thiên: "..."Mời cũng phải có tâm chút chứ? Cái thằng mất dạy này!Bặm môi, Âu Dương Thiên Thiên đi xuống cầu thang, cô đi về phía bàn, ngồi xuống bên tay phải của người đàn ông. Lúc này, người hầu từ trong bếp đi ra, mang theo cho cô muỗng nĩa và dĩa, cùng phần thịt bít tết chín vừa tới.Âu Dương Thiên Thiên ngó nghiêng một chút, cô chợt phát hiện trong phòng ăn có một đầu bếp nam, trên đầu anh ta đội một chiếc mũ in chữ Ultra và hoa văn màu tím rất đẹp."..."Đó... chắc không phải là đầu bếp của Ultraviolet đấy chứ?Trời ạ, cái hoa văn màu tím đặc trưng của hoa violet đó, đúng là không nhầm vào đâu được rồi. Ô mai gót, đầu bếp của nhà hàng nổi tiếng nhất Thượng Hải? Được tạp chí Forbe khen ngợi rất nhiều và công nhận là nhà hàng 5 sao chất lượng nhất Trung Quốc?Âu Dương Thiên Thiên mở to mắt, cô nhìn xuống dĩa bít tết của mình, từ hình dáng đến màu sắc, độ bóng và mùi hương của nó, gần như vẻ ngoài đã chạm đến đỉnh cao của sự hoàn hảo rồi.Cô... là đang ăn một món ăn do chính tay của 1 trong những đầu bếp nổi tiếng nhất Thượng Hải và Trung Quốc ư? Tại nhà??Đùa!!!!Cái gì mà xa hoa dữ vậy? Chết ngợp trong sự hào nhoáng này mất thôi!

Chương 52: Ăn tối tại nhà!